HỨA CÙNG EM PHÙ SINH NHƯỢC MỘNG

Quạt trần xoay tít, trên mặt sàn gỗ có trải tấm thảm tre mỏng, một đôi chân trần to bè đang giẫm lên đó.

– Ki a- Theo tiếng hô dồn khí vào đan diền, trường đao chém xuống, dừng ở trước đôi mắt của Hồ Kỳ.

Đây là phòng luyện công của người tập võ, Hạ Chân Ngô mặc kimono đang luyện tập kiếm đạo Nhật Bản. Theo trường đao chém xuống trước mắt, Hồ Kỳ lau mồ hôi, lặng lẽ vòng ra phía sau Hạ Chân Ngô, đứng cách đó không xa.

Hạ Chân Ngô là ân nhân cứu mạng của Hồ Kỳ, đêm đó người của Hồng bang đánh đập hắn tàn nhẫn xong vứt xuống biển, được tàu buôn Nhật Bản đi ngang qua cứu lên. Chủ tàu buôn đó chính là Hạ Chân Ngô.

Hạ Chân Ngô nghe là tên Trung Quốc, nhưng lại là người Nhật Bản chính gốc. Tên thật hình như là Kaya Shinmu, Hồ Kỳ chỉ loáng thoáng nghe nói vậy. Kaya Nomiya ở Nhật Bản xem như là dòng họ hoàng thân quốc thích, Kaya Shinmu trước kia là một nhạc công kéo violon, từng biểu diễn cho Thiên Hoàng xem.

Sau đó bắt đầu khai thông vận tải thuốc phiện qua đường thủy từ Nhật Bản tới Trung Quốc, ông nhận lệnh đến hộ tống thuyền buôn. Ngoài sáng là hoạt động kinh doanh tư nhân, thực tế ở đằng sau là vơ vét của cải của Trung Quốc củng cố chính phủ Thiên Hoàng Nhật Bản. Chính quốc Nhật Bản gọi đội buôn của họ là “Hội Hồng Hoàn”, Hạ Chân Ngô dẫn theo Hồng Hoàn qua lại Trung Quốc khoảng bốn năm năm nay, xem như thông hiểu Trung Quốc, lấy tên Trung Quốc là Chân Ngô, ngụ ý là chính bản thân mình. Người Trung Quốc đều gọi ông ta là ông Hạ.

Hạ Chân Ngô cắm trường đao vào giá, cúi chào, lúc này mới thu lại điệu bộ. Hồ Kỳ cung kính dâng khăn mặt:

– Ông Hạ, nhờ tin tình báo lần trước cô An Kỳ cung cấp cho chúng ta, chúng ta mới không tìm nhầm người. Đáng tiếc không lấy mạng được thằng nhãi đó, xem như mạng nó lớn, chúng ta có cần tiếp tục hành động không?

– Cứ từ từ đi- Hạ Chân Ngô cẩn thận lau tay.

Dân quốc những năm 1930 của thế kỷ XX, hút thuốc phiện gần như trở thành phong trào toàn dân. Anh Quốc, Nhật Bản, Đông Ấn và quan viên chính phủ Bắc Dương, băng nhóm xã hội đen địa phương, thương nhân cấu kết chiếm định mức thị trường thuốc phiện, dòng tiền lớn đổ ra nước ngoài, quốc gia tích lũy nghèo khó suy nhược trường kỳ. Tình hình này kéo dài đến lúc chính phủ dân quốc thành lập vẫn không có dấu hiệu suy giảm.

Đối với Hạ Chân Ngô mà nói, bán thuốc phiện ở Trung Quốc vốn ít lãi nhiều, còn được người Trung Quốc hoanh nghênh, là công việc béo bở. Nhưng gần đây bộ trưởng bộ thương nghiệp nội các chính phủ dân quốc là Lâm đ*o Sơn đưa ra lệnh công yên[1], chính phủ muốn độc quyền nhập khẩu và buôn bán thuốc phiện, cấm bán thuốc phiện tư nhân.

Con trai ông ta, trưởng ban sở kinh tế Lâm Khải Khải, lại chạy khắp nơi ý đồ dùng điều lệ cấm hàng cấm và bảo lưu quyền tuyên chiến trong “luật quốc tế” đàm phán với sứ giả các nước, thỉnh cầu nhà chức trách can thiệp vào giao dịch thuốc phiện.

Tên này, sợ bóng sợ gió, nhu cầu nhập khẩu thuốc phiện lập tức bị thắt chặt rất nhiều. Là thành phố cảng có nền kinh tế phát triển nhất, Thượng Hải lại hưởng ứng làm nơi thí điểm tiên phong của chính phủ. Dù chưa biết chính phủ mới có thể tồn tại được bao lâu, nhưng ngày tháng hiện nay quả thực rất khó sống.

Vốn chuyện này cũng chẳng liên quan đến La Phù Sinh, nhưng trùng hợp thuyền buôn của Hạ Chân Ngô phải bốc dỡ ở bến tàu của La Phù Sinh. La Phù Sinh và Lâm Khải Khải quan hệ ra sao chứ, tất nhiên Lâm Khải Khải đã sớm nhờ vả anh ta giám sát chặt chẽ thuyền buôn ra vào bến tàu.

Cho nên khi biết trên thuyền của Hạ Chân Ngô vận chuyển thuốc phiện, La Phù Sinh không nói hai lời đã giữ lại toàn bộ hàng hóa trên thuyền, nói là đợi chính sách của chính phủ hoàn toàn minh bạch sẽ giải quyết tiếp.

Hạ Chân Ngô biết Hồng bang độc quyền hết tất cả các bên tàu ở Đại Thượng Hải, đến lúc đó thiệt hại không chỉ có một chiếc tàu buôn, hàng hóa sau này còn phải lần lượt nhập vào nữa. Cái gọi là rồng mạnh không đè đầu rắn độc, ông lần lượt đút lót vài nhân vật dễ nói chuyện của Hồng bang.

Ý của Hồng Chính Bảo lại là nếu bến tàu đã giao cho La Phù Sinh, thì ông ta sẽ không can thiệp. Mấy chú bác khác nhận đút lót đều nói giúp Hạ Chân Ngô, chỉ có La Phù Sinh cắn chặt không buông, anh ta ở trong cuộc họp Hồng bang vỗ bàn nói:

– Về tư, Lâm Khải Khải là anh em của tôi, anh ấy là người muốn làm chuyện lớn. Cho dù tôi không thể giúp được gì, nhưng ít nhất cũng không thể vẽ đường cho hươu chạy, khiến anh ấy rơi vào tình trạng trước sau đều có địch. Về công, bọn Nhật xâm lược Trung Hoa ta, dùng thuốc phiện đầu độc dân chúng, kiếm chác món lợi kếch sù. Nếu tôi ăn hối lộ của họ, hàng ngàn thế hệ trẻ của Trung Quốc ta đời đời trầm luân trong thuốc phiện không thể trở mình! Mặt hàng này tôi sẽ không thả, hàng hóa của Hội Hồng Hoàn đến một thuyền liền giam một thuyền!

Lời này đương nhiên đến tai Hạ Chân Ngô nguyên vẹn thông qua miệng của những kẻ ăn hối lộ từ ông ta, Hạ Chân Ngô mặt cau mày có. Hồ Kỳ dưỡng thương ngay trụ sở Hội Hồng Hoàn bèn hiến một kế.

Giết La Phù Sinh, mọi việc đều được giải quyết dễ dàng. Hắn biết lão đại cũ của hắn, bang chủ Thanh bang Đỗ Văn Đạt có cài nội gián ở Mỹ Cao Mỹ để giám sát La Phù Sinh, liền móc nối cho Hạ Chân Ngô, mua đứt nội gián là vũ nữ An Kỳ kia.

Đêm vũ hội bởi vì là vũ hội hóa trang, tất cả mọi người đều đeo mặt nạ, sát thủ trà trộn vào trong nhất thời không tìm được La Phù Sinh, nên không dám manh động.

An Kỳ ở bên cạnh Hứa Tinh Trình chuốc rượu, chính là muốn kéo La Phù Sinh lộ diện. Quả nhiên La Phù Sinh đã đến khuyên can, còn đưa Hứa Tinh Trình vào toilet. Cô liền biết được vị trí và cách ăn mặc đêm đó của La Phù Sinh.

Hồng Lan kêu cô đi theo đến toilet, cô nhân cơ hội báo tin cho sát thủ. Không ngờ La Phù Sinh đổi đồ với Hứa Tinh Trình đi ra, suýt nữa hạ sát sai người. Cũng may An Kỳ thông minh, từ lúc La Phù Sinh bỏ cô lại mời con hát kia khiêu vũ, cô biết được người này chính là La Phù Sinh.

Đáng tiếc chính là, ngàn tính vạn tính lại không tính được con hát kia chen ngang, làm sát thủ rối loạn, bắn trật, không lấy mạng được anh ta.

Hồ Kỳ đương nhiên không cam lòng:

– Ông Hạ, chuyện này cứ vậy bỏ qua sao? La Phù Sinh là cục xương cứng không gặm được.

Hạ Chân Ngô chậm rãi đi vào buồng trong, lấy ra một chiếc hộp màu đen hình thù kỳ quái, cầm đàn violon ra. Hồ Kỳ mặc dù chưa từng nhìn thấy, nhưng đoán được đây là nhạc cụ Tây Dương.

– Xương cứng đôi khi không thể cứ thế mà gặm, phải mềm hóa nó đã.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, một cô gái mặc kimono màu hồng đào nhạt đi vào, theo sau còn có cô hầu gái, giúp cô tháo guốc gỗ, trải đệm, đốt huân hương. Lúc này cô mới bước vào, cúi chào Hạ Chân Ngô, không phải dùng lễ nghi Nhật Bản, mà là lễ nghi Trung Quốc, các tiểu thư nhà hào môn danh giá đều có dáng vẻ thế này.

Hồ Kỳ nhìn đến ngây người, tuy rằng cô gái dùng khăn lụa mỏng che mặt, không thấy được mặt thật. Nhưng khí chất toàn thân và chất giọng vừa cất lên thật sự có thể làm hắn đui mù. Đây là loại con gái nếu chiếm được, sẽ khiến đàn ông ngay cả chết cũng sẵn lòng.

Hạ Chân Ngô thấy Hồ Kỳ nhìn chằm chằm cô không nhúc nhích, trong lòng không vui:

– Hỗn láo! Điện hạ Nashi là để anh tùy tiện nhìn à.

Danh xưng của người này làm chân Hồ Kỳ nhũn ra, người để Hạ Chân Ngô gọi điện hạ, vậy vị ở trước mặt này chẳng phải là công chúa sao? Hắn mau chóng cúi đầu không dám nhìn thêm.

– Anh lui xuống trước đi!- Hạ Chân Ngô xua tay, Hồ Kỳ liền đi nhanh ra ngoài.

Nashi Mirai đúng là công chúa Nhật Bản hàng thật giá thật, mẹ cô là chị gái của Kaya, gả cho em họ của đương kim Thiên Hoàng. Ở Trung Quốc cho dù là họ hàng của hoàng thân quốc thích, mặc dù không phải ruột thịt trong hoàng thất, thì thân phận cũng rất tôn quý rồi.

Nashi Mirai sắc đẹp xuất chúng, tư chất hơn người còn rất có tiếng tăm ở Nhật, lần này đến Trung Quốc, đúng là phân ưu giúp cậu mình.

Đây là lần đầu tiên cô đến Trung Quốc, cô say mê với đất nước bao la, văn hóa uyên thâm này. Nhưng trong lòng lại rất khinh thường đàn ông Trung Quốc, thiếu chính trực, hở chút là nằm trên giường hút thuốc phiện.

Cho nên khi cô nghe nói người đàn ông Thượng Hải như La Phù Sinh lại khiến cậu cô đau đầu nhức óc, cô liền chủ động xin sang đây. Đàn ông thôi mà… chẳng phải đều cùng một giuộc hay sao.

Hồ Kỳ còn chưa ra khỏi sân, vẫn có thể nghe thấy bên trong truyền ra tiếng kéo đàn violon êm ái, thỉnh thoảng pha lẫn tiếng cười của cô gái kia. Tiếng cười ấy mặc dù đã kiềm chế, nhưng vẫn rất cuồng vọng.

[1] Lệnh công yên: sắc lệnh được phép kinh doanh thuốc phiện ở chế độ cũ.

Bình luận

Truyện đang đọc