HỨA CÙNG EM PHÙ SINH NHƯỢC MỘNG

Tháng 3 năm 1932, Nhật Bản ủng hộ vị hoàng đế cuối cùng của triều đại nhà Thanh cử hành buổi lễ “lập quốc”, thành lập nhà nước bù nhìn Mãn Châu quốc. Các cơ quan đều do người Nhật đảm nhiệm chức vụ quan trọng, cướp lấy thuế muối ở Đông Bắc, thu nhập thuế quan, dẫn đến sự phẫn nộ của dân chúng.

Cùng năm, vợ chồng Lâm Khải Khải theo Lâm đ*o Sơn đến Nam Kinh nhậm chức. La Phù Sinh và Lâm Nhược Mộng lựa chọn tạm thời ở lại Thượng Hải. Bên ngoài, Lâm Nhược Mộng vẫn là minh tinh điện ảnh của Bến Thượng Hải. Bên trong, luôn liên lạc với tổ chức phối hợp cùng La Phù Sinh càn quét sạch sẽ thế lực của Hội Hồng Hoàn.

Sau khi Hồng Lan ly hôn với Hứa Tinh Trình, luôn ở Hồng trạch. Lâm Nhược Mộng mấy lần đề nghị cô dọn đến sống ở Lâm công quán, nhưng cô đều từ chối.

– Cô đang nghĩ cách ép chết tôi à? Bắt tôi ngày ngày nhìn anh Phù Sinh và tình địch của tôi tình chàng ý thiếp- Hồng Lan liên tục xua tay, không quên trêu ghẹo cô. Lâm Nhược Mộng biết thực ra cô không nỡ rời khỏi nhà cũ của cha mình.

– Cô đó cô đó, cái miệng này lợi hại quá chừng- Lâm Nhược Mộng lắc đầu, lấy ra phong thư cùng cái túi giấy dầu- Chị dâu gửi đó, chị ấy và anh Khải Khải hỏi thăm sức khỏe của cô. Còn đây là món ăn vặt nổi tiếng ở Nam Kinh, đậu tẩm ngũ vị hương của Khôi Quang Các và tôm khô sợi của Vĩnh Hòa Viên. Chị ấy nghĩ chúng ta chưa nếm thử qua bao giờ, nên gửi cho chúng ta ăn.

– Cô gái nhỏ này có lòng rồi, tôi chẳng qua chỉ là chị dâu trên danh nghĩa của con bé, vậy mà vẫn nhớ đến tôi- Hồng Lan nghĩ đến Tinh Trình, hai mắt ảm đạm.

– Cô đừng nói bậy, tình cảm của chúng ta không chỉ dừng lại ở đó.

– Đừng chỉ nói tôi nữa, hôn lễ của cô với anh Phù Sinh đã định ngày chưa? Đợi đến nỗi tôi phát rầu rồi nè, đúng là hoàng đế không gấp mà thái giám gấp.

– Gần đây anh ấy bận rộn quá, đợi qua đợt này đã.

– Anh ấy có thể bận gì chứ. Một đại minh tinh như cô còn chưa nói câu đó. Anh ấy lại không vội không hoảng như thế, chờ cô bị thanh niên tài tuấn cướp đi, anh ấy đừng có mà khóc.

– Ai khóc vậy?- La Phù Sinh từ sân sau đi vào, vừa bước tới phòng khách đã nghe thấy tiếng Hồng Lan.

– Sao anh tới đây?- Lâm Nhược Mộng ngạc nhiên nhìn anh, chìa tay ra, anh đi tới nắm lấy tay cô, ngồi xuống. Hai người cứ vậy dựa sát vào nhau thật tự nhiên.

– Anh làm việc xong rồi, nghe La Thành nói em ở đây, nên tiện đường ghé thăm con bé này.

– Sao anh như ăn trộm vậy, không vào cửa trước mà đi cửa sau. Còn nữa, hai người làm ơn chú ý cảm nhận của cô gái độc thân này đi nhé. Em vừa mới nói với chị dâu tương lai nếu anh không tích cực cưới chị dâu về, coi chừng bị người khác cướp mất. Thanh niên tài tuần ưu tú hơn anh ở Thượng Hải này nhiều lắm đấy.

– Vậy à?- La Phù Sinh vẻ mặt khinh thường- Anh chàng nào dám cướp người phụ nữ của anh chứ, kêu hắn bước ra đây đánh vài chiêu, nếu hắn có thể chống cự nổi mười phút coi như anh thua.

– Chậc chậc, Nhược Mộng, cô nhìn dáng vẻ đắc ý của anh ấy đi kìa- Hồng Lan không xem nổi bộ dạng tự phụ của anh, lấy đậu tẩm vị trong túi giấy dầu ra ném anh. La Phù Sinh há miệng đớp trúng, dương dương tự đắc. Hai anh em ăn thua với nhau, hệt như lúc nhỏ.

Lâm Nhược Mộng tham chiến, giữ anh lại để Hồng Lan bắt nạt.

Ba người họ đùa giỡn một lúc, Lâm Nhược Mộng nhớ đến chuyện chính:

– Chuyện em nhờ anh tìm anh em đã có tin tức chưa?

– Vẫn chưa, có lẽ anh ta đã chuyển sang thành phố khác sinh sống rồi- Ánh mắt La Phù Sinh lóe lên, không đành lòng nói sự thật với cô. Có người từng nhìn thấy Đoàn Thiên Tứ chết phơi thây ngoài đường, bị người ta vận chuyển đến bãi tha ma, ngay cả thi thể cũng không tìm ra được.

Lâm Nhược Mộng thấy mất mát, Hồng Lan đổi chủ đề:

– Tối nay ở lại đây dùng cơm chứ?

– Không được, anh còn có việc- Anh quay sang nói với Lâm Nhược Mộng- Nếu muốn em có thể ở lại đây ăn cơm, anh để La Thành ở lại, tối đưa em về.

Lâm Nhược Mộng nhớ tới sắp xếp đêm nay, nhìn anh một hồi lâu, rồi kéo cổ áo anh:

– Em ở lại đây, chờ anh làm xong việc rồi đến đón em về.

– Ừm, vậy anh đi đây- La Phù Sinh hôn lên má cô, mới rướn người đứng lên, cơ thể lung lay một chút, Lâm Nhược Mộng liền đỡ anh- Sao vậy?

– Không sao, đứng không vững thôi. Lan Lan, cho anh mượn nhà vệ sinh chút nhé- Hồng Lan nhìn anh quái lạ, La Phù Sinh đi vô nhà vệ sinh ở đại sảnh.

Nửa năm trước từ sau khi bị tra tấn, sức khỏe bị tổn hại nghiêm trọng, xương cốt và cơ thể thỉnh thoảng lại đau nhức, Lâm Nhược Mộng lo lắng nhìn theo bóng lưng anh.

Hồng Lan phát giác không ổn, nhưng không hỏi ra miệng, mượn cớ rời khỏi tầm nhìn của Lâm Nhược Mộng.

Cửa nhà vệ sinh bị đá văng, cơ thể nghiêng dựa vào tường gạch của La Phù Sinh lập tức đứng thẳng dậy, trên bồn rửa mặt có một ống chích, thấy là Hồng Lan, La Phù Sinh trầm tĩnh lại:

– Đóng cửa.

Hồng Lan mắt đầy lửa giận đóng cửa, đi tới nhặt ống chích lên:

– Trước kia ở trong tiệm thuốc phiện của cha, em từng gặp qua rất nhiều tên nghiện, anh có vấn đề rồi à? Còn dám đụng thứ đồ chơi này.

– Lan Lan, em không hiểu… còn có rất nhiều chuyện chờ anh đi làm.

Lần đầu tiên chích là ngày đưa tang cha nuôi, cơn nghiện phát tác. Trước có sói sau có hổ, thời điểm đó nếu ngã xuống thì mọi thứ đều đổ sông đổ bể, thế là anh van xin La Thành tìm ma túy cho anh. Về sau, anh phát hiện ma túy có tác dụng giảm đau hiệu quả, có thể giúp anh bớt đau trong tích tắc. Thế là độc phẩm liền biến thành thuốc.

Con người anh không phải bằng sắt, vết thương nặng như vậy sao có thể mau chóng khỏe lên, các cô nên sớm nghĩ tới điều này.

– Em yên tâm, anh khống chế rất tốt liều lượng, không phải vạn bất đắc dĩ anh sẽ không dùng. Đêm nay có hành động. Anh hứa với em, hành động này kết thúc, anh sẽ cai nghiện hoàn toàn. Em đừng nói với Nhược Mộng.

Hồng Lan không biết giúp anh che giấu Nhược Mộng là đúng hay sai, nhưng đến cùng vẫn không khỏi đồng ý lời van nài của anh.

Màn đêm buông xuống, Hứa Tinh Trình bày tiệc rượu mời nhóm cốt cán của hội Hồng Hoàn ở Doanh Mãn Lâu, tại đây chúc mừng Mãn Châu quốc được thành lập.

La Phù Sinh, nhóm Hoàng Hưng Hàm giả trang đầu bếp trà trộn vào trong bếp, hạ độc vào thức ăn, hòng độc chết cả đám Hạ Chân Ngô cùng hội Hồng Hoàn. Nhưng đến phút cuối La Phù Sinh không nỡ giết hạ Hứa Tinh Trình, mạo hiểm thay đổi thức ăn của hắn trên đường dọn lên. Cũng bởi vì vậy mà bị lộ thân phận trước mặt Hứa Tinh Trình.

Hạ Chân Ngô vốn là thành viên hoàng gia, Thiên Hoàng Nhật Bản sau khi biết tin liền nổi giận, giao trách nhiệm cho chính phủ Nam Kinh nhất định phải bắt được hung thủ, cho các giới chức xã hội một câu trả lời. Dưới sự bức bách, ủy viên trưởng bãi miễn chức vụ quân trưởng Lộ quân số 19 của Hứa Tình Trình, trước khi bắt được hung thủ, không được phục chức.

Dưới sự truy sát của Hứa Tình Trình, La Phù Sinh và Lâm Nhược Mộng được quân Hồng Gia Thượng Hải một đường hộ tống chạy trốn lên Bắc Bình. Hồng Lan thì trốn xuống Nam Kinh tìm sự che chở của Lâm gia, tránh để Hứa Tinh Trình bắt ép làm con tin.

Trong quá trình đào vong, Lâm Nhược Mộng phát hiện mình đã mang thai.

Hai người họ lập tức cử hành hôn lễ dưới điều kiện vô cùng thiếu thốn, trong một ngôi miếu Quan Âm ở dọc đường, họ bái thiên địa tại đó. Một lá thư ký gửi tới Nam Kinh, thông báo phụ huynh, hai người họ đã chính thức thành vợ chồng.

Lâm đ*o Sơn nhận được tin tức này có chút không vui, hòn ngọc quý trên tay Lâm gia mà một lễ cưới chính thức cũng không có, liền theo chồng lang bạt giang hồ, rày đây mai đó. May mắn được anh trai và chị dâu an ủi, quốc nạn trước mắt, không thể chu toàn mọi thứ. Lâm đ*o Sơn mới bình tĩnh lại, muốn hồi âm gọi Lâm Nhược Mộng về Nam Kinh dưỡng thai, ông sẽ trần tình và giải quyết sự việc này với ủy viên trưởng Trần Minh, nhưng lại phát hiện bên ngoài lá thư không có địa chỉ nơi gửi, đúng là to gan làm càn.

Tháng 3 năm 1933, quân Nhật tấn công các cửa khác nhau của Vạn Lý Trường Thành ở phía đông bắc Bắc Kinh. Đoàn quân 29 của quân đội quốc gia đã giao tranh ác liệt với quân Nhật ở Hỉ Phong Khẩu, tổn thất nặng nề. Đúng lúc gặp được nhóm La Phù Sinh trốn ở huyện Khoan Thành, cách chỗ giao chiến chưa đến ba mươi dặm.

Dưới sự đồng ý của Lâm Nhược Mộng, La Phù Sinh dẫn đầu quân Hồng Gia Thượng Hải đến tiếp viện cho quân 29, ban đêm đột kích vào trận địa pháo binh của quân Nhật. Màn đêm buông xuống, quân Hồng Gia phục kích gần Hỉ Phong Khẩu xông vào trận địa quân địch, chém chết và làm bị thường hơn ngàn tên lính Nhật, thu được một số vũ khí xe tăng đại pháo súng máy, trong lịch sử gọi là đại thắng Hỉ Phong Khẩu.

Nhưng hơn ba trăm quân Hồng Gia Thượng Hải chỉ còn không đến hai mươi người sống sót, tin tức hồi báo lại La Phù Sinh cũng đã hy sinh cho tổ quốc, Lâm Nhược Mộng không tin, ôm bụng bầu tay không đào doanh địa giao chiến suốt một ngày một đêm, tìm thấy La Phù Sinh đang thoi thóp. Cách đó khoảng một trăm mét, La Thành đã chết, trên người trúng mấy chục phát đạn, máu thịt be bét.

La Thành vì cứu La Phù Sinh mà chết, lúc ấy đang rút lui, La Thành không bỏ lại La Phù Sinh đang bị thương còn bị lên cơn nghiện thuốc, anh đánh ngất La Phù Sinh rồi giấu bên dưới đống xác chết, lấy thân mình ra dụ địch, bị quân Quan Đông truy kích.

Chính phủ Nam Kinh tưởng niệm sự cống hiến của đội quân tự phát này, ngấm ngầm xóa bỏ lệnh truy nã La Phù Sinh, công bố với bên ngoài La Phù Sinh đã chết trong chiến dịch Hỉ Phong Khẩu.

La Phù Sinh và Lâm Nhược Mộng được bí mật đưa về Lâm gia ở Nam Kinh.

Mùa đông năm 1933, con trai của họ chào đời, đặt tên là Lâm Niệm Sinh.

Bình luận

Truyện đang đọc