HUNG THẦN ĐỒ


Viêm Đằng nhận một chiếc lông vũ trắng do Ly Tôn gửi đến báo tin rồi thổi cho nó bay đi.

Y quay sang Chiêu Ngạn nói: “Đến Thần giới rồi, cho dù ngươi có nghe được điều gì cũng không phải là thật.

Sự thật chỉ có những điều ta nói cho ngươi biết.”
“Ừ!”
Viêm Đằng biến đổi lại hình dạng chân thật của mình.

Mái tóc đen dần dần chuyển sang trắng, khuôn mặt có thêm chút khác biệt, đuôi mắt dài hơn, mũi cao hơn, đường cong khóe miệng cũng rõ ràng hơn.

Trên tay phải hiện ra Bích Lương Cầm xanh thẳm như đại dương, thần khí ồ ạt tỏa vây quanh người.
Hình dạng này không phải Chiêu Ngạn chưa từng thấy qua, nhưng mà trước đây chỉ thấy từ xa, giờ lại đối diện trong cự ly gần đến thế, khó tránh tim của hắn đập lên xốn xang, mặt cũng hơi ngây dại ra.
Viêm Đằng vuốt tóc cười: “Đẹp lắm sao?”
Chiêu Ngạn bị câu hỏi này làm cho thức tỉnh, hơi lúng túng: “Xấu chết người thì có!”
Viêm Đằng mở phần đầu của Bích Lương Cầm ra, bên trong có một không gian nhỏ.

Y nói: “Ngươi chịu khó vào đây.”
Chiêu Ngạn sững người: “Làm sao vào được?” Không thể nào nhét một người to đùng đùng như hắn vào một cái không gian bé tí như thế.
“Sao lại không?” Viêm Đằng thi pháp thu nhỏ cơ thể Chiêu Ngạn lại và hút vào trong cầm.

Chiêu Ngạn la oai oái lên: “Ngươi còn có trò này nữa hả?”
“Ngoan ngoãn ở trong đó.

Ta mang theo ngươi đi bất cứ đâu cũng không sợ bị ai phát hiện.

Bích Lương Cầm không chỉ che đi quỷ khí trên người ngươi, còn có thể trợ giúp kim đan trong người ngươi tu luyện nhanh hơn.” Viêm Đằng đóng phần đầu của cây cầm lại.

Chiêu Ngạn nảy ra vô số lo ngại:
“Ta có bị ngộp chết không?”
“Không!”
“Thế có bị đói chết không?”
“Mỗi ngày đều nuôi ngươi ăn uống no đủ.”
“Thế lỡ ngươi bị gì không ai biến lớn ta lại thì sao?”
“Ngươi là rất muốn ta bị gì? Nằm mơ đi.”
“Viêm đại quý nhân, thật ra ta cảm thấy cách này hơi không an toàn.

Còn cách nào khác không?”
“Có.

Ngươi đường đường chính chính mang thân phận hung xuất hiện ở Thần giới.”
“À thôi đi!” Mẹ nó! Làm vậy chả khác nào sỉ nhục pháp lực của đám người Thần giới, nói rằng ta khinh thường các ngươi đấy.

Đến giết ta đi!
“Viêm đại quý nhân, ta còn tham tiền, còn tham ăn, ngươi nhất định phải chăm sóc tốt cho ta.”
Viêm Đằng cười gằn: “Có tin ta ném thẳng ngươi từ chín tầng mây xuống không? Ai là người nằng nặc đòi bám theo ta? Ta đâu có ép uổng ngươi.”
“Chẳng phải ta đang lo nghĩ cho ngươi sao? Sợ ngươi lên đó bị giết rồi không ai hốt xác thì tội lắm.”
“…”
Viêm Đằng im lặng, thay vào đó Chiêu Ngạn nghe được gió dữ bắt đầu gào thét bên tai.

Muốn lên trời thì phải vượt qua chín tầng mây, mà một con quỷ tầm thường đương nhiên sẽ không vượt nổi, trừ khi là bị áp giải lên.


Ngoại trừ Điếu Huyền, hắn có thể xem như con quỷ thứ hai vinh dự không bị áp giải mà vẫn lên được.

Tuy nhiên, trong lòng hắn cũng có chút hoang mang.

Lần này lên trời không phải là để tham quan cung vàng điện ngọc gì cho cam.
Viêm Đằng bước tới Thiên Môn, lập tức có hồi chuông cảnh báo vang lên.

Một đám thần tướng đổ xô ra chắn trước con đường mà y sắp tiến tới, nhưng lại không dám vọng động gì, cho thấy bọn họ vẫn còn rất kính sợ y.
Chiêu Ngạn xuýt xoa.

Sự trở lại của Viêm Đằng đúng là con mẹ nó vẻ vang hết biết rồi.
Viêm Đằng nhìn lên hai chữ Thiên Môn rực sáng rồi hạ tầm nhìn xuống: “Chẳng phải truy bắt ta ráo riết ba trăm năm sao? Ta về rồi, lại không có vị thần quân nào dám ra đón tiếp?”
“Đúng là đại điện hạ không xem ai ra gì của chúng ta rồi.

Một tội đồ mà còn hống hách đến thế?”
Mộ Tước dẫn đầu đám thần quân bước ra.

Y mỉm cười trìu mến nhìn Viêm Đằng, không nói gì cả, chỉ có Bành Dã Thần Quân sau lưng y thì lại lớn tiếng chất vấn.

Đi bên cạnh Bành Dã là Ảnh Điệp, người thường được ca tụng là nữ nhân xinh đẹp nhất của Thần giới.

Thiên Đế từng có ý chỉ hôn cho Viêm Đằng và Ảnh Điệp nhưng bị Viêm Đằng từ chối.

Viêm Đằng cảm thấy chuyện này vô cùng cỏn con, thế nhưng Ảnh Điệp lại chạy tới nói bị y làm mất hết thể diện, sau đó cũng hùa theo Bành Dã trở thành những kẻ thù lớn của y tại Thần giới.

Mà những kẻ thù lớn này giờ lại đi theo Mộ Tước.

Đằng sau nữa là một đám thần quân không có chủ kiến.

Ngày thường ăn uống nói chuyện phiếm thì được, còn khi gặp chuyện thì chỉ biết nghe theo bên thắng thế.
“Đại điện hạ đã trở về.”
Hoàn Khuê thần quân đến sau nhưng không đứng cùng phía với những người kia.

Hoàn Khuê nhìn Viêm Đằng vái một cái.

Viêm Đằng không biết có nên cảm thấy an ủi hay không, ít nhất vẫn còn một người biết hành lễ với y.

Chậm hơn Hoàn Khuê vài bước chân là Ly Tôn.

Do sắp chuẩn bị hôn sự với tam công chúa Nhã Nhược, chuyện Ly Tôn hay lưu lại Thần giới cũng chẳng có ai dị nghị gì.

Ly Tôn là đồng minh ngầm của Viêm Đằng, không tiện biểu lộ chính kiến nên đứng ra một góc riêng, phe nào cũng không theo.
“Đại ca, vào trong rồi nói chuyện.” Mộ Tước bấy giờ mới lên tiếng.
Bành Dã gay gắt nói: “Tội đồ thì còn có gì để nói nữa? Đại điện hạ, nếu ngươi đã về thì nên khoanh tay chịu trói, chừa lại cho bản thân chút tự tôn cuối cùng đi.”
“Muốn bắt ta thì tự ngươi đến.”
Viêm Đằng nhếch môi ôm Bích Lương Cầm thản nhiên đi tới.

Đám thần quân phía sau Mộ Tước cảnh giác lui ra, chỉ có Mộ Tước vẫn đứng yên chỗ cũ.

Ai cũng biết cả hung thú Đào Ngột y cũng có thể một mình chế ngự thành cây cầm trên tay, trong khi Cùng Kỳ vốn ngang hàng ngang vế với Đào Ngột phải cần đến Mộ Tước và Trạch Dương thần quân hợp lực mới giết được.


Y đã mạnh như vậy rồi, còn cộng thêm Đào Ngột nữa, thì trên trời dưới đất ngoại trừ chính y tự khoanh tay chịu trói ra, có ai mà muốn trở thành đối thủ của y?
“Không có gan sao?” Viêm Đằng cười lạnh, nét mặt bỗng trở nên lãnh khốc: “Nếu vô dụng như vậy thì nên im miệng đi.

Chỉ biết nói không biết làm cũng mang danh thần quân của Thần giới, cũng có đền miếu được người trần cung phụng, không thấy nhục nhã sao?”
“Ngươi…” Bành Dã thét lên, lại không thể nói được gì nữa, chỉ một chữ ứ lại trong phổi đầy căm tức.
Mộ Tước tiến tới vài bước, cũng không dám vượt qua giới hạn đến gần hơn sợ chọc giận Viêm Đằng: “Đại ca, mọi người vẫn luôn nhớ huynh.

Huynh cất đi Bích Lương Cầm, chúng ta từ từ nói chuyện.

Tránh động can qua.”
“Hôm nay ta đến đây không phải để đánh nhau, chỉ muốn bàn luận một chút chuyện cũ.

Thanh danh của ta từ nơi này dơ bẩn, thì cũng phải từ nơi này mà rửa sạch.”
Ảnh Điệp cười lớn: “Rửa sạch? Những tội danh kia áp đặt lên người ngươi lẽ nào có tội danh nào là sai? Ngươi có tư tình với phi tử của Thiên Đế rồi giết chết nàng ta bịt miệng, khi bị hạch tội lại không cam tâm, mở đi phong ấn của Khải Huyền Nhai muốn cả Thần giới chết chung.

Tội danh nào cũng xác đáng rõ ràng, đều không phải là bọn ta vu oan cho ngươi.

Bọn ta đánh không lại ngươi là sự thật, nhưng cũng không thể trơ mắt cho ngươi làm loạn Thần giới này.”
“Tội danh xác đáng rõ ràng? Mắt nào của ngươi nhìn thấy ta tư tình với Văn Cơ, mắt nào nhìn thấy ta giết chết tỷ ấy? Còn mắt nào lại nhìn thấy ta phá vỡ phong ấn Khải Huyền Nhai? Đem con mắt đó ra đối chất với ta.”
Bành Dã chen vào: “Có Trạch Dương thần quân tận mắt nhìn thấy ngươi mở phong ấn ra.

Ngươi còn định chối cãi?”
“À, thì ra là hắn tận mắt nhìn thấy, chứ không phải các ngươi tận mắt nhìn thấy? Nếu không tận mắt nhìn thấy, dựa vào đâu mà dám nói là xác đáng rõ ràng, không hề vu oan cho ta?”
Một tràng im lặng.
Chiêu Ngạn nắm chặt hai tay nhảy cẩng lên trong Bích Lương Cầm, nghĩ thầm: “Giỏi quá! Làm bọn họ im bặt hết rồi.”
Hoàn Khuê nói: “Ta tin đại điện hạ người sẽ không làm ra chuyện như vậy.”
Mộ Tước vẫn giữ nụ cười nói: “Ta cũng tin đại ca.”
Ảnh Điệp quay sang Mộ Tước: “Nhị điện hạ, hắn chỉ đang ngụy biện thôi.

Dù sao Trạch Dương thần quân sẽ không nói dối.

Ngài ấy là thúc thúc của người và hắn.

Thúc thúc thì không có lý do gì đi hãm hại cháu mình.

Huống hồ Trạch Dương thần quân không phải loại người thích xen vào mấy chuyện thị phi.”
Mộ Tước lưỡng lự: “Cái này thì…”
Hoàn Khuê khinh miệt nói: “Trạch Dương thần quân không thể nói dối, lẽ nào đại điện hạ lại có thể nói dối sao? Trước giờ đều không có bằng chứng rõ ràng, chỉ là các người thiên vị một người, nên đổ tội cho một người khác thôi.”
Ảnh Điệp cãi lại: “Thế nào là không có bằng chứng? Lúc Văn Cơ chết, hắn đang ở trong phòng ngủ của cô ta.

Này là vu oan giá họa sao?”
Vào ngay lúc dầu sôi lửa bỏng, Thiên Đế xuất hiện.

Chúng thần im lặng, tự động tản ra hai phía nhường đường cho ông.

Chiêu Ngạn dòm ra kinh ngạc.


Trời! Không ngờ Thiên Đế lại giống với Viêm Đằng như thế, chẳng khác nào là Viêm Đằng phiên bản về già.
Thiên Đế ho lên mấy tiếng.

Tam giới đều nói sức khỏe của Thiên Đế xưa nay không tốt, đã không tốt từ lúc Viêm Đằng còn nắm quyền, thế mà kéo dài đến tận bây giờ vẫn chưa ra đi.

Chiêu Ngạn thực sự phải phục độ sống dai của ông ta.

Nghĩ xong, hắn chợt vả miệng mình.

Dù sao đây cũng là phụ thân của người hắn thích, nghĩ vậy quá bất kính rồi.
Viêm Đằng nhìn thấy Thiên Đế thì ánh mắt mới dịu lại, phảng phất một chút đau lòng, một chút tự trách.

Năm ấy, khi y sắp rời Thần giới, Thiên Đế một mình đứng đợi ở gần Thiên Môn.

Y biết Lương Trọng là do ông âm thầm sai đến cứu y.

Một mình Lương Trọng không thể nào thần thông tới mức mở được cửa nhà giam mà không có Thiên Đế giúp sức.

Thiên Đế biết y vô tội, nhưng thân là người đứng đầu thần giới, khi mọi người đều khẳng định là y làm thì ông cũng không có cách nào che chở cho y được mà chỉ có thể xử theo phép công.
Thiên Đế nói với y: “Lần này đi rồi, từ nay về sau con chính là tội đồ của Thần giới.”
“Con bị vu oan.

Con tuyệt đối không làm ra những chuyện đó, thế nhưng lại không biết ai vu oan con, không có manh mối, chỉ có rời khỏi mới có thể tự mình làm sáng tỏ mọi chuyện, bằng không sẽ phải nhận lãnh Thiên Công Tẩy Cốt Đinh một cách oan uổng, tội danh này cũng không bao giờ rửa sạch được.”
Thiên Đế thở dài: “Xuống trần rồi thì đừng để lộ thần khí, ngay cả diện mạo cũng không thể giữ.

Mỗi năm vào ngày hội hái đào, Thiên Môn rộng mở đón khách từ khắp nơi hội tụ.

Đó là ngày duy nhất mọi người không lưu lại trong cung điện của mình mà vui say ở yến tiệc.

Con có thể quay lại để tìm kiếm manh mối, nhưng không được ở quá lâu.

Nếu bị phát hiện, ta không thể bảo vệ cho con được.

Một là làm kẻ đào vong cả đời đừng để bị bắt, còn như muốn trở lại, phải đường đường chính chính mà trở lại, không để ai có thể bắt con lần nữa.”
Viêm Đằng lạy ông một cái rồi rời khỏi, sau đó mới biết được Lương Trọng vì ngăn cản truy binh đuổi theo y mà bỏ mạng.

Y cứ vậy thay tên đổi họ lưu lạc tứ xứ, lưu lạc đến tận ngày nay.
Giờ đây đối diện với phụ thân của mình, y rất muốn nói một câu: “Phụ đế, con đã đường đường chính chính mà trở lại,” nhưng lại không thể nói ra miệng.
Thiên Đế nhìn Viêm Đằng, sau lớp tua rua trên mũ, khóe mắt chợt ẩn hiện nét cười.

Ông cất giọng oai nghiêm: “Thần giới không phải là cái chợ, đứng giữa Thiên Môn cãi qua cãi lại còn ra thể thống gì? Vào trong đại điện rồi nói.”
Thiên Đế quay lưng đi trước, ai nấy đều lẳng lặng theo sau, chỉ trừ Ly Tôn không đi theo.

Đây là chuyện của Thần giới, Ly Tôn không thuộc Thần giới nên không được phép nghe xử.
Đến chính điện Phương Phi, Thiên Đế an tọa rồi vẫn không cho phép chư vị thần quân an tọa.

Ông lại nhìn Viêm Đằng nói: “Triều Phượng, con nói xem, rốt cuộc là muốn cái gì?”
“Tội con tuyệt đối không nhận, nhưng con sẽ không ngu ngốc như trước khoanh tay chịu trói để chư vị thần quân tùy ý mà định tội, bởi vì con biết chẳng có một ai ở trong số họ dám vì con điều tra chân tướng.

Chân tướng chỉ có thể do chính con tìm ra.

Hôm nay con đến là để vạch trần chân tướng.

Con muốn Trạch Dương thần quân ra đây đối chất trực tiếp với con.

Trước giờ đều chỉ có y nói, con phải chịu, vậy thì cũng quá oan ức cho con rồi.”
“Được!” Thiên Đế chấp thuận, cho người đi gọi Trạch Dương tới.
Chiêu Ngạn căng thẳng.


Sao mà Viêm Đằng chắc chắn đến thế nhỉ? Lỡ mà tên kia tới vẫn một mực chỉ trích y thì làm thế nào?
Từ ngoài chính điện, Trạch Dương một thân tử bào nghiêm nghị bước vào.

Trạch Dương là đệ đệ ruột của Thiên Đế, thúc thúc của Viêm Đằng và Mộ Tước.

Tính tình lãnh đạm ít nói, ngày thường chỉ biết bầu bạn với văn thư.

Thê tử của Trạch Dương là nữ vương của Hoa Linh Tộc Tốn Dung.

Đây là một mối hôn nhân vì lợi ích của cả hai tộc, hoàn toàn không phải dựa trên tình cảm nam nữ.
Trạch Dương điềm nhiên tới mức không nhìn lấy Viêm Đằng dù chỉ một lần, hỏi Thiên Đế: “Gọi ta đến vì việc gì?”
Viêm Đằng lên tiếng: “Trạch Dương thần quân, năm xưa ngươi nói tận mắt trông thấy ta mở kết giới của Khải Huyền Nhai thả chúng quỷ ra, xin hỏi lời này là sự thật sao?”
Trạch Dương im lặng.
Hoàn Khuê nói: “Trạch Dương thần quân, chuyện năm đó trọng đại như vậy, lẽ nào ngài lại quên được?”
“Ta không quên.” Trạch Dương đáp.
Bành Dã liếc Hoàn Khuê rồi nói: “Vậy mời ngài nói lại một lần nữa cho mọi người ở đây rõ, nếu không có kẻ lại nói chúng ta vu oan cho hắn.”
Trạch Dương lúc này mới nhìn Viêm Đằng.

Viêm Đằng vô cùng bình tĩnh nhìn lại y, y cười một tiếng bất lực và nói: “Được rồi, ta nhận, năm ấy là ta đổ oan cho ngươi.

Người thực sự mở Khải Huyền Nhai là ta.”
Chúng thần cả kinh.
Thiên Đế xen vào: “Tại sao đệ làm vậy?”
Trạch Dương không vị nể nói: “Khi ấy thấy ngươi hấp hối sắp chết, nghĩ là ngươi sắp đem ngai vị Thiên Đế này nhường lại cho Triều Phượng nên mới muốn cướp ngôi.

Nhưng mà ai biết được, Triều Phượng bị tội, ngươi càng sống dai hơn.”
Chiêu Ngạn bụm mặt lại.

Trạch Dương thần quân này lại nói y hệt như hắn nghĩ, đúng là tâm ý tương thông ghê luôn.
Thiên Đế không biểu lộ kích động gì, chỉ hỏi: “Vì sao đệ lại thành như vậy?”
“Thành như vậy thì thế nào? Chúng ta đều là con trai của một người, nhưng ngươi leo lên ngai vị Thiên Đế, ta bị đày đi coi giữ kho văn thư.

Ngươi nghĩ là ta tình nguyện sao? Đã vậy, ngay đến hôn sự của mình, ta cũng không thể tùy ý quyết định.

Vì thần giới liên hôn? Lý do cao cả nhỉ? Sao không thấy ngươi hy sinh mà phải là ta? Ngay cả khi ngươi sắp chết, ngai vị cũng không đến lượt ta, ta còn phải xếp sau con trai của ngươi.” Trạch Dương nói đến đây bỗng dừng lại, thản nhiên như không cười thêm cái nữa.

“Ngươi thì đẹp mặt gì hơn ta chứ? Ngươi rõ ràng biết Văn Cơ thích Triều Phượng, nhưng ngươi trâu già muốn gặm cỏ non, lại bắt ép Văn Cơ làm phi tử cho ngươi.

Văn Cơ chưa chừng vì vậy mà tự sát chết cũng nên.

Nói ra hết rồi, muốn phạt gì thì phạt đi.

Ta cũng chán cái kho văn thư đó lắm rồi.”
Chiêu Ngạn thầm tung hô trong lòng.

Vị thần quân này khẩu khí ghê quá, tuy rằng từng hại Viêm Đằng nhưng vẫn rất đáng cho hắn khâm phục.
Thiên Đế không nói thêm gì nữa, ngoại trừ hạ lệnh bắt giam Trạch Dương lại, chờ xét xử sau.

Chúng thần im lặng, không một lời đồng cảm, không một câu bênh vực.

Chiêu Ngạn thấy xót xa.

Tình cảnh của Viêm Đằng khi xưa chắc cũng là như vậy.

Hắn nói không sai mà.

Thần tình đúng là còn ấm lạnh hơn quỷ tình nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc