HUNG THẦN ĐỒ


Viêm Đằng rất chắc chắn nói: “Lúc ta ôm Đản Đản Nhi, cảm thấy toàn thân nó nóng rực, ngoại trừ lớp da người ra, căn bản không có sinh khí.

Tam giới mỗi loại đều có sự sống riêng, quỷ không có loại sinh khí của con người nhưng vẫn có sinh khí của riêng chúng, hoặc như Trịnh tiên sinh, dù là ngọn đèn trước gió, vẫn còn phảng phất chút sinh khí.

Đản Đản Nhi không phải một mạng sống.

Nó chỉ là một món đồ vật được người ta thổi vào đó sự sống, cho nên nó không thể có cái gọi sinh khí tự nhiên.”
“Công tử…” Trịnh phu nhân định chối bỏ, nhưng Trịnh tiên sinh bỗng cầm bàn tay bà ngăn lại: “Thôi bỏ đi.

Công tử đây đã nói rõ ràng đến thế thì chúng ta có phủ nhận cũng vô ích.”
Trịnh phu nhân thở dài: “Thôi được rồi.

Ta thừa nhận Đản Đản Nhi không thật sự do ta sinh ra, nhưng không phải không liên quan gì đến bọn ta.

Phu quân ta và ta thần phàm cách biệt, không có được đứa con nào dù đã cố gắng hết sức.

Một ngày, cái tâm đèn cũ luôn theo bên cạnh ta đột nhiên mở miệng nói chuyện được.

Ta và chàng bèn nghĩ đây là món quà không gì quý báu hơn, nên tận sức tạo cho nó một hình hài.

Đáng tiếc, càng tạo càng sai, chỉ thành ra được quả trứng như các vị thấy.”
Viêm Đằng đột nhiên tỏ vẻ giận dữ, đứng phắt dậy: “Dao Ôn thần nữ, tâm đèn cũ mà bà nói chính là tâm của Định Giao Đăng, đúng chứ?”
Trịnh phu nhân kinh hãi, giọng lệch đi: “Sao ngươi biết?”
“Trong tam giới này, làm gì có cây đèn thứ hai hội tụ được ý thức ngoại trừ nó?”
Trịnh phu nhân bắt đầu run lên:“Ngươi thực sự là ai?”
Viêm Đằng truy hỏi đến cùng: “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là bà phải nói rõ ràng chuyện năm đó.

Tại sao lại ăn cắp tâm đèn? Tại sao lại đổ tội cho Dung Đàm? Uổng thay cho Dung Đàm từng xem bà là người bạn tốt hiếm hoi trên Thần giới.”
Trịnh tiên sinh nắm tay Trịnh phu nhân như động viên.

Trịnh phu nhân nhìn ông, đôi mắt hơi dịu lại.

Bà im lặng một lúc mới ngẩng lên nhìn Viêm Đằng: “Thì ra là…đại điện hạ Triều Phượng.

Tam giới này đã sớm quên về chuyện Định Giao Đăng, cho dù có tình cờ nghe được, cũng chỉ nghe là Dung Đàm cố ý hủy hoại Định Giao Đăng, phản bội thần giới.

Người duy nhất còn có thể nhớ rõ tên y, lại tin rằng y vô tội, chắc chỉ có đệ tử mà y thương yêu nhất, chính là ngài thôi.”
Chiêu Ngạn kinh tâm.
Viêm Đằng cũng không ngại bộc lộ thân phận, căm phẫn nói: “Sư phụ ta năm đó đã bị bà hại thê thảm.

Người rất thích màu trắng, cho nên trước giờ chỉ mặc bạch y.

Ta lúc ấy mới sáu tuổi thôi, tận mắt chứng kiến người tự sát, một thân bạch y thấm đầy máu tươi, không còn lại nơi nào thuần khiết nữa.

Người chết rồi nhưng chúng thần vẫn không nguôi ngoai nỗi hận, ném xác của người xuống Khải Huyền Nhai.


Thi thể người bị phân làm trăm ngàn mảnh bởi đá vực bên dưới.

Chính trăm ngàn mảnh đó tạo thành những đợt oán khí kinh thiên động địa, biến Khải Huyền Nhai trở thành nấm mồ chôn đáng sợ của Thần giới.”
Chiêu Ngạn thầm hít hà khó tin.

Chúng quỷ ở tại Khải Huyền Nhai mà Thần giới vẫn hay đồn đại, thì ra lúc khởi đầu chỉ là một con quỷ bị phân trăm ngàn mảnh thôi sao? Hắn giờ đây mới hiểu ra vì sao trước kia Viêm Đằng nói cho dù có nhảy xuống Khải Huyền Nhai cũng không sao.

Y luôn tin sư phụ của mình sẽ không làm hại mình.

Xem ra tình thầy trò giữa họ vô cùng sâu nặng, bất chấp sự ngăn cách giữa thần và hung.
Trịnh phu nhân đứng dậy, cãi lại: “Ngươi nhầm rồi.

Ta không phải cố tình hại Dung Đàm.

Khi đó ta diệt Cùng Kỳ thất bại, vốn muốn quay về Thần giới chịu tội, cho nên ta đến gặp Dung Đàm lần cuối để từ biệt, muốn nhờ hắn thay ta chiếu cố Trịnh lang về sau.

Thế nhưng lại để ta nghe được Thần giới cho rằng ta chết mất xác, còn Dung Đàm vì không tin cho nên đã hạ phàm tìm kiếm ta.

Lúc đó ta nghĩ, đây là cơ hội ngàn năm có một.

Ta chỉ việc giả chết theo họ nói thì có thể đường hoàng cùng Trịnh lang cả đời bên nhau.

Tuy nhiên, thần lực của ta bị tổn hại nghiêm trọng bởi việc phong ấn Cùng Kỳ, ta cần một thứ pháp khí có thể bảo vệ được cho cả ta và Trịnh lang.

Vì vậy, ta mới đánh cắp tâm đèn của Định Giao Đăng.

Ta một mực nghĩ rằng đám người Thần giới đã lãng quên Định Giao Đăng từ lâu, chắc không phải là chuyện to tát lắm.

Huống hồ, thân đèn vẫn còn, ai cũng nghĩ nó vẫn còn, miễn là không nhìn vào trong sẽ không biết gì, cũng không gây hại tới Dung Đàm.

Ta chỉ không ngờ…ta thật không ngờ…”
Trịnh phu nhân ôm mặt lại bật khóc.

Chiêu Ngạn kéo nhẹ tay áo Viêm Đằng, nhìn dáng vẻ của bà ta thì có lẽ bà ta không ngờ thật.
“Một câu không ngờ…đổi được mạng cho sư phụ của ta không? Một câu không ngờ…” Viêm Đằng cười lớn khinh miệt rồi quay người đi.

“Bà cũng quá ích kỷ rồi.”
Chiêu Ngạn chạy đuổi theo sau y, nửa chữ cũng không dám tùy tiện nói.

Đằng sau họ vẫn vọng lại tiếng khóc tê tâm liệt phế của Trịnh phu nhân: “Ta thật sự không ngờ…là ra nông nỗi đó.”
Viêm Đằng rời khỏi Trịnh phủ thì đổi khuôn mặt họ trở lại như thường và hỏi Chiêu Ngạn: “Nếu ta bắt bà ta trở lại Thần giới nói rõ chuyện năm xưa, ngươi nghĩ danh tiếng của sư phụ ta có thể lấy lại hay không?”
Chiêu Ngạn lắc đầu: “Ngươi tự biết đáp án rồi, không phải sao? Con đường rửa oan đó ngươi từng đi qua, gian nan thế nào ngươi cũng hiểu.

Ngươi là thần mà còn khó khăn vậy, huống hồ sư phụ ngươi là hung.

Người ta chỉ tin thần nữ Dao Ôn yêu đương với phàm nhân phản bội Thần giới là thật, nhưng sẽ không tin ngài ấy bị vu oan.


Trước khi ngài ấy bị vu oan, những ánh mắt kia nhìn về ngài ấy sẵn cũng chẳng tốt đẹp gì rồi.

Càng nói…” Chiêu Ngạn thở dài não nề.

“Đều nói thần phàm yêu nhau khó khăn, ở được bên nhau chắc là giai thoại tuyệt đẹp.

Nhưng mà ngươi xem Trịnh tiên sinh bộ dạng vậy đó, còn tuyệt đẹp nổi không? Ta cảm thấy chỉ là một sự đày đọa mà thôi.

Bất quá, vì bọn họ yêu nhau, muốn ở cạnh nhau, cho nên chấp nhận đày đọa này, kể cũng tội lắm rồi.

Với lại, cả hai cũng gần đất xa trời rồi.

Ngươi mang bọn họ về Thần giới xét xử, không biết kịp xét xử không, nhưng chắc chắn là phải tốn thêm đất chôn cho họ.”
Viêm Đằng che trán cười, thật sự là chịu không thấu với cách khuyên giải của Chiêu Ngạn.

Chiêu Ngạn thấy y cười rồi thì vững tâm hơn nói: “Ta cho rằng có được người đệ tử hiếu thuận như ngươi, đến tận giờ vẫn không quên ngài ấy thì ngài ấy đã rất mãn nguyện rồi.

Người khác có nhìn về ngài ấy thế nào cũng không quan trọng nữa.”
Viêm Đằng bóp miệng hắn: “Cái miệng…thật ngọt!”
Đúng lúc này, Đản Đản Nhi từ trong phủ nhảy tưng tưng ra, gọi lớn: “Hai vị ca ca!”
Chiêu Ngạn và Viêm Đằng quay lại.

Nó nói tiếp: “Mẫu thân bảo để ta đi cùng hai vị ca ca bắt người xấu.”
Viêm Đằng hờ hững nói: “Bọn ta không định đi bắt ai hết.”
Đản Đản Nhi nói: “Phiêu Phiêu đó là người xấu.

Ả ta hút pháp lực trên người kẻ khác để tu luyện, khiến họ dần dần suy kiệt đến tàn phế.

Mẫu thân nói như vậy là làm trái với đạo tu luyện bình thường.

Bây giờ cái lưới nhốt ta đã không còn, ta không sợ ả ta nữa đâu.

Cần phải đuổi ả ta đi khỏi thôn Bạch Đề này, trả lại yên bình cho mọi người trong thôn.”
Viêm Đằng cứng nhắc hỏi lại: “Thích bắt thì ngươi tự bắt đi.

Liên quan gì bọn ta?”
Đản Đản Nhi nghiêng người về trước, sụt sùi: “Có phải ta làm sai gì đó khiến hai vị ca ca giận rồi không? Khi nãy cứu ta mọi người vẫn còn vui vẻ mà.

Ta biết ta ngu ngốc, gần đây gây ra không ít chuyện phiền hà rồi, lại còn bị hết người này gạt tới người kia gạt.”
Chiêu Ngạn nghe mà mềm lòng.

Cái trứng này tuy nhiều tuổi lắm rồi nhưng suy nghĩ vẫn hệt như một đứa bé thôi.

Nếu muốn trách thì trách nó lại là tâm đèn của Định Giao Đăng, mà mỗi lần nghĩ về Định Giao Đăng, Viêm Đằng sẽ không quên được cái chết tức tưởi của sư phụ y.


Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sư phụ y đồ sát cả Thần giới, mạnh hết biết đi, cũng không tính là nạn nhân chân yếu tay mềm gì.

Bất quá, hắn chỉ dám nghĩ, không dám nói ra, nếu không Viêm Đằng sẽ quất cho hắn nát bét.
Chiêu Ngạn nói xen vào: “Đã lỡ đến đây rồi, thôi thì dọn dẹp thêm một chút, lúc về cũng thấy nhẹ nhõm hơn.”
“…”
“Thế này nhé.

Ngươi không cần ra tay, để ta cho.

Ta biểu diễn pháp lực cho ngươi xem.”
“…”
Chiêu Ngạn nắm lấy cánh tay áo y kỳ kèo: “Ngươi nể mặt ta một tí đi mà.”
“Cho ngươi một canh giờ.”
“Được!”
Lúc cả bọn đến Túy Hương Lâu, Phiêu Phiêu đã bỏ trốn.

Chiêu Ngạn thừ mặt ra hỏi Viêm Đằng:
“Một canh giờ ngươi cho ta chắc không tính thời gian cô ta bỏ trốn và ta phải đi tìm chứ?”
Viêm Đằng cốc vào đầu hắn: “Ai bảo cứ thích lo chuyện bao đồng? Tiền nhận được rồi thì thôi đi.”
Chiêu Ngạn làm ra bộ mặt đáng thương.

Viêm Đằng nhắm mắt, tập trung tinh thần tìm kiếm khắp nơi.

Bất chợt, y mở mắt ra nói: “Cách đây một dặm về hướng Tây Nam.”
Chiêu Ngạn trố mắt: “Ngươi còn có thêm trò này nữa hả?”
“Lúc trước phải ẩn giấu pháp lực nên không xài được, giờ thì muốn trốn thoát khỏi ta giữa trời đất này hơi bị khó.

Ngươi cũng vậy.” Viêm Đằng ngắt cánh mũi hắn.
Hắn cười ngọt: “Ta nào giờ đâu có định bỏ trốn?”
Chiêu Ngạn và Viêm Đằng dẫn Đản Đản Nhi đuổi theo hướng Phiêu Phiêu bỏ chạy, không lâu sau liền đuổi tới.

Viêm Đằng nhìn luồng quỷ khí kỳ dị bám sau Phiêu Phiêu nói: “Lại là nó nữa.

Rốt cuộc nó với cô ta có liên hệ gì?”
“Cái đó tính sau.”
Chiêu Ngạn biến ra một xấp bùa phóng tới trước, tạo thành vòng tròn đem Phiêu Phiêu nhốt lại ở giữa.

Phiêu Phiêu vừa bị luồng quỷ khí lởn vởn xung quanh, vừa không thể chạy ra khỏi trận pháp của Chiêu Ngạn, bực tức hét lớn một tiếng, trở về hình dạng thật là một nữ quỷ chết đuối mặt mày trắng nhách, lưỡi đỏ thè dài, móng vuốt đen đúa.

Phiêu Phiêu dùng móng tay xé toạc bùa của Chiêu Ngạn.

Bùa này vừa rách thì bùa khác liền xuất hiện trở lại, xé sao cũng không ra khỏi.
“Toàn là một lũ thừa nước đục thả câu.

Có giỏi thì vào đây đánh với ta.”
Chiêu Ngạn gọi ra kiếm gỗ đào: “Được!” Dứt lời, hắn xông vào trận pháp đơn đả độc đấu với Phiêu Phiêu.

Đản Đản Nhi định nhảy theo trợ giúp nhưng bị Viêm Đằng ném phiến lá ngăn đằng trước:
“Ngươi nhảy vào làm gì? Ngươi mạnh như vậy, vô phá nát trận của người ta sao?”
Đản Đản Nhi nằm bẹp người xuống, tiu nghỉu xấu hổ.
Viêm Đằng khoanh tay một tay đứng nhìn, ngón tay miết nhẹ dưới cằm: “Tiến bộ không ít.”
Phiêu Phiêu càng đánh càng yếu thế, lại bị luồng quỷ khí cứ cản hết chiêu này tới chiêu khác, cuối cùng bị Chiêu Ngạn dồn tới mép trận, đâm cho một nhát.

Khi hắn rút kiếm ra, cơ thể Phiêu Phiêu giống như quả bóng bị xì, từ từ xịt ra nhiều luồng khí kỳ lạ.

Chiêu Ngạn nhất thời liền hiểu thông.

Phiêu Phiêu này thì ra chẳng phải là một con quỷ đích thực.

Khi chết, nàng ta bị nhiều hồn phách nhập vào.

Bọn chúng xài chung một cơ thể, sớm đã thống nhất thành một người, nhưng khi cơ thể bị tổn hại thì sẽ phân tán.

Những hồn phách này không chịu được ánh sáng của bùa chú, vừa xuất chẳng bao lâu liền tan biến.

Chỉ có luồng quỷ khí vẫn dị hợm bám trên thể xác nhăn nhúm của Phiêu Phiêu không chịu bỏ đi.
Chiêu Ngạn thu hồi trận pháp.

Đản Đản Nhi thẳng người lại nhảy vọt đến chỗ hắn: “Ca ca, đó là gì vậy?”
Chiêu Ngạn nhìn luồng quỷ khí nói: “Đó chắc là hồn phách thật của cô ta.

Vốn dĩ là cơ thể của mình nhưng không vào được, còn bị những kẻ khác chiếm dụng, thống hận đến mức trở thành quỷ hồn độc lập, không cần thân xác nữa, bất quá chấp niệm vẫn không buông bỏ được thân xác ban đầu.

Đáng thương!”
Luồng quỷ khí không nói chuyện được, chỉ biết khóc nấc lên, nhưng tiếng khóc bị đè nén lại, không thể khóc như một người bình thường.
Chiêu Ngạn lại biến ra một lá bùa ném về phía nó, bắt quyết đọc chú siêu độ.

Tầm nửa nén nhang thì luồng quỷ khí tan đi.

Hắn không thể giúp nó nhập hồn lại xác, nhưng mong là có thể siêu độ nó đến một nơi tốt hơn.
Viêm Đằng khen: “Chiêu đạo trưởng ngày càng có phong thái hơn rồi.

Lần này đúng là tự mình giải quyết rất đẹp mắt.”
Chiêu Ngạn dương dương tự đắc nhận lời khen này: “Còn phải nói sao?”
Đản Đản Nhi nhảy lại gần Chiêu Ngạn, cọ cọ vào chân hắn.

Hắn rụt rè một lúc rồi cũng đưa tay sờ lên da nó.

Trơn mịn như da người, chỉ là có gân nổi hơi cợm.
Sau khi bảo Đản Đản Nhi quay về nhà, Chiêu Ngạn nhìn theo hỏi: “Phụ mẫu nó nếu như mất đi thì một cái trứng như nó biết phải sống thế nào?”
“Sống như cách nó từng sống thôi.

Có phụ mẫu nào mà sống cùng con cái cả đời đâu? Huống hồ ngươi không nghe kẻ hành khất kia nói sao? Thôn dân cũng khá là thương nó.

Nhưng mà, mới có lại pháp lực thì ngươi đã bắt đầu lo chuyện bao đồng rồi.

Còn lo cả tương lai cho con cái người khác hả?”
“Bản tính ta xưa nay vẫn vậy mà, giúp được thì sẽ giúp.

Chỉ là trước kia không có pháp lực, nhiều chuyện muốn giúp cũng giúp không nổi, đành phải tự nói với chính mình bỏ qua đi, xem như không thấy gì đi.”
“Xem ra để ngươi có pháp lực không phải là một chuyện tốt.”
Viêm Đằng thận trọng suy nghĩ lại.
Chiêu Ngạn cười y: “Thật ra Thiên Đế bệ hạ miệng cứng mà lòng mềm.

Rõ biết nó là một tâm đèn thất lạc của Thần giới nhưng ngươi không có bắt nó lại.

Có thể ngươi cũng đã xem nó là một mạng sống rồi, không phải một món đồ.”
“Ngươi nghĩ viển vông thôi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc