HƯỚNG DẪN SINH TỒN CỦA THÁI Y HẮC LIÊN HOA


Nếu ở thời hiện đại thì đưa một đứa trẻ vài tháng tuổi đi ra ngoài cũng không sao.

Nhưng thời đại này trình độ y tế tổng thể lạc hậu, một cơn cảm lạnh thương hàn nho nhỏ đều có thể đoạt mạng người, tỷ lệ chết non của trẻ nhỏ cao vô cùng.
Tuy rằng đã không còn là "bác sĩ chủ trị" của Lan phi nữa, nhưng dọc theo đường đi nếu không có việc gì làm là Văn Thanh Từ sẽ sang bên đó xem một chút.
Hành cung Đăng Thành Phủ xây dựng dựa vào núi, ngọn núi này không cao, so với đỉnh núi hiểm trở cao hàng ngàn mét gần Ung Đô mà nói thì gọi là đồi núi nhỏ có lẽ hợp lý hơn.

Nhưng lại là một danh sơn Phật giáo nổi tiếng vùng Giang Nam, nghe đồn là nơi ở của Bồ Tát.
Sau hai ngày nghỉ ngơi ở hành cung, Lan phi tính lên núi thắp hương, đồng thời cũng mời Văn Thanh đến thăm tiểu công chúa.
Đường lên núi cũng không dài, phía trên trải đá xanh, hai bên đều là ngô đồng cao lớn cắt ánh nắng chiếu xuống mặt đất.
“......! Mấy ngày nay Phu Doãn nhờ được Văn thái y quan tâm." Lan phi vừa đi vừa cảm kích chân thành nói, "Ta làm mẫu phi cũng không cẩn thận bằng ngài."
Văn Thanh Từ vội vàng lắc đầu: "Đây đều là bổn phận."
Lan phi dừng bước xoay người lắc đầu nói với y: "Đây đâu phải là bổn phận của Văn thái y, ngài vốn không có công việc này.


Nàng biết Văn Thanh Từ thấy Tạ Phu Doãn tuổi còn nhỏ, còn ở trên thuyền nên lúc này mới quan tâm bé nhiều hơn.
Nàng từng kiêng kỵ tin đồn Văn Thanh Từ " mặt tiên lòng la sát", nhưng từ sau khi được đối phương dùng độc cứu thì cũng đã thay đổi quan điểm của bản thân.
Thầy thuốc nhân từ…
Văn Thanh Từ đã là Hàn Lâm, vốn không cần quan tâm Tạ Phu Doãn.
Nói đến đây, Lan phi bỗng nhiên nhìn thoáng qua kênh đào Đại Vận Hà sau lưng.

Nàng dừng một chút, giống như nhớ tới cái gì đó nói: "Lúc trước đại điện hạ được sinh ra trên thuyền trong chuyến đi nam tuần."
Vậy mà còn có chuyện này?
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, kênh đào Đại Vận Hà sửa chữa cũng được mười bảy năm rồi.

Mà lần đầu tiên hoàng đế đi thuyền nam tuần, chính là lúc nó vừa mới sửa xong.
......!Cũng không biết Tạ Bất Phùng lúc mới sinh ra có phải đã bị xưng là "yêu vật" hay không, khi đó có người quan tâm hắn không?
Lan phi dường như cũng vừa lúc nghĩ đến chuyện này, nàng thoáng nhỏ giọng nói: "Đại điện hạ sinh ra không có cảm giác đau, sau khi sinh bà đỡ đánh nó thế nào nó cũng không khóc, chỉ là mở to một đôi mắt màu hổ phách nhìn chung quanh, làm tất cả mọi người trên thuyền đều lo lắng..."
Thì ra là từ lúc sinh ra Tạ Bất Phùng đã bị phát hiện thiếu sót mất cảm giác đau đớn.
Nghe đến đây, Văn Thanh từ không khỏi chua xót, y không kìm được quay đầu lại nhìn Tạ Bất Phùng một cái.

Một cái liếc mắt này vừa lúc rơi vào đáy mắt thiếu niên vẫn nhìn chăm chú vào y.
Ánh sáng của giờ tỵ mềm mại mà ấm áp giống như lá vàng, rắc lên đáy mắt đen nhánh của Văn Thanh Từ.
Cũng theo ánh mắt khẽ lay động của y là vô số sao trời dịu dàng lấp lánh vô biên.
Tạ Bất Phùng không khỏi dừng lại, trong phút chốc tâm thần lay động, hắn nắm chặt lòng bàn tay của mình.

Ngay khi Văn Thanh Từ định xoay người trở về, thiếu niên vốn mặt lạnh đứng ở phía sau y bỗng nhiên khẽ cười.
Ánh mặt trời xuyên thấu khoảng cách giữa cây ngô đồng chiếu lên mặt Tạ Bất Phùng.


Nụ cười này hoàn toàn khác với nụ cười khinh bỉ và mỉa mai thường ngày của hắn.

Nó không trộn một chút tạp chất hay bất kỳ cảm xúc dư thừa nào làm cho Văn Thanh Từ không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung mới đúng.
Đồng tử màu hổ phách lạnh như băng từ trước đến nay cũng có lúc trở nên ấm áp.
"Coi chừng dưới chân." Thiếu niên nhẹ giọng nhắc nhở.
"Ừ..."
Trong lúc giật mình Văn Thanh Từ thiếu chút nữa quên mất con đường dưới chân.

Y vội vàng xoay người lại, ở góc độ không ai nhìn thấy từ từ thở phào nhẹ nhõm.
Hương khói của ngôi chùa cổ ngàn năm này từ trước đến nay thịnh vượng, nhưng mấy ngày gần đây do hoàng thất nam tuần, chùa miếu cũng bị thị vệ ngăn lại, không cho phép người ngoài đi tới.
Trên đại điện có vẻ vô cùng trống trải, mỗi một bước đều có thể nghe được tiếng vọng.
Tại đây, nhịp thở của Văn Thanh Từ không khỏi chậm lại, Lan phi chậm rãi đi lên phía trước, lấy ba nén nhang từ tay Minh Liễu, vô cùng trịnh trọng dâng hương đến ngang giữa lông mày rồi quỳ xuống bồ đoàn.
Miệng thầm niệm vài tiếng mới buông tay xuống, vòng qua bồ đoàn cắm nó vào trong lư hương.
Động tác này nhìn qua vô cùng thuần thục.

Nàng đứng trước hương nhìn vài giây, xoay người nhẹ nhàng giới thiệu với Văn Thanh Từ: "Địa Tạng Vương Bồ Tát ở đây rất linh nghiệm, nếu Văn tiên sinh có cần, cũng có thể đến bái lạy một chút."
Xem ra Lan phi hẳn là vì cha anh nàng mà tới.

Văn Thanh Từ không biết người nhà nguyên chủ như thế nào, y vốn muốn từ chối nhưng lại nghĩ đến cha mẹ nuôi thời hiện đại của mình.
......!Không biết bây giờ họ thế nào rồi.
Văn Thanh Từ vốn tuyệt đối không tin những lời quỷ thần, nhưng hiện giờ không hiểu sao mình lại xuyên sách, y kìm lòng không đặng bắt đầu tin tưởng luân hồi.
"Vâng." Dừng lại vài giây, y nhẹ gật đầu với Lan Phi, cũng nhận lấy ba cây hương trong tay Minh Liễu, từ từ cắm chúng vào trong lư hương.
Tiếp theo đi cùng Lan phi ra khỏi đại điện.

Sau khi rời khỏi Thần Phật, giọng nói chuyện của Lan Phi cuối cùng cũng lớn hơn một chút: "Quen biết hồi lâu, chỉ biết Văn tiên sinh là người Tùng Tu phủ, lại không biết người nhà ngài như thế nào.


Hình ảnh nguyên chủ lúc nhỏ được người nhà dẫn theo lên núi hái thuốc chợt loé lên trong đầu Văn Thanh Từ.

Nhưng đến khi phản ứng lại, y vẫn đáp theo bản năng: "Đã qua đời rồi."
Y đang trả lời câu chuyện kiếp trước của mình, trước kia khi nhắc tới chuyện này, Văn Thanh Từ đều cảm thấy đau lòng, nhưng hiện tại có thể là do chính y cũng đã chết một lần, trả lời vấn đề này vô cùng thản nhiên, bình tĩnh đến kỳ cục.
"Qua đời..." Sắc mặt Lan phi lập tức trở nên khó coi.
Sau khi trầm mặc một hồi, Lan phi bỗng nhiên khó hiểu nói: " Mấy năm trước có không ít người rời khỏi Tùng Tu phủ...!Hiện tại dân chúng bên kia có hai ba phần là từ các phủ khác chung quanh đi qua."
Còn có chuyện này?
Trong "Phù Minh Đường" cũng không ghi chép sự kiện không liên quan đến cung đấu này, thậm chí cũng không viết nhiều về chuyến nam tuần này.
Nếu không phải Lan phi nói thì Văn Thanh Từ căn bản không biết, y không khỏi quay đầu lại, muốn cẩn thận nghe lời đối phương.

Nhưng Minh Liễu đi ở một bên, lại bỗng nhiên khẩn trương: "Lan phi nương nương người thấy bên kia có dây đỏ không? Người cũng đi quấn một cái đi? ”
Rõ ràng là nàng đang chuyển đề tài khác, nhưng Lan phi như là được nàng nhắc nhở, nhận ra được lời nói của mình có chút không ổn, cứng nhắc rời đi lực chú ý.
Ở giữa ngôi đền có một cái cây cổ thụ.
Cành cây của nó thô ráp, mặt trên đầy vết sẹo, cũng không biết là đã sống được bao nhiêu năm.
"Được." Nàng cười nói," Đi xem cùng nhau đi." Nói xong thì đỡ tay Minh Liễu, mời Văn Thanh Từ cùng đi qua.
Sống lại một lần, tuy Văn Thanh Từ tin một chút về luân hồi huyền học, nhưng đối với loại chuyện cầu phúc này, vẫn không có bao nhiêu hứng thú.
Nhưng đã bị Lan phi gọi tới, y bèn đứng ở bên cạnh liếc nhìn thêm vài lần.
Tựa như là nhận ra Văn Thanh Từ không có hứng thú gì với việc cầu thần bái Phật, sau khi buộc xong dây đỏ, Lan phi cũng không mời y tham gia cùng nữa mà một mình dẫn theo Minh Liễu đi bái mấy điện thờ xung quoanh.
Đến mùa hè không còn gió lạnh thấu xương, phong độ của Văn Thanh Từ tốt hơn rất nhiều.

Nhưng hôm nay leo lên một ngọn đồi nhỏ, y vẫn không kìm được ho vài tiếng.
Văn Thanh Từ suy nghĩ một hồi, cuối cùng ngồi ở hành lang dài bên cạnh nghỉ ngơi.

Mà Tạ Bất Phùng vẫn đi theo sau lưng y cũng đi lên phía trước, đứng ở bên cạnh Văn Thanh Từ.
"Điện hạ không đi cùng Lan phi nương nương xem một chút sao?"
"Không đi."
Trong lúc nói chuyện, đáy mắt thiếu niên lộ ra chán ghét không thể bỏ qua thậm chí còn có căm hận.
Văn Thanh Từ bỗng nhiên phản ứng lại —— mặc dù mình đã nói cho Tạ Bất Phùng chuyện thiếu đi cảm giác đau đớn của hắn chỉ là một loại bệnh mà thôi.

Nhưng những người khác trong thời đại này vẫn thâm căn cố đế cho rằng, vấn đề của thiếu niên là do quỷ thần quấy phá.
Danh hào "Yêu vật" chính là bởi vậy mà đến.

Thậm chí bản thân Tạ Bất Phùng cũng lớn lên trong hoàn cảnh như thế, bởi vậy mà hắn chán ghét tất thảy.
"Ngươi đi đi." Tạ Bất Phùng thản nhiên nói.
Không ngờ Văn Thanh Từ nghe lời hắn nói xong cũng lắc đầu nói: "Lời quỷ thần có lẽ cũng là giả.


Giọng điệu của y bình tĩnh, như một dòng suối chảy vào trong lòng thiếu niên.

Trong thời đại này, mọi người đều kính sợ quỷ.

Tạ Bất Phùng vẫn là lần đầu tiên nghe thấy lời nói trắng trợn như Văn Thanh Từ.
Thiếu niên không khỏi quay đầu lại, nhìn chăm chú vào Văn Thanh Từ thật sâu.

Chỉ thấy thái y rũ mắt khẽ cười rồi quay đầu nhìn cây cổ thụ phía trước một cái.

Y nói với Tạ Bất Phùng: "Nhưng ký thác mong muốn ở đây lại là sự thật."
Tinh thần Tạ Bất Phùng nhoáng lên một cái, hắn không hiểu Văn Thanh Từ có ý gì, vừa rồi Văn Thanh Từ đi theo Lan phi tới trước gốc cây kia.

Trong lúc vô tình y đã nhìn thấy sợi dây đỏ mà Lan phi buộc trên cây là dây đỏ cầu phúc khỏe mạnh bình an.
Mà trên đó, ngoại trừ tiểu công chúa ra, còn tỉ mỉ viết tên Tạ Bất Phùng.

Văn Thanh Từ cảm thấy, cầu phúc coi như là chuyện tương đối riêng tư, là người ngoài mình không đề cập đến là tốt nhất.

Nhưng vào giờ khắc đối diện với Tạ Bất Phùng, y bỗng nhiên thay đổi chủ ý…
"Điện hạ, ví dụ như Lan phi nương nương lưu lại tâm niệm ở đây, cầu khẩn cho ngài bình an khỏe mạnh."
Lan phi cách mười mấy năm không gặp Tạ Bất Phùng, xa lạ là thật.

Nhưng năm đó bọn họ vốn là bị ép buộc cốt nhục chia lìa, Lan phi sao lại không có tình cảm với Tạ Bất Phùng được cơ chứ?
Tất cả những chuyện này chẳng qua là bị thời gian mười ba năm chặn lại, còn có người chốn cũ khó mà biểu đạt ra mà thôi.
Tuy rằng tạm thời không có chứng cớ, nhưng dựa theo võ công, học thức mà Tạ Bất Phùng bại lộ ra, còn có kết cục trong nguyên tác hắn tôn kính có thừa đối với Lan phi có thể nhìn ra.
Hai người mấy năm nay, hẳn là âm thầm cũng có qua lại.

Lan phi vẫn luôn trợ giúp Tạ Bất Phùng.
Lúc nói những lời này, giọng điệu của Văn Thanh Từ vô cùng dịu dàng chân thành giống như một chiếc lông vũ lướt qua mặt hồ.
Có thể là vô tình nhưng lại gây ra những gợn sóng.
Lan phi cũng cầu phúc cho mình?
......!Làm sao có thể có người cầu xin Thần Phật thương một yêu vật cơ chứ?
Tạ Bất Phùng vốn nên cảm thấy vớ vẩn buồn cười mới đúng, nhưng lời nói của Văn Thanh Từ lại khiến hắn nhận ra…
Mình chỉ có thể nghe được lòng người ác ý, thời gian dài lại quên mất những âm thanh ẩn giấu ở sau lưng ngoại trừ ác ý trùng trùng điệp điệp thì có lẽ còn tồn tại thiện niệm mình không cảm nhận được.
『Sao lại giống như xa lạ, cục đá không thể sưởi ấm vậy cơ chứ?』 Đây là tiếng lòng thuộc về Lan phi mà Tạ Bất Phùng đã từng nghe thấy.Trước kia hắn chỉ nghĩ đây ác ý trong lòng Lan phi nên bỏ qua những thông tin ẩn sau câu nói này.
Có lẽ Lan phi cũng từng thử thân cận với mình, nhưng Tạ Bất Phùng đã quá ỷ lại vào việc lắng nghe bằng tai mà quên mất cách cảm nhận bằng trái tim.
Tất cả đều bị hắn vô tình bỏ qua.
"Điện hạ...!Điện hạ? " Văn Thanh Từ không ngờ mình chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi, Tạ Bất Phùng lại có phản ứng hơn tưởng tượng của y như thế.
Hắn sững sờ ở nơi đâu, một lúc lâu sau không nhúc nhích.
Văn Thanh Từ không kìm được đưa tay, lắc lắc trước mắt Tạ Bất Phùng.

Dược ngọc trên cổ tay khẽ lay động, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Đi cùng với đó là mùi hương đắng.
Thấy thế Văn Thanh Từ không khỏi hoài nghi...!Chẳng lẽ nói lời nói vừa rồi của mình thật sự đã làm cho Tạ Bất Phùng xúc động?
Nghĩ đến kết cục cô quạnh của Tạ Bất Phùng trong nguyên tác, y kìm lòng không được nói thêm vài câu.
Văn Thanh Từ khẽ cười, giống như tùy ý nói: "Không chỉ Lan phi nương nương, tiểu công chúa dường như cũng rất ỷ lại điện hạ.


Mấy tháng nay Văn Thanh Từ luôn cố ý vô tình khuyên Tạ Bất Phùng ôm Tạ Phu Doãn.

Mà tiểu công chúa dường như cũng rất thích cái ôm ấp đặc biệt rắn chắc ổn định của ca ca.
Tạ Bất Phùng theo lời Văn Thanh Từ nhớ lại hình ảnh mình và muội muội ở chung.
Đúng lúc này, Lan phi rốt cục cũng kết thúc việc dạo quanh chùa miếu, đi ra cùng Minh Liễu.

Lúc xuống núi, Tạ Bất Phùng vẫn đi phía sau Văn Thanh Từ bỗng nhiên lặng lẽ bước nhanh hơn, sóng vai cùng y mà đi.
Hương đắng quen thuộc như sợi tơ, trói buộc hai người trong im lặng.

Thiếu niên không kìm được mà suy nghĩ lung tung —— đến tột cùng sau lưng Văn Thanh Từ nghĩ gì về mình.
Lúc này ở trong lòng y mình vẫn không khác gì con thỏ kia sao?
Đoàn người vừa đi tới chân núi, xa xa đã thấy được một bóng hình nho nhỏ.

Vú nuôi ôm tiểu công chúa chờ bọn họ ở chỗ này.
"Phu Doãn có phải nhớ mẫu phi không?" Nói xong, Lan phi cười cười đi lên phía trước, dùng ngón tay trêu chọc bé.

Mà tiểu công chúa mới mấy tháng tuổi, còn chưa biết nói chuyện cũng bập bẹ tập nói trả lời.
Thấy thế mọi người đều nở nụ cười.
Văn Thanh Từ nhìn thấy bé vươn tay về phía Tạ Bất Phùng, hình như là đang mời Tạ Bất Phùng ôm bé.
"Điện hạ ngài xem, tiểu công chúa quả nhiên rất thích ngài, ngài không qua ôm bé một cái sao?" Văn Thanh Từ khẽ cười thuận miệng nói với Tạ Bất Phùng.
Kiếp trước Văn Thanh Từ sống độc thân, y rất hâm mộ những bạn bè khác có em trai em gái.

Nhìn thấy dáng vẻ của Tạ Phu Doãn, y không khỏi thả lỏng thần kinh vốn luôn căng thẳng trong cung.
Ngay trong nháy mắt Tạ Bất Phùng nhìn về phía muội muội, cô bé bỗng nhiên híp mắt về phía hắn, cười khanh khách.
Giống như đang chào hỏi ca ca vậy.

Khi Lan phi mang thai đã cố ý khống chế kích thước của đứa bé.
Khi Tạ Phu Doãn sinh ra, chỉ có một đứa bé nhỏ đáng thương, giống như một con khỉ xấu xí.

Nhưng hiện tại, đã được vú nuôi ăn thành một nhóc con mập mạp.
Chỉ có mấy tháng tuổi, miệng chỉ có một cái răng, cười rộ lên vô cùng ngộ nghĩnh.
Thấy thế, vẻ mặt Tạ Bất Phùng cũng trở nên nhu hòa hơn một chút.

Rõ ràng núi vẫn là núi kia, nước cũng là nước kia.

Nhưng giờ khắc này, hắn phảng phất mượn ánh mắt Văn Thanh Từ nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác với trước kia.
Một thế giới dịu dàng như Văn Thanh Từ.
Thiếu niên hơi do dự, bỗng nhiên làm ra một chuyện mà trước đây hắn sẽ không bao giờ làm.
Tạ Bất Phùng chậm rãi đi qua giang hai tay ra, lần đầu tiên chủ động giống như Văn Thanh Từ nói, thật cẩn thận ôm Tạ Phu Doãn từ trong tay vú nuôi vào lồng ngực.
Động tác của hắn cũng không thuần thục, thậm chí có vài phần cứng ngắc, nhưng vô cùng cẩn thận.
Ngay khi Tạ Bất Phùng đón tiểu công chúa tới, Lan phi ở bên cạnh bỗng nhiên xoay người, cắn chặt răng đỏ hốc mắt.
Trong phút chốc, bên tai Tạ Bất Phùng chỉ còn lại tiếng Tạ Phu Doãn bi ba bi bô.
Trước mặt hắn là Văn Thanh Từ hơi kinh ngạc, nhưng ánh mắt tràn ngập nhu hòa cùng nụ cười nhàn nhạt.
Gió của Đăng Thành phủ dường như dịu hơn nhiều so với ở Ung Đô.

Không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào của cỏ cây.
Trong nháy mắt này...!Tạ Bất Phùng bỗng nhiên muốn thời gian cứ thế tạm dừng lại..


Bình luận

Truyện đang đọc