HƯỚNG DẪN SINH TỒN CỦA THÁI Y HẮC LIÊN HOA

Tim Văn Thanh Từ đập thình thịch, giờ khắc này bị người bên cạnh làm cho loạn nhịp.

Y vô thức nâng tay phải lên, nắm chặt quần áo bên hông Tạ Bất Phùng. Dừng lại mấy hơi, Văn Thanh Từ chậm rãi nhắm mắt lại. Lông mi dài như quạt nhẹ nhàng rung động theo hơi thở của y.

Có lẽ là hôm nay mưa quá lớn tạo thành một tấm lưới trói chặt Văn Thanh Từ và Tạ Bất Phùng lại với nhau, để thế giới của họ chỉ còn hai người.

Văn Thanh Từ nhớ lại ngày họ gặp nhau lần đầu vào năm Thiên Sơ thứ 26, y đã mất tất cả ký ức trong quá khứ. Thế giới này đối với y hoàn toàn trống rỗng, Tạ Bất Phùng là người đầu tiên xông vào thế giới của y.

Từ đó vui buồn của Văn Thanh Từ dường như luôn bị hắn lay động, luôn liên quan đến hắn.

Cùng với tiếng mưa rơi tí tách, Văn Thanh Từ bỗng nhiên nhận ra...... dường như mình đã quen với thế giới có Tạ Bất Phùng, thậm chí đã quen với thế giới chỉ có hai người bọn họ.

“Được......”

Giọng của Văn Thanh Từ kèm theo tiếng mưa rơi vào bên tai Tạ Bất Phùng, trở nên mờ nhạt mà xa xôi. Một nụ cười chợt xuất hiện trên môi y, Văn Thanh Từ nhắm mắt lại, nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ muốn thế nào?”

Cơ thể Tạ Bất Phùng lập tức cứng đờ, hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, dường như không thể tin được vừa rồi mình thật sự nghe được Văn Thanh Từ nói chuyện, hay là tiếng mưa rơi bên tai quá lớn nên sinh ra ảo giác?

Trên đầu Tạ Bất Phùng còn đội miện quan, vàng lạnh như băng theo động tác của hắn cọ vào cổ Văn Thanh Từ, mang theo một cảm giác ớn lạnh.

Đợi một lúc lâu cũng không thấy Tạ Bất Phùng mở miệng, Văn Thanh Từ không kìm được từ từ nghiêng người, lui chiếc cần cổ ra khỏi mũ miện, tiếp theo nhẹ giọng hỏi hắn:

“Bệ hạ, sao không nói nữa?”

Giọng nói của y cuối cùng cũng đánh thức Tạ Bất Phùng, Tạ Bất Phùng bỗng nhiên ôm chặt eo Văn Thanh Từ vào lòng.

Tay hắn đang run rẩy.

Tạ Bất Phùng không nói gì, khi ngước mắt lên, trong mắt chỉ có bóng tối. Văn Thanh Từ cảm thấy nguy hiểm nên bất giác muốn lui về phía sau. Nhưng cánh cửa chạm khắc phía sau đã chặn mọi cử động của y lại.

Cánh cửa gỗ rung chuyển nặng nề phát ra tiếng "Két”. Văn Thanh Từ còn chưa nói xong, những chữ phía sau đều bị nụ hôn nhấn chìm.

“Bệ hạ......”

Tạ Bất Phùng nặng nề hôn lên môi Văn Thanh Từ, môi lưỡi chạm nhau trong khoảnh khắc cướp đi hô hấp.

Nụ hôn này có thể xưng là hung ác, Tạ Bất Phùng cắn cắn cánh môi Văn Thanh Từ, truy đuổi đầu lưỡi không ngừng tránh né của y, li3m vòm miệng của y gây ra cảm giác ngứa ran.

Cơ thể Văn Thanh Từ lập tức mất hết sức lực, như là có dòng điện nhỏ yếu, theo chỗ giao triền chảy về phía tứ chi bách hài.


Nhận được lời hứa của Văn Thanh Từ, dung nham sôi sục trong lòng Tạ Bất Phùng không biết bao lâu, cuối cùng cũng mất khống chế dâng trào vào giờ phút này.

Đầu óc Văn Thanh Từ chỉ còn trống rỗng, y thậm chí không biết khi nào nụ hôn này dừng lại.

Tiếng mưa rơi tí tách biến mất không thấy, bên tai Văn Thanh Từ chỉ còn lại tiếng th ở dốc của chính mình.

Tạ Bất Phùng nhẹ nhàng ôm Văn Thanh Từ vào trong lòng, ôm lấy bàn tay trái vô lực buông thõng xuống của y, vừa hôn chu sa trên trán y vừa nhẹ giọng nói: "Đầu xuân, tiết Xã Nhật. Cùng ta đi tế lễ Xã Tắc... Sau đó, chúng ta trở về Tùng Tu, đi xem người nhà của Thanh Từ, được không?"

“Xã tắc "trong miệng hắn, là chỉ hai vị thần đất đai và ngũ cốc vô cùng quan trọng trong thời đại này.

Vệ triều kế tục chế độ tiền triều cũ, mà ở tiền triều, tế tự xã tắc chính là hoạt động lớn thứ hai sau phong thiền. Nếu sự hiểu biết của Văn Thanh Từ không sai. Tế tự xã tắc là do hai người Đế Hậu cùng chủ trì.

Môi Tạ Bất Phùng nhẹ nhàng dán lên trán Văn Thanh Từ. Ở trong lòng hắn, mình và Văn Thanh Từ đã là cây liền cành từ lâu rồi.

Kênh đào Đại Vận Hà cuồn cuộn xuôi nam, còn có dân chúng hai bên bờ kênh đào đều đã chứng kiến.

Tạ Bất Phùng tuyệt đối sẽ không phủ nhận hết thảy quá khứ. Cho nên hắn muốn Văn Thanh Từ... tế xã tắc cùng mình…

Mặt trời lặn về tây, chim quay về rừng. Mưa to liên tục mấy ngày cuối cùng cũng ngừng lại. Không có tiếng mưa rơi, Ung Đô lại trở lại dáng vẻ an bình.

Mà mọi người trong Thái y thự cũng hiếm khi nhàn rỗi được một chút. Bản vẽ trên Hạnh Lâm Giải Ách còn chưa sao chép xong. Chạng vạng tối, Văn Thanh Từ lại trở về Thái y thự.

Thấy y xuất hiện các thái y lập tức vây quanh, nhưng ngoại trừ vây xem y vẽ tranh ra, bọn họ càng muốn mượn cơ hội này thảo luận y lý với Văn Thanh Từ.

Nhưng còn chưa hỏi được mấy cây hỏi, mọi người phát hiện... Hoàng đế bệ hạ phê duyệt tấu chương chưa xong đã đi theo tới.

Tạ Bất Phùng ngồi ở bàn bên cạnh Văn

Thanh Từ, hắn vừa tiện tay lật y thư ở đây vừa thản nhiên nói: "Các ngươi tiếp tục đi, không cần để ý tới trẫm. Trẫm cũng có vài phần hứng thú với y lý, hôm nay chỉ là tới dự thính mà thôi.”

Hứng thú?

Dự thính?

Tuy rằng không hiểu rõ Tạ Bất Phùng giống như Vũ Quan Lâm, nhưng sau khi nghe được hai từ này, mọi người vẫn lập tức phản ứng lại -- chắc chắn không phải bệ hạ cảm thấy hứng thú với y học, hắn chỉ là cảm thấy hứng thú với người ngồi ở chỗ này mà thôi.

Trắc điện không lớn, bởi vì Tạ Bất Phùng mà trở nên yên tĩnh. Mặc dù hắn chỉ ngồi một chỗ, nhưng mùi long tiên hương thoang thoảng trên người lại mang đến cảm giác ngột ngạt đến từng ngóc ngách của đại điện.


Thấy thế, Văn Thanh Từ không khỏi cụp mắt nở nụ cười. Đồng thời có hơi mất tự nhiên mà nhẹ nhàng kéo kéo cổ áo, vô thức che hết phần da thịt ở đây.

Văn Thanh Từ không ngờ, Tạ Bất Phùng thật sự là hoàn toàn không biết xấu hổ.

Vừa rồi sau khi mình gật đầu, Tạ Bất Phùng giống như một con sói con đang trong giai đoạn cái gì cũng muốn cắn.

Nhất là cổ có từng vết đỏ vô cùng chói mắt trên làn da tái nhợt.

Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa.

Nhận ra mình đã không còn đội mũ như trước nữa. Văn Thanh Từ lập tức cúi đầu ném ý niệm lung tung qua một bên, chuyên chú nhìn câu hỏi và y thư trong tay.

Sau một lúc lâu thấy vẫn không có người nói chuyện, Tạ Bất Phùng chậm rãi khép sách trong tay lại, trầm giọng nói: " Sao thế? Bao vây một đống ở đây mà không hỏi câu nào à?” Hắn chậm rãi nhíu mày, giọng nói mang theo vài phần không vui.

Các vị thái y đứng ở bên cạnh Văn Thanh Từ cuối cùng cũng ý thức được -- bản thân hiện tại đang tranh người với bệ hạ!

Nếu chiếm dụng thời gian của Văn Thanh Từ, lại không làm gì cả, đây không phải là đắc tội với Tạ Bất Phùng triệt để sao?

Hoắc Nhất Khả đứng bên tay trái Văn Thanh Từ không khỏi giật mình:

"Ôi... Văn, Văn đại nhân, hạ quan muốn hỏi ngài, đau đầu kịch liệt, chân trên tê dại, hay khát nước thì nên hoà giải như thế nào?"

Nói xong, lập tức đưa tập chẩn đoán trong tay mình tới.

Văn Thanh Từ nhìn một lúc lâu rồi nhẹ giọng nói: "Ứng với thuốc thúc đẩy tuần hoàn máu, liên thông giảm đau.” Nói xong liền cầm bút, viết phương thuốc tham khảo lên giấy.

Tạ Bất Phùng ngồi bên cạnh y bất giác nhìn tờ giấy.

Chữ Văn Thanh Từ viết như thân liễu gầy gò, rất đẹp, không lạc tục.

Theo động tác đặt bút của y Tạ Bất Phùng không khỏi nhớ tới...... Văn Thanh Từ từng ghi chép dược hiệu và phương pháp sử dụng trên giấy, viết xuống “Hy vọng điện hạ bình an” lại không đưa đến trong tay mình.

Tay hắn vô thức xoa lên sợi dây len giữa cổ tay. Cho đến khi xúc cảm quen thuộc từ đầu ngón tay truyền đến.

Trái tim của Tạ Bất Phùng cuối cùng cũng dần dần trở về......


Mọi người của Thái y thự vốn là muốn lôi kéo làm quen với Văn Thanh Từ. Nhưng không thể bỏ qua sự tồn tại của Tạ Bất phùng.

Thân là Hoàng đế Tạ Bất Phùng không giận tự uy, cảm giác áp bách trên người thật sự quá mạnh mẽ.

Đồng thời, các thái y còn từ cái nhíu mày của Tạ Bất Phùng biết được, hình như vừa rồi bệ hạ không nói đùa. - Đúng là hắn hiểu được một ít y lý.

Mỗi khi thái y mắc phải sai lầm ngu ngốc vì căng thẳng hoặc vì lý do khác, sắc mặt của Tạ Bất Phùng sẽ hơi thay đổi.

Bị hoàng đế phát hiện học nghệ không tinh, thật sự quá mức đáng sợ. Bởi vậy chưa hỏi được mấy câu mọi người đã ngừng lại, không dám trì hoãn thêm thời gian của Văn Thanh Từ nữa.

Văn Thanh Từ đắm chìm trong y lý, lại không sợ Tạ Bất Phùng không hề phát hiện ra chuyện này.

Thấy mọi người chẳng nói được mấy câu đã không hỏi nhiều nữa, y có hơi nghi hoặc nói: "Hôm nay chỉ có những vấn đề này sao?"

Hoắc Nhất Khả quen thân với Văn Thanh Từ liếc mắt nhìn Tạ Bất Phùng, lập tức lấy lại tinh thần nói: "Ấy, đúng! Gần đây Văn đại nhân thật sự quá mức bận rộn, sức khoẻ vẫn quan trọng hơn. Ngài về nghỉ ngơi trước đi, còn lại chúng ta tự nghiên cứu là được rồi, không cần làm phiền ngài nữa.”

“Đúng đúng đúng!” Nghe vậy, mọi người đồng thanh đáp. Mọi người không dám nhiều lời, e sợ trì hoãn thời gian Văn Thanh Từ, bị Tạ Bất Phùng nhớ kỹ.

“Tốt lắm, "Văn Thanh Từ khẽ ho hai tiếng, y đứng lên, vòng qua bàn đi ra ngoài," Ngày mai gặp lại.”

“Ngày mai gặp, ngày mai gặp!”

Nương theo tiếng nói này, Tạ Bất Phùng cũng chậm rãi đứng lên. Hắn sóng vai đi ra ngoài với Văn Thanh Từ, nhưng khi sắp đi ra cửa điện, bỗng nhiên dừng bước trầm giọng nói: "Trẫm cũng về Cẩm Nghi cung.”

Mấy ngày hôm trước, ngày nào Tạ Bất Phùng cũng ở trong phòng ngủ của Thái y thự.

Nhưng bởi vì trước đó Văn Thanh Từ cũng không có làm rõ cho hắn câu trả lời chính xác.

Mỗi ngày khi trời sắp sáng Tạ Bất Phùng sẽ rời khỏi Thái y thự. Buổi tối cũng là như thế -- sau khi làm xong công việc hàng ngày, hắn đều trở lại Cẩm Nghi cung trước, chờ đêm khuya mới có thể tới nơi này.

Hành vi của Tạ Bất Phùng, nói khiêm tốn nhưng cũng không khiêm tốn như vậy. Ít nhất lúc này, các thái y luân phiên làm nhiệm vụ ở đây trong lòng đã biết rõ ràng, nhưng không ai có can đảm đâm thủng chuyện này.

Lúc này, giọng Tạ Bất Phùng vẫn bình tĩnh như ngày xưa. Đôi mắt màu hổ phách kia cũng không có gợn sóng gì.

Nhưng Văn Thanh Từ đứng bên cạnh hắn lại nghe được, trong giọng nói Tạ Bất Phùng mang theo một chút chờ mong.

Nói xong câu đó, Tạ Bất Phùng liền nhấc đèn lồ ng lên, lập tức đi ra ngoài điện.

Văn Thanh Từ bỗng nhiên đứng tại chỗ, híp mắt nở nụ cười, tiếp theo vượt qua ngưỡng cửa đi về phía trước. Y vươn tay phải, chậm rãi nắm lấy ống tay áo Tạ Bất Phùng.

Động tác của Văn Thanh Từ không lớn, cũng không dùng bao nhiêu sức nhưng bước chân Tạ Bất Phùng lại dừng lại trước khoảnh khắc đó.

“Bệ hạ, không cần phải làm điều thừa nữa.” Giọng nói thanh nhuận lại mang theo vài phần ý cười, rõ ràng truyền tới bên tai Tạ Bất Phùng và tất cả thái y trong điện.


Rõ ràng là đầu thu, nhưng Tạ Bất Phùng lại giống như nhìn thấy một luồng gió xuân, nhẹ nhàng cọ qua gương mặt mình.

Tạ Bất Phùng xoay người, không đi về phía Cẩm Nghi cung nữa mà là lập tức đảo khách thành chủ, quang minh chính đại nắm chặt tay phải Văn Thanh Từ.

Sợi dây len cũng theo động tác của hắn trượt xuống, cọ qua đầu ngón tay Văn Thanh Từ. Ấm áp theo lòng bàn tay truyền về tứ chi, Văn Thanh Từ nhìn thấy khoé miệng người bên cạnh mình nhẹ nhàng nhếch lên.

“Được.”

Đèn đuốc nhàn nhạt chiếu sáng đường cung dài, rơi vào trong tiểu viện của Thái y thự giống như máu chảy qua mạch máu trở về tâm nhĩ...

*

Đêm nay, Tạ Bất Phùng bỏ bình phong trong phòng ngủ ra. Sau đó đột nhiên vội vã đi ra ngoài, cũng không biết là đi bận rộn cái gì.

Căn phòng chật chội trở nên sáng sủa hơn một chút khi bình phong được rời đi.

Lại một lát sau, bên tai Văn Thanh Từ bỗng nhiên vang lên tiếng "Két" nhẹ nhàng.

Tạ Bất Phùng lại trở về phòng ngủ.

Văn Thanh Từ vẫn cúi đầu nghiên cứu y thư như lúc trước vô thức ngoái đầu nhìn lại.

Nhưng còn không đợi y xoay người, tầm mắt Văn Thanh Từ bỗng nhiên tối sầm lại.

...... Đây là cái gì?

Văn Thanh Từ không khỏi cả kinh, vô thức giơ tay gạt nó ra khỏi mắt mình.

“Đừng cử động.” Giọng nói khàn khàn của Tạ Bất Phùng vang lên bên tai.

Sau vài giây thích nghi, Văn Thanh Từ cuối cùng cũng nhận ra... Đôi mắt của y không phải đen hoàn toàn mà tràn ngập màu đỏ sậm..

“Lại đây, Thanh Từ.”

Thanh âm Tạ Bất Phùng xuyên qua màu đỏ sậm truyền đến tai người bên cạnh. Hắn nhẹ nhàng nắm tay Văn Thanh Từ đứng lên.

Trong lúc nhất thời màu đỏ sậm chập chờn, giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt trái tim.

Văn Thanh Từ dừng một chút, rốt cục vào giờ khắc này xuyên qua màu đỏ sậm và thêu thùa ý thức được - -

Tạ Bất Phùng nhẹ nhàng phủ lên đầu mình, là một cái khăn voan đỏ tươi.

Tối nay, rốt cuộc hắn muốn làm gì?


Bình luận

Truyện đang đọc