HƯỚNG TỬ NHI SINH

Bên ngoài trời mưa tầm tả, đồng phục của Lý Mục Trạch ướt sũng, tóc cũng bị xẹp xuống vì mưa. Hắn ôm chặt áo khoác đồng phục đứng trước cửa nhà Thẩm Thính Miên. Cậu nhìn qua mắt mèo cửa thấy hắn đang đứng bên ngoài một cách khẩn trương, không ngừng điều chỉnh bản thân. Thấy thế, tim cậu như thể có một cơn gió dịu mát thổi ngang, vẻ ngoài Lý Mục Trạch của cậu dù có thế nào cũng không hề quan trọng.

Sau đó, hắn nhẹ nhàng gõ cửa.

Thẩm Thính Miên đợi một lát rồi mới mở cửa ra. Lý Mục Trạch hơi sửng sốt, nhấp môi ngại ngùng. Cả hai nhìn nhau một chút rồi lại liếc đi chỗ khác giống như hai bông hoa hồng e thẹn, không dám làm ảnh hưởng đến khung trời của nhau.  

Trịnh Văn Anh bước ra, nhìn thấy hắn liền nói: “Trạch Trạch, mau vào đây đi.”

Lúc này, Lý Mục Trạch mới tiến vào, Trịnh Văn Anh kinh ngạc nói: “Này, bên ngoài trời đang mưa sao?”

Bà đưa khăn lau tóc cho Lý Mục Trạch, Thẩm Thính Miên nhận lấy: “Mẹ, tụi con vào phòng nha.”

Cậu và Lý Mục Trạch đi vào phòng của cậu, vừa đi vừa hỏi: “Cậu đã ăn cơm chưa?”

“Tớ ăn rồi.” Lý Mục Trạch không quá quan tâm vào không gia nhỏ hẹp ở nhà cậu, trong lòng hắn có chuyện khác cần quan tâm hơn, “Thế cậu đã ăn chưa?”

“Tớ cũng ăn rồi.” Thẩm Thính Miên đỡ vai hắn, “Cậu ngồi xuống đi.”

Thẩm Thính Miên đứng trước mặt Lý Mục Trạch, nhẹ nhàng lau tóc cho hắn. Lý Mục Trạch cũng ngoan ngoãn ngồi im, hơi cúi đầu để cho Thẩm Thính Miên lau khô tóc mình. Sau đó, hắn chậm rãi ngẩng lên nhìn Thẩm Thính Miên, đôi mắt trong sáng nhìn về phía cậu, khẽ chớp nhẹ. Thế rồi, đôi mắt ấy chậm rãi đỏ lên.

Không một dấu hiệu nào báo trước, hắn cứ thế mà bắt đầu khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống. Hình ảnh của Thẩm Thính Miên cứ thế mà trở nên vặn vẹo, thân thể co nhỏ lại qua những giọt nước mắt ấy.

Lý Mục Trạch lúc này mới mới run rẩy nói: “Tớ đã nghĩ rằng cậu thật sự đã chết.”

“Mỗi ngày của tớ đều chìm trong ác mộng. Mỗi sáng tỉnh lại chẳng biết cậu liệu có còn sống trên đời này nữa không. Sao cậu lại có thể đối xử với mình theo cách đó hả?… Sao cậu… sao cậu lại có thể đối xử với tớ như vậy chứ?”  

Trong nháy mắt, Thẩm Thính Miên muốn xin lỗi Lý Mục Trạch thật nhiều nhưng lời nói không phát ra được. Cậu bắt đầu nỗ lực làm cho bản thân trở nên lý trí nhất có thể, nhưng bộ dạng này còn lạ gì với Lý Mục Trạch nữa, hắn nâng tay lên ngăn cậu lại: “Cậu không cần lộ vẻ mặt này ra trước mặt tớ. Đến bây giờ cậu vẫn cảm thấy tớ không thể nhận ra lúc nào cậu nói thật, lúc nào cậu nói dối sao?”

“… Chẳng phải chúng ta đang bên nhau sao? Cậu đừng nhắc về những thứ không vui đó nữa được không?” Thẩm Thính Miên sờ vành tai của Lý Mục Trạch, khẽ nói: “Chỉ nghĩ về những thứ vui vẻ thôi, những thứ kia đều đã qua hết cả rồi.”

“Không phải, những thứ ấy vẫn còn ở đây.” Lý Mục Trạch nắm chặt bàn tay, “Ngay cả cậu cũng nghĩ những biểu hiện yếu đuối của mình chỉ là tỏ vẻ thôi sao? Cậu đâu cần chỉ nghĩ vì người khác thôi vậy hả?”

Sau đó cả hai chỉ biết nhìn nhau, không ai nói câu gì. Cả hai cứ như vậy, dùng đôi mắt rực đỏ nhìn nhau, hơi thở phập phồng. Một bên muốn tận hưởng niềm vui của hiện tại, một bên luôn phòng bị nguy hiểm, hai bên đối chọi nhau, ai cũng không chịu nhượng bộ, từ yêu cũng sẽ dần dần sinh hận.

Dù sao người kia cũng là Lý Mục Trạch. Thẩm Thính Miên biết mình không thể nào hận hắn được. Lý Mục Trạch không có nghĩa vụ phải hiểu sự cố chấp của cậu, ngay từ đầu cậu cũng đâu bắt buộc hắn phải hiểu cậu. Mà có lẽ cậu cũng chưa từng hiểu về nỗi sợ hãi của Lý Mục Trạch. Cậu vốn nên ôm hắn một cái, hôn một cái, nói lời ngọt ngào nhiều hơn một chút và trải qua một đêm thật ngọt ngào chứ không phải ngồi đây để nói về việc cậu nên biết sự tồn tại có ý nghĩa như thế nào. Việc này với cậu mà nói vừa xa lạ lại quen thuộc đến khó tin.

Nhưng đôi mắt đầy đau đớn của Lý Mục Trạch đã xoáy sâu vào trong lòng cậu nên cậu không thể chỉ biết có mỗi nỗi đau của mình mà ngó lơ đi nỗi đau của người khác. Vì thế, cậu đã bật khóc, cậu nức nở vừa rơi nước mắt vừa hứa với Lý Mục Trạch: “Ta sẽ cố gắng mà, Mục Trạch, tớ nhất định sẽ cố gắng mà.”

         Lý Mục Trạch cũng khụt khịt, hắn ôm lấy thẩm Thính Miên, không ngừng vuốt ve lưng cậu, nói: “Điều này là không đúng, cậu biết không? Điều này là không đúng rồi.”

          “Cậu không thể vì trốn tránh tổn thương một lần nữa mà không dám yêu ai hay tiếp nhận tình yêu của ai khác cả.”

Lý Mục Trạch dùng bàn tay lau đi nước mắt trên mặt Thẩm Thính Miên, run rẩy nói: “Cậu phải tin tưởng rằng dù có chuyện gì xảy ra, tớ vĩnh viễn sẽ không từ bỏ cậu.”

Thẩm Thính Miên nhắm chặt hai mắt lại, đưa tay muốn chạm vào Lý Mục Trạch trong màn đêm. Lý Mục Trạch bèn kéo cậu ngồi đùi mình, đưa hai tay ôm chặt lấy cậu từ phía sau.

“Tớ đã đọc rất nhiều sách, cũng đã hỏi mẹ tớ rất nhiều thứ. Tớ cảm thấy những đau khổ này đều là thứ tự nhiên trong người cậu sản sinh ra.” Lý Mục Trạch nhéo nhéo tay cậu, “Tất cả những tự ti, áy náy, dằn vặt đều không phải vô ý mà có, là do cơ thể cậu tạo ra, vì thế nên cậu cần phải học cách tiếp nhận chúng.”

“Không cần phải tự trách mình.” Hắn thì thầm bên cạnh tai cậu, “Đừng mãi tự trách mình như thế, đừng mãi hà khắc với chính mình như thế. Bất kể là chuyện gì, cậu cũng phải nghĩ cho mình trước tiên. Thế giới này không có trắng đen rạch ròi, không có đúng sai rõ ràng. Mặc kệ là ai hay chuyện gì, nếu nó khiến cậu áy náy, làm cậu buồn bực, hãy rời xa nó ngay lập tức.”

Thẩm Thính Miên gật đầu, lau nước mắt: “Tớ biết rồi.”  

“Rất nhiều người đã nói như vậy với cậu đúng không?” Lý Mục Trạch cọ cọ trên vai cậu, nhẹ nhàng nói, “Tin tưởng tớ, có được không nào? Tớ sẽ không làm hại cậu đâu, cậu hãy thử lại một lần nữa, tớ sẽ nắm lấy tay cậu được chứ?”

          “Ừ.” Thẩm Thính Miên khẽ nói, hướng đôi mắt đỏ hoe lên nhìn hắn.

Cậu không biết phải làm gì với Lý Mục Trạch cả. Cậu biết trên thế giới này, ngoại trừ mẹ mình và Lý Mục Trạch ra, sẽ không có ai muốn nắm tay cậu, kéo cậu về con đường rộng lớn trước kia. Cậu cũng muốn bọn họ được hạnh phúc. Chỉ cần họ hạnh phúc là được rồi.

Thẩm Thính Miên hít hít mũi: “Bây giờ tớ nói chuyện rất chậm.”

“Cậu nói chuyện chậm một chút cũng được, chứ nói nhanh tớ lại tưởng cậu đang khóc mất, âm thanh run rẩy cả lên.” Lý Mục Trạch càng khẩn trương ôm chặt cậu, “Cậu sinh bệnh, nó ảnh hưởng đến vấn đề nói của cậu, đó là bình thường mà. Không phải là lỗi của cậu, cậu đang là bệnh nhân nhỏ của tớ thôi.”

“Tớ luôn suy nghĩ quá nhiều…”

Lý Mục Trạch lại lắc đầu nói: “Không phải cậu nghĩ quá nhiều, là người khác nghĩ quá ít thôi.”

Thẩm Thính Miên nghẹn cười: “Này, cậu nói có lý chút đi coi, không cần thiên vị tớ như thế.”

“Không thích nói có lý.” Lý Mục Trạch quay ra hôn cậu một cái, “Tớ cứ thích thiên vị cậu đấy.”

Bọn họ bắt đầu hôn nhau, nụ hôn vang vọng trong thế giới cô đơn của Thẩm Thính Miên, làm cậu rung động không thôi. Lý Mục Trạch nhẹ nhàng hôn từng chút một, như muốn khắc họa lại toàn bộ khuôn mặt cậu. Cái hôn đã kéo gần khoảng cách giữa cả hai lại, hô hấp quấn quýt triền miên với nhau, không bao giờ tách rời nhau.

Cả đêm, bọn họ đã hàn huyên rất nhiều.

Thẩm Thính Miên kể về quá trình mình nằm viện, ngữ khí nhẹ nhàng như không, tựa như cậu chưa từng phải trải qua một điều gì cả. Nếu nói là đang tả lại quá trình của mình thì nói đúng hơn là đang trấn an Lý Mục Trạch, “Tuân thủ chỉ định của bác sĩ là rất quan trọng, trước kia tớ đã không nghe lời bác sĩ. Tuy rằng bác sĩ Tiết rất tốt bụng, nhưng căn bệnh này quá đáng sợ nên nó khiến tớ luôn có cảm giác muốn trốn tránh. Sau vài lần đổi thuốc, cảm giác bình thường đã quay trở lại. Những đợt trị liệu khác cũng rất quan trọng, tớ…”

Cậu không đề cập đến những thứ làm Lý Mục Trạch lo lắng, mà chỉ kể một cách qua loa: “Tớ đã cảm thấy rõ ràng hiệu quả của những đợt điều trị.”

“Tớ hiểu rồi.”

Thẩm Thính Miên liền tin lời nói ấy bởi vì cậu biết trên thế giới này có rất nhiều người sẽ nói với cậu câu Tôi hiểu rồi nhưng chỉ đều là để an ủi mà thôi. Cậu biết bọn họ chưa từng trải qua thì sẽ không cách nào hiểu được những đau đớn đó. Nhưng sự chân thành của Lý Mục Trạch để khiến cậu nguyện tin tưởng tất cả vào người đó. Rồi cậu khẽ đặt một nụ hôn lên ánh mắt của hắn.

“Tớ thấy bản thân mình thật sự quá ngu ngốc. Những lời mẹ tớ nói trước kia đều đúng cả.” Thẩm Thính Miên nỗ lực tiếp tục an ủi hắn, “Trước kia tớ cái gì cũng không làm, không chịu uống thuốc đầy đủ, không chịu tin vào bác sĩ, rồi cứ nghĩ là trên thế giới này sẽ chẳng có ai có thể cứu được tớ. Nhưng tớ chưa từng nghĩ rằng mọi việc lại có thể đơn giản như thế thế. Chỉ cần nghe lời bác sĩ…”

“Không phải cậu ngu ngốc, là do cậu đã bị tổn thương quá sâu sắc. Ngay cả bản thân cậu cũng không tin mình để mắc bệnh cơ mà.” Lý Mục Trạch ôm chặt cậu, cọ đầu trên vai cậu, “Miên Miên, cậu chắc chắn sẽ tốt lên, chắc chắn sẽ khỏi bệnh mà thôi.”

Lý Mục Trạch ngẩng đầu lên, nắm lấy vai cậu, có chút hoảng hốt mà nói: “Cậu chắc chắn sẽ khỏi bệnh, cậu phải tin tưởng điều này, có được không nào?”

Thẩm Thính Miên rất muốn gật đầu ngay lập tức, chỉ là cậu không có cách nào có thể làm được điều ấy.

Cậu khẽ thở dốc, đôi mắt đỏ lên, yếu ớt trả lời: “Mục Trạch, hiện tại cảm xúc của tớ không được ổn định.”

Lý Mục Trạch kiên nhẫn chờ cậu nói xong mới hỏi lại: “Vậy nên…?”

Thẩm Thính Miên không nói gì, Lý Mục Trạch tiếp tục hỏi cậu: “Miên Miên, nếu tớ không buông tay cậu thì có phải cậu cũng sẽ không buông tay tớ hay không?”

Thẩm Thính Miên rốt cuộc cũng trả lời hắn: “Tớ không muốn buông tay cậu nhưng tớ có thể buông tay chính bản thân mình.”

Lý Mục Trạch dừng lại một lát rồi nghẹn giọng hỏi: “Cậu vẫn còn muốn tìm lấy cái chết nữa hay sao?”

Thẩm Thính Miên chần chờ một lát rồi gật đầu nói: “Thỉnh thoảng ý nghĩ đó vẫn sẽ đột nhiên xuất hiện một cách rất nhanh chóng và cũng rất mãnh liệt. Tớ không có cách nào để khống chế được nó cả.”

Lý Mục Trạch không nghe nổi nữa. Đôi mắt hắn đỏ lên như muốn bật khóc nhưng hắn vẫn cố giữ bình tĩnh, nghiến răng nói: “Vậy tớ cũng sẽ không muốn sống nữa.”

“Không đâu.” Thẩm Thính Miên khẽ cười rộ lên, nhẹ nhàng nói: “Cậu còn trẻ như vậy, chuyện này rồi cũng sẽ sớm qua đi mà thôi. Cậu còn rất nhiều thứ, còn tương lai, còn trách nhiệm. Cậu cũng không thể để kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đúng không nào.”

Lý Mục Trạch bỗng nhiên trở nên suy sụp, hắn gắt gao ôm lấy cậu, vùi mặt trong lồng ngực của cậu mà khóc nức nở: “Tớ không muốn! Tớ không muốn cậu chết, cậu không được như vậy nữa. Tớ sẽ không đi học, tớ cứ dán chặt với cậu đấy, để xem cậu có thể chết như thế nào!”

“Cậu biết mình không có khả năng mỗi phút mỗi giây đều ở cạnh tớ cơ mà. Chúng ta rồi sẽ có những thời điểm phải tách ra khỏi nhau” Thẩm Thính Miên khẽ vuốt tóc hắn nói: “Về sau tớ sẽ không nói dối cậu nữa. Sau này rồi cậu sẽ hiểu ai bên ai, ai thích ai cũng sẽ chỉ là một quãng đường ngắn mà thôi. Tương lai còn có thể có những người tốt hơn tớ ở bên cậu, cho dù chúng ta có thể ở bên nhau cũng chỉ vài chục năm mà thôi. Đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn sẽ bị chia lìa.”

“Tình yêu không có khả năng níu chân tớ, nhưng cũng không có nghĩa là tớ không yêu cậu.”

Lý Mục Trạch lắc đầu trong tuyệt vọng. Hắn ngẩng đầu lên, mang đôi mắt chứa đầy những sự hy vọng cùng hơi thở mong manh khẩn cầu cậu: “Chúng ta thử lại đi, thử lại đi. Cậu không thể nói đến cái chết một cách dễ dàng như vậy, chúng ta vẫn còn rất nhiều con đường khác có thể đi mà.”

Lý Mục Trạch nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu, “Chúng ta hãy thử thêm một vài lần nữa đi, chỉ cần cậu có thể hoàn toàn khỏi bệnh, cậu sẽ không còn ý nghĩ muốn rời xa thế giới này nữa. Mẹ tớ cũng vậy. Bà có thể làm được thì cậu cũng có thể làm được mà.”

Thẩm Thính Miên yên lặng một lát, rồi nói với hắn: “Trước kia tớ có trò chuyện với một người bạn trên mạng, ngày đó cảm xúc của cậu ấy không tốt chút nào, hắn nói hắn không chịu nổi nữa rồi. Sau đó tớ không còn liên lạc với cậu ấy nữa. Tớ không tìm hắn hay báo cảnh sát. Nếu hắn đã chết, tớ thật sự ngưỡng mộ hắn, biết đâu hắn đã thật sự được giải thoát rồi.”

Thẩm Thính Miên nhìn vào hốc mắt đỏ ngầu của Lý Mục Trạch, “Nếu có thể, tớ cũng không muốn chết. Nhưng cái chết có thể kết thúc mọi nỗi đau.”

“Sao cậu có thể chắc chắn như vậy hả?” Lý Mục Trạch đau đớn hỏi cậu, “Sao cậu có thể chắc chắn rằng sau khi chết sẽ không còn bất kỳ đau khổ nào nữa?”

“Suy nghĩ điều đó để làm gì cơ chứ?” Thẩm Thính Miên mạnh mẽ hỏi lại hắn, “Hiện tại có cái gì có thể chứng minh được rằng con người vẫn sẽ tồn tại sau khi chết đâu?” Cậu nghẹn lời một chút rồi miễn cưỡng nói với Lý Mục Trạch, “Chỉ cần có một tia hy vọng có thể thoát khỏi những nỗi đau này, tớ tình nguyện thử qua mọi thứ.”

“Tồn tại cũng có thể mà!” Lý Mục Trạch nắm chặt bàn tay, “Tại sao cậu lại nghĩ tồn tại không thể giải quyết được những nỗi khổ ấy. Có rất nhiều người mắc bệnh trầm cảm cuối cùng đã bình phục và cũng đã đã thoát khỏi những thứ ấy cơ mà.”

Thẩm Thính Miên lập tức phản bác lại: “Đó là do cậu không thấy được những lúc họ tái phát bệnh đó thôi.”

Cậu hiếm khi nói chuyện lớn tiếng như vậy, câu nói vừa thốt ra đã khiến cả hai đều ngây người.

“Không sợ, không sợ tái phát lại.” Lý Mục Trạch tới gần cậu, cấp bách nói, “Cậu không cần phải sợ thứ này! Miên Miên, nếu chúng ta đã vượt qua được một lần thì nhất định có thể vượt qua được ở lần tiếp theo thôi!  Tớ sẽ ở bên cậu nhất định sẽ ở bên cậu, cậu không cần phải sợ điều gì cả, hơn nữa, không phải cậu đã cảm thấy tốt hơn một chút ít rồi sao, vì cái gì mà lại…”

Thẩm Thính Miên nhắm mắt lại, hơi thở có chút nặng nề.

Lúc mở mắt ra, ánh mắt của cậu đã trở nên mềm mại hơn rất nhiều, cậu đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Lý Mục Trạch, nói: “Mục Trạch, cậu không cần phải đi tìm hiểu nhiều đến như vậy.”

“Tớ… tớ thích cậu của trước kia hơn, cậu của hiện tại suy nghĩ quá nhiều, cậu không cần phải trở nên như vậy đâu.” Rồi Thẩm Thính Miên vuốt ve bàn tay của Lý Mục Trạch: “Cậu biết cậu cũng là người bị hại mà.”

“Cậu lại thay tớ quyết định mọi thứ rồi.” Lý Mục Trạch bướng bỉnh gạt qua vấn đề kia, chỉ chăm chăm muốn cậu phải đồng ý với mình: “Cậu có chịu thử không nào? Cậu nghe lời tớ đi mà!”

“Được.” Thẩm Thính Miên không cần nghĩ ngợi nhiều. Cậu biết tranh luận về vấn đề này cũng không có kết quả gì vì thế đã chủ động đầu hàng Lý Mục Trạch, “Tớ hiểu rồi.”

Lý Mục Trạch khẽ nháy mắt, nghẹn ngào nói: “Cậu biết không? Tớ đã hồi tưởng lại về những khoảnh khắc mà chúng ta ở bên nhau, để rồi nhận ra cứ mỗi lúc cậu gạt tớ, sẽ lại để lộ ra biểu tình như vậy, cực kỳ dịu dàng đáp ứng có tất cả mọi thứ nhưng thật ra trong lòng đều muốn rời bỏ tớ.”

Thẩm Thính Miên ngơ ngác nhìn hắn sau đó lại nhẹ nhàng nói, “Lần này là thật mà mà, tớ thật lòng đồng ý với cậu về sau tớ sẽ không lừa cậu nữa, tớ nói được làm được, cậu phải tin tớ chứ.”

Cậu nhích người lên ôm chầm lấy hắn, “Chúng ta học bài đi, bằng không bài tập của cậu sẽ bị bỏ trống đấy. Cậu còn phải thi đại học nữa mà.”

Lý Mục Trạch thỏa hiệp với cậu, hắn im lặng một lát rồi mở cặp lấy sách vở ra. Thẩm Thính Miên im lặng ngồi bên cạnh nhìn hắn chép bài. Lý Mục Trạch vừa chép bài vừa nói chuyện với cậu nhưng không có âm thanh nào đáp lại. Lý Mục Trạch quay qua thì thấy Thẩm Thính Miên đã ngủ thiếp đi rồi.

Lý Mục Trạch đã lâu rồi chưa từng nhìn chăm chú Thẩm Thính Miên như vậy, hắn không biết rằng rất lâu trước kia cũng từng có cảnh tượng như vậy. Chẳng qua khi đó người ngủ là hắn mà thôi. Hắn nhìn bộ dáng Thẩm Thính Miên đang ngủ thật lâu, hắn tin rằng Miên Miên của hắn nhất định sẽ phục hồi thật tốt, người ấy rõ ràng dịu dàng như vậy, rõ ràng trân quý như vậy thì sẽ nhất định sẽ có được hạnh phúc thôi.

Hắn nhớ tới lời của mẹ mình đã từng nói, rằng hắn chưa bao giờ thật sự hiểu được Thẩm Thính Miên. Mẹ hắn cũng đã giải thích: “Trên thế giới này, không có một ai có thể thật sự hiểu được ai cả, cho dù đó là bạn đời người đó đi chăng nữa.”

Lý Mục Trạch kiên trì khiến mẹ mình có thể thay đổi thành một cách xư hô đáng trân trọng hơn: bạn đời.

Nếu việc thấu hiểu có thể giúp Thẩm Thính Miên nhẹ nhàng đi chút ít thì Lý Mục Trạch có thể giả vờ như mình thật sự hiểu cậu ấy, nhưng lần này không giống như vậy, hắn không thể giả vờ rằng hắn hiểu được chấp niệm muốn từ bỏ cuộc sống này của Thẩm Thính Miên. Bởi vì khi hắn làm như vậy, hắn không có cách nào có thể gánh vác được hậu quả của nó nên hắn không thể lừa chính bản thân mình được.

Ngón tay hắn muốn chạm vào gương mặt của Thẩm Thính Miên nhưng lại không dám bởi vì hắn biết cậu thường xuyên mất ngủ. Lý Mục Trạch tiến lại gần khẽ hôn phớt Thẩm Thính Miên. Hắn nguyện ý đánh đổi mọi thứ để cho Thẩm Thính Miên cả đời có thể được ngủ ngon, mỗi đêm đều được an lành.

Sáng hôm sau, Thẩm Thính Miên tỉnh lại thì nghe thấy Lý Mục Trạch nói: “Hôm qua, lúc cậu và tớ đang nói chuyện thì cậu đã ngủ mất rồi.”

“Có thật không vậy…”

Thẩm Thính Miên hoảng hốt có chút không thể tin nổi, cậu chậm rãi ngồi dậy ngơ ngẩn nhìn lòng bàn tay của mình: “Cậu biết không? Trước đây tớ chưa từng được như thế này… Tớ chỉ nhớ rõ lúc nhỏ, khi người lớn đang xem TV, tớ hay ngủ gật lắm… thế như đã gần 10 năm rồi, tớ không còn cảm nhận được một giấc ngủ ngon là gì nữa. Cơ thể không lúc nào có thể thả lỏng được, tim liên tục đập như trống gõ, lăn lộn cả đem cũng không ngủ được.”

“Điều này không phải rất tuyệt sao.” Lý Mục Trạch hôn cậu một cái, cười nói: “Cậu sẽ ngày càng thường xuyên có được những giấc ngủ ngon mà thôi.”

Nhưng hắn vẫn còn vì sự việc đêm qua mà lo sợ, vuốt ve tay Thẩm Thính Miên: “Nhưng cậu không cần phải sợ hãi, lỡ như tối hôm nay không được ngủ ngon thì cũng không sao cả, chúng ta cứ từ từ chậm rãi gia tăng tần suất của nó, không cần phải nôn nóng.”

Thẩm Thính Miên ngớ ngẩn nhìn Lý Mục Trạch thật lâu: “Mục Trạch…cậu đã thật sự…thay đổi rất nhiều.”

“Ừ” Lý Mục Trạch xoa nhẹ cái mũi cậu, nhìn vào đôi mắt cậu với ánh nhìn xem lẫn một chút trẻ con: “Con người ấy mà… đều sẽ thay đổi qua thời gian thôi.”

Hắn nói như vậy không phải là không hiểu ý của Thẩm Thính Miên nhưng hắn chỉ trả lời qua loa lấy lệ mà thôi. Thẩm Thính Miên cũng nhìn ra ý tứ của hắn nên cũng không lấy gì làm vui vẻ.

Cậu nắm tay hắn, cũng không biết phải nên làm gì lúc này: “Trong lòng tớ, cậu mãi là một đứa trẻ. Tớ cũng muốn cậu vĩnh viễn không cần phải ép mình trưởng thành.”

Bình luận

Truyện đang đọc