HƯỚNG TỬ NHI SINH

Thẩm Thính Miên đi xuống lầu, đứng chờ bên ngoài một lúc lâu. Sau khi chuông tan học vang lên, cậu liền đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Triệu Sâm trong đám người đang ùn ùn bước ra.

          Vì quá nhiều người nên cậu có chút hoa mắt. Bỗng nhiên có người chụp lấy vai cậu, tiếng của Triệu Sâm với vẻ đầy ngạc nhiên từ đằng sau vang lên: “Thẩm Thính Miên? Là cậu! Mọi người nói cậu đến rồi mà tớ còn không tin cơ.”

Đây có thể chính là duyên phận. Thẩm Thính Miên cảm thấy bỗng nhiên rất hạnh phúc, phong cảnh trước mắt cũng trở nên đẹp lạ thường.

          Cậu cười một cái, thậm chí còn hưng phấn kéo khẩu trang xuống một chút, thân thiện nói: “Tớ tìm cậu mà! Hai ta gặp nhau chút đi được không?”

Cả hai đi dạo một vòng. Sau giờ trưa, học sinh cao tam có được nửa ngày nghỉ ngắn ngủi. Trường học nhanh chóng trở nên vắng vẻ. Nhìn cái cảnh vắng lặng này, Thẩm Thính Miên bỗng có cảm giác cô đơn sau khi tốt nghiệp vô hình, nhưng lúc này có phải là mùa hè đâu chứ, bây giờ đang là mùa đông mà. Học sinh rồi cũng sẽ quay lại trường, chỉ có cậu là sẽ không trở lại đây nữa. Đây có thể coi là một lễ tốt nghiệp của cậu rồi.

           “Buổi chiều cậu có định làm gì không?” Thẩm Thính Miên hỏi Triệu Sâm.

           “Không. Tớ định… ngủ thôi!” Triệu Sâm tự nhiên trả lời, sau đó liền bắt đầu than thở, “Mệt vãi luôn ấy. Ngày nào cũng ngủ gục trong lớp, nếu không phải có người đánh thức chắc tớ ngủ từ tiết đầu đến tiết cuối luôn mất.”

          Triệu Sâm rất khôn khéo, không nhắc đến sự việc trước kia mà chỉ nói: “Cậu nhìn đã tốt hơn rất nhiều rồi…”

          Ánh mắt Triệu Sâm mất tự nhiên mà liếc đến chân cậu, tiếp tục nói: “Vừa nhìn thì ngoài gầy hơn một chút thì cậu vẫn đẹp trai mà.”

          Thẩm Thính Miên cũng không muốn nói về chuyện này quá nhiều, cậu chủ động giải thích chuyện mình vẫn luôn áy náy: “Tớ không thấy tin nhắn QQ của cậu.”

Triệu Sâm sờ soạng sau cổ: “Ừm”. Như có điều gì đó xúc động, Triệu Sâm bỗng nhiên nói: “Thật ra trước kia tớ cũng có một thời gian muốn tìm cái chết nhưng sau khi xem một bộ phim, cảm giác được chữa lành, sau đó tớ từ từ không còn muốn chết nữa. Cậu cũng nên xem nó đi, tên gì ấy nhỉ… Tớ nghĩ cậu sẽ bớt suy nghĩ muốn chết khi xem nó.”

Tim Thẩm Thính Miên bỗng chệch nhịp. Lần này, cậu đã có thể thả lỏng, không giống như trước kia chỉ trả lời cho qua, lần này cậu quyết định thẳng thắn với bạn mình.

           “Không phải đâu.”

          Cậu bình tĩnh mà chân thành nói:“Cái cậu nói là cảm xúc buồn bã thôi, thứ đó có thể dựa vào người khác để kéo lên, xem vài bộ phim, nghe vài bài hát, ăn vài món ngon là có thể vui vẻ lại. Nhưng với tớ, những món ăn đó, những bộ phim đó, những bài hát đó tớ đều không có cảm giác gì cả. Tớ cũng không hề giống những gì cậu tưởng tượng đâu, tớ phải đến gặp bác sĩ tâm lý mới có thể từ từ tốt lên được.Bệnh của tớ phải đến khoa tâm thần tiếp nhận trị liệu, phải uống thuốc, thậm chí còn phải làm vật lý trị liệu cơ.”

           “Tớ hiểu, tớ hiểu mà.” Triệu Sâm nhanh chóng trả lời cậu, “Mỗi người đều có vấn đề tâm lý riêng, tớ hiểu, nhưng chúng ta là bạn, có thể giúp cậu mà.”

Hóa ra là mùa đông đã đến sớm như vậy, gió hóa ra lại lạnh như vậy, từng cơn đánh vào người như muốn thổi ngã Thẩm Thính Miên. Cậu không thể quá kích động, cũng không thể quá bình tĩnh, cậu muốn tìm cách nào đó hợp lý để biểu đạt ý mình.

          Thẩm Thính Miên yên lặng nhìn Triệu Sâm, một lúc lâu sau mới nói: “Đây không phải là vấn đề tâm lý bình thường, là tớ đã mắc bệnh.”

           “Không phải cậu cần gặp bác sĩ tâm lý sao?”

Triệu Sâm thuận miệng hỏi, nhìn thẳng vào đôi mắt của Thẩm Thính Miên như muốn nói rằng cậu đã tới gặp bác sĩ tâm lý chẳng phải là chứng tỏ tâm lý cậu có vấn đề sao và cậu cần có người nói chuyện thì mới phục hồi được.Thính Miên dường như đã quá quen thuộc với những biểu tình như vậy, thực tế tàn nhẫn như vậy đó.Cậu biết chính mình không nên nói ra quá nhiều thứ dài dòng thế này nhưng cậu nhớ lại cảm giác khi uống thuốc, cảm giác dòng điện chạy qua thân thể mình khi trị liệu ra sao, cậu không biết tại sao mọi thứ lại trở nên rối rắm thế này. Người bệnh bình phục rồi, còn cần phải tường trình lại quá trình đau đớn đó. Cậu như đang đứng trên tòa án, phải trần thuật lại quá trình giết người với thẩm phán, đã vậy còn phải đưa ra đủ chứng cứ chứng minh tính xác thực của những đau đớn đó.

          Thẩm Thính Miên nhỏ nhẹ nói nhưng cậu không nhận ra chính mình nữa:“Đó chỉ là bước trị liệu phụ thôi.”

           “Tớ biết. Tớ nhìn thấy bóng dáng của chính mình trên người của cậu. Những điều này rất bình thường. Không sao cả, cậu không cần khinh thường chính mình, cũng đừng tự tạo áp lực của bản thân.” Triệu Sâm nhún vai, trấn an cậu, “Ai trên đời này cũng có vấn đề riêng của họ cả.”

           “Vấn đề riêng là gì?” Thẩm Thính Miên hỏi lại hắn, hỏi xong lại trầm mặc một lát, lại hỏi, “Cậu thấy được trên người tớ bóng dáng của cậu sao?”

          Triệu Sâm không nhận ra có gì không đúng cả, vẫn cứ gật đầu, tiếp tục nói: “Đúng vậy, lúc tâm tình tớ không tốt cũng muốn chết quách đi cho rồi.” Hắn nhẹ nhàng nói: “Chuyện này cũng bình thường thôi, ai cũng đều có suy nghĩ này cả, chỉ là không phải ai cũng dũng cảm như cậu.”

Thẩm Thính Miên đột nhiên muốn cười thật to. Sau đó, cậu đã thật sự cười lớn. Dưới ánh mặt trời chói chang đó, cậu cười một cách kỳ quái, giống như con rối bị lên dây cót cười. Cậu có chút muốn từ bỏ.Cứ như thế này thì có gì tốt hơn đâu, dừng lại đi thôi.

          Triệu Sâm tiếp tục an ủi cậu: “Cậu phải biết rằng, chúng tớ ai cũng yêu mến cậu cả, ai cũng nguyện ý ở bên cạnh cậu, cậu sẽ ổn cả thôi.”

          Thẩm Thính Miên từ từ dừng nụ cười lại, khắc chế bản thân để lộ ra vẻ bình tĩnh nhưng thế giới trong lòng cậu đang bắt đầu cuồng loạn, tay cậu bắt đầu run lên. Thế mà tất cả trong một khắc không thể kiềm chế được nữa: “Bởi vì yêu? Bởi vì tình yêu của mấy người sao?”

          Triệu Sâm nghe ra sự giận dữ trong lời nói của cậu, có chút khó hiểu nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời: “Đúng vậy.”

          Thẩm Thính Miên hỏi: “Có phải là cậu muốn tớ phải cố gắng? Phải thật kiên trì?”

          Triệu Sâm gật đầu như là điều đương nhiên: “Cậu là bạn của tớ, đương nhiên là muốn cậu cố lên rồi.”

          Thẩm Thính Miên: “Cho nên chuyện này lại thành lỗi của tớ, còn cậu chỉ cần ở bên cạnh kêu cố lên là xong thôi đúng không?”

Triệu Sâm nhíu mày: “Cậu…”

          Thẩm Thính Miên cắt lời Triệu Sâm, giữa cơn hỗn loạn đang cào xé ruột gan, cậu mỉm cười:“Tình thương cậu cho tớ là kiểu này, tớ nói có gì sai không?”

          Triệu Sâm im lặng một lúc rồi mở miệng nói tiếp: “Lúc cậu cần, tớ có thể tới bên cạnh cậu mà.”

          Thẩm Thính Miên: “Vậy được, lúc cậu đang đi học mà tớ phát bệnh, cậu cũng có thể lập tức tới bệnh viện sao?”

Triệu Sâm: “…”

          Thẩm Thính Miên: “Ngày cậu đi thi đại học mà tớ lại dự định nhảy lầu, cậu có đi cản tớ không?”

          Triệu Sâm thở dài: “Thẩm Thính Miên, cậu không nhìn được người khác quan tâm đến cậu có phải không?”

Thẩm Thính Miên không nói gì nữa.

          Thẩm Thính Miên bình tĩnh trở lại, đôi mắt có phần u ám: “Cậu phải chừa cho mình đường lui, đừng tùy tiện hứa như vậy. Có vậy thì lúc tớ nhớ lại những lời này cũng không cần phải nghĩ trước lo sau, hai ta cũng sẽ bớt đi ít nhiều phiền toái.”

          Triệu Sâm không hiểu lắm, hỏi lại: “Phiền toái cái gì? Tớ giúp cậu mà cũng có là phiền toái sao?”

Không phải châm chọc gì nhưng Thẩm Thính Miên có đủ hiểu biết về Triệu Sâm, hắn luôn là người tốt thiếu hiểu biết*.

(*Nguyên văn là 好心帮倒忙, đây là kiểu người làm việc tốt nhưng không giúp ích được gì mà còn góp phần làm hư chuyện thêm. Kiểu người tốt bụng + thiểu hiểu biết = phá hoại)

          Nhưng lồng ngực của Thẩm Thính Miên vẫn phập phồng đôi chút, cậu mang theo sự lo sợ không yên, hấp tấp mở miệng chất vấn: “Cậu nói lúc nào cũng có thể tìm cậu nhưng rõ ràng là cậu không làm được! Cậu nói với tớ như thế nhưng tớ lại chẳng thể làm như thế, chẳng lẽ lúc nào cũng phải lo lắng xem có đang làm phiền cậu hay không à?”

Lại trở thành như vậy. Thẩm Thính Miên biết… lại là như vậy.

Cậu không muốn oán trách Triệu Sâm. Cậu trước giờ không có quá nhiều kỳ vọng gì ở Triệu Sâm nên tự nhiên sẽ không có thất vọng.Đổi lại là trước kia, Thẩm Thính Miên sẽ bình tĩnh mà đồng ý với Triệu Sâm, ừ tớ sẽ làm như vậy, cảm ơn cậu. Nhưng vì cái gì mà hiện tại cậu lại không thể làm được nữa? Hay là cậu đã trải qua quá nhiều lần thất vọng rồi lại hy vọng nhưng vẫn chẳng rút được chút kinh nghiệm nào.

Hóa ra là như thế này, là thế này đây. Người cực đoan không phải là Lý Mục Trạch mà là chính cậu. Chẳng qua trùng hợp là hắn quá hiểu cậu nên mới có thể liên tục bảo cậu không cần làm những việc này. Ở bên Lý Mục Trạch quá lâu khiến cậu lầm tưởng thế giới này đã được gột rửa sạch sẽ, những đau khổ tuyệt vọng trước kia đều được Lý Mục Trạch phiên dịch thành một thứ ngôn ngữ mới, đưa vào đầu cậu một lần nữa. Kể cả phần sâu thẳm nhất trong tâm hồn cậu cũng được Lý Mục Trạch tân trang trở lại một cách hoàn chỉnh. Thế mà giờ đây, khi Lý Mục Trạch không ở bên cạnh cậu, thế giới nguyên bản trước kia lại quay về rồi.

Thế giới không hề thay đổi mà là chính cậu thay đổi, cậu có thể oán trách ai đây chứ? Cậu chẳng có quyền trách ai cả, là cậu tự chuộc lấy đau khổ, người đơn thuần chưa bao giờ đáng được ai thông cảm cả.

          Triệu Sâm không muốn cãi nhau cùng cậu, một lát sau chỉ nói:“Quên đi,cậu còn sống là ổn rồi. Nhớ lời tớ nói, sau này có gặp chuyện gì thì cũng phải nghĩ tới người nhà của cậu nữa.”

          Thẩm Thính Miên cũng tự cảm thấy bản thân mình trở nên âm dương quái khí*,nhưng cậu vẫn trở nên càng khắc nghiệt:“Đúng vậy, tớ đã không hề nghĩ cho người nhà mình, tớ là người ích kỷ như vậy đó.”

(*Âm dương quái khí: chỉ người có tính tình hoặc hành động kỳ lạ, quái dị làm người khác không thể đoán ra được.)

Triệu Sâm đút tay vào túi quần, chân đã bước được một đoạn, nghe được những lời này thì quay đầu lại nhìn Thẩm Thính Miên một cái. Triệu Sâm chưa bao giờ là người có cảm xúc quá thất thường nên dù có thế nào thì sắc mặt hắn vẫn như thường.

           “Cậu nhất định phải nhạy cảm đến vậy sao?”

          Triệu Sâm nhíu mày, khó khăn nói: “Ở cùng cậu thật sự quá mệt mỏi! Thật luôn đấy. Không phải ai cũng có thể hiểu rõ căn bệnh trầm cảm, cũng không phải ai cũng có thể như Lý Mục Trạch mà tường tận mọi thứ về cậu, cậu cứ muốn cả đời sống trong thế giới mình cậu và cự tuyệt tiếp xúc hòa nhã với người khác sao?”

          Triệu Sâm nhún vai, khuôn mặt lộ ra vài điểm mỏi mệt. Hắn không nói thêm gì nữa, lắc đầu: “Cậu quá nhạy cảm, cậu luôn nghĩ quá những gì tớ nói. Có một số tớ không nói, không có nghĩa là không có.”

Triệu Sâm thở dài, muốn nói thêm cái gì đó nữa nhưng cuối cùng chỉ vẫy tay, quay người đi. Triệu Sâm bình tĩnh như thế nhưng Thẩm Thính Miên biết chính mình không còn bình tĩnh được nữa.Mỗi lời nói của Triệu Sâm đều như một thứ vũ khí sắc bén rạch vào sự áy náy của cậu, khiến cậu tự trách chính mình. Sau khi đối phương đi rồi, Thẩm Thính Miên tự hỏi chính mình:Triệu Sâm có thật sự quan trọng với mình vậy sao?

Vì sao trước kia cậu không thẳng thắn với người kia, vì sao luôn tự ép bản thân trong mối quan hệ bạn bè với người kia, đãxác định là cậu và người kia không thuộc cùng một thế giới, không mong chờ sẽ không thất vọng. Thế nhưng tại sao chỉ vì một chút tiến triển tốt mà cậu lại bắt đầu ôm những vọng tưởng dư thừa? Triệu Sâm căn bản không thể đạt được yêu cầu hà khắc của cậu, là do cậu không có trí nhớ tốt, rõ ràng là đã xem dự báo thời tiết mà lại không thèm mang theo dù, để rồi dính mưa thì lại oán trách ông trời… đạo lý gì đây chứ.

Cậu cũng tự hỏi chính mình: Chuyện cậu còn sống hay không với Triệu Sâm có thật sự quan trọng hay không? Sự nhạy cảm xuất hiện chỉ để trở thành một khuyết điểm trong cuộc sống của cậu thôi sao? Liệu về sau cậu sẽ còn có bạn bè nữa không? Có còn phải thú nhận mọi thứ nữa không? Điều này có ý nghĩa gì không? Có phải cả đời cậu sẽ không thể tốt hơn sao? Cả đời cứ lặp đi lặp lại thế này, cảm giác vui vẻ khỏe mạnh chỉ có thể tồn tại ngắn ngủi thế này thôi sao?

Kiểu nghiền ngẫm từ chữ một này làm Thẩm Thính Miên cảm thấy mình khá là buồn cười, cậu lại một lần nữa trải nghiệm cảm giác nghi ngờ bản thân, ghê tởm bản thân. Cậu lại nhớ tới Lý Mục Trạch, Lý Mục Trạch của cậu, Lý Mục Trạch đáng thương, Lý Mục Trạch mà cậu yêu phải đối mặt với một bản thân mình như thế này nhưng lại yêu cậu đến đau lòng…

Lúc Lý Mục Trạch tìm được cậu,Thẩm Thính Miên có chút căng thẳng.Dù Thẩm Thính Miên mang khẩu trang và mũ, chỉ để lộ ra đôi mắt không có chút cảm xúc nào, Lý Mục Trạch cũng có thể đọc hiểu sự căng thẳng của Thẩm Thính Miên, một loại trạng thái đề phòng khó phát hiện làm đôi mắt của Lý Mục Trạch có chút cay cay.

Chỉ cần liếc mắt một cái, hắn liền biết Thẩm Thính Miên lại phải thất vọng rồi, biết bao nhiêu nhiệt tình của cậu ấy đã bị dấp tắt hết, lại một lần nữa thu mình về vỏ bọc kia rồiHắn đã lường trước sẽ có kết cục như vậy nên những phương pháp hắn bảo hộ cậu đều rất cực đoan. Vừa ban nãy, cả hai thuyết phục nhau thử bước chân ra thế giới bên ngoài một chút. Giờ đây, bọn họ phải cùng nhau gánh vác nỗi cô đơn của kẻ bại trận.

Không hiểu sao, Lý Mục Trạch lại mỉm cười rồi hít một hơi thật sâu, trời đất rung chuyển dữ dội trong ánh mắt hắn. Thẩm Thính Miên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lý Mục Trạch, cả người cậu liền thả lỏng ra đôi chút, bộ dạng quen thuộc trong quá khứ của Lý Mục Trạch lại trở về hắn nháy mắt thả lỏng chút, Lý Mục Trạch trở lại bộ dạng quen thuộc, bình yên lạ thường. Cả hai đều hiểu nhưng không ai nói gì cả.

          Lý Mục Trạch đang cầm hai ly trà sữa, bước tới, nhìn Thẩm Thính Miên rồi lại nhìn lên không trung, cuối cùng vẫn là phía Thẩm Thính Miên, khàn khàn hỏi: “Cậu ăn chút gì không?”

Thẩm Thính Miên nhìn Lý Mục Trạch, đúng vậy, là Lý Mục Trạch.

Tất cả đều không còn nữa. Bao nhiêu nỗ lực, bao nhiêu sự nhẫn nại của mẹ cậu, bao nhiêu giọt nước mắt của Lý Mục Trạch, cả những vết sẹo không lành trên người cậu, hiện tại tất cả đều đều biến mất hoàn toàn. Hóa ra chỉ cần mấy câu của Triệu Sâm thì mọi thứ liền dễ dàng biến mất như vậy.

          Thẩm Thính Miên gật đầu, rồi nhận ly trà sữa trong tay Lý Mục Trạch: “Gì cũng được.”

Cậu sẽ không giận chó đánh mèo với Lý Mục Trạch, ít nhất là hiện tại cậu có thể khống chế được bản thân, cậu sẽ không vì những thứ bên ngoài mà hung dữ với hắn, sẽ không làm hại hắn như trước kia khi cậu phát bệnh. Cậu có thể tự gặm nhắm và tiêu hóa những đau đớn đó…điều này có vẻ là cậu đã tốt lên nhưng sự thật là lúc này cậu không cảm thấy vui vẻ gì cả.

           “Ừ.” Lý Mục Trạch gật đầu, cùng cậu bước về phía trước.Cuộc trò chuyện của cả hai thực chất cũng không có nội dung rõ ràng gì, cả hai cùng lâm vào mông lung, vừa đi vừa mang những tâm sự của riêng họ.

Đời đau khổ như vậy, thôi thì sống đến 50 tuổi chắc là đủ rồi. Trước kia, cậu nghĩ mình sẽ sống đến 17 tuổi thôi, nhưng Thẩm Thính Miên theo bản năng nhìn sang Lý Mục Trạch, rồi lại nghĩ, 40 tuổi, 50 tuổi, hay là 60 tuổi đi. Ai mà có kiếp sau hay bất tử gì đó chứ, có thể cùng một chỗ với Lý Mục Trạch 40 năm nữa là vui rồi.

Thẩm Thính Miên cảm thấy mình cần phải xin lỗi Lý Mục Trạch: “Tớ xin lỗi.”

Lý Mục Trạch hoàn hồn, quay sang nhìn Thẩm Thính Miên với ánh mắt không mấy sáng sủa.

           “Cậu vì tớ mà trở nên nhạy cảm hơn thế mà tớ lại cho là cậu chuyện bé xé ra to.”

“Cậu đã đúng Mục Trạch à.” Ánh mắt Thẩm Thính Miên dần vỡ vụn ra, mệt mỏi không thôi, “Cậu đã rất đúng.”

Lý Mục Trạch trầm lại rồi kéo Thẩm Thính Miên đi đến phía sau khu dạy học, ngồi xuống một chỗ vắng người.

          Thẩm Thính Miên cảm thấy an toàn hơn,cảm xúc bộc phát nhất thời, cậu không đầu không đuôi nói:“Tớ hoàn toàn không có khả năng đối xử chân thành với bạn bè xung quanh.”

Cậu muốn giải thích vài câu: “Như vậy là tốt cho tất cả mọi người…”

           “Tớ biết,” Lý Mục Trạch không cần cậu giải thích gì cả,hắn nói giống y lời nói của Triệu Sâm, “Tớ hiểu Miên Miên à.”

Sự đảm bảo của hắn dần làm Thẩm Thính Miên bình tĩnh trở lại.Hơi thở Lý Mục Trạch lẩn quẩn nơi đây khiến hơi thở của cậu dần ổn định lại. Nỗi chua xót dần dâng trào làm nước mắt của cậu không khống chế được mà rơi xuống.

           “Tớ thật sự không có cách nào để cùng người khác nói chuyện hòa hảo được, không cách nào cả, tớ không nghĩ tới việc phản ứng của mình lại trở nên quá khích như vậy, tớ cũng không muốn làm ra vẻ là người khó chịu nhạy cảm quá sức như vậy.”

Lý Mục Trạch theo bản năng nói: “Không phải, cậu không nên tự trách mình…”

          Thẩm Thính Miên ngắt lời hắn, cậu giơ tay lên như muốn đầu hàng: “Đừng an ủi tớ nữa Mục Trạch, cậu không cần lúc nào cũng an ủi tớ như vậy. Cậu phải đối xử với bản thân mình tốt hơn chút đi.”

Cả hai lại lâm vào khoảng không im lặng hoang đường. Chỉ là lúc này đây, Lý Mục Trạch không hề khóc. Hắn chậm rãi thở dài, nhìn về phía không trung, nhẹ nhàng mỉm cười.

          Trong làn gió se lạnh, hắn hỏi Thẩm Thính Miên: “Miên Miên, cậu có biết tạm nghỉ học là sao không?”

           “Đừng nói cậu tưởng mình có thể ăn cơm, có thể đi lại được, có thể nói chuyện với người khác là cậu đã khỏi bệnh rồi sao? Người khác không hiểu bệnh trầm cảm thì không nói nhưng chính cậu không nên nghĩ như vậy chứ. Tạm nghỉ học là để cậu có một nơi an toàn để dưỡng bệnh, nơi đó chỉ có thể có tình thương và thấu hiểu thôi. Đợi khi nào cậu khỏe lại thì cậu mới có thể ứng phó được với thế giới ngoài kia. Cậu biết mà, nhạy cảm bình thường thì cảm xúc cũng sẽ không bạo phát như vậy, sự nhạy cảm của người bệnh với sự nhạy cảm của người thường không hề giống nhau. Những phản ứng của cậu lúc này không phải là phản ứng quá khích mà là bệnh tình của cậu vẫn chưa hoàn toàn bình phục.”

          Thẩm Thính Miên vô cùng mệt mỏi, nghe xong lời lý giải của Lý Mục Trạch thì cảm thấy vô cùng đau đớn: “Chúng ta đều là kẻ điên.”

Lý Mục Trạch nhẹ giọng trả lời: “Đúng vậy, đều là kẻ điên.”

Thẩm Thính Miên không muốn thừa nhận những lời này. Lý Mục Trạch thế nào mà là lại là kẻ điên chứ? Hắn tốt như vậy, hắn vốn dĩ là…Hắn trước kia từng nói sẽ yêu cậu cả đời, còn ích kỷ yêu cầu cậu cũng phải yêu hắn cả đời cơ mà. Hiện tại, chỉ một khúc quanh co nhỏ lại khiến cậu bước vào vũng bùn một lần nữa. Cậu nhớ rõ chính mình và Lý Mục Trạch đã từng thề non hẹn biển với nhau sẽ bên cạnh nhau cả đời, không ngờ… không ngờ đây lại là một quá trình lặp đi lặp lại!

Cậu có thể thấy được những gánh nặng đang đè lên đôi vai của Lý Mục Trạch, mà cậu lại ích kỷ chiếm lại phần lớn trọng lượng của những gánh nặng đó. Khi nào mới có thể thật sự tốt lên? Khi nào mới có thể không vì những việc nhỏ nhặt mà lại làm rối loạn mọi thứ?Bọn họ đã không còn đường để đi nữa rồi. Cậu biết bộ dạng của mình là một bộ dạng siêu xui xẻo. Hạnh phúc vui vẻ chỉ nháy mắt đã biến mất, cậu không bao giờ tin vào chúng nữa.

          Thẩm Thính Miên tự trách bản thân trong sự thống khổ, cậu không muốn dùng nước mắt để nhấn chìm Lý Mục Trạch, cậu không muốn hắn phải luôn ở trong một bầu trời thiếu không khí mà yêu cậu, vì thế cậu ôm đầu, nói năng lộn xộn: “Cậu… cậu quá xui xẻo, cậu thật sự xui xẻo, cậu là người xui xẻo nhất trên đời này…”

Lý Mục Trạch tạm dừng một lúc, hắn không cách nào cùng khóc với Thẩm Thính Miên cả.Hắn lấy thứ gì đó trong túi ra, gõ nhẹ lên trán Thẩm Thính MiênCậu ngẩng lên nhìn, đôi mắt ươn ướt, thì ra trước mặt cậu là một bông hoa. Bây giờ đang là mùa đông mà vẫn còn một bông hoa đẹp đến vậy sao, cậu liền nín khóc, mỉm cười vươn tay đỡ lấy đóa hoa nhỏ kia.

Lý Mục Trạch đối diện với Thẩm Thính Miên, đôi mắt cả hai đỏ ửng nhìn nhau, mỉm cười. Sự tuyệt vọng của Thẩm Thính Miên luôn có thể được đôi mắt của Lý Mục Trạch phiên dịch thành thứ ngôn ngữ êm ái mà cậu nghe hiểu được: Muốn từ bỏ cũng được, muốn nghĩ thế nào cũng không sao.Nhưng Thẩm Thính Miên biết, cậu không thể chỉ như thế này được. Cậu phải yêu thương hắn. Cậu muốn hắn được hạnh phúc, muốn hắn khỏe mạnh, cậu còn muốn có một thân xác khỏe mạnh và một tinh thần vững vàng để có thể chăm sóc hắn quãng đời còn lại. Bất luận là bao nhiêu năm đi chăng nữa, có thể làm chỗ dựa cho Lý Mục Trạch thì tất cả đều đáng để hy vọng, để đặt niềm tin.  

Tồn tại thật sự là một thứ quá sức tuyệt vời. Một Lý Mục Trạch tốt như vậy, trên thiên đường hay dưới địa ngục đều không đâu có, mà chỉ có ở nhân gian này thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc