HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - NGUYỆT DÃ SƠN HỒ

Cuối cùng, mọi người quyết định đổi sang một trò khác, đến căn phòng ma ám—“Búp bê máu”.

 

Ngưu Nhất Phong hào hứng giơ điện thoại lên, trong mắt lóe lên ánh sáng phấn khích: “Chà, trên mạng nói đây là phiên bản nâng cấp của nhà ma, thật đến đáng sợ! NPC sẽ liên tục đuổi theo bạn và tương tác với bạn!”

 

Mấy cậu con trai bắt đầu phấn khích nhảy cẫng lên, vui mừng tột độ: “Thật à, vậy tôi phải chơi trò này! Quyết định vậy đi!”

 

Tần Dực Trì không có phản ứng gì lớn, chỉ nhàn nhạt nhìn Kiều Trân, giọng điệu lười biếng: “Sợ ma không?”

 

Dường như bất kể là trò gì, anh cũng sẽ luôn nhìn Kiều Trân trước rồi hỏi một lần.

 

Trong mắt Kiều Trân lộ ra sự mong chờ pha lẫn căng thẳng, cô suy nghĩ kỹ một lúc, rồi lắc đầu: “Có các cậu đi cùng, tớ sẽ không sợ.”

 

Cô chưa từng vào nhà ma, nhưng đã xem một số đoạn phim kinh dị, cảm thấy có lẽ cũng chấp nhận được.

 

Cô là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật.

 

Trên đời này không có ma quỷ, tất cả đều là do nhân viên hóa trang mà thôi, đúng vậy, tất cả đều là giả.

 

Vì vậy, cô muốn thử trải nghiệm điều gì đó mà trước đây chưa từng thử, chắc là sẽ không... sợ... đâu nhỉ?

 

Họ đến trước cổng nhà ma và xếp hàng, vừa lúc thấy một nhóm người từ cửa ra chạy ra ngoài, mặt mày tái nhợt, chân mềm nhũn ngã xuống đất, hít thở sâu không khí trong lành.

 

Hai cô gái ngay lập tức bật khóc tại chỗ: “Cứu tôi với, hu hu hu, chân tôi mềm nhũn rồi!”

 

Một chàng trai cơ bắp khỏe mạnh với cánh tay đầy hình xăm chạy vụt ra ngoài, run rẩy sợ hãi, giọng nói run rẩy:

 

“Vợ ơi, con búp bê không đầu đó làm anh sợ c.h.ế.t khiếp, hu hu…”

 

Bên cạnh chàng trai cơ bắp là một người đẹp mặc sườn xám.



 

Người đẹp có dáng người thon thả, khí chất tao nhã tri thức, như bước ra từ tranh vẽ.

 

Cô bình tĩnh, giọng điệu vừa khinh bỉ vừa cưng chiều: “Anh yếu đuối quá đi!”

 

Chàng trai cơ bắp mắt đỏ hoe, cúi đầu chôn trong lòng cô: “Vợ ơi, anh sợ lắm…”

 

Người đẹp mặc sườn xám thở dài bất lực, đưa tay vỗ nhẹ vai anh ta, dịu dàng ôm anh: “Được rồi, ngoan, đừng sợ, em bảo vệ anh.”

 

Kiều Trân đứng nhìn mà như hóa đá, há hốc miệng đứng yên tại chỗ ngẩn ngơ một hồi lâu.

 

Thật sự đáng sợ đến vậy sao?

 

Cô cảm thấy chắc là mình sẽ không sợ đâu... có lẽ thế.

 

Tuy nhiên, ngay khi Kiều Trân bước vào, cô lập tức cảm thấy hối hận.

 

Bên trong nhà ma tối đen như mực, đưa tay ra cũng không thấy gì.

 

“Thả tôi ra ngoài——” Một tiếng cười quái dị và đáng sợ vang lên từ xa, lúc có lúc không, càng làm người ta lạnh sống lưng.

 

Đây không phải là một màn đen đơn thuần, mà là ánh sáng rực rỡ đầy u ám, như rơi vào vực thẳm, cảm giác như có vô số cặp mắt đang dõi theo cô từ phía sau.

 

Kiều Trân chưa bao giờ trải qua điều gì như thế này, đồng tử của cô đột nhiên co rút, toàn bộ lông tơ trên cơ thể dựng đứng, đứng ngây ra tại chỗ, hoàn toàn không biết phải làm gì.

 

Những ký ức tồi tệ ùa về trong tâm trí.

 

Khi mới bảy tuổi, cô đã bị bà nhốt vào phòng tối vì một số chuyện nhỏ nhặt.

 

Trong căn phòng tối tăm có một mùi hôi hám, dường như có cả những con côn trùng bay lên mặt cô, không gian kín mít khiến cô nghẹt thở và bị đè nén.



 

Cô bé Kiều Trân khóc đến mức không thở nổi, điên cuồng đập cửa: “Hu hu... thả cháu ra… bà ơi, cháu không muốn ở đây!”

 

“Cháu muốn gặp mẹ, cháu muốn tìm mẹ…”

 

Cô thở không nổi, ngồi sụp xuống đất, bịt tai lại, luôn có cảm giác rằng ai đó đang dõi theo cô từ phía sau, muốn ăn tươi nuốt sống cô.

 

Từng giây từng phút trôi qua, đều là sự dày vò không ngừng.

 

Như thể có một bàn tay vô tình, bịt chặt mũi miệng cô, không để cô lên tiếng.

 

Và cô đang gào thét trong im lặng, cầu cứu trong tuyệt vọng.

 

Mãi đến khi cô không còn sức khóc nữa, mới được thả ra.

 

Bên ngoài, bà cô nghiêm khắc chỉ vào mũi cô mắng: “Khóc cái gì? Tìm mẹ cái gì? Mẹ mày cũng đâu cần mày nữa!”

 

...

 

Cô đã trải qua điều đó nhiều lần. Những ký ức mà não bộ đã chôn vùi sâu trong tiềm thức lúc này lại trỗi dậy, càng thêm rõ ràng và chân thực.

 

Kiều Trân đứng ngây ra tại chỗ, toàn thân không thể cử động.

 

Rõ ràng tiếng nói của Ngưu Nhất Phong và các cậu con trai khác vẫn vang vọng bên tai, rõ ràng họ vẫn ở xung quanh cô, nhưng luôn có cảm giác—

 

Luôn có cảm giác rằng cô dường như, luôn luôn là người một mình.

 

Luôn luôn là người bị bỏ rơi.

 

Bình luận

Truyện đang đọc