HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - NGUYỆT DÃ SƠN HỒ

Anh mặc chiếc áo phông đen đơn giản, cổ áo mở rộng, thấp thoáng để lộ xương quai xanh gợi cảm.

 

Rất lâu sau, Kiều Trân chớp mắt, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của anh, cẩn thận nói:

 

“Muốn... muốn ôm.”

 

Cô nói có chút mơ hồ, người đàn ông không phản ứng ngay, hơi ngẩn ra, khẽ hừ một tiếng: “Ừm?”

 

Kiều Trân giữ khuôn mặt nghiêm túc, suy nghĩ một lúc, đôi mắt trống rỗng: “Cậu... cậu có thể ôm tớ không?”

 

Lần này Tần Dực Trì nghe rõ.

 

Anh nuốt khan, cúi người, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, động tác cẩn thận và dịu dàng.

 

Kiều Trân ngồi trên giường, ngoan ngoãn tựa đầu vào n.g.ự.c anh, đôi mắt cong cong, bên môi hiện ra hai lúm đồng tiền tinh nghịch.

 

Ôm được rồi nhé~

 

Trong vòng tay anh thật ấm áp, thoải mái, hương cỏ nhàn nhạt từ người anh bao phủ xung quanh, hơi thở nóng bỏng, như thể cô đã trở thành một phần của anh.

 

Thật sự rất thích được ôm anh.

 

Kiều Trân khó khăn đưa tay vòng qua eo anh, nhẹ nhàng cọ vào người anh, thỉnh thoảng lại dùng đầu cọ cọ vào anh.

 

Như một con vật nhỏ đang làm nũng.

 



Tần Dực Trì cúi đầu ôm lấy cô gái trong lòng, dần nhận ra tư thế này quá đỗi mập mờ, mới từ từ buông cô ra, không kìm được mà lên tiếng:

 

“Kiều Trân, cậu có biết tớ là ai không?”

 

Kiều Trân ngồi trên giường lớn, lắc lư người. Nghe vậy, cô bối rối, cúi đôi mắt mơ màng xuống, nghiêng đầu không nói gì.

 

Ánh mắt của Tần Dực Trì dừng lại trên người cô rất lâu, cuối cùng ánh mắt trở nên u ám, hàng mi che đi sự thất vọng đang cuộn trào trong lòng.

 

Giống như anh vừa ăn một quả quýt rất chua và đắng, vị chua chát lan tỏa trong miệng, len lỏi vào dòng máu.

 

Quả nhiên, con thỏ nhỏ say rượu này hoàn toàn không nhớ anh.

 

Bỗng nhiên, Kiều Trân vụng về nắm lấy vạt áo anh, giọng nói có chút gấp gáp, lắp bắp: “Tớ... tớ biết mà.”

 

Trong đôi mắt Tần Dực Trì lóe lên một tia sáng yếu ớt, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Vậy tớ là ai?”

 

Hàng mi của anh khẽ run như lông vũ, tim không kiểm soát được mà đập loạn nhịp.

 

Kiều Trân trong cơn say có chút ngốc nghếch, gò má ửng hồng vì men rượu, giọng nói ngọt ngào mềm mại:

 

“Là chồng tớ~”

 

Quá đỗi thuần khiết, quá đỗi êm tai.

 

Rõ ràng chỉ là một hòn đá rơi xuống mặt hồ, nhưng lại dấy lên cơn sóng dữ.



 

Hơi thở của Tần Dực Trì đột nhiên ngừng lại, tim anh chợt lỡ một nhịp, như thể cả thế giới đều dừng lại trong khoảnh khắc này.

 

Rất lâu sau, cuối cùng anh cũng nghe thấy giọng nói của mình giữa tiếng tim đập dồn dập: “Cái gì?”

 

Gò má trắng nõn của Kiều Trân nhuốm một lớp phấn hồng, cả người mơ màng nhìn anh, đưa ngón tay trắng ngần chỉ vào mặt anh, từng chữ một:

 

“Tần Dực Trì.”

 

Cô thở nhè nhẹ, hạ tay xuống, trông có chút lo lắng, yếu ớt hỏi:

 

“Làm sao vậy, chẳng lẽ cậu không phải là chồng tớ sao...”

 

Đôi mắt cô đỏ hoe, đôi mắt cũng lấp lánh một lớp nước mắt.

 

Đầy tủi thân, tủi thân đến mức như muốn khóc ngay lập tức.

 

Tần Dực Trì nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ trước mặt, cô thật đáng thương, vẻ mặt đầy vẻ thất vọng.

 

Một lúc lâu sau, anh thở nặng nhọc, khẽ “Ừ” một tiếng.

 

Nhận được câu trả lời khẳng định, Kiều Trân như một con thỏ nhỏ vừa tìm thấy củ cà rốt, nở nụ cười mãn nguyện, trong đôi mắt hiện lên những ngôi sao lấp lánh rực rỡ.

 

“Chồng à,” giọng cô đầy yêu thương ngọt ngào, ánh mắt tràn ngập mong đợi, “Vậy... tớ nói cho cậu một bí mật nhé!”

 

 

Bình luận

Truyện đang đọc