HUỶ HÔN - ĐỒ NAM KÌNH

Sầm Chân Bạch đương nhiên không nghĩ Hoắc Ngưỡng đặc biệt đến để vặn nắp chai nước rồi trả lại cho cậu.

Nếu là người khác có thể đã ấm ức đến khóc rồi, bị bắt nạt mọi lúc đã đành, bây giờ ngay cả chai nước cũng bị giành mất.

Nhưng Sầm Chân Bạch lại không chút gợn sóng, chỉ đưa chai nước vào lòng bàn tay của Hoắc Ngưỡng.

Hoắc Ngưỡng cầm lấy rồi đi, ngửa đầu uống ngay, yết hầu nhanh chóng chuyển động, chỉ trong vài bước ngắn, một chai nước đã bị uống cạn, sau đó hắn tiện tay vứt vào thùng rác bên cạnh sân bóng.

Vu Tiểu Ngư đứng bên cạnh điên cuồng đấm vào vai Sầm Chân Bạch: "Chuyện gì đây? Cậu ta tìm cậu lấy nước làm gì?"

Sầm Chân Bạch lắc đầu: "Chắc là khát thôi."

"Không phải a a a." Vu Tiểu Ngư phát cuồng, vò rối tóc mình, cậu ta lay người Sầm Chân Bạch: "Cậu có thể cứng rắn một chút không hả! Sao cậu cái gì cũng không quan tâm vậy a a a, đây không phải vấn đề cậu ta khát hay không! Là cậu ta tỏ rõ không thích cậu, nhưng lại cứ thích dây dưa! A a a a, đồ tra nam đáng chết!"

Sầm Chân Bạch nói: "Cậu ấy chỉ xin tôi một chai nước thôi mà." Nói đơn giản là Vu Tiểu Ngư đang suy nghĩ quá nhiều.

"Đây là nước sao? Đây chỉ là một chai nước thôi sao?!"

Sầm Chân Bạch bối rối: "Nếu không phải nước thì là gì?"

"Thôi bỏ đi." Vu Tiểu Ngư đỡ trán: "Cậu đúng là một quả hồng mềm chậm hiểu! Mình chịu hết nổi rồi a a, nếu ra ngoài xã hội cậu sẽ sớm bị bắt nạt cho mà xem!"

Nhìn Vu Tiểu Ngư tức giận đến mức vò đầu bứt tai, Sâmd Chân Bạch khiêm tốn hỏi: "Vậy lúc nãy tôi nên làm gì?"

Vu Tiểu Ngư: "Cậu nên ngay lập tức vặn nắp chai ra, đổ nước xuống đất, sau đó ném chai không xuống đất thật mạnh, rồi hét lớn rằng thà cho chó uống còn hơn cho cậu! Cho cậu ta và mọi người biết cậu không dễ bị bắt nạt!!!"

Sầm Chân Bạch nghe xong hơi nhăn mũi, phiền phức quá, chỉ là một chai nước thôi mà: "Tôi vẫn nghĩ đưa nước cho cậu ấy thì hơn."

"A a a a a."

Vu Tiểu Ngư thậm chí còn nghi ngờ, nếu sau này có một alpha đến trêu chọc Sầm Chân Bạch, cười cợt nói: "Lại đây, làm cho tôi một bát mì."

Sầm Chân Bạch thật sự sẽ ngơ ngác đi theo làm cho người ta một bát mì.

Cậu ta lo lắng đến phát điên.

Trận đấu bắt đầu lại, Hoắc Ngưỡng vô tình liếc qua bên đó một lần nữa.

Không biết Vu Tiểu Ngư đã nói gì, Sầm Chân Bạch không còn cúi đầu nữa, ngũ quan thư thái lại dịu dàng, rõ ràng không hề cười, nhưng lại khiến người ta cảm giác như cậu đang cười khẽ.

Hoắc Ngưỡng thu hồi ánh mắt.

Cuối cùng cũng không còn đáng thương nữa, chẳng phải chỉ uống một chai nước của cậu thôi sao, có cần vui như vậy không?

Cũng dễ dỗ thật...

Hừm, hắn không phải đặc biệt đi uống nước của Sầm Chân Bạch, mà là hắn không muốn bị hai omega kia tiếp cận. Dù sao cũng phải uống, tại sao phải uống nước của omega không quen biết, lỡ bị hạ độc thì sao.

Trải qua hơn bốn mươi phút, lớp ba thắng với cách biệt năm điểm.

Với tiếng còi dài của trọng tài, một ngày cũng đã kết thúc.

Ký túc xá của alpha cạnh rừng trúc, Hoắc Ngưỡng sau khi rửa mặt xong, cầm túi niêm phong đầy pheromone của omega lên giường.

Mấy ngày nay, hắn cơ bản chỉ có thể ngủ đến ba bốn giờ sáng là bị đau mà tỉnh dậy, pheromone trên quần áo và miếng dán ngăn cách mới vẫn không đủ để duy trì cả đêm.

Ngày đầu tiên có thể ngủ ngon là nhờ mấy miếng dán ngăn cách đã qua sử dụng, dù tất cả chỉ để chữa bệnh, nhưng mặc đồ lót của omega qua người mình, thật sự hắn không thể làm thêm lần thứ hai.

Không phải vì ghê tởm, mà vì cảm giác nóng bừng, càng nghĩ càng phấn khích, thậm chí còn khó chịu hơn cả đau, giống như bôi dầu gió lên chỗ nhạy cảm vậy.

Đến khi tiếng nhạc vang lên lúc sáu giờ, Hoắc Ngưỡng mới mơ màng mở mắt. Hắn không phân biệt được mình còn đau hay không, mọi cảm giác đã bị tê liệt.

Nhưng hành động tiếp theo của Lâm Tử Bá khiến Hoắc Ngưỡng nhận ra tình trạng của mình có thể đang rất tồi tệ.

"ĐM!" Lâm Tử Bá nói: "Tao, tao sẽ gọi Tiểu Bạch đến ngay."

Hoắc Ngưỡng đứng dậy, chuẩn bị xuống giường, hắn mới nhận ra các tĩnh mạch trên mu bàn chân đã nổi hết lên, toàn bộ bàn chân co quắp lại, ngón chân đã co giật đến mức xoắn vào nhau.

Hắn loay hoay một hồi mới xuống giường được, lảo đảo bước ra ban công, khi nhìn vào gương, cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao Lâm Tử Bá lại kinh ngạc đến vậy.

Từ thái dương đến bên mặt, rồi kéo dài xuống cổ và cả xương quai xanh trở xuống, toàn bộ đều nổi lên những vết đỏ như bị dị ứng, thậm chí mắt trái cũng đầy tơ máu, trông cứ như đang mắc bệnh truyền nhiễm.

"Hoắc Ngưỡng." Lâm Tử Bá nói: "Tiểu Bạch đã ở dưới lầu rồi, mày xuống nhanh đi."

Hoắc Ngưỡng gật đầu, nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, lau qua miệng, rồi bước xuống cầu thang, đi đến chỗ cũ thấy bóng dáng gầy gò của omega.

Sầm Chân Bạch chắc hẳn vừa nhận được tin từ Lâm Tử Bá nên vội vã chạy tới, chỉ mặc một chiếc quần short tới đầu gối và một đôi dép tông.

Rõ ràng đã sống cùng nhau hai năm, nhưng đây là lần đầu tiên Hoắc Ngưỡng nhìn thấy chân của Sầm Chân Bạch.

Gầy, dài, và rất thẳng, từ đầu gối một đường mượt mà xuống mắt cá chân, Hoắc Ngưỡng đưa năm ngón tay ra, cảm thấy một tay của mình có thể nắm trọn hai mắt cá chân của Sầm Chân Bạch.

Không chỉ trắng, mà đầu gối còn phớt hồng. Thường ngày cánh tay và cổ lộ ra đã trắng một cách quá đáng rồi, không ngờ da dẻ bên trong lại trắng đến mức này, chắc dưới lớp quần áo cũng trắng như vậy.

Hoắc Ngưỡng chợt nhớ lại hồi cấp hai, hắn, Lâm Tử Bá và Tống Trì Ngạn từng lén lút xem phim người lớn vào buổi tối. Cả ba có tiêu chuẩn cao, alpha nào có bụng mỡ là không chịu nổi, omega xấu quá cũng không xem nổi, hai người hôn kiểu Pháp thì kinh quá mà không chịu nổi, mở hơn chục bộ lại tắt hơn chục bộ, cho đến khi họ bật một bộ, chân của omega trong đó đẹp đến bất thường.

Lâm Tử Bá thậm chí còn bỏ qua alpha nhìn rất xấu: "Mẹ nó, đôi chân này, chơi cả năm cũng được."

"Chân chơi cả năm." một cụm từ rất hot thời đó.

Sầm Chân Bạch khi nhìn thấy khuôn mặt của Hoắc Ngưỡng đang biểu hiện rõ ràng các triệu chứng bất ngờ sững lại, vội vàng tiến đến gần tỏa ra pheromone.

Không biết là vì cơn đau đã tê liệt hay thực sự không còn gì nữa, Hoắc Ngưỡng vốn nghĩ lần này cũng chẳng có gì đặc biệt, thậm chí nửa đêm còn chợp mắt được một chút.

Cho đến khoảnh khắc này, khi cơ thể hắn tiếp xúc với pheromone của omega.

Ngay lập tức, quả bom ẩn sâu trong mạch máu phát nổ, cơn đau sắc nhọn bùng lên, như vô số cây kim bạc cắm vào từng lỗ chân lông, Hoắc Ngưỡng kêu lên một tiếng, đầu gối phải đập mạnh xuống nền xi măng.

Sầm Chân Bạch hoảng hốt, vừa nâng cánh tay của Hoắc Ngưỡng lên, đã nghe hắn nghiến răng hỏi: "Cậu mặc như thế này đến ký túc xá của alpha sao?"

Sầm Chân Bạch bối rối một giây, cúi xuống nhìn lại trang phục của mình, đây không phải là đồ bình thường sao? Ai cũng mặc thế này mà.

Thôi kệ, chắc Hoắc Ngưỡng đau đến mức không tỉnh táo nữa rồi.

Chết tiệt, Hoắc Ngưỡng nghiến chặt răng, đau quá, thực sự quá đau, não bộ có cơ chế bảo vệ, nỗi đau trong quá khứ sẽ bị lãng quên và làm nhẹ đi.

Ngửi thấy pheromone của omega, có so sánh, hắn mới biết hóa ra tối qua hắn đã đau đến thế.

Đồng tử của hắn giãn ra, hắn bám chặt lấy cánh tay của Sầm Chân Bạch, móng tay cắm sâu vào da thịt Sầm Chân Bạch. Trong cơn mơ màng, dường như hắn nghe thấy tiếng kêu, nhưng chẳng còn quan tâm, không thể dành chút lý trí nào để quan tâm nữa.

Hắn chỉ theo bản năng, cố hít và ngửi thật sâu.

Không biết đã qua bao lâu, thế giới trước mắt dần trở nên rõ ràng, màu xám, thô ráp, vài hạt cát và đá mã não.

Hoắc Ngưỡng ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào nền xi măng một lúc, nhiệt độ từ người khác truyền đến lòng bàn tay hắn, hắn mới chợt nhận ra dường như trong lòng mình có gì đó.

Hắn ngơ ngác nghiêng đầu, tai chạm vào tóc, cằm cọ qua vai, đầu mũi chạm vào dái tai, và nhìn thấy một đoạn cổ trắng như tuyết.

Hương cỏ nhè nhẹ phảng phất quanh mũi hắn, là loại hương toát ra từ trong da thịt, xương cốt.

Ngay sau đó, chủ nhân của đoạn cổ ấy lên tiếng: "Còn đau không?"

Hoắc Ngưỡng mở to mắt, theo phản xạ đẩy ra ngã ngồi xuống đất.

Sầm Chân Bạch vốn đã ngồi, chỉ là suýt chút nữa bị đẩy nằm xuống.

Cuối cùng, Hoắc Ngưỡng cũng nhận thức được, họ vừa rồi đã ở trong tư thế gì.

Sần Chân Bạch phủi bụi dưới vạt áo, đứng dậy nửa ngồi nửa quỳ, cậu nhìn thấy những vết đỏ dị ứng trên người Hoắc Ngưỡng đã biến mất, hỏi: "Bây giờ cảm thấy thế nào? Đỡ hơn chưa?"

Hoắc Ngưỡng không trả lời.

Chẳng lẽ vẫn còn đau? Sầm Chân Bạch cẩn thận quan sát biểu cảm của alpha, vết đỏ do dị ứng đã hết, nhưng một màu đỏ khác, như chín mọng, đang dần leo lên từ dưới lớp áo, tới xương quai xanh, tới cổ, rồi tới mặt.

Sầm Chân Bạch sững người.

Hoắc Ngưỡng đột nhiên đứng dậy, quay lưng lại, nhưng phần sau cổ và tai cũng đỏ lên, thậm chí còn nổi bật hơn dưới lớp áo thun đen.

Hoắc Ngưỡng nói: "Tôi... cậu, đừng nghĩ nhiều, chỉ là trị liệu thôi."

Sầm Chân Bạch "ồ" một tiếng, nhìn alpha giả vờ bình tĩnh bước trở lại ký túc xá, bước chân ngày càng nhanh, cuối cùng gần như là chạy.

____________

Nhiệm vụ buổi sáng hôm nay là gieo hạt, mỗi nhóm được phân một máy gieo hạt, những người còn lại phải gieo hạt bằng tay.

Máy gieo hạt nặng, chiếc máy đó được giao cho Hoắc Ngưỡng.

Để đeo máy gieo hạt này lên, cần hai dây đai luồn qua vai, Hoắc Ngưỡng đeo một dây, nhưng không thấy dây kia, nên hắn với tay ra phía sau.

Sầm Chân Bạch nhanh chóng cầm lấy đặt vào tay của Hoắc Ngưỡng.

Ngón tay của hai người chạm vào nhau trong một khoảnh khắc, một ngón tay lạnh, một ngón tay nóng. Ngón tay nóng kia lập tức rụt lại, không nhìn cũng không nói gì, lặng lẽ đi về phía ruộng.

Vu Tiểu Ngư dùng hai ngón tay chỉ vào Hoắc Ngưỡng, rồi chỉ vào Sầm Chân Bạch: "Hai người các cậu?"

Sầm Chân Bạch lắc đầu, biểu thị cậu cũng không biết.

Thời gian làm việc trôi qua rất nhanh, đến mười một giờ, công việc gieo hạt cũng gần như hoàn thành.

Thầy giáo gọi mọi người tập hợp lại, nói: "Bữa trưa hôm nay sẽ do các em tự nấu."

Cả lớp lập tức náo loạn.

"Hôm nay cũng là ngày cuối cùng chúng ta sử dụng kho này, mỗi nhóm để lại một học sinh ở lại dọn dẹp!"

Bốc thăm xong, Sẫm Chân Bạch bị chọn trúng.

Vu Tiểu Ngư nói: "Vậy thì, Tiểu Bạch, dọn xong thì qua chỗ bọn mình nhé, bọn mình đợi cậu ở trên đó."

Sầm Chân Bạch gật đầu. Kho thực ra không bẩn lắm, không khó dọn dẹp, chỉ cần quét dọn rồi sắp xếp dụng cụ một chút là được.

Trại nông nghiệp nằm lưng vào một ngọn đồi nhỏ, đi vào qua một con đường nhỏ. Địa điểm cắm trại của họ nằm ngay trên sườn đồi, giống như một khu vực nướng BBQ, mỗi nhóm có một bếp và một nồi, còn phải tự nhóm lửa.

Chỉ có điều...

Sầm Chân Bạch chưa đến gần đã ngửi thấy mùi cháy khét nồng nặc, từ trong rừng cũng bốc lên từng cuộn khói xám.

Mùi đó khá giống mùi của Hoắc Ngưỡng.

Bình thường, chỉ một cái nồi cháy khét cũng không thể bốc lên mùi lớn như vậy, vấn đề là lớp họ có sáu nhóm, sáu cái nồi, cái nào cũng cháy khét.

Những cậu ấm, cô chiêu này nào đã bao giờ vào bếp, thầy giáo phải lo chạy cứu nguy khắp nơi.

Nhiều ý tưởng ngớ ngẩn đã xuất hiện, đầu tiên là rang muối khô rồi mới cho rau vào xào, chiên trứng mà không cho dầu, khi cho dầu vào rồi lại thêm nước, thế là cả lớp bị nổ dầu, ai cũng phải nhảy như đang múa.

"Vãi b**p." Lâm Tử Bá đứng cách nồi cả chục mét, chỉ cầm chiếc muôi bằng hai ngón tay: "Bây giờ phải cho gì vào? Cà chua này sao mà đen thế, có phải hỏng rồi không, có cần cho dầu vào không? Sao tao lại ngửi thấy mùi cháy khét nữa rồi."

Vu Tiểu Ngư bối rối: "Không phải chứ? Cho muối vào, phải nêm nếm một chút chứ nhỉ?"

An Tĩnh Huấn cầm hai quả trứng trên tay, "Chắc là phải đập trứng vào trước ấy?"

Hoắc Ngưỡng cầm một bó rau, cau mày đứng cách nồi ba mét, như đối mặt với kẻ địch.

Tống Trì Ngạn mặt mày nhăn nhó, ngồi xổm dưới đất liên tục thêm củi vào lò.

Tóm lại, Sầm Chân Bạch chỉ biết đau đầu.

Cậu lặng lẽ nhìn một lúc, rồi lấy một cái chậu, đi đến vòi nước lấy nước, vượt qua đám người, trực tiếp dội nước vào nồi.

Xì — nồi bốc lên một ít khói xám, rồi trở lại yên tĩnh.

Mọi người quay đầu, nhìn chằm chằm vào thủ phạm.

Sầm Chân Bạch bình tĩnh nói: "Để tôi làm."

——

Vu Tiểu Ngư trợn tròn mắt: "Không phải chứ, Tiểu Bạch cậu còn biết nấu ăn à?"

Sầm Chân Bạch "ừm" một tiếng.

Cậu đặt củ hành lên thớt, ngón tay ấn nhẹ, thái ra từng miếng hành nhỏ đều tăm tắp.

Những nguyên liệu này đều là do họ tự hái từ ruộng về, không nhiều lắm, nhưng làm vài món đơn giản thì không thành vấn đề.

"Hành xào gà, khoai tây xào thịt, trứng sốt cà chua, bắp cải xé tay, dưa chuột trộn, được không?"

Lâm Tử Bá nuốt nước bọt: "Cậu biết làm nhiều món vậy sao?"

Sầm Chân Bạch rũ mi xuống: "Cũng không nhiều, đều là món đơn giản thôi."

An Tĩnh Huấn lại hỏi: "Tiểu Bạch, kỹ thuật này không phải đơn giản đâu, cậu đã nấu ăn bao lâu rồi vậy?"

Sầm Chân Bạch đáp: "Cũng mười mấy năm rồi."

Lâm Tử Bá cười lớn: "Hahahaha Tiểu Bạch, cậu cũng mới mười tám tuổi thôi mà, cậu nói phóng đại quá rồi, tôi có cảm giác câu tiếp theo của cậu sẽ là "Hồi tôi còn trẻ...""

An Tĩnh Huấn cũng cười: "Thì nói hồi nhỏ đó."

Sầm Chân Bạch không phản bác, mà lại mỉm cười đồng tình: "Ừm."

Chỉ có Hoắc Ngưỡng là biết đây không phải là câu phóng đại. Sầm Chân Bạch thực sự đã nấu ăn nhiều năm như vậy, nếu không nấu thì sẽ phải chịu đói.

Hắn không chen đến gần Sầm Chân Bạch, chỉ đứng ở vòng ngoài.

Phía sau là một khu rừng xanh mát, gió thổi qua khiến tóc mọi người khẽ bay. Hoắc Ngưỡng nhìn qua những khe hở của đám người, nhìn đôi tay chai sạn của omega, nhìn gương mặt chăm chú của omega, nhìn bả vai gầy nhô ra khỏi áo, từng nhịp từng nhịp như đôi cánh bướm đang rung rinh.

Hoắc Ngưỡng lại quay đi chỗ khác.

Lâm Tử Bá chọc cùi chỏ vào sườn của Hoắc Ngưỡng, đùa: "Hoắc cẩu, mày có phúc rồi đấy, sau này Tiểu Bạch sẽ nấu cho mày ăn mỗi bữa, không như bọn tao, chỉ có thể ăn đồ ngoài."

Vu Tiểu Ngư tức giận: "Tiểu Bạch của bọn tôi tại sao phải nấu cho cậu ta..."

Hoắc Ngưỡng không nhìn qua, khuôn mặt nghiêng làm nổi bật rõ đường viền hàm dưới. Hắn nói: "Không cần cậu ấy nấu, dì nấu là được, cậu ấy chỉ cần ăn là được."

Bình luận

Truyện đang đọc