HUỶ HÔN - ĐỒ NAM KÌNH

Lời vừa dứt, mọi người im bặt, chỉ còn lại tiếng "cộc cộc cộc" của thái rau.

Hoắc Ngưỡng vừa thả lỏng đầu óc một chút, vài giây sau mới phản ứng lại quay đầu. Hắn thấy ngoài Sầm Chân Bạch, tất cả mọi người đều đang tò mò nhìn hắn, biểu cảm trên mặt mỗi người một khác.

Hoắc Ngưỡng tỉnh táo trở lại, bực bội nói: "Ý tôi là, nhà không phải không có người giúp việc sao!"

Thấy không ai đáp lại, hắn bắt đầu hướng sự tức giận về phía Lâm Tử Bá: "Mày có phải muốn nguyền rủa nhà tao phá sản không?"

Lâm Tử Bá: "Ê ê ê, cái này thì lớn chuyện đó nhá, tao không nhận đâu!"

Nhìn thấy Sầm Chân Bạch đang bận rộn một mình, dù có không biết làm, mọi người cũng không thể làm ngơ.

Vu Tiểu Ngư nói: "Tiểu Bạch, cậu xem có việc gì bọn mình có thể giúp, phân công việc đi?"

Sầm Chân Bạch nói: "Vậy Tiểu Ngư đi rửa rau, Tĩnh Huấn gọt khoai tây, Lâm Tử Bá rửa cái nồi cháy khét kia, Tống Trì Ngạn nhóm lửa, còn Hoắc Ngưỡng... bóc tỏi nhé."

Sầm Chân Bạch nhìn Hoắc Ngưỡng, hỏi ý kiến: "Được không?"

Những người khác đều được giao việc trực tiếp, chỉ có hắn là hỏi ý kiến một chút.

"Ừ." Hoắc Ngưỡng chấp nhận sự đãi ngộ đặc biệt này từ Sầm Chân Bạch, hắn cầm lấy một cái rổ nhỏ, đặt lên tảng đá rồi bắt đầu bóc tỏi.

"Ái." Lâm Tử Bá nhìn quanh: "Cái cọ nồi đâu rồi nhỉ? Tao nhớ lần trước thấy dì dùng cái đó để cọ nồi mà..."

Tống Trì Ngạn: "Mày ngẩng đầu lên, nhìn ra sau lưng."

Lâm Tử Bá làm theo, trước mắt y là cả một khu rừng lớn: "Tống Trì Ngạn, mày lừa quỷ đấy à... đây không phải là cây sao?"

"Ừ." Tống Trì Ngạn nói: "Cuối cùng cũng biết đây không phải là nhà mày rồi à?"

Lâm Tử Bá như bị ai đó tát một cái nhưng vẫn chưa kịp phản ứng: "ĐM, không phải chứ, chửi tao mà còn phải vòng vo thế này..."

Tống Trì Ngạn ném cho y một quả bóng được xoắn từ cành cây khô: "Dùng cái này mà chà."

Lâm Tử Bá ngay lập tức quên chuyện bị chửi: "Tử tế ghê, đúng là anh em tốt của tao!"

Sầm Chân Bạch cắt thịt khá vất vả, con dao này quá cùn, lần nào cũng phải mài vài lần mới cắt đứt được. Lát nữa chắc cắt gà còn khó hơn.

Cậu ướp thịt với xì dầu, bột bắp, muối, đường trắng và rượu nấu. Quả thật, khi cắt thịt gà, cậu phải dùng lực lớn, chặt ba bốn lần mà xương và gân vẫn còn dính, ngược lại còn làm lòng bàn tay cậu đau nhói.

Sầm Chân Bạch giữ chặt đùi gà, nhắm vào cánh gà chém một nhát, nhưng vẫn không đứt.

Cộc, cộc cộc... cộc!

Sầm Chân Bạch không biểu lộ cảm xúc, cậu tìm một tảng đá, mài dao vài lần rồi quay lại thớt, có vẻ như đã quyết tâm đối đầu với con gà này.

Thầy dạy nông nghiệp không thể nhìn nổi nữa, bất ngờ lên tiếng: "Này, bên đó! Ai là alpha qua giúp một tay đi, gà chặt mười phút rồi vẫn chưa xong!"

Cũng không trách Sầm Chân Bạch được, vì cậu vốn không có khái niệm nhờ người khác giúp, từ trước đến nay mọi việc cậu đều làm một mình.

Mọi người đứng cách xa, hoàn toàn không biết Sầm Chân Bạch gặp khó khăn.

Lâm Tử Bá nghe thầy gọi alpha, theo phản xạ đứng dậy, nhưng thấy Hoắc Ngưỡng đã di chuyển, liền cười đùa rồi ngồi xuống lại, giúp Tống Trì Ngạn thổi lửa.

Hoắc Ngưỡng đi đến bên Sầm Chân Bạch, cầm lấy con dao: "Chặt thế nào?"

Sầm Chân Bạch nói: "Chặt miếng nhỏ, chắc phải dùng lực..."

Chưa nói dứt lời, Hoắc Ngưỡng đã dùng lực cánh tay, "cộp" một tiếng, tay nâng dao hạ, một miếng thịt nhỏ tách rời khỏi con gà, bay "vèo" một cái, bắn tới chỗ chân An Tĩnh Huấn.

An Tĩnh Huấn hét lên một tiếng, ôm chân ngồi sụp xuống, trong khoảnh khắc cậu ấy nghĩ mình bị trúng đạn vào chân, nhưng cúi xuống nhìn, cậu ấy thấy một miếng thịt gà bám đầy bụi đất. Cậu ấy run rẩy nhặt lên: "Còn dùng được nữa không?"

Sầm Chân Bạch chạy lại, đón lấy bằng cả hai tay: "Còn, không sao chứ?"

Hoắc Ngưỡng có hơi xấu hổ, nhưng vẫn giữ nguyên mặt lạnh nói: "Xin lỗi."

Sầm Chân Bạch rửa sạch miếng thịt gà rồi cho vào bát. Sau đó cậu nhìn kỹ: "Khoan đã."

Hoắc Ngưỡng cũng phát hiện ra.

Tấm thớt gỗ đã nứt.

Trong khoảnh khắc đó, Sầm Chân Bạch đã có một nhận thức rõ ràng và sâu sắc về sự chênh lệch sức mạnh tự nhiên giữa alpha và omega. Cậu xoay tấm thớt sang hướng khác: "Chặt bên này đi."

Cuối cùng thì cũng chặt xong, nhưng tấm thớt đã nứt làm đôi.

Thầy dạy nông nghiệp nhìn tấm thớt cổ, không nói nên lời.

Hoắc Ngưỡng nói: "Em sẽ đền, nhưng thầy cũng nên thay con dao này đi, cùn quá rồi."

Ở bên kia, Sần Chân Bạch cho thịt lợn vào chảo xào, xào chín rồi vớt ra, sau đó tiếp tục cho khoai tây mà An Tĩnh Huấn cắt với kích cỡ lổn nhổn vào.

Sau một hồi bận rộn, kim đồng hồ đã chỉ một giờ rưỡi chiều, nhóm của họ lại là nhóm ăn cơm sớm nhất.

Vu Tiểu Ngư gắp một miếng thịt gà bỏ vào miệng, ngay lập tức toàn thân cậu ta trở nên phấn chấn: "Mẹ ơiiiiii! Ngon vãi, Tiểu Bạch cậu là thần thánh phương nào vậy??"

Mọi người nghe thấy thế, lập tức đưa đũa gắp món gà xào hành tây, ăn xong ai cũng im lặng.

Sầm Chân Bạch đối diện với ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, ngoại trừ Hoắc Ngưỡng, nói: "Chỉ là các cậu đói thôi."

An Tĩnh Huấn nói: "Mình thực sự cảm thấy còn ngon hơn cả đầu bếp của trại nông nghiệp nấu."

Tống Trì Ngạn cũng gật đầu.

Lâm Tử Bá vừa ăn miếng cơm thứ tư, đột nhiên cảm thấy Hoắc Ngưỡng rời khỏi chỗ ngồi. Quay đầu lại, y thấy hắn đã đi lấy bát cơm thứ hai.

"... Không gọi mày là cái thùng cơm cũng không phải là bịa." Lâm Tử Bá im lặng một lúc, rồi hỏi: "Hoắc cẩu, tay nghề của Tiểu Bạch thế nào, mày cũng thấy ngon đúng không?"

Hoắc Ngưỡng nhai xong miếng đồ ăn trong miệng mới chậm rãi nói: "Bình thường, cũng tạm."

——

Vài ngày trôi qua, hai tuần học nông chỉ còn lại hai ngày cuối, họ đã đến với nhiệm vụ mà tất cả đều hứng thú nhất — gánh nước phân.

Tâm trạng của mọi người là một cảm giác kỳ lạ của phấn khích.

Chỉ thấy thầy dạy nông nghiệp dẫn họ đến khu đất trống sau ký túc xá của alpha, mở nắp cống ra, một mùi hôi thối nồng nặc bốc lên.

"Không phải alpha và omega có mùi này chứ." Một học sinh beta tò mò hỏi.

"Không biết có không, nhưng tao nghĩ alpha hay omega có mùi này thì chắc chắn sẽ cô độc cả đời."

"Tao buồn nôn... Làm sao mà gánh được, lỡ mà vấy vào quần áo thì chết..."

Thầy dạy nông nghiệp nói: "Bốn em ở lại gánh, những em còn lại tự chọn người có chiều cao tương đương để ghép đôi."

Sầm Chân Bạch tự động ghép đôi với Vu Tiểu Ngư, Tống Trì Ngạn với Hoắc Ngưỡng, Lâm Tử Bá và An Tĩnh Huấn ghép với người nhóm khác.

Mỗi cặp được phát một chiếc đòn gánh, ở giữa treo một cái xô. Họ xếp hàng để bốn người kia múc nước phân từ dưới cống lên, khi đặt xô xuống đất, thậm chí còn bắn tung tóe một chút.

Vu Tiểu Ngư như thể bị dính bọ chét: "Á á á á á suýt nữa văng vào quần mình rồi!!!"

Sầm Chân Bạch có dạ dày yếu, ngửi mùi này cũng không chịu nổi, đi được vài bước lại phải dừng lại nôn khan.

Họ đặt đòn gánh lên vai và phải gánh nước phân ra tới ruộng đu đủ cách đó 300 mét.

"Không được," Vu Tiểu Ngư rụt cổ lại, "Đòn gánh này mỏng quá, đè lên vai đau lắm."

Quả thật vậy, thùng nước này ít nhất cũng nặng 20 cân, vai của Sầm Chân Bạch cũng nhức nhối, "Chúng ta đi nhanh lên."

Giày họ dẫm lên mảnh đất lầy lội, họ còn phải đi vòng để tránh giẫm vào nước phân mà người khác vừa tưới.

Thầy dạy nông nghiệp chỉ dẫn họ tưới nước phân lên cây đu đủ ở phía bên trái.

Ở phần này, giáo viên chủ nhiệm và thầy dạy nông xem rất hứng thú, không chỉ có thể nghe học sinh la hét, mà còn có thể hóng hớt xem trong lớp ai thích ai.

Đúng vậy, những alpha và beta nam có mắt tinh tường đã nhanh chóng hoàn thành phần việc của mình, sau đó chạy đi giúp người mà họ thích.

Họ thậm chí còn nhìn thấy một alpha nữ đi giúp một beta nam.

"Đừng nhìn nữa." Tống Trì Ngạn nói: "Muốn giúp thì mau vác nốt thùng cuối cùng đi."

Hoắc Ngưỡng lập tức quay đầu lại, mặt không cảm xúc: "Ai nói muốn giúp? Tao không có ý đó."

Tống Trì Ngạn nhướn mày: "Dù sao cũng phải mau lên, tao muốn đi giúp Lâm Tử Bá, nó bị chấn thương ở vai."

Hoắc Ngưỡng nói: "Tao biết, nếu không thì tao đã không đi nhanh như vậy."

Khi Sầm Chân Bạch vác đến thùng thứ ba, cậu thấy nhóm Hoắc Ngưỡng đã xong xuôi, nhưng không thấy Tống Trì Ngạn đâu, chỉ còn lại Hoắc Ngưỡng lởn vởn một mình trên con đường phải đi qua.

Sầm Chân Bạch không nhìn thêm nữa, vai đã cứng ngắc đến nỗi mỗi lần di chuyển đều đau, thêm vào đó người cậu không có nhiều thịt, cái đòn gánh đè thẳng lên xương, mài qua khiến đầu cậu cũng không thể ngẩng lên nổi.

"Ê này!" Vu Tiểu Ngư không khách sáo gì, "Hoắc Ngưỡng! Đừng cản đường, bọn tôi mệt lắm rồi đấy!"

Hoắc Ngưỡng mặt lạnh lùng bước sang một bên.

Sau hai chuyến, rõ ràng Sầm Chân Bạch đã nhìn thấy Hoắc Ngưỡng, nhưng cậu vẫn không nói một lời nào. Không cần nhờ giúp đỡ, chỉ cần nói một câu, chẳng phải Hoắc Ngưỡng sẽ nhân đó mà giúp sao?

Hay là muốn thể hiện trước mặt hắn, nên cậu mới cắn răng kiên trì như vậy?

Lâm Tử Bá ngồi xổm bên đường, nhẹ nhàng không khác gì kẻ ăn bám, nói: "Hoắc Ngưỡng sao không đi giúp Tiểu Bạch nhỉ, chẳng có khí chất alpha gì cả..."

Hoắc Ngưỡng không tiện mắng omega, nhưng với Lâm Tử Bá thì chẳng kiêng dè gì, hắn cười nhạt: "Câm miệng."

Lâm Tử Bá bị nụ cười đáng sợ đó làm giật mình, liền đi tìm Tống Trì Ngạn.

Hoắc Ngưỡng cau có, "chậc" một tiếng, Sầm Chân Bạch đúng là không biết bản thân mình ra sao, môi cậu trắng bệch cả rồi.

Lại thêm một chuyến nữa, thấy Sầm Chân Bạch không hề có ý định mở miệng, Hoắc Ngưỡng chặn đường hai người, cứng rắn nói: "Để tôi, vác nước mà cũng mệt thế này, vô dụng quá."

Sầm Chân Bạch ngước lên nhìn alpha một cái, lắc đầu: "Không cần."

Hoắc Ngưỡng nhíu mày, đang định nói thì Vu Tiểu Ngư đã dứt khoát đặt thùng xuống: "Được rồi Tiểu Bạch, có alpha làm công miễn phí không dùng thì phí lắm, anh Hoắc thật ngầu, anh Hoắc trâu bò, anh Hoắc là số một, cảm ơn anh Hoắc nhé!"

Hoắc Ngưỡng: "..." Đôi khi hắn muốn bóp nát cái miệng của Vu Tiểu Ngư.

Vu Tiểu Ngư đã bỏ cuộc, Sầm Chân Bạch cũng đành buông tay, cậu nói với Hoắc Ngưỡng: "Cảm ơn."

"Tôi không giúp cậu." Hoắc Ngưỡng nói: "Chỉ là không muốn làm giảm tốc độ trung bình của nhóm chúng ta thôi."

Trước khi mặt trời lặn, cả lớp cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.

"Tôi cũng muốn lừa khoá sau rằng vác nước thật là vui."

"Hóa ra chúng ta cũng bị lừa như vậy sao?"

"Tỉnh ngộ hoá hả."

Và thời khắc mà Hoắc Ngưỡng ghét nhất đã đến, hắn bóp tay một cái, phát ra tiếng "rắc".

Nếu tính toán kỹ hắn đã đau suốt mười ngày nay, dạo này mỗi sáng thức dậy, cơ thể hắn đều dị ứng, nổi mẩn đỏ, ngày càng tệ hơn.

Sáng nay, hắn thậm chí không thể tự dậy, phải nhờ Lâm Tử Bá đến dìu.

Còn hai ngày nữa, Hoắc Ngưỡng nhắm mắt lại, chỉ cần chịu đựng thêm hai ngày thôi.

Trước giờ tắt đèn, Sầm Chân Bạch mang quần áo đến, lần này cậu còn đưa thêm mười miếng dán ngăn cách so với bình thường, chắc là... ổn thôi nhỉ?

Khi nhắc đến vấn đề tuyến thể của Hoắc Ngưỡng, Sầm Chân Bạch nói nhiều hơn: "Cậu đừng cố nhịn nữa, được không? Nếu đau, để Lâm Tử Bá liên lạc với tôi, tôi sẽ nói với thầy rồi đến ngay."

Nói giọng mềm mại như vậy làm gì... Hoắc Ngưỡng nhìn đi chỗ khác: "Ừ."

Sầm Chân Bạch về ngủ.

Hôm nay vác nước chếc kỳ mệt, cậu vừa nằm xuống giường đã chìm vào giấc ngủ, nhưng bị đánh thức không phải bởi tiếng nhạc phát thanh mà là tiếng gõ cửa.

Mọi người vẫn còn đang say giấc, phản ứng chậm chạp, thầy giám thị trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa, chủ nhiệm lớp xông vào: "Chân Bạch, Chân Bạch đâu?"

Sầm Chân Bạch mắt nhắm mắt mở ngồi dậy trên giường.

Chủ nhiệm lớp nói: "Hoắc Ngưỡng hình như gặp vấn đề rồi, em phải đi xem ngay."

Lúc đó là 5:50 sáng, còn 10 phút nữa mới đến giờ dậy.

Sầm Chân Bạch chưa kịp thay quần áo, xỏ dép rồi chạy thẳng đến ký túc xá alpha.

Đi được nửa đường, Sầm Chân Bạch đã ngửi thấy pheromone của Hoắc Ngưỡng.

Nó lan ra xa đến mức có thể tưởng tượng được tình trạng trong ký túc xá tồi tệ như thế nào.

Hơn nữa, cậu nhạy bén nhận ra điều gì đó không ổn, trong pheromone của Hoắc Ngưỡng, gần như không còn cảm giác "chán ghét" nữa.

Sầm Chân Bạch lập tức dừng bước, lấy bình ngăn cách ra, xịt một hồi vào mặt mình.

Khi cậu đến ký túc xá alpha, thật sự rất náo loạn, đèn đuốc sáng trưng.

Tất cả alpha đều bị pheromone bá đạo mạnh mẽ đó làm tỉnh giấc, một số người thậm chí còn có triệu chứng nôn mửa, đau đầu.

Bọn họ đều chạy xuống khoảng sân phía dưới, các giáo viên cũng được gọi dậy gấp để bàn bạc xem nên xử lý các alpha này thế nào.

Vì vậy, gần như tất cả alpha trong bộ đồ ngủ đều dõi theo Sầm Chân Bạch khi cậu bước vào ký túc xá.

"Mẹ ơi... mùi của Hoắc Ngưỡng, tao thật sự không chịu nổi nữa, giờ tao cảm thấy cứ như có một cái máy khoan đang khoan vào thái dương của mình vậy."

"Không phải sao, omega mà vào lúc này chẳng phải là tự sát à?"

"Bị đánh dấu chứ sao nữa, không thì mày nghĩ Hoắc gia nuôi omega làm gì."

Bị đánh dấu, đồng nghĩa với việc sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Một alpha khác ngại ngùng sờ mũi, nói: "Sao tao cảm thấy có chút màu sắc quá..."

"Thật ra tao cũng cảm thấy vậy... hơn nữa đầu óc tao bắt đầu không kiểm soát được mà nghĩ đến chuyện không đứng đắn, cứu tao với."

"Thế omega kia cũng tội ghê, bị nhiều alpha nhìn chằm chằm lúc bị đánh dấu, mà bọn mình còn đứng dưới này nữa, nếu tí nữa có động tĩnh lớn chẳng phải bọn mình cũng nghe thấy hết à."

"Mày đừng nói nữa, tao mà lên thì quần tao không che nổi đâu."

Sầm Chân Bạch tất nhiên không biết các alpha đang nghĩ gì, cậu bỗng thấy khô họng, càng tiến gần, cơ thể càng nóng lên, đến cả khóe mắt cũng dần đỏ.

Tại sao "chán ghét" trong pheromone của Hoắc Ngưỡng lại biến mất đột ngột như vậy? Chân cậu có hơi mềm nhũn, cậu lắc đầu, kéo lại ý thức mơ hồ.

Từng bước tiến lên cầu thang, cuối cùng cậu cũng đến trước cửa phòng ký túc xá của Hoắc Ngưỡng, alpha bên trong dường như đã ngửi thấy mùi của omega qua cánh cửa. Đột nhiên, cửa bị va mạnh một cái, khung cửa rõ ràng rơi ra một ít vữa.

Rõ ràng là cậu không hề phát tán bất kỳ pheromone nào, thậm chí trước khi đến đây còn xịt ngăn cách, Hoắc Ngưỡng ra không nên ngửi thấy gì mới phải.

Cổ họng của Sầm Chân Bạch khẽ chuyển động, cậu nắm lấy tay nắm cửa. Có lẽ do bản chất của một omega sợ hãi trước lượng lớn pheromone alpha, ngón tay cậu khẽ run rẩy, phải dừng lại một lúc lâu mới dám vặn mở.

Ngay lập tức, một lượng lớn pheromone alpha ập vào mặt cậu, dường như có thứ gì đó vô hình quấn lấy sau gáy, thắt lưng và tứ chi của cậu, mạnh mẽ kéo cậu vào trong ký túc xá.

Sau đó, miệng và mũi của cậu bị bịt kín. Cậu bị ép đến mức phải chảy ra một ít nước mắt. Qua đôi mắt mờ đục, cậu nhìn thấy tình trạng hiện tại của alpha.

Đây là phát bệnh kết hợp với kỳ mẫn cảm, không có gì ngạc nhiên khi Hoắc Ngưỡng mất lý trí.

Xương bánh chè hoàn toàn mất khả năng nâng đỡ, Sầm Chân Bạch không thể đứng vững nữa, cậu dựa vào cửa trượt xuống đất.

Alpha theo lẽ tự nhiên ép cậu vào góc tường, bao quanh cậu hoàn toàn.

Ý thức của cậu mơ hồ lúc có lúc không, ngực dính vào tảng đá cứng nhắc, lưng bị ép chặt, cậu bắt đầu cảm thấy khó thở.

Cậu cố gắng ngẩng đầu lên, mở miệng ra để hít thở không khí trong lành, nhưng thay vào đó lại chỉ cảm nhận được mùi khói dày đặc, pheromone alpha không thể từ chối không ngừng xâm nhập vào cơ thể cậu.

Ngạt thở.

Cổ tay cậu dường như bị kẹp chặt, mặt bị ép quay đi, gáy... là răng sao?

Đau.

Pheromone của omega cũng mất kiểm soát, khi Sầm Chân Bạch nhận ra mình không thể kiềm chế được nữa thì đã quá muộn.

Cậu đã bị cưỡng ép phát tình.

Bình luận

Truyện đang đọc