HUYỄN HÌNH SƯ 2


Trịnh Hâm lúc này đang đi dạo phố, trên môi không giấu nổi nụ cười vui vẻ.

Cô cứ ngỡ mình sẽ phải trải qua một ngày sinh nhật tẻ nhạt, không ngờ trước khi buổi tiệc sắp bắt đầu thì Tần Liệt lại tới.
Trịnh Hâm không dám vội vã, vô thức điều chỉnh lại trang phục rồi đích thân tới tiếp đón.

Như dự liệu từ trước, Tần Liệt không quá nhiệt tình khi thấy cô, nhưng Trịnh Hâm không khó chịu.

Chỉ cần đối phương đến đây thì cô đã thành công được một nửa rồi.

Tại sao lại nói thành công một nửa mà không phải một trăm phần trăm, đó là vì đi cùng Tần Liệt có thêm cái đuôi Mạnh Dật Hiên mà cô rất ghét.
Giai đoạn dùng bữa coi như khá yên bình, Mạnh Dật Hiên xem chừng có người lớn bên cạnh nên không dám hống hách xét nét cô như ở quân bộ, Tần Liệt đa phần thời gian đều nói chuyện với Trịnh lão, Trịnh Hâm khó lắm mới chen miệng được một chút.
Sau cùng là phần tặng quà.

Trịnh Hâm không quan tâm những đồ vật mà người khác tặng, chỉ chăm chăm trông đợi Tần Liệt sẽ chuẩn bị cho mình cái gì.
Nhưng để cô phải thất vọng rồi.

Món quà mà Tần Liệt tặng, là bản thân hắn nhờ Tần phu nhân chuẩn bị hộ, hắn chỉ việc mang tới, bên trong có cái gì hắn còn chẳng thèm xem.
Thương thay Trịnh Hâm không biết sự thật này, nên khi cô nhìn thấy món quà là một chiếc váy dài qua gối điểm xuyết hoa baby trắng, đã nhận định về sau sẽ thường xuyên mặc khi gặp đối phương.
Đúng vậy, hiện giờ Trịnh Hâm cũng đang mặc chiếc váy này.

Chẳng mấy khi mới được cấp trên cho nghỉ phép, cô liền tranh thủ cơ hội hẹn Tần phu nhân cùng đi dạo phố.
“Ôi trời, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là Trịnh thiếu tá à?”
Tại con phố sầm uất, Trịnh Hâm đứng ở trước lối vào trung tâm mua sắm đợi Tần phu nhân, bỗng bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc.

Trịnh Hâm ngước lên nhìn về phía hướng phát ra giọng nói.

Thời điểm trông thấy đối phương, sắc mặt cô lập tức kém đi trông thấy.
“Ninh đại sư, lâu rồi không gặp.”
“Cũng đâu có lâu lắm, chúng ta mới gặp nhau mấy ngày trước đó thôi.”
Ninh Duật mặc một thân trang phục thời thượng thong dong đi tới trước mặt Trịnh Hâm, đi theo sau là hai vệ sĩ vai gấu lưng hùm, khí thế toát ra từ người họ cho thấy mấy người này ít nhất có thực lực Ma pháp sư hoặc Chiến sĩ cao cấp.
“Ngài không nhắc thì tôi cũng quên mất.

Có người nào đó coi thường kỷ cương của quân bộ, ỷ mình có thân phận đồ đệ của thiết kế sư đỉnh cấp nên nằng nặc muốn gặp chỉ huy của tôi.

Nhưng kết quả sau cùng thế nào? Chính là hắn bị cưỡng chế đuổi ra không thương tiếc.

Ninh đại sư, ngài nói xem, kẻ này có đáng đời hay không?”
Ninh Duật cứng đờ trong giây lát, không nghĩ tới Trịnh Hâm sẽ thẳng thừng lôi ra vết thương lòng này của mình.
Cậu trừng mắt với Trịnh Hâm, tầm nhìn dừng trên chiếc váy mà cô đang mặc, không nhịn được trào phúng.
“Có mấy người, bên trong đen tối đến cùng cực nhưng cứ tỏ ra mình ngây thơ trong trắng.

Trịnh thiếu tá, màu trắng không hợp với cô đâu.

Cô nghe lời tôi đi, thử đổi sang màu đen thì thế nào? Chắc chắn là hợp hơn đó.”
Trịnh Hâm cười lạnh.

Ninh Duật cho rằng nói mấy lời này sẽ khiến cô suy sụp sao? Thật sự là vô tri.

Uổng công cô còn coi cậu là cường địch mà đối đãi, bây giờ nhìn lại, chẳng khác gì mấy trò nhỏ nhặt của con nít.
“Cảm ơn Ninh đại sư đã góp ý cho tôi, nhưng bộ váy mà tôi đang mặc là quà của một người quen tặng.

Tôi rất quý trọng nó nên không thể bỏ đi được.”- Trịnh Hâm nhếch nhẹ khóe môi, ra vẻ thần bí đáp trả Ninh Duật - “Lại nói, người tặng tôi chiếc váy này cũng là người Ninh đại sư quen biết đó.”
“Là ai?” Ninh Duật cau mày.

Một cái tên xuất hiện trong đầu cầu nhưng nhanh chóng bị Ninh Duật phủ nhận.

Nghe nói hôm qua là sinh nhật của Trịnh Hâm…
Không thể nào, cậu hiểu rõ tính cách của người kia, hắn sẽ không chủ động tham gia những sự kiện phiền phức đâu.
“Chính là…” Trịnh Hâm sắp sửa nói ra tên của Tần Liệt thì máy thông tin trên tay cô truyền tới thông báo có cuộc gọi.
“Thật ngại quá, tôi cùng Tần phu nhân có hẹn rồi, không làm phiền nhã hứng mua sắm của Ninh đại sư nữa.

Tạm biệt ngài nhé.”
Trịnh Hâm dứt lời liền xoay người rời đi.

Khoảng cách giữa hai người kéo cả một đoạn nhưng Ninh Duật vẫn thoáng nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của Trịnh Hâm với người đang gọi qua máy thông tin.

Bàn tay chắp ở sau lưng khẽ siết chặt, ánh mắt của Ninh Duật lúc này chỉ hận không thể xông lên xé nát cái gương mặt tươi cười kia.

Một trong hai vệ sĩ thấy tâm trạng của cậu xuống dốc nên cúi đầu ân cần hỏi han:
“Ninh đại sư, ngài không sao chứ?”
Ninh Duật ghét nhất là có người xen vào khi hắn đang tức giận, nếu hiện tại đang ở Ninh gia, tên vệ sĩ kia nhất định sẽ bị đánh cho nhừ tử.

“Đi, chúng ta trở về Ninh gia.”
Tâm trạng đi dạo đã bị ai đó phá hỏng, Ninh Duật đâu còn tâm trạng mà ở lại nữa chứ, không chừng còn đụng mặt Trịnh Hâm lần nữa.
“Vâng.” Hai vệ sĩ nghiêm cẩn gật đầu, một đường hộ tống Ninh Duật về Ninh gia.
Ninh gia.
“Duật, sao em đã về rồi? Không phải em kêu ca ở phòng thực nghiệm mãi quá bí bách nên muốn ra ngoài đi dạo sao?”
Ninh Việt từ trên tầng đi xuống, vừa hay thấy Ninh Duật sắc mặt hầm hầm trở về, theo thói quen đẩy gọng kính trên mắt nghi hoặc hỏi.
“Em mất hứng rồi, biết vậy thà ở trong phòng thực nghiệm còn hơn.”
Ninh Duật đi tới ghế sô pha ngồi phịch xuống, trong đầu cứ nghĩ tới chuyện hồi nãy thì cục tức lại dâng lên.
Ninh Việt đi tới ngồi xuống bên cạnh Ninh Duật, vươn tay ôn nhu xoa đầu cậu:
“Ngoan, nói cho anh biết xem có chuyện gì.”
Vốn Ninh Duật cũng không tính che giấu chuyện này, nhất là với anh trai của mình.

Cậu một lèo kể hết việc mình đã gặp hôm nay.

Ninh Việt sau khi nghe xong cũng không lập tức nói gì, chỉ là trên môi hắn lại nở một nụ cười khó hiểu.
“Duật, em quá nóng vội muốn thắng Trịnh Hâm.

Trịnh Hâm bây giờ, không phải là cô tiểu thư non nớt bảy năm trước nữa.

Thủ đoạn của ả, chẳng lẽ em còn không biết sao? Ả vì ích lợi của mình, thậm chí không ngại tự cắt lên mình một miếng thịt.

Một người tàn nhẫn như thế, nếu em không kiên nhẫn, sớm muộn sẽ bị ả nắm thóp.”
“Nhưng…” Ninh Duật rất muốn phản bác, lời sắp sửa thốt ra lại nuốt ngược trở về.


Cậu biết anh trai nói đúng.

Trịnh Hâm thật sự là một ả nữ nhân đáng sợ.
“Duật, em phải biết, người thông minh quá, sẽ bị thông minh hại.

Trịnh Hâm là một nữ nhân tâm cơ, anh và em đều biết, chẳng lẽ Tần Liệt lại không biết?”
Ninh Duật ngây người.

Phải rồi, không lý nào Tần Liệt lại không biết được.
Trịnh Hâm quả thật che giấu bản thân rất tốt, nhưng đó là cô của bây giờ.

Một người sẽ không dễ dàng thay đổi được bản chất của mình, nếu người ngoài thấy khác, thì chẳng qua đối phương đang khoác lên vỏ bọc đánh lừa mà thôi.
“Anh nói đúng, em không cần lo lắng loại nữ nhân rắn rết như vậy.

Bộ mặt giả dối của cô ta sớm muộn gì cũng bị vạch trần thôi.

Còn em, mục tiêu trước mắt là phải trở thành Thiết kế sư đỉnh cấp thứ hai của tinh hệ này.

Đến lúc đó, chắc chắn Tần Liệt sẽ nhìn em bằng đôi mắt khác xưa.”
“Cố lên, anh ở phía sau toàn lực ủng hộ em.”
Ninh Việt gật đầu cổ vũ em trai, động tác xoa tóc cậu càng thêm dịu dàng..


Bình luận

Truyện đang đọc