HUYỄN HÌNH SƯ 2


“Cho nên ý của cậu là, trong lúc tôi đang ở trong di tích nhận truyền thừa thì bên ngoài đã trải qua bảy năm?”
Sau giây phút kinh ngạc qua đi, Trịnh Bân ngơ ngác hỏi hệ thống lần nữa.
Bảy năm, đây đâu phải là quãng thời gian ngắn ngủi.

Vấn đề ở chỗ khi cậu tiến vào di tích không cảm nhận được thời gian trôi qua, lại bị những kiến thức từ truyền thừa cuốn hút nên hoàn toàn chú tâm vào việc tiếp thu và học tập.
Thẳng đến khi những kiến thức cuối cùng được Trịnh Bân tiếp nhận, di tích tự động đưa cậu tới vị trí trước cánh cửa ban đầu, nhưng nó đã sớm thành đống đá vụn khi di tích sụp đổ.
Một mình Trịnh Bân không thể phá đất thoát ra ngoài, may mà cậu còn giữ Ám Vân của Tần Liệt trong tay.

Dù nó chưa được sửa chữa hoàn hảo, nhưng nhờ vào số năng lượng dữ trữ còn lại, để Ám Vân giúp Trịnh Bân ra khỏi di tích chỉ là chuyện nhỏ.
Vậy nên, họ mới có màn phá tan gò đất rồi xuất hiện ở đây.
“Cậu không nghe nhầm.

Thật sự là bảy năm đã trôi qua rồi.”
Tiểu Bảo Bối mượn hệ thống của Ám Vân để được trò truyện trực tiếp với Trịnh Bân.

Thật ra nó có thể trực tiếp truyền đạt thông tin trong đầu cậu, nhưng cảm giác được đối mặt nói chuyện vẫn khiến nó thích thú hơn.
“Nếu tôi biến mất bảy năm, vậy bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
Trịnh Bân muốn hỏi hệ thống rất nhiều, ví dụ như tin tức của Trịnh gia, của sư phụ, của những người đồng hành cùng cậu tới đây và đặc biệt là Tần Liệt.

Nguyên nhân chỉ số chinh phục trở về không Trịnh Bân vẫn chưa tìm được lời giải đáp, khi còn ở chung với Tần Liệt cậu không có cơ hội để thăm dò, chỉ cảm giác thái độ của hắn khi đối xử với cậu lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Giống như giai đoạn Trịnh Bân vừa mới xuyên đến ấy.
“Trong thời gian cậu biết mất, Đế Quốc và Liên Bang đã chính thức xé rách da mặt.

Nhà của cậu đã không còn là Hành Tinh Trung Ương nữa, bây giờ nơi đó có tên gọi khác - Quân Đô Đệ Nhất.

Người đứng đầu Liên Bang chính là Tần Minh, hiện tại đang đảm nhiệm chức vụ nguyên thủ quốc gia.

Đế Quốc mất đi thủ đô của mình nên đã tìm đến môt hành tinh khác và đổi thành Đế Đô Tinh, đồng thời đại hoàng tử Ân Vĩnh đã chính thức được phong làm thái tử, tương lai sẽ thay cha mình kế vị.”
Trịnh Bân cau mày.

Sự kiện đặc biệt đầu tiên của “Tinh Tế Ma Pháp Sư” đã xảy ra.

Việc Từ Á bị chia cắt cậu đã biết từ trước, chỉ không ngờ nó đã xảy ra trong giai đoạn bản thân biến mất.
“Những học viên năm ấy đều tốt nghiệp cả rồi.

Mấy người Tần Liệt, Mạnh Dật Hiên và Trịnh Hâm lần lượt tiến vào quân bộ và đạt được rất nhiều thành tựu.

Hiện tại Tần Liệt trở thành một thiếu tướng.”
Người ấy đã là thiếu tướng rồi sao? Trịnh Bân ngây người.

Tần Liệt khi còn mặc chế phục của Học Viện Quân Giáo Liên Bang thì đã được nhiều người yêu thích.

Đến Trịnh Bân mỗi lần thấy hắn còn thất thần mất một lúc.

Không biết hắn trong chế phục của thiếu tướng sẽ như thế nào nhỉ? Bảy năm trôi qua, vậy thì đối phương đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, hoàn toàn là một người đàn ông trưởng thành rồi.
Cậu không có nhiều lo lắng khi đối phương phải gánh vác một trọng trách lớn khi chỉ huy một quân đoàn lớn.

Vì cậu tin tưởng khả năng của Tần Liệt.

Nếu hắn không thể đảm nhiệm, thì không ai có thể đảm nhiệm cả.

“Cậu đã chữa khỏi tinh thần lực cho Trịnh lão, khiến ông ấy trở về thời kỳ đỉnh phong.


Vậy nên, người giữ chức gia chủ vẫn là ông ấy chứ không phải Trịnh Hâm.

Phải rồi, Hình Sinh đã bị xét xử với tội danh ám sát và hãm hại quý tộc.

Theo như điều tra thì tòa án kết luận kẻ chủ mưu là mẹ ruột của Ninh Duật và đại quản gia của Ninh gia.”
Không đúng.

Trịnh Bân trầm mặt.

Trong nguyên tác, kết cục của Hình Sinh không khác những gì Tiểu Bảo Bối đang thuật lại, nhưng việc đó xảy ra sau khi hắn hãm hại đại quản gia thành công.
Hắn tiếp tục đi theo Trịnh Hâm một thời gian, nhưng một nữ chính tâm cơ sao có thể để một tên tâm tư không trong sạch ở bên cạnh mãi.
Hình Sinh bị Tần Liệt phát hiện khi có hành động chuốc thuốc Trịnh Hâm để khiến cô thuộc về mình.

Tình cảm giữa nam nữ chính lúc ấy đã có bước tiến rõ rệt, Tần Liệt làm sao có thể bỏ qua cho kẻ muốn nhúng tràm người con gái của hắn.
Vậy nên, mọi tội ác bấy lâu của Hình Sinh lần lượt bị moi ra từng chút một, trong đó có cả việc hắn đầu độc Trịnh lão và đổ vấy cho đại quản gia.

Nhờ vậy đại quan gia mới được minh oanh một cách muộn màng.
Lúc Trịnh Bân đọc đến đoạn này đã cảm thấy không thích hợp.

Vì Trịnh Hâm là nữ chính nên người đọc gần như không đào sâu vào nội tâm của cô ta.

Bản thân được đắp nặn một vỏ bọc quá hoàn hảo, vì thế nếu có lộ ra chút tâm cơ thì vẫn được xem là hành động đúng đắn, kẻ bị trừng trị là đáng tội.
Nếu Trịnh Hâm không cố tình đưa ra dấu hiệu khiến Hình Sinh, một tên tham sống sợ chết như hắn sẽ dám làm trò dơ bẩn như chuốc thuốc, còn để Tần Liệt tình cờ phát hiện được đúng lúc mà ngăn chặn.

Trong vụ này mà không có tác động chút nào của Trịnh Hâm, Trịnh Bân cảm thấy não mình khỏi cần dùng nữa, đem ra làm bóng ném là được rồi.
Chẳng qua Trịnh lão và đại quản gia không sao là tốt rồi.

Trịnh Bân thầm thở phào.

Không bõ công cậu tốn một lượng lớn tích phân để mua kỹ năng chữa trị tinh thần lực.
“Sư phụ của tôi thế nào? Bà ấy vẫn khỏe chứ?”
“Sư phụ của cậu hả? Bà ấy ổn.

Khi cậu biến mất luôn cố gắng giúp đỡ Trịnh gia trong chuyện tìm kiếm.

À, nhân đây chúc mừng cậu, cậu có sư đệ rồi.”
“Tôi có sư đệ sao?”
Người nào có thể khiến sư phụ cậu vừa ý nhận làm đồ đệ nhỉ? Trong đầu Trịnh Bân bỗng xuất hiện một cái tên.
Sẽ không phải tên đó chứ?
“Không sai.

Sư đệ của cậu chính là Ninh Duật.”.


Bình luận

Truyện đang đọc