HUYỄN HÌNH SƯ 2


Ở trong biệt thự suốt một tuần, Trịnh Bân chào đón một người khác ngoài Ngô quản gia đến gõ cửa phòng mình.
"Hoàng Hiểu Lệ tiểu thư?"
"Không cần câu nệ như thế."
Hoàng Hiểu Lệ như mọi ngày chọn loại váy xẻ tà tôn lên đôi chân dài quyến rũ, phần nốt ruồi điểm nơi khóe mắt hơi xếch nhẹ, kết hợp khí chất lạnh lùng thanh tao từ trong xương cốt, vô hình tạo ra sự đối lập nhưng rất cuốn hút.
"Chị bây giờ đã quá tuổi để xưng một tiếng tiểu thư rồi.

Gọi chị Lệ đi."
"Vâng, chị Lệ." Trịnh Bân ngoan ngoãn đáp.
Kiếp trước Trịnh Bân không qua thân cận với cha mẹ ruột, nhưng có một câu thấm thía của mẹ khiến cậu nhớ mãi không quên: Nữ giới vừa xinh đẹp vừa cường thế, tuyệt đối không được đắc tội với bọn họ, cẩn thận tai bay vạ gió.
Bản thân chưa từng tiếp xúc nhiều với phái nữ, nhưng trong nhà có một người cha làm mẫu, Trịnh Bân mưa dầm thấm đất tiếp thu tư tưởng này.
"Hôm nay chị có suất quay ngoại cảnh, cậu muốn đi cùng không?"
Hoàng Hiểu Lệ cho rằng Trịnh Bân bị giữ ở biệt thự lâu đến phát chán nhất định sẽ đồng ý đề nghị ngay lập tức, ai ngờ đối phương lại lắc đầu:
"Hiện tại, tôi không tiện đi ra ngoài.

Nếu có thể đi ra, tôi đã lập tức rời khỏi Lạc Xuyên rồi.


Cảm ơn ý tốt của chị Lệ, nhưng tôi sẽ ở trong phòng chờ thời cơ thích hợp."
"Đúng là tên nhóc không hiểu chuyện." - Hoàng Hiểu Lệ không giận tự uy nói - "Trợ lý của chị tạm thời có việc riêng nên đã rời Lạc Xuyên.

Đường đường là một ảnh hậu, chị sao chấp nhận chuyện không có trợ lý bên cạnh? Chị đề nghị cậu đi theo, đó là vì muốn cậu đảm nhiệm công việc trợ lý cho chị."
"Nhưng..."
Trịnh Bân còn muốn phản bác thì Hoàng Hiểu Lệ đã cướp lời:
"Về nghiệp vụ sẽ có người hướng dẫn cho cậu, còn vấn đề mà cậu lo sợ thì..."
Hoàng Hiểu Lệ chưa nói hết câu, phía sau cô bỗng nhô ra một cái đầu, hướng Trịnh Bân chào hỏi:
"Trịnh Bân, buổi sáng tốt lành!"
"Cậu là..."
Cậu chàng này nhìn qua trạc tuổi Trịnh Bân, diện mạo tuấn tú giống thư sinh, khiến người ta lần đầu nhìn liền đem tới cảm giác thoải mái.

Người này là ai? Vì sao xưng hô với cậu có vẻ thân thiết như vậy?
"Không nhận ra sao? Quả nhiên là Thiên Diện Quỷ Tài Hoàng Hiểu Lệ, sau từng ấy năm chưa từng lụt nghề."
Thiếu niên nháy mắt giơ ngón cái với Hoàng Hiệu Lệ, đổi lại tiếng hừ nhẹ của giai nhân.
"Nhóc con bớt nịnh nọt đi." - Hoàng ảnh hậu thẳng tay búng trán thiếu niên, lại nhìn về Trịnh Bân giải thích - "Để chị giới thiệu lại một chút.

Đây mới là diện mạo thân của Nam Thiếu Sinh.

Mà Nam Thiếu Sinh này cũng không phải tên thật của nó, về sau cậu gọi nó Vệ Ninh là được."
"A?"
Trịnh Bân thật sự bị giật mình, nhanh chóng tìm kiếm hệ thống đang trốn trong lồng ngực truy hỏi:
"Tiểu Bảo Bối, chuyện này là thế nào?"
"Thế nào là thế nào?" Tiểu Bảo Bối từ khi có thói quen giấu mình trong túi áo của ký chủ liền có sở thích vùi ngủ để tiết kiệm năng lượng, hiện tại bị đối phương gặng hỏi như thế, nhất thời chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

"Nam Thiếu Sinh là thân phận giả ấy.

Chẳng lẽ cậu không phát hiện ra?"
Nếu không phải đang có người ngoài đứng ở đây thì lúc này Trịnh Bân cực kỳ muốn đóng cửa lôi hệ thống ra dày vò một trận cho đỡ tức.

"Chuyện này hả? Đương nhiên là tôi biết rồi."
Nào có chuyện gì che giấu được ánh mắt của Tiểu Bảo Bối.

Nếu có, nhất định là chưa từng sinh ra.
"Sao cậu không nói cho tôi?"
Đã thế tên này còn ủng hộ cậu đi theo Nam Thiếu Sinh đến tòa biệt thự này, mặc dù nhờ vậy nên cậu mới gặp lại người quen cũ sau bảy năm cô độc trong không gian truyền thừa.
"Nhưng cậu đâu có hỏi?" - Lời đáp của hệ thống sặc mùi ngứa đòn - "Với lại, đối phương không mác ác ý còn giúp đỡ cậu mà.

Kết giao cùng những nhân vật này sẽ không khiến cậu thiệt thòi đâu."
"Ý cậu là gì?"
Trịnh Bân tinh ý bắt được gì đó trong lời nói của hệ thống, nhưng lúc cậu gặng hỏi thì nó không liền giả chết, mà bên ngoài Vệ Ninh đang cố gắng thuyết phục cậu đồng hành cùng mình và Hoàng Hiểu Lệ.
"Cảnh vật ở Lạc Xuyên rất đỉnh đó, cậu sẽ không thất vọng đâu.

Đi ra ngoài hít thở không khí trong lành, còn hơn chết ngộp trong bốn bức tường."
Trịnh Bân bị Vệ Ninh lải nhải bên tai phát phiền mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng trước đó cần thông qua Hoàng Hiểu Lệ chỉnh trang một chút.
Cảm giác cọ vẽ phẩy trên da mặt rất nhột, Trịnh Bân chưa từng trang điểm nên không quen lắm, cả quá trình cứ nhắm hai mắt lại, đến khi Hoàng Hiểu Lệ hô một tiếng xong rồi mới chầm chậm mở ra.

Vệ Ninh thuận theo đó mang một chiếc gương cầm tay đến trước mặt Trịnh Bân, để cậu nhìn thấy được diện mạo mới của mình.
Gương mặt trong gương thuộc về một người khoảng hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, tuy không xuất sắc như diện mạo vốn dĩ của Trịnh Bân xong vẫn đủ để người ta nhìn một lần sẽ không quên.
Chẳng qua...
"Diện mạo này có phải nữ tính quá hay không?"

Hoàng Hiểu Lệ đáp lại câu hỏi của Trịnh Bân bằng một bộ tóc giả và một chiếc váy liền thân qua đầu gối.
Trịnh Bân lập tức nhảy ra khỏi chỗ ngồi.

Hai người không có nói sẽ hóa trang cậu thành nữ mà? Cậu không muốn ra ngoài nữa.

Cậu muốn về phòng ngay bây giờ.
"Không được đi." Hoàng Hiểu Lệ và Vệ Ninh, mỗi người giữ lấy một bên vai của Trịnh Bân, không cho cậu cơ hội chạy trốn.
"Việc thay đồ giao cho cậu đấy."
Hoàng Hiểu Lệ ném tóc giả với váy cho Vệ Ninh, Vệ Ninh cười hì hì nhận lệnh nửa lôi nửa tha Trịnh Bân vào phòng thay đồ.
Trịnh Bân dự định dùng vũ lực để chạy thoát, nào biết hai người này đã giở trò lên người mình, thể chất cấp S trở nên vô dụng với họ, còn việc triệu hồi huyễn hình, nếu không phải trường hợp vạn nhất, Trịnh Bân sẽ không tùy tiện sử dụng.
Hoàng Hiểu Lệ kiên nhẫn đứng chờ bên ngoài suốt nửa tiếng, cuối cùng đợi được tác phẩm bản thân mong chờ bấy lâu.
Dáng người này, diện mạo này, tên nhóc này sinh ra không phải nữ giới thật sự quá đáng tiếc.

Nhất là đôi chân thon dài không thấy nổi một lỗ chân lông kia, đây có phải chân của con trai không thế? Đến mức người tự xưng là đệ nhất mỹ nhân như Hoàng Hiểu Lệ còn có chút ganh tị.
"Tốt lắm, chúng ta xuất phát thôi.".


Bình luận

Truyện đang đọc