HUYỄN HÌNH SƯ 2


Trịnh Bân mặc trên người đồ bảo hộ, trèo lên cánh tay của Ám Vân để hàn nối nốt những linh kiện cuối cùng, tiếp theo thao túng tinh thần lực mang phần vỏ giáp đến bên cạnh rồi lắp vào.
Cậu hưng phấn nhảy xuống, lùi lại vài bước để có thể quan sát toàn bộ thân hình cơ giáp sau khi được bản thân sửa chữa.

Ám Vân của bây giờ, không chỉ phục hồi nguyên trạng như thời điểm mới chế tạo, còn được Trịnh Bân cải tiến thêm nhiều tính năng mới.
Phương tiện di chuyển đã xử lý xong, Trịnh Bân không nhịn được mà cảm thán.

Cuối cùng cũng được về nhà rồi.
Thiếu niên rời khỏi phòng thực nghiệm ảo, vừa xuất hiện trong hang động đã có hai cái bóng nhỏ lao vụt đến nhào vào lòng mình.
Trịnh Bân phải cố hết sức mới ôm được chúng.

“Hai đứa này, biết chính mình to ra nhiều rồi không? Mỗi lần anh đi ra là tập kích bất ngờ, suýt nữa thì ngã rồi.”
Hai con Ảnh Lang non chớp chớp mắt nghiêng đầu nhìn Trịnh Bân, không chờ cậu lải nhải tiếp thì chơi trò làm nũng thè lưỡi ra liếm ướt mặt cậu.
Trịnh Bân bất đắc dĩ thả chúng xuống đất, hai nhóc con không vội chạy đi mà loanh quanh cậu quấn quýt không rời.
“Thật là hết cách với mấy đứa.”

Trịnh Bân ở tại hang động này sửa chữa cơ giáp đã gần một tháng.

Sau khi Ảnh Lang lớn tỉnh dậy đối mặt với cậu, nó không hề biểu hiện gay gắt như trước mà từng bước tiến tới rồi cúi thấp đầu xuống.
Trịnh Bân hiểu rõ, đây là cách biểu hiện sự thuần phục của dị thú hình lang đối với chủ nhân của mình.
Còn về hai con dị thú non, cậu không hề có ý định sử dụng khế ước với chúng.

Nói đúng ra là không cần thiết.
Hai nhóc con từ lần đầu tiên gặp Trịnh Bân đã không tỏ ra sợ hãi hay dè chừng, còn bị mấy viên thú hạch của cậu mua chuộc.

Nếu đã làm thân với nhau, mấy con dị thú cũng nên có cái tên của riêng mình.
Trịnh Bân gọi Ảnh Lang mẹ là Tiểu Ảnh, mà hai nhóc kia, đứa có phần lông trắng chiếm chủ đạo trên người thì gọi Tiểu Bạch, đứa còn lại bởi phần lông đen ở đuôi nên gọi là Tiểu Hắc.
Hệ thống Tiểu Bảo Bối khi nghe được mấy cái tên này từ miệng ký chủ thì trực tiếp miễn bình luận.

May mà nó có tên từ trước rồi, chứ nếu trông chờ vào khả năng của ký chủ, chắc hệ thống sẽ mang theo nỗi ám ảnh này đến cuối đời.
Nói đến hệ thống, Trịnh Bân trong thời gian vừa qua đã bỏ ra một nửa để chế cơ thể cho nó.

Với kinh nghiệm từ trước, cậu không hề gặp phải vướng mắc nào đến khi phần vỏ bọc được hoàn thành.

Tiểu Bảo Bối chỉ chờ có thế, không cần Trịnh Bân đánh tiếng đã chủ động sáp nhập vào thân robot, thời điểm chạy ra khỏi phòng thực nghiệm ảo còn dọa cho hai đứa Tiểu Bạch và Tiểu Hắc một trận.
Bản thân Tiểu Ảnh cũng khá tò mò về Tiểu Bảo Bối, nhưng trực giác của nó nhạy bén, từ trên thân hệ thống không ngửi ra được khí tức vật sống, cộng thêm một ít thông tin được truyền tải từ chủ nhân, mới biết được dị thú bỗng xuất hiện trước mắt hóa ra chỉ là một cỗ máy.
Tiểu Ảnh xác nhận Tiểu Bảo Bối không phải là mối nguy hiểm nên trực tiếp bơ đẹp rồi chăm chú làm công tác săn mồi và canh cửa của mình.
Ngược lại Tiểu Bạch và Tiểu Hắc lại thích Tiểu Bảo Bối lắm, những lúc Trịnh Bân bận công việc trong phòng thực nghiệm, hệ thống sẽ đảm nhiệm công việc bảo mẫu bất đắc dĩ chơi cùng hai nhóc này.

“Tiểu Bân, cậu dự tính khi nào xuất phát?”
Tiểu Bảo Bối tự thấy mình là robot cũng không bồi nổi hai nhóc con nghịch ngợm chơi suốt ngày, thân không mệt nhưng tâm rất mệt đấy.
Nó theo dõi được tiến độ của Trịnh Bân nên biết cậu đã sửa xong Ám Vân, giờ chỉ cần chuẩn bị ngày xuất phát thôi.

“Càng sớm càng tốt.” Trịnh Bân thấy mình ở tinh cầu này quá lâu rồi.

Nhờ có sự trợ giúp của hệ thống và cửa hàng nên cuộc sống của cậu tại đây mới không quá thiếu thốn, nhưng để so sánh thì vẫn phải về nhà.
Quan trọng, ông nội và sư phụ luôn trông mong tin tức của cậu.

Và hơn hết, Trịnh Bân rất muốn gặp hắn.
“Ám Vân đúng là có thể di chuyển trong vũ trụ, nhưng để một đường về thẳng Quân Đô Đệ Nhất là không thể nào.

Tôi đã tính toán ra tọa độ của tinh cầu có thể đáp cánh gần nhất.

Tinh cầu đó gọi là Lạc Xuyên.”
Tiểu Bảo Bối vừa nói vừa chuyển dữ liệu về tinh cầu Lạc Xuyên cho Trịnh Bân xem.
Tinh cầu Lạc Xuyên là một tinh cầu chuyên về du lịch, không chỉ thu hút khá đông lượng khách tham quan còn là vùng đất vàng cho những đoàn làm phim muốn tới quay ngoại cảnh.
Sau khi Đế Quốc và Liên Bang phân ra, tinh cầu này thuộc về quyền quản lý của Liên Bang.

Trịnh Bân cảm thấy đáp xuống ở đó không tệ chút nào.
Ít nhất so với Lảm Ảnh, Lạc Xuyên sẽ không bị ngăn trở đường thông tin, Trịnh Bân có thể nhờ đó mà liên lạc với người nhà.
“Phải rồi, Tiểu Ảnh, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc thì phải làm sao đây?”

Không gian bên trong Ám Vân có hạn, hai con non thì còn đỡ, chứ tính thêm cả con lớn thì không thể ních vừa khoang điều khiển được.
“Không gian thú cưng được bán trong cửa hàng hệ thống phiên bản vòng tay.

Không gian càng rộng thì giá càng cao.

Vòng không gian thú cưng rẻ nhất là 20000 tích phân, diện tích bên trong khoảng năm mươi mét vuông, nhưng hẳn thoải mái cho ba con dị thú chạy nhảy.”
“Hệ thống cậu biết làm tiền thật đó.” Trịnh Bân chưa hưởng thụ cảm giác trong túi có nhiều tích phân được mấy ngày, sau khi cửa hàng hệ thống thăng cấp, cậu lại thấy mình sắp quay về kiếp đỗ nghèo khỉ rồi.
“Được rồi, vậy đổi vòng không gian thú cưng năm mươi mét vuông.”
[Bạn có chắc khấu trừ 20000 tích phân để đổi lấy vòng không gian thú cưng?]
“Chắc chắn.”
[Bạn đã đổi thành công.]
Cùng lúc đó, một chiếc vòng bằng bạc liền xuất hiện trên cổ tay của Trịnh Bân, ngay cạnh máy thông tin.
“Ngày mai, chúng ta xuất phát.”.


Bình luận

Truyện đang đọc