HUYỆN LỆNH ĐẾ SƯ

Cái gì gọi là tri kỷ? Đây chính là tri kỷ!

“Nhưng muốn dòng lũ đổi hướng thì không dễ dàng gì”. Tiêu Linh Linh sâu kín nói.

Triệu Tĩnh vô thức tiếp lời: “Cũng đúng…”

Lời còn chưa nói xong, Triệu Tĩnh đã câm miệng, mẹ nó thiếu chút nữa lỡ miệng!

Hắn nghĩ đến thuốc súng mà mình đã chế

tạo ra, thứ này thực sự có thể có sức mạnh khiến lũ lụt đổi hướng, chỉ cần ở nơi nước chảy qua, phá vỡ vài ngọn núi lớn, dùng đá sụp làm vật cản thì có thể buộc dòng chảy phải đổi hướng.

Tuy nhiên, thứ này quá đáng sợ, nếu không vận dụng tốt, đừng nói đến việc phá núi, người cũng sẽ bị thổi bay, thế giới này không có người cứu hộ.

Ánh mắt của Tiêu Linh Linh trở nên bất thường, Lục Uyên và Tiêu Huyền Sách cũng ngạc nhiên nhìn Triệu Tĩnh.

Nghe ý của huyện lệnh, hình như hắn thực sự có thể khiến nước lũ đổi hướng!

Lúc này Nữ Đế bệ hạ không nhịn được, dò hỏi: “Đại nhân có biện pháp sao?”

“Không thể nào! Ta đâu phải thần tiên, làm sao có biện pháp? Tiêu tiểu thư nói đùa rồi chứ, ăn cơm đi ăn cơm…”

Tiêu Lỉnh Lỉnh còn chưa từ bỏ ý định lại hỏi thêm một câu, Triệu Tĩnh khẽ nhíu mày, trong lòng nghi ngờ: “Tiêu tiểu thư quan tâm đến dân chúng Giang Châu như vậy, không hoàn toàn chỉ vì chuyện làm ăn phải không?”

Nữ Đế vô thức nắm chặt tay, cười ngượng

ngùng, mắt liếc nhìn Triệu Tĩnh: “Đại nhân có điều không biết, Tiêu gia chúng ta có chút quan hệ với triều đình”.

“Thì ra là thế”. Triệu Tĩnh bừng tỉnh.

Tiêu Linh Lỉnh tiếp tục nói: “Lần này triều đình phái khâm sai đại thần cứu trợ thiên tai, đúng lúc là người có giao tình với Tiêu gia chúng ta, người trên nói người nào có thể giải quyết được lũ lụt, triều đình sẽ ban thưởng hậu hĩnh”.

“Vậy là các ngươi muốn kiếm khoản bạc này?”, Triệu Tĩnh hiểu ra.

Tiêu Linh Lỉnh vội vàng nói: “Đại nhân yên tâm, nếu như người có biện pháp, phần thưởng này chúng ta có thể chia đêu, đến lúc đó người có thể được thăng quan ba cấp cũng không chừng”.

“Hừm…”

Lão tử chỉ muốn làm thổ hoàng đế, thăng quan chó má gì chứ.

Triệu Tĩnh cười hai tiếng: “Hay là thôi, quên đi, bản quan ở huyện Nguyên Giang này ăn rồi chờ chết là được, hơn nữa ta không có bản lĩnh này!”.

Tiêu Linh Lỉnh suýt bị tên cứng đầu này

làm cho tức chết. Cái đồ vô liêm sỉ này không có chí tiến thủ, không có bản lĩnh!

Từ lời nói của Triệu Tĩnh, nàng cơ bản xác định hắn chắc chắn có cách, nhưng lại không nói! Nàng cũng hết cách rồi.

Bữa cơm ăn không mấy vui vẻ, Triệu Tĩnh nhanh chóng cáo từ. Trong lòng Tiêu Linh Linh đầy sự bực bội, lúc này lại nghe thấy tiếng bát đĩa va vào nhau, quay đầu lại thì thấy đệ đệ mình đang cầm đĩa đổ thức ăn vào bát của mình.

Lúc này tức giận mắng: “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, đệ là heo à!”

Tiêu Huyền Sách ủy khuất không chịu được, từ từ đặt đĩa xuống: “Tỷ có tức cũng đừng trút giận lên ta chứ, ta lại không chọc giận tỷ!

Kết thúc bữa ăn.

Ba người trở về khách điếm, Nữ Đế bệ hạ cứ nhìn chỗ nào cũng không vừa mắt, lại nhớ đến lời Triệu Tĩnh nói trước đó liền có quyết tâm.

“Lục Uyên ngươi xem chừng Huyền Sách, trẫm phải đi tìm Triệu Tĩnh một chuyến”.

Lục Uyên: “Bệ hạ người định…”

“Tên khốn này rõ ràng là có biện pháp,

nhưng không biết đang lo lắng điều gì, ta đi thử dò hỏi xem, xem có thể giải tỏa được nỗi lo của hắn hay không. Huyền Sách, ngoan ngoãn ở trong khách điếm, đừng gây ra rắc rối cho trầm!”.

Tiêu Linh Linh: “Phá hỏng đại sự của trầm, trẫm không tha cho đệ”.

“Biết rồi đại tỷ, ta chắc chắn sẽ không gây rắc rối cho tỷ”.

Bình luận

Truyện đang đọc