HUYỆN LỆNH ĐẾ SƯ

Sự thật chứng minh, Triệu Tĩnh đánh giá cao chính mình cũng đang đánh giá thấp một Tiêu Linh Linh đã được tập võ từ nhỏ.

Còn chưa chạy ra ba mươi mét, hắn đã bị Nữ Đế bệ hạ đuổi sát, hoảng hốt chạy trốn vào trong vườn rau bên ruộng, cứ lui rồi lại lùi cho đến khỉ không có đường lui nữa, lúc này mới hơi hoảng hốt

“Nữ hiệp tha mạng!”

“Nói đỉ, ngươi muốn chết như thế nào!”

Lúc này Tiêu Linh Linh đã rơi vào trạng thái bùng nổ, toàn thân sát khí bừng bừng.

Đời này, nàng chưa từng bị aỉ cợt nhả qua như thế, càng quá đáng hơn là tên khốn này còn đụng vào chỗ kia của mình!

Hôm nay không giết tên cẩu quan này, nàng thề không dừng tay!

“Ngươi ngươi ngươi, ngươi không được đánh ta!”

Thấy Tiêu Linh Lỉnh không giống như đang nói đùa, Triệu Tĩnh lại rụt về phía sau.

Tiêu Linh Linh: “Nực cười! Với những gì

ngươi đã làm hôm nay thì không ai cứu được ngươi, ngươi chết chắc rồi!1′

“Ngươi không muốn thuốc nổ nữa à!”. Cái khó ló cái khôn, Triệu Tĩnh vội vàng uy hiếp.

Tiêu Linh Linh đang tiến về phía trước một bước thì khựng lại, nhìn chằm chằm Triệu Tĩnh, đúng là thuốc nổ đen trong tay hắn có thể cứu bách tính Giang Châu, bây giờ mình giết hắn thì không lấy được đồ.

Nhưng không giết hắn thì sự trong sạch của bản thân…

Thấy Tiêu Linh Lỉnh do dự, Triệu Tĩnh vội nói: “Hơn nữa, đống thuốc nổ trong nhà kho kia cũng không đủ làm nổ tung núi, còn phải mua nguyên vật liệu để chế thêm, nếu ngươi giết ta, người bên dưới cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi…1′

Nghe Triệu Tĩnh uy hiếp, Tiêu Linh Lỉnh cực kỳ ấm ức phần hận, nếu không là vì nạn dân, sao mình phải nhún nhường đến mức như thế này?

Nghĩ đi nghĩ lại rồi sự ấm ức phẫn nộ vì bị sàm sỡ cũng khiến cho nàng rơi nước mắt, Triệu Tĩnh luống cuống tay chân, vội vàng bò dậy.

“Cái đó, ngươi đừng khóc… Đây có phải là chuyện gì to tát đâu… Ta xin lỗỉ ngươi được chưa?”

Tiêu Lỉnh Linh căn bản không để ý tới hắn, chỉ cảm thấy bản thân tủi hổ, vừa nhìn chằm chằm Triệu Tĩnh, nước mắt vừa chảy xuống.

Mẹ kiếp, chơi hơi quá rồi!

Triệu Tĩnh có hơi bối rối: “Vậy ta cho ngươi toàn bộ số thuốc nổ được chưa, ngươi đừng khóc mãi thế, nếu không được thì ngươi lại đánh ta một trận, chúng ta coi như huề nhau, đến đây đi!”

Một lúc lâu sau cũng không có động tĩnh gì, Triệu Tĩnh mở mắt ra thì thấy thiếu nữ đối diện lại chỉ tiếp tục rơi lệ, hắn không có cách nào cả.

Hắn đột nhiên nhớ ra, ở thế giới này thì phụ nữ rất coi trọng trinh tiết của mình, mà hành động mình vừa mới làm đã hủy đi sự trong sạch của người ta.

Lúc này hắn chỉ có thể cười khổ một tiếng: “Đừng như vậy mà, ta xin lỗi, xỉn lỗi mà! Ngươi nếu là còn khúc mắc trong lòng, vậy gả cho ta đi, gia nghiệp của bổn quan to lớn, có thể nuôi được ngươi.”

Tiêu Linh Linh vốn còn đang tức giận, nghe hắn nói như thế, nàng càng tức giận hơn, một cước đạp qua: “Người như ngươi cũng xứng à!”

Tránh được cước đoạn tử tuyệt tôn hiểm hóc, Triệu Tĩnh hoảng sợ: “Ngươi muốn mưu sát phu quân tương lai của mình sao! Hơn nữa bản quan phong lưu tuấn tú tài trí hơn người, làm sao lại không xứng cưới ngươi! Một năm, ta có thể kiếm được mâỳ chục cả trên trăm vạn lượng, nhiêu đó còn không đủ để ngươi dùng sao!”

“Cẩu quan nạp mạng đi!”

Bị Triệu Tĩnh đả kích, Nữ Đế bệ hạ giận dữ trực tiếp xông tới, hậu quả chính là Triệu Tĩnh lại bị đánh một trận.

Trận đánh này phải nói là rất dã man, suýt đánh ngất luôn Triệu Tĩnh, hắn nằm trên mặt đất rên hừ hừ cả nửa ngày không bò dậy nổi, quần áo rách nát, rớt mất giày do chạy, mặt mũi bầm dập, bộ dạng chật vật.

Tiêu Linh Linh lạnh mặt, cuối cùng cũng đã xả được cơn giận, nàng nhìn Triệu Tĩnh nửa sống nửa chết lạnh lùng nói: “Ba ngày sau phải điều chế xong tất cả thuốc nổ để ta mang đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc