HUYỀN THOẠI CHUÔNG GIÓ


Nắng Hạ mở to mắt nhìn Huy Linh:

- Đau quá!

Huy Linh không những không buông tay ra mà còn ôm chầm lấy Nắng Hạ, tất cả cảm xúc anh đã cố gắng dồn nén bấy lâu dường như đang vỡ òa trong vòng tay của mình. Anh ôm gọn cô vào lòng mà cảm thấy hạnh phúc đang trào dâng:

- Nắng Hạ ơi! Tôi thật sự rất yêu em. Tôi yêu em nhiều lắm em có hiểu không? Em có biết cả ngày hôm nay tôi đã nhớ em đến thế nào không? Nhớ đến phát điên lên được ấy. Vậy mà sao em lại mãi tỏ ra vô tình với tôi thế?

Huy Linh nói lời nhẹ nhàng, những lời nỉ non đầy yêu thương cứ đều đều rót vào tai cô. Tự nhiên Nắng Hạ thấy xúc động, đầu óc cô như ngưng hoạt động. Thôi thúc bản thân vùng chạy để thoát khỏi vòng tay anh nhưng cô không thể. Phải chăng cô đã đuối sức vì vòng tay yêu thương mà anh đang trao cô. Cô chỉ nói được vài từ trong run rẩy:

- Huy Linh! Tôi...tôi...ơ...ơ...

Nắng Hạ lắp bắp nhưng cô không thể nói thêm được gì nữa vì khuôn mặt Huy Linh đã rất gần với khuôn mặt cô. Anh nói nhẹ:

- Thôi! Đừng nói gì cả.

Và thế là anh đặt nụ hôn lên môi Nắng Hạ khiến cô phải nhắm chặt mắt lại trong hoảng loạn và sợ hãi. Tất cả như rối tung hết lên, cô không kịp hiểu được đang xảy ra chuyện gì thế này nữa.

Nắng Hạ đưa tay chặn trước ngực Huy Linh và ngả người về phía sau tránh điều đó tiếp diễn nhưng vòng tay cứng rắn của anh đã đỡ ngang người cô mất rồi. Dường như chẳng điều gì có thể làm mất đi hạnh phúc ngất ngây mà anh đang có. Anh hơi cúi người theo Nắng Hạ và nhẹ nhàng thể hiện sự yêu thương đến nồng nhiệt của mình. Tim anh cũng đang đập loạn nhịp cùng với con tim của Nắng Hạ. Có lẽ chúng định thoát ra ngoài chăng?

Giữa khoảng đất trống của chợ - nơi mà thường ngày mọi người vẫn qua lại tấp nập mua bán, có hai người đứng đó, để làm gì khi mà xung quanh chỉ toàn một màu đen ngòm đặc quánh như có thể múc được? Anh - một người cao to vạm vỡ đang cúi mình để hôn cô - một cô gái nhỏ bé và yếu đuối. Đó là một nụ hôn đặc biệt, nụ hôn mà không hẳn chỉ có sự ngọt ngào của tình yêu mà còn xen lẫn biết bao cảm xúc khác nữa.

Huy Linh cuối cùng thì cũng chịu nơi lỏng tay ra hơn khi anh thôi không cuốn lấy bờ môi còn e ấp con gái của Nắng Hạ nữa. Thừa lúc anh đang không để ý, Nắng Hạ vùng chạy. Cô chạy trong bóng tối mà không còn cảm thấy sợ gì nữa. Còn hồn ma nào đáng sợ hơn Huy Linh lúc này chứ? Nắng Hạ chỉ biết chạy, chạy, cho dù cô không nhận biết rõ được đâu là đường. Vấp phải một hòn đá, cô ngã nhào. Đầu gối cô đau quá, cả tay cô nữa. Mặc kệ, cô đứng lên và chạy tiếp. Cô muốn trốn tránh đi một sự thật, trốn tránh cả tình yêu mà Huy Linh dành cho cô nữa. Tất cả giờ đây đều làm cô sợ!~ Cô trở về phòng và đóng sập cửa lại, úp mặt vào gối. Cô không khóc, mặt cô đỏ ran lên, cô còn chưa hết run. Cắn chặt lấy môi tưởng chừng như có thể bật máu được, cô đau đớn. Vậy là cuối cùng, nụ hôn đầu tiên của cô cũng gắn chặt với cái tên Huy Linh. Nhớ đến ngày nào, cô đã cảm thấy vui sướng thế nào khi biết mình chưa mất đi nụ hôn đầu tiên, vui sướng khi người đầu tiên ấy không phải là Huy Linh. Nhưng điều đó có còn nghĩa lý gì không khi cũng chính là Huy Linh. Anh đã hôn cô, nụ hôn không giống với lần trước, không phải anh hôn cô để chữa bệnh cho cô. Rõ ràng đây là một nụ hôn thực sự, nụ hôn mà trước đó anh đã nói anh yêu cô nhiều nhiều lắm.

Cô ghét Huy Linh. Tại sao anh lại làm như vậy chứ? Tại sao anh lại nỡ đối xử với cô như thế trong khi anh biết rõ là cô sẽ như thế nào khi anh làm vậy với cô mà.

Thế là hết! Hết thật rồi, Nhiều lần cô đã từng nghĩ rằng nụ hôn đầu tiên của cô chắc hẳn sẽ rất lãng mạn và hạnh phúc, ít nhất là với người mình yêu. Nhưng nó đã tan biến thành bọt biển. Người đó là Huy Linh, là Huy Linh chứ không phải một ai khác.

Đến đây thì Nắng Hạ bỗng bật khóc, nước mắt cô chảy dài hai gò má hồng. Cô không muốn nhưng không thể ngăn cho những giọt lệ dừng lại được.

Nhưng tại sao khi ấy mình lại không cảm thấy ghê tởm điều đó. Rõ ràng khi ấy mình nghe rõ được con tim mình cũng đập rộn với cảm giác thật khó tả. Vì sao chứ? Chẳng lẽ...chẳng lẽ mình đã... Không! Không thể nào như thế được! Mình và Huy Linh không thể. Mình phải cứng rắn và sắt đá mạnh mẽ hơn nữa. Gia đình đang chờ mình, tương lai tươi đẹp cũng đang chờ mình.

Suốt đêm đó, hai người họ không ai ngủ được. Huy Linh thì cố gắng nghĩ xem sáng mai, khi đối diện với Nắng Hạ, anh phải nói gì, phải giải thích gì đây? Có khi nào cô sẽ lại dùng hành động ra với anh giống lần trước không nhỉ? Anh mỉm cười. Dù sao thì anh cũng không cảm thấy hối hận. Anh đang tràn ngập hạnh phúc và yêu thương, vẫn còn nguyên vẹn cái cảm giác lâng lâng hạnh phúc ấy. Ôi! Nắng Hạ ơi! Sao em lại có thể đáng yêu và dễ thương như thế được cơ chứ? ****** ****** ****** ******

Ngồi ăn cùng Huy Linh mà sao cảm thấy bất tiện quá. Nắng Hạ cảm nhận thấy Huy Linh đang nhìn chằm chằm vào mình cho dù cô không dám ngước lên nhìn anh lần nào. Chỉ cần nghĩ đến việc bờ môi kia của anh đã từng chạm vào bờ môi của mình thôi là cô đã cảm thấy mặt mình nóng ran lên vì ngại rồi. Lòng cô rối bời, cô còn không biết được tiếp theo đây cô phải làm gì nữa. Cô than thân trách phận mình, tại sao cuộc đời lại ác với cô như thế này chứ? Lúc nào cũng phải kè kè trước mặt Huy Linh trong khi cô không muốn, không hề muốn một tẹo nào cả.
Nắng Hạ quay mặt đi, giá như cô có thể lấy một thứ gì đó che được mặt mình thì hay biết mấy. Mà sao chỗ bị thương lại đau dữ dội thế này chứ? Cô khẽ nhăn trán, cũng chỉ tại anh ta mà ra cả. Cô im lặng cố giấu đi rằng mình đang bị đau, cô không muốn để Huy Linh biết điều đó. Anh mà biết được, thể nào anh lại chẳng chạy đến bên cô, suýt xoa và làm một vài điều linh tinh khác. Cô không thích sự quan tâm thái quá như thế.


Nắng Hạ cúi gằm mặt anh nhưng thực sự vết thương khiến cô gần phát khóc. Huy Linh vẫn im lặng, anh không biết mình nên bắt đầu từ đâu.

Nắng Hạ vội bỏ đũa chạy về phòng. Mới đi được vài bước thì Huy Linh bỗng gọi giật cô lại. Cô đứng tim. Vậy là điều cô sợ cuối cùng cũng đã đến. Huy Linh định nói gì đây? Thà rằng anh cứ im lặng còn hơn.

- Nắng Hạ! Ưm... Chuyện tối qua...ưm...tôi xin lỗi. Nhưng từ giờ tôi sẽ không khách sáo với Nắng Hạ nữa đâu, tôi sẽ không giấu tình cảm của mình nữa đâu.

Nắng Hạ bối rối, cô không biết nói gì, vội vã trở về phòng.

Không khách sáo nữa là sao? Không giấu tình cảm nữa là sao? Anh ta định làm gì? Trời ơi! Mình phải làm gì bây giờ?

Tiếng gõ cửa làm Nắng Hạ giật mình lo lắng. Giọng Huy Linh vang lên càng làm cô lo lắng hơn:

- Nắng Hạ! Tôi vào được chứ?

- Tùy anh! Nắng Hạ biết mình không thể tránh anh ta mãi được.

Huy Linh đẩy cửa bước vào, ánh mắt nhìn anh vừa cảnh giác vừa sợ sệt. Sự thật là tim cô đang đập liên hồi đây.

- Em vẫn ổn chứ? Huy Linh có ý giữ một khoảng cách nhất định với Nắng Hạ, nhìn cô chất ngất yêu thương.

- Tôi không sao.

Nhìn thẳng Nắng Hạ, Huy Linh có ý nghi ngờ:

- Chân em đau phải không?

- Đã bảo là tôi không sao mà. Nắng Hạ gắt lên vô cớ, cố gắng che dấu sự thật.

Huy Linh vẫn nhẹ nhàng:

- Không sao mà em đi về phòng lặc lè thế à?

Nắng Hạ đành im lặng, không dám nhìn vào Huy Linh. Điều đơn giản ấy mà cô cũng không biết, cô đúng là ngốc thật mà. Nắng Hạ cúi mặt thừa nhận, không phản kháng gì thêm.


- Có phải em bị ngã tối qua phải không? Nắng Hạ gật đầu ngoan ngoãn.

- Đã bôi thuốc gì chưa?

- Không cần đâu.

Huy Linh lại gần Nắng Hạ hơn, nhìn cô với một ánh mắt trìu mến:

- Cho tôi xem nào.

Nắng Hạ rụt rè đưa bàn tay bị trầy xước của mình ra trước mặt, Huy Linh tái mặt nắm lấy bàn tay cô lo lắng:

- Như thế này mà còn bảo là không sao à?

Người Nắng Hạ như có dòng điện chạy qua, cô khẽ rùng mình khi tay mình đã nằm gọn trong tay của Huy Linh. Bàn tay anh thật ấm.

- Cho tôi xem vết thương ở chân nào.

Nắng Hạ giật phắt tay ra khỏi Huy Linh xua xua qua lại:

- Không cần! Không cần đâu! Tôi không sao mà.

- Hay để tôi tự xem lấy?

Nắng Hạ thót cả tim. Trời ơi! Anh ta định khủng bố mình hay sao hả?

Huy Linh đau xót nhìn vết bầm thâm tím trên đầu gối Nắng Hạ, cũng tại anh mà cô mới ra nông nỗi này.

Huy Linh sợ Nắng Hạ đau nên có ý muốn hoãn lại buổi ra mắt hôm nay nhưng Nắng Hạ không đồng ý. Hôm qua đã hoãn lại rồi, hôm nay mà hoãn nữa thì còn ra gì nữa.

Nắng Hạ cúi mặt nói nhẹ:

- Huy Linh đừng quan tâm đến tôi như thế nữa kẻo tôi lại nghĩ là thật.


Huy Linh soi vào mắt Nắng Hạ những tia buồn trách cứ:

- Em vừa nói gì? Em nói lại xem nào.

- Tôi không muốn.

- Sao em có thể nói ra những lời lẽ vô tình như vậy được? Huy Linh hét lên.

Nắng Hạ cũng hét lên:

- Tôi không thích tôi là người mà cũng giống như bao cô gái khác, Huy Linh nói rằng ấn tượng ngay từ lần đầu gặp mặt.

-....

- Chẳng phải anh đã nói ra câu nói đó rất nhiều lần với những người con gái khác sao. Trong đó có cả tôi nữa đấy. Nắng Hạ có ý mỉa mai, cô bỗng nhớ về Hương Lan- cô hầu gái cô yêu mến.

- Em nghĩ tôi là người như thế nào chứ ?

- Anh đừng giả bộ nữa. Anh đã nói những gì với Hương Lan tôi đều nghe thấy cả rồi.

Huy Linh càng không hiểu gì, nhìn mặt anh thật buồn cười:

- Sao lại liên quan gì tới Hương Lan chứ ?

- Anh nhanh quên quá đấy. Chẳng phải anh đã nói rằng nhìn thấy Hương Lan lần đầu anh đã quý mến cô ấy rồi sao ?

Giờ thì Huy Linh mới nhớ ra, Nắng Hạ định nói về chuyện gì. Anh cười mỉm ẩn ý:

- Em dám nghe lén chúng tôi nói chuyện sao ?

Nắng Hạ bướng bỉnh :

- Thì sao nào ? có thế tôi mới biết rõ bộ mặt thật của anh chứ.

Huy Linh cố nhịn cười :

- Bộ mặt thật ? Thế tôi luôn giả tạo à ?

- Vậy mà đã có lúc tôi nghĩ tình cảm Huy Linh dành cho tôi là chân thành. Hóa ra với cô gái nào anh cũng nói được những lời như thế. Tôi không giống họ, không dễ mắc lừa anh đâu.
Đến lúc này thì Huy Linh không thể nhịn cười được nữa, anh cười phá lên làm Nắng Hạ ngơ người không hiểu gì. Anh nói đầy tình tứ với Nắng Hạ :


- Vui nhỉ ?

- Vui cái gì ?

- Bây giờ thì tôi đã biết trong lòng em cũng có tôi.

Nắng Hạ tái mặt :

- Anh có làm sao không vậy ? Anh đang ngủ mơ à?

- Ừ ! Tôi đang ngủ mơ đây. Huy Linh không hề nổi cáu:- Hóa ra Nắng Hạ không hẳn là không quan tâm để ý đến tôi.

- Anh lảm nhảm cái gì đấy ?

- Nắng Hạ có nghĩ là mình đang ghen không?

Đến lượt Nắng Hạ phá lên cười :

- Haha! Anh khéo tưởng tượng nhỉ ?

- Nếu không phải là ghen thì sao em lại để ý và giận tôi chuyện ấy chứ ? Thảo nào, hôm ấy đang vui vẻ nói chuyện bỗng dưng em lại không nói gì, giận dỗi tôi cả buổi. Nắng Hạ ngốc nghếch, nhưng đáng yêu quá ! Sao em lại có thể ngây thơ được như thế nhỉ ?

Rồi Huy Linh từ từ giải thích rõ cho Nắng Hạ. Anh nói cho cô biết tất cả những gì anh làm đều là muốn cho cô vui lòng mà thôi. Nắng Hạ đã nhận Hương Lan làm em kết nghĩa, anh không thể thờ ơ với Hương Lan mãi được, Nắng Hạ sẽ không vui. Nếu thích, Huy Linh có thể có hàng tá các cô xinh đẹp bao quanh, tại sao anh lại phải tốn lời để tán tỉnh 1 cô hầu gái chứ. Lý lẽ anh đưa ra gần như đã thuyết phục được Nắng Hạ. Cuối cùng anh quay ra hỏi Nắng Hạ :

- Nắng Hạ ! Như thế có gọi là ghen hay không ?

Nắng Hạ giãy nảy :

- Điên ! Anh là ai mà tôi phải ghen chứ ? Anh có là gì của tôi đâu nào. Vớ vẩn!

- Nắng Hạ ! Ngay cả tình cảm của mình như thế nào mà em cũng không rõ sao ? Hả cô bé ngốc của tôi !

Nắng Hạ xúc động vô cớ. Anh vừa gọi cô là gì nhỉ ? là " cô bé ngốc" của anh ư ? Tại sao điều đó lại khiến cô không nói thêm được gì nữa.

- Thôi! Em chuẩn bị đi, mình sẽ tới nhà cô Lan bây giờ đấy. Huy Linh nhắc nhở Nắng Hạ, anh đưa tay vào túi quần - hành động quen thuôc của anh. Trước khi mở cánh cửa bước ra, anh đã quay lại nói với Nắng Hạ rằng :

- Nắng Hạ! Em cần phải rõ một điều rằng tôi thật lòng với em. Tôi yêu em chứ không phải một ai khác. Không ai có thể thay thế em trong trái tim tôi cả. Tin tôi đi!

Cánh cửa đóng lại, chỉ còn một mình trong phòng với bao suy nghĩ lẫn lộn, Nắng Hạ không biết mình phải làm gì tiếp theo. Tin Huy Linh ư? Tin hay không thì có gì thay đổi sao ? Tôi và Huy Linh không thể đến với nhau, tại sao Huy Linh còn đối xử tốt với tôi như thế ? Những gì Huy Linh vừa nói sao tôi có thể nghĩ đó là giả dối được ? Tôi tin Huy Linh rồi mà, tại sao Huy Linh mãi làm tôi khó xử thế này ?


Bình luận

Truyện đang đọc