HUYỀN THOẠI CHUÔNG GIÓ


Huy Linh quay nhìn Nắng Hạ chằm chặp, cô không hiểu ý, cao giọng:

- Gì?

Huy Linh thì thầm:

- Em quên lời của nội rồi sao? Không sợ nội à?

Nắng Hạ ngu ngơ, Huy Linh nhấn mạnh:

- Anh…sẽ..về..méc…nội…

Nghe cách xưng hô này Nắng Hạ mới chợt nhớ ra:

- Ấy chết!

Rồi nhanh như cắt, cô quay người liếc mắt dò thái độ của mọi người xung quanh. Cũng may mà chẳng ai để ý. Cô quay lại Huy Linh:

- Thì cũng phải từ từ cho quen đã chứ.

- Trời! vậy đến bao giờ? Lại còn lý sự nữa.

- Kệ người ta. Kệ… em….Nắng Hạ dài mồm ra rồi 2 người cùng cười tít mắt mà đâu có biết Hữu Trí vẫn đang đều đều dỏng tai nghe câu chuyện của 2 người.

Một lát sau tất cả trở về như ban đầu. Nắng Hạ thì thả tóc dài ra sau lưng, mái tóc thướt tha hiếm có khiến nhiều chàng trong phòng phải liếc mắt nhìn trộm. Nhất là cái anh chàng Hữu Trí kia, gần đây cứ nhìn cô với ánh mắt dò xét lạ lùng.

Ban giám khảo đã bàn bạc xong xuôi, để không mất thời gian thêm nữa, vòng 3 sẽ thay đổi thành … 2 đôi nào ngã xuống nước muộn nhất sẽ vào chung kết. Tất nhiên là Nắng Hạ cùng gia đình Huy Linh rất vui rồi, vì cô là người ngã muộn nhất mà.Vòng cuối, Nắng Hạ - Huy Linh, cô ả họ Kim – Hữu Trí sóng đôi cùng nhau đi ra mắt khán giả. Nhìn sự tự tin của đôi ả họ Kim, nỗi lo lắng trong lòng Nắng Hạ càng tăng lên gấp bội. Cuộc thi đã ngày một thêm gay gắt.

Hai cô gái sẽ được ở riêng một phòng, hai chàng trai ở một phòng riêng khác. Mỗi gian phòng đều được bày sẵn những đồ vật giống nhau, và trong khoảng thời gian quy định, mỗi người sẽ chọn cho mình một món đồ gắn liền với tình yêu của hai người. Đôi nào có sự lựa chọn giống nhau và có lời bình luận về ý nghĩa tình yêu đó hay sẽ giành được giải nhất, là đôi bạn tình đẹp nhất năm nay.

Mười món đồ là mười thử thách: sợi dây chỉ đỏ, đôi chuông gió, chiếc khăn len, áo, bông hoa hồng… Nắng Hạ đã đi đi lại lại đến vài chục lần rồi mà cô vẫn chưa thể quyết định được nên chọn món đồ nào cho phù hợp, món đồ nào là món đồ Huy Linh cũng chọn mang ra đây nhỉ?


Nghĩ đi nghĩ lại thì có lẽ đôi chuông gió này là gắn liền với tình yêu của hai người nhất, Nắng Hạ nhắm khẽ mắt, đưa hai tay ra cầu nguyện cho Huy Linh cũng chọn đôi chuông gió.

Bên phòng này, Huy Linh cũng đắn đo, rồi anh vui vẻ cầm đôi chuông gió đặt nhẹ vào trong giỏ. Chỉ cần một lát nữa thôi là sẽ biết cô và anh có thực sự hiểu nhau.

Nắng Hạ sau một hồi “chắp tay” cầu nguyện, cô toan đưa tay ra lấy đôi chuông gió thì chuông báo hiệu đã hết giờ cũng vang lên, lập tức tủ kính tự động đóng lại và khóa tất cả những món đồ vào bên trong. Nắng Hạ tái mặt lo sợ, cô cố gắng tìm cách để mở chiếc tủ kính ra nhưng không thể. Chiếc giỏ thì vẫn trống trơn, phải làm sao bây giờ? Ả họ Kim nhìn cái dáng luống cuống gần như sắp khóc của Nắng Hạ cũng thấy hả hê, cô ta bật cười khúc khích.

Đôi họ Kim sau khi bốc thăm thì ra sân khấu trước. Họ cùng chọn một món đồ là sợi chỉ đỏ. Lời lẽ thuyết trình cho tình yêu của họ đó là muốn sợi chỉ đỏ thắt chặt hai người mãi gần nhau, sợi chỉ minh chứng cho tình yêu họ dành cho nhau, và tình yêu này là mãi mãi và vĩnh cửu… Tất cả mọi người nghe xong đều vỗ tay cho bài thuyết trình tuyệt vời đó.

Đến đôi còn lại.

Nắng Hạ chần chừ, rồi cô cũng bước ra cùng chiếc giỏ trên tay mà bên trong không có gì. Trao chiếc giỏ cho người dẫn trương trình, Nắng Hạ nín thở nhìn Huy Linh, ánh mắt là hàng ngàn lời xin lỗi. Huy Linh khẽ mỉm cười âu yếm và gật đầu trấn tĩnh cô.

Người kiểm tra bất ngờ, cả khán giả ngồi dưới cũng bất ngờ trước kết quả mà người ta vừa thông báo “ Trong giỏ không có gì, chiếc giỏ hoàn toàn trống trơn”. Một tiếng ồ vang lên thật to cùng những lời bàn tán xì xào bên dưới.

Nắng Hạ nhắm chặt mắt và nhìn Huy Linh hối lỗi. Huy Linh đứng bên cạnh, mặt anh đỏ lên và anh cũng quá bất ngờ với những gì người ta vừa thông báo.

Dù sao cũng thua, nhưng Nắng Hạ vẫn bước ra và thuyết trình cho tình yêu của mình:

- Có lẽ mọi người còn đang ngạc nhiên khi trong giỏ hoàn toàn trống rỗng. Thực ra thì không phải vì tình yêu của tôi và Huy Linh không có món đồ nào gắn liền mà là vì với tôi, chẳng có đồ vật nào nói đúng và chính xác tình yêu của tôi và Huy Linh cả.

Nắng Hạ im lặng trong giây lát khi cả khán đài bên dưới ồ lên.

- Huy Linh đẹp trai, lại tốt tính, giỏi giang nữa. Tóm lại thì Huy Linh là mẫu người lý tưởng để người con gái chọn làm bến đỗ của cuộc đời.

Tiếng ồ vang lên to hơn lúc nãy.

Nắng Hạ tiếp tục:

- Tôi yêu Huy Linh từ khi nào tôi cũng không rõ, chỉ biết rằng có những lúc xa Huy Linh, tôi không biết phải làm gì cả, cuộc sống quanh tôi như ngừng hoạt động, mọi việc đều trở nên vô nghĩa và tôi thấy trống trải vô cùng.

Tiếng ồ càng to hơn…


- Tôi yêu Huy Linh vì Huy Linh đẹp, vì Huy Linh tài giỏi, vì Huy Linh tốt bụng… Có lẽ đúng! Nhưng tôi nghĩ, một điều quan trọng hơn cả đó là… Tôi yêu Huy Linh cũng đơn giản lắm, vì Huy Linh là Huy Linh, là Huy Linh mà không phải là một ai khác. Tôi yêu Huy Linh, em yêu anh…Huy Linh ơi! Mãi mãi…sẽ không bao giờ thay đổi.
Kết thúc cho bài thuyết trình của Huy Linh là những tiếng vỗ tay vang dộn mãi không dứt. Nhưng cho dù bài thuyết trình có hay đến mấy thì khi hai người không cùng chọn một món đồ, hai người vẫn là đôi thất bại. Song đối với Huy Linh, khi nghe thấy những lời tự đáy lòng của Nắng Hạ thì cũng đủ cho anh hạnh phúc rồi. Anh chỉ muốn chạy ngay ra ôm cô vào lòng, nhưng anh đã không làm thế. Đến lượt Huy Linh, anh đưa giỏ cho người kiểm tra. Nắng Hạ qua chỗ anh, cô buồn rầu nói : - Em xin lỗi.

Huy Linh mỉm cười : - Ngốc ạ!

Từng giây trôi qua như mang theo tiếng đập của con tim. Bao con người đều hướng về chiếc giỏ. Chờ đợi và chờ đợi.

Người kiểm tra nhấc chiếc khăn đỏ lên.

- Ồ…ồ…ồ…

Có tiếng vỗ tay vang lên, rồi tất cả cùng vỗ tay dẫu cho người kiểm tra chưa thông báo kết quả.

Chiếc giỏ được giơ lên cao hơn, đồng thời giọng người kiểm tra cũng vang lên:

- Trong giỏ cũng không có gì cả?

Nắng Hạ giật mình, còn Huy Linh quay nhìn cô mỉm cười hạnh phúc, bài thuyết trình của Huy Linh cũng thật ấn tượng:

- Cuộc đời thật ưu ái khi cho anh gặp Nắng Hạ. Em đến và sưởi ấm cuộc đời anh, em cho anh hiểu cảm giác khi biết cho và nhận tình yêu thương giữa con người với con người là như thế nào. Em giúp anh hiểu được cuộc sống này tươi đẹp biết bao nhiêu, em cho anh có niềm tin vào cuộc sống, cho anh hiểu rõ được chính con người mình hơn. Và món quà mà tạo hóa đã ban tặng cho anh chính là em – người con gái có tên Nắng Hạ - một cái tên không khi nào thôi tỏa sáng. Anh yêu em, mãi mãi và trọn đời., luôn bên anh và đừng bao giờ rời xa anh nhé. Hãy hứa đi em, cô bé ngốc của anh ơi!

Huy Linh kết thúc bài thuyết trình mà phía dưới chẳng có phản ứng gì cả.Tất cả im lặng, xúc động. Cảm động và suy nghĩ nhiều về tình yêu. Một lát sau, tiếng vỗ tay vang lên, vang mãi, rồi họ đứng cả dậy, vỗ tay hưởng ứng. Nắng Hạ đứng đó bất ngờ và vô cùng xúc động. Giờ đây một cảm xúc mãnh liệt dâng trào trong lòng cô không rõ. Cô tự hỏi đó có phải là tình yêu?

Huy Linh bước đến ôm Nắng Hạ vào lòng, tiếng hò reo không ngớt reo lên bên dưới. Không gian và thời gian đều tràn ngập hương men ngọt ngào của tình yêu. Màu hồng đã phủ kín lên mọi ngõ ngách trong thung lũng xanh trải dài.

-Anh yêu em! Anh yêu em. Huy Linh nói mãi không thôi câu nói đó. Dường như tất cả những gì anh nói đều không thể nào diễn tả hết một phần tình yêu mà anh dành cho cô. Nước mắt cô chảy dài xuống hai gò má nóng hổi. Cảm xúc trong cô đang lộn xộn thật khó tả.
- Em cũng thế. Cô ngập ngừng.

- Em nhắc lại đi. Huy Linh như không tin vào tai mình, không tin vào những gì mà anh vừa nghe thấy.


- Em cũng thế. Em… yêu anh.

- Ngốc ạ! Có thế mà cũng khó nói, chẳng chịu nói ra sớm. Anh ngỡ em ghét anh lắm cơ.

Tiếng một ai đó bên dưới hò vọng lên:

- Hôn nhau đi.

Rồi mọi người cùng hô hứng:

- Hôn đi…hôn đi…hôn đi.

Nắng Hạ đỏ mặt ngượng ngùng, Huy Linh mỉm cười hạnh phúc, anh quay nhìn mọi người bên dưới, rồi quay lại nhìn Nắng Hạ. Đôi mắt anh mới đẹp làm sao. Đôi mắt nhìn thấu vào tâm hồn ngây thơ của cô. Anh cúi người đặt lên môi Nắng Hạ một nụ hôn. Trong hạnh phúc ngất ngây, hai người đã quên hẳn rằng nơi họ đang đứng là chính giữa sân khấu, ánh đèn sáng chập chờn lấp lánh. Một cảnh lãng mạn vô cùng.

Mọi người vỗ tay hò hét, cổ vũ nhiều hơn. Cho dù ngày hôm nay có chiến thắng hay thất bại thì Huy Linh và Nắng Hạ đã có được thành công lớn cho riêng mình. Hai con tim đã cùng chung một nhịp đập, chân trời xa đã ánh lên màu của hạnh phúc lứa đôi.

Huy Linh nắm tay Nắng Hạ, 2 người cùng chào rồi lui vào bên trong.

Chỉ một lát sau, 2 đôi đều phải tách nhau ra, trong thời gian chờ đợi kết quả cuối, mỗi đôi sẽ tham gia một trò chơi vui vui.

Những câu hỏi sẽ đưa ra, và 2 người ngồi cách xa nhau sẽ cùng trả lời, để xem có bao nhiêu câu trả lời khớp nhau.

Câu 1: hai người dự định đến bao giờ thì cưới nhau?

Huy Linh : cuối năm nay.

Nắng Hạ luống cuống một hồi: - Khi tôi 27 tuổi, tức là 9 năm nữa.

Câu 2 : Sau khi cưới nhau 2 người dự định làm gì?

Huy Linh : sẽ sinh nhiều đứa con đáng yêu.

Nắng Hạ : đi hưởng tuần trăng mật. Tât nhiên là thế rồi.

Người hỏi: Cho tôi hỏi thêm, “ hưởng tuần trăng mật”là như thế nào ạ? Có phải là sinh một đàn con đáng yêu không?


Nắng Hạ ( ngơ người). Cô nhớ ra ở đây là thế giới khác trên kia, cô cười và gật đầu để không phải giải thích thêm.

Câu 3 : Hai người sinh con đầu lòng, mong là con gái hay con trai?

Huy Linh: sinh đôi, 1 trai, 1 gái.

Nắng Hạ : con gái, con gái đầu lòng rất tốt.

Câu 4: Tên con đầu lòng dự định sẽ đặt là gì?

Huy Linh: tên là Hạ Linh nếu là con gái, Linh Hạ nếu là con trai ( nói ngay không cần suy nghĩ).

Nắng Hạ ( ngẫm nghĩ một hồi): Tên là Huyền Anh nếu là con gái, Quốc Anh nếu là con trai. Câu 5: Hai người dự định sinh mấy đứa con?

Huy Linh: đúng 10 con ( 5 trai, 5 gái) ( Ha Ha!)

Nắng Hạ: 1 con. Phải kế hoạch chứ. Cùng lắm là 2 con: 1 trai, 1 gái. Nắng Hạ hào hứng quên mất mọi chuyện đang diễn ra tại vương quốc không liên quan gì tới thế giới bên ngoài cả. Cô cũng quên cả việc cô đang trả lời những câu hỏi có liên quan trực tiếp đến cô và Huy Linh. Còn rất nhiều những câu hỏi khác nữa mà Nắng Hạ và Huy Linh trả lời, 10 câu tất cả mà chẳng có câu trả lời nào khớp nhau. Khi 2 người đã hỏi Nắng Hạ và Huy Linh mang kết quả ra đối chiếu với nhau thì đúng thực sự là cả khán phòng được cả trận cười nghiêng ngả. Khỏi phải nói, Huy Linh cũng đến nước bò ra mà cười mất. Đến cả Nắng Hạ cũng có lúc bất ngờ và gần như sốc nặng trước những câu trả lời hồn nhiên của Huy Linh. Mọi người đều vui vẻ hòa chung vào không khí của ngày hội tình nhân. Ai cũng cười thật nhiều mà trút bỏ những ưu phiền đời thường.

Rồi giờ phút quan trọng nhất cũng đã đến. Ánh sáng của ánh điện cũng như căng lại theo sự hồi hộp của mọi người.

Trên tay người dẫn chương trình đã có kết quả chính thức. Đôi nào sẽ là đôi tình nhân đẹp nhất năm nay, mới chỉ có ban giám khảo và người dẫn chương trình được biết.

- Kính thưa mọi người, chỉ một lát nữa thôi là mọi người sẽ biết cặp đôi chiến thắng năm nay. Trong 2 đôi vào chung kết ngày hôm nay, đôi nào cũng xứng đáng, đôi nào cũng đẹp nhưng cuộc thi lại chỉ được chọn một, chúng tôi đã phải cân nhắc rất nhiều, và cuối cùng đôi tình nhân đẹp nhất năm nay đó là….

Anh ta dừng lại một lát, tất cả mọi con mắt đều dồn về phía anh. Bố mẹ và nội Huy Linh khỏi phải nói, trái tim 3 người cứ đập lên từng hồi dồn dập không ngừng nghỉ. Huy Linh quay sang Nắng Hạ, cô cũng hồi hộp và run lắm, anh nắm tay cô trấn an:

-Nắng Hạ cho dù kết quả có như thế nào thì ngày hôm nay anh đã chiến thắng, phải không?

Nắng Hạ cúi đầu, ánh sáng mờ mờ không đủ để làm ánh lên vệt hồng trên má Nắng Hạ. Co e thẹn quay đi tránh ánh mắt của Huy Linh- cái nhìn xuyên thấu luôn làm cô lúng túng. Huy Linh bắt Nắng Hạ phải đối diện với sự thật:

- Nắng Hạ chẳng lẽ em ngại ngay với cả tình yêu của chính mình hay sao?

Nắng Hạ toan nói thì tiếng loa ngoài vọng vào:

-Xin chúc mừng đôi của cậu Hữu Trí và cô Kim Hương Lý. Đôi của 2 người đã rất tuyệt trong đêm nay. Nắng Hạ nghe tiếng vỗ tay, hò hét của mọi người bên ngoài mà thấy lòng mình trống vắng và buồn quá. Vậy là cô đã làm cho tất cả phải thất vọng. Cô chẳng làm được gì cho gia đình Huy Linh cả.


Bình luận

Truyện đang đọc