HUYỀN TRUNG MỊ

“Người rét run, đi tiểu không được, thật đúng là triệu chứng của thận hư rồi.” Vô Phương vừa đi vừa nói với Cù Như: “Loại bệnh này đối với nam giới quả thật rất mất mặt, để ta vào khám cho y, em ở bên ngoài chờ ta, tránh nhiều người làm y tự ái.”

Cù Như ngơ ngác *ớ* lên, “Thật ra sư phụ rất để ý đến lệnh chủ đấy chứ.”

Vô Phương khựng bước, để ý ư? Chẳng qua chỉ là chút lòng tư bi của đại phu mà thôi. Mà đến tận cửa khám bệnh khác với xem mạch ở núi Thập Trượng, còn phải xem xem người ta có tiện không nữa, chứ lỗ mãng xông vào phòng ngủ như thế thì quá không phải phép rồi.

Nơi lệnh chủ ở đương nhiên là cung điện sang trọng nhất Yểm Đô. Trước mặt Vô Phương là bậc thềm ngọc thạch cao cao và lộ đài rộng lớn kéo dài tít tắp, cột trụ với mái hiên đều đen kịt nhưng trông bóng bẩy dưới màn trời mây mù vạn dặm. Trong chính điện có treo bảng hiệu khá ra vẻ, tuy nhiên lại không nhìn rõ bốn chữ kia viết gì, chỉ cảm thấy từng nét ngang nét dọc đầy khí thế phi phàm, là kiểu chữ nàng chưa từng thấy bao giờ.

Trước điện có tượng đất đứng trực, thấy nàng đến thì vội tiến lên nghênh đón. Yêu giới thật ra cũng chả có bao nhiêu quy củ cấp bậc, chung đụng đều tùy tính mà xử. Vô Phương được trọng đãi như vậy thì lại đâm ra có phần không quen.

“Yểm hậu.” Tượng đất hết sức mừng rỡ, “Cuối cùng ngài cũng đến, lúc chúa thượng đau đớn toàn gọi tên ngài đấy, ngài mau vào xem đi.”

Cái gì mà toàn gọi tên nàng, hẳn là thổi phồng thôi, đúng là không từ chuyện gì để kéo quan hệ giữa cả hai gần thêm mà. Nàng xách váy, thuận miệng hỏi: “Sao thế, nghiêm trọng lắm ư?”

Tượng đất gật đầu cái rụp, “Rất nghiêm trọng ạ. Cũng may Yểm hậu là linh y, sau này mấy bệnh thấp khớp gì đó của lệnh chủ đã có người theo sát chữa trị rồi.”

Nàng âm thầm lắc đầu, nghe thế nào cũng thấy đám tượng này toàn muốn phá hủy bậc đài mà Bạch Chuẩn đã dày công xây dựng.

Vô Phương chậm rãi đi lên bậc thềm, tấm biển kia nhìn càng thêm rõ ràng nhưng vẫn không hiểu được nội dung. Nàng buột miệng hỏi: “Trên biển viết gì thế?”

“Cẩn thận bậc thềm.” Tượng đất đáp.

Nàng ngạc nhiên *hả* một tiếng, đã đi gần hết rồi mà còn bảo nàng cẩn thận nấc thang làm gì vậy.

Tượng đất cười chỉ vào tấm biển kia, “Đấy là thể chữ riêng của Yểm Đô chúng ta, do lệnh chủ sáng tạo ạ. Trên biển viết là ‘cẩn thận bậc thềm’, bởi vì bậc thềm này cũng khá cao mà.”

Vô Phương vỡ lẽ, nàng còn cười thầm được chứ Cù Như thì không, lập tức tuôn ra một tràng cười ha hả, không thèm chừa mặt mũi cho người khác nên ngay đến tượng đất cũng cảm thấy lúng túng. Vô Phương hắng giọng nhắc nhở cô bé chú ý thái độ thì cô bé mới hiểu ý, cố nuốt tiếng cười vào bụng lại.

Tượng đất xấu hổ chìa tay vào trong điện, “Nơi này vốn cũng là tẩm cung của ngài, song ngài không chịu đến thành ra bây giờ chúa thượng đành phải phòng không gối chiếc.”

Cù Như liếc mắt nhìn nàng, nhưng Vô Phương chẳng hề động lấy lông mày, chỉ xoay sang dặn dò: “Em chờ ở bên ngoài.” Dứt lời nàng nhận lấy hòm thuốc trên vai cô bé, một mình bước qua khung cửa vừa cao vừa hẹp tiến vào.

Bên trong quả nhiên treo đầy lụa đỏ chót, hỉ khí từ mấy hôm trước vẫn còn vương vất. Nàng không muốn đánh giá cách bày trí phòng của lệnh chủ, cất giọng gọi ‘Bạch Chuẩn’.

Sau tấm bình phong to kềnh lập tức truyền đến giọng nói yếu ớt: “Nương tử, nàng đến rồi đấy à, vi phu ở đây…”

Nghe thấy giọng lệnh chủ, Vô Phương liền biết bệnh chàng chả có gì nghiêm trọng cả, nhưng nếu đã đến thì cũng phải vào xem sao. Nàng theo tiếng nói, vòng qua bình phong, xuyên qua hai lớp rèm châu, rốt cuộc cũng thấy chàng nằm vùi trong tấm chăn thêu hình uyên ương xanh đỏ lòe loẹt.

Thấy hôn thê vào, lệnh chủ cố chống người nhỏm dậy, khách sáo nói bằng giọng yếu ớt: “Ta đã bảo không được quấy rầy tới nương tử rồi, là tên nào lắm mồm để lộ thế?”

Lắm mồm hay không, tạm thời không quan trọng. Nàng nói: “Ngài đưa tay ra đây để ta bắt mạch cho.”

Lệnh chủ miệng thì đáp không cần nhưng lại giơ tay ra ngay. Các ngón tay nhỏ nhắn của nàng vừa đặt lên cổ tay, chàng nhất thời cảm thấy khoan khoái đến từng lỗ chân lông.

Hôn thê ngồi trước giường, vẻ mặt đầy tập trung. Lệnh chủ luôn cảm thấy phái nữ khi đang làm việc là thu hút nhất, chàng say mê nhìn nàng, bình tĩnh hỏi với giọng điệu rất khớp với tình hình giả bệnh lúc này: “Sao rồi? Có phải ta không chữa được không?”

Vô Phương thu tay lại, nghiêm mặt nói: “Lúc ta tới có nghe đại quản gia miêu tả triệu chứng của ngài, hắn nói ngài rét run người, chỗ kia bị tắt… Không đi được à? Bao lâu rồi?”

Lệnh chủ khó hiểu hỏi lại: “Gì không đi được?”

Giấu bệnh sợ thầy không phải thói quen tốt, nàng cũng không khách khí, nói thẳng luôn: “Nghe nói ngài đi tiểu khó khăn, nếu ngài không ngại thì có thể để ta nhìn xem.”

Lệnh chủ tái mét mặt, vừa sợ vừa hãi, đưa tay che lấy phần dưới rốn ba tấc, “Ai nói ta không được? Đại quản gia? Thằng tượng đó bị đần đấy, chính vì vậy ta mới chọn hắn quản lý tài vụ ở Yểm Đô, không sợ hắn bỏ túi riêng. Nàng đừng nghe hắn nói bậy… Muốn xem cũng được, động phòng ngay bây giờ đi.”

Vô Phương bực bội quát liền: “Chỉ nhìn một lần mà phải chịu trách nhiệm cả đời? Ta là thầy thuốc đấy.”

Chàng bày vẻ mặt dân nữ bị cường hào muốn sờ mó, “Ta là người bảo thủ, nàng đồng ý thì hôm nay động phòng luôn, sau đó ta mới có thể để nàng xem.”

Trên đời này lại có ai đồng ý mua bán lỗ vốn vậy sao, nàng cau mày, thu tay lại, nói: “Vậy coi như thôi đi. Trước đó Ly Khoan Trà nói Tàng Thần tiễn có vẻ khác thường, là thật sao?”

Lệnh chủ nghe hỏi nhưng không hề đáp lại, đúng là có chuyện Tàng Thần tiễn hiện ra sáng xanh, nhưng Ly Khoan lại không biết hàm ý của hiện tượng này là liên quan đến số mệnh tương lai của chàng chứ không phải về sức khỏe. Thật ra nếu không dùng đến mũi tên này, số mạng của chàng có lẽ sẽ không bị ảnh hưởng. Song bây giờ đã lôi nó ra thì bất kỳ chuyển biến nào của nó đều có liên quan đến chàng.

Chàng nhìn mặt nàng, suy tính một lúc, vẫn không trả lời thẳng vấn đề của nàng mà hỏi: “Nương tử à, sau này chúng ta thành thân rồi, bất luận ta đi đến đâu, nàng đều sẵn lòng đi theo ta chứ?”

Vô Phương lườm chàng, “Ta chưa từng nghĩ đến việc gả cho chó thì phải theo chó.”

Lệnh chủ tất nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nàng, “Sao nàng lại mắng chửi người ta thế, ta có phải là chó đâu. Ý ta là phu thê không nên tách ra, dù không ở Phạn Hành Sát Thổ thì vẫn luôn như keo như sơn.”

Vậy là nàng lại bị gạt rồi, lệnh chủ vốn không hề bị bệnh, phí công nàng vội vã chạy đến đây, đều vì hứng thú vớ vẩn của đối phương cả.

Vô Phương cất gối kê tay vào trong hòm thuốc, hờ hững nói: “Ta là sát hung sống khi nào hay khi nấy, chuyện sau này ai nói trước được? Hôm nay ta đến là để thăm bệnh cho lệnh chủ, mời lệnh chủ trả tiền khám đi.”

Lệnh chủ cảm thấy mình bị đối xử bất công, “Nàng đâu có dùng thuốc cho ta, vì sao phải trả tiền khám?”

Nàng lạnh lùng bật cười, “Ngài cho rằng ta lặn lội đường xa chạy đến Yểm Đô chỉ để sờ cổ tay ngài thôi à? Cho dù không dùng thuốc, nhưng ta đã đến tận nhà khám thì phải được trả phí.”

Lệnh chủ bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Người một nhà cả mà, sao phải rạch ròi như thế chứ. Thật ra ta làm vậy là vì hy vọng nàng có thể tới đây nhiều hơn, dù sao Yểm Đô mới chính là nhà nàng… Mà nói đi nói lại thì nàng vẫn rất quan tâm tới ta, bằng nếu không sao vừa nghe Ly Khoan báo nàng đã nóng lòng chạy tới chứ?”

Vô Phương phát hiện lão yêu này càng lúc càng đáng ghét, lợi dụng sự thương cảm của người khác mà còn chẳng biết xấu hổ, đắc ý nói như đúng rồi ấy. Nàng đứng lên bảo: “Ngài đã qua độ tuổi ngây thơ rồi, về sau còn bày trò bịp bợm này nữa thì đừng trách ta châm kim lên mệnh môn* của ngài.”

(*Mệnh môn là một trong những huyệt vị có tầm quan trọng hàng đầu, bởi nó được coi là “cửa ngõ sinh tử” hay cánh cửa kết nối vận mệnh. Huyệt mệnh môn đại diện cho thận và các chức năng bài tiết.)

Dứt lời nàng sầm mặt xoay người rời đi. Lệnh chủ chân trần đuổi theo ngay, thấy nàng sắp ra tới cửa thì vung tay áo lên, cửa điện lập tức đóng lại. Phòng tối đi, ngọn đèn trong góc tường liền tự động sáng lên, ánh nến nhảy múa khiến gian phòng trông như điện Diêm La dưới Cửu U.

Vô Phương hành y cứu tế khắp nơi, người khác đều rất kính trọng nàng, xưa nay không có ai dám mạo phạm nàng. Vóc người của lệnh chủ vô cùng cao lớn, sáp lại gần liền như một ngọn núi, chiếc mũ trùm đen ngòm đổ bóng lên người nàng, không biết một chớp mắt tiếp theo sẽ làm ra chuyện gì.

Nàng lùi lại hai bước, thủ thế chuẩn bị tấn công, “Bạch Chuẩn, ngươi hãy tự trọng một chút, đừng ép ta ra tay.”

Lệnh chủ không nói lời nào, giữ nguyên tư thế này cả buổi không nhúc nhích. Đến khi nàng định nhảy lên đánh, chàng mới buồn bã nói: “Nàng muốn về nhà thì để ta đưa nàng về. Chờ ta mang giày rồi chúng ta lên đường.”

Nói xong chàng xoay người kéo cửa tủ ra, bên trong chất đầy giày, đếm sơ không dưới hai mươi đôi, giày đen, giày mũi vểnh, ủng da đính lông… kiểu dáng chủng loại hết sức phong phú.

Vô Phương thật sự không biết nên nói gì cho phải nữa, tư duy của vị này thật sự không thể đoán được. Cũng may chàng không có ý đồ xấu xa gì, lực sát thương lớn nhất của mỗi trò ngốc xít cũng chỉ khiến người ta dở khóc dở cười mà thôi.

Nàng nhẹ thở ra một hơi, đứng cạnh nhìn chàng lướt tay qua đống giày, cuối cùng dừng lại trên đôi ủng, “Đôi này được không? Ta muốn dẫn nàng tới núi Biên Xuân du ngoạn, đi đôi này có thể ôm nàng chạy, rất tiện.”

Không để ý đến lời chàng, nàng bỗng nhiên vỗ tay, “Rốt cuộc ta cũng biết chân thân của ngài rồi, ngài là một con rết tinh!”

Lệnh chủ ngớ ra, đi hai mươi mốt đôi giày chính là rết tinh, vậy đi mười lăm đôi giày là rết nhà à? Chàng cảm thấy vị hôn thê đôi khi cũng không thông minh mấy, không thông minh cũng tốt, có thể cùng vui đùa.

Chàng xoa đầu nàng đầy yêu chiều, “Thu thập giày là sở thích của ta, không liên quan chút nào với chân thân cả. Ta không để ý tới xiêm y nhưng rất xem trọng việc bảo vệ đôi chân, bởi vì khi còn bé có lần chạy nhanh quá nên vấp phải ngón chân. Nàng cũng biết rồi đấy, giáp xác bị thương rất lâu lành.”

Vô Phương vốn chỉ định trêu chơi thôi, song nghe chàng nhắc đến giáp xác thì tim liền đập mạnh một cái. Giống gì mà mọc vảy trên chân nhỉ? Nàng kinh ngạc hỏi chàng: “Ngài là rồng sao?”

Lệnh chủ nhíu chặt mày, “Mấy cô nương các nàng chỉ biết thích rồng, rồng có gì hay chứ, mấy con bèo bọt không có triển vọng thì sớm muộn gì cũng bị Ca Lâu La* ăn mất, còn con xuất sắc thì cả ngày phải bận trị thủy làm mưa, nào có thong thả được như ta.”

(*Ca Lâu La, tức Garuda hay Kim sí điểu là một loài chim thần trong thần thoại Phật giáo. Nó được biểu hình bằng một con chim săn mồi có đầu người, với ba mắt và mỏ đại bàng. Ca Lâu La thích ăn rồng, một ngày có thể ăn một Long vương và năm trăm con rồng nhỏ.)

Chàng càng giấu, nàng càng tò mò, “Thật sự không thể nói ra chân thân của ngài à?”

Chàng ngẫm nghĩ, “Bây giờ vẫn chưa thể, nàng phải một lòng với ta thì ta mới có thể nói cho nàng hay. Bằng không để bị lộ ra ngoài, ta sẽ phải thành chân chạy cho người ta đấy.” Chàng đi giày vào, giẫm giẫm hai cái rồi phấn chấn nói: “Nương tử à, ta dẫn nàng đi ngắm phong cảnh đây.”

Còn không đợi Vô Phương đồng ý, chàng đã ôm lấy nàng phóng lên trời, với một sức mạnh khổng lồ mà một sát hung chỉ biết cưỡi mây như nàng  hoàn toàn không cách nào hiểu nổi. Cơ thể bật thẳng lên cao với tốc độ quá nhanh khiến tim như trượt tới chân tới bụng luôn vậy.

Không muốn bị ôm, Vô Phương vùng vẫy muốn thoát ra, song gió quá lớn, tầng mây cuồn cuộn, khiến nàng gần như không thở nổi. Lệnh chủ vẫn tùy ý bộc lộ sự thần thông của mình, có lẽ là muốn khoe khoang trước mặt cô nương mình thích. Thấy nàng khó thở, chàng liền giơ tay áo lên che kín mặt nàng.

Kỳ quái, lão yêu xưa nay không đổi xiêm y mà tay áo lại có hương thơm như đinh hương.

Vô Phương còn đang mải mê suy nghĩ thì chàng đã lao nhanh xuống đất. Nàng luống cuống thoát ra khỏi lồng ngực chàng, cảnh tượng cỏ xuân trải khắp núi thành một tấm thảm xanh um đập vào mắt, nàng không khỏi ngạc nhiên cảm thán: “Ta cứ tưởng cỏ ở Phạn Hành Sát Thổ đều khô vàng cả… Nơi này chính là núi Biên Xuân sao? Quả nhiên danh bất hư truyền!”

Nhìn khắp năm nghìn do tuần từ Nam đến Bắc ở Phạn Hành, chỉ ở núi Biên Xuân mới có phong cảnh trữ tình. Cảnh đẹp có thể khiến tâm trạng vui vẻ, lệnh chủ cai quản Sát Thổ ngần ấy năm, nếu như ngay đến một nơi bồi dưỡng tình cảm cũng không có thì đập bể đầu đi cho rồi.

Chàng chắp tay sau lưng, gió thổi làm góc áo trùm bay bay, chàng kiêu ngạo giới thiệu với nàng: “Nơi này là đầu nguồn sông, nước chảy theo hướng Tây rồi tụ vào Ửu Trạch, ven dòng có mọc đủ các loại rau dại và đào dại, thức ăn mỗi bữa của ta đều được lấy từ đây về.”

Nói vậy đây chính là vườn rau tự nhiên của lệnh chủ? Vô Phương rất thích cuộc sống gần với thiên nhiên, nên vui vẻ nói: “Có thể đem một ít rau dền với hẹ về, hẹ có lợi với ngài lắm.”

Lệnh chủ cười hết nổi, “Thận của ta không có vấn đề gì cả.”

Nàng nói: “Biết rồi, biết rồi. Dù sao ăn vào không bổ chỗ này cũng bổ chỗ khác.”

Lệnh chủ vốn muốn sóng vai cùng nàng ngồi trên sườn núi thỏa thích  tưởng tượng về tương lai: Cuộc sống về sau của cả hai có rất nhiều việc cần thương lượng để đạt đến nhận thức chung, ví dụ như sau này ai quản nội ai lo ngoại, con do ai hoài… Kết quả Vô Phương lại vui vẻ đi hái rau dại, để lại một mình lệnh chủ đứng đó than thở.

“Ha ha ha ha…” Một tràng cười khàn khàn truyền đến, mang theo sự giễu cợt như có như không.

Lệnh chủ quay đầu tìm kiếm, phát hiện kẻ không biết sống chết kia ở trong bụi cỏ huyên. Đó là con U Yến, có vẻ ngoài giống vượn, lông tóc cuộn thành một búi trên đỉnh đầu, nó đang nhắm hai mắt nằm đó giả ngủ. Cũng như đám rau dại trái cây rừng, U Yến là đặc sản ở núi Biên Xuân. Vì hở chút là lại cất giọng cười vô duyên không đúng thời điểm, nên nó thường xuyên bị mấy cặp yêu quái đến hẹn hò đánh cho bươu đầu.

U Yến vốn thích thu hút sự chú ý của người khác, còn đang mê mải biểu diễn thì luồng khí giận dữ phát ra từ lệnh chủ khiến nó ý thức được tính nghiêm trọng của hành động mình vừa làm. Nó xoay mình ngồi dậy, chớp mắt nhìn lệnh chủ, chắc là kinh ngạc vì thấy chàng đen thui từ đầu tới chân mà cũng có được bạn tình. Uy hiếp khổng lồ từ đối phương khiến nó rùng mình bất an, lệnh chủ mới giẫm chân tiến tới một bước, nó đã lập tức chạy biến mất như một làn khói.

Lệnh chủ thu tầm mắt lại, quay lại đi theo hôn thê của mình, nhìn khuôn mặt vui vẻ của nàng mà vô cùng hài lòng. Trước kia nàng không mấy khi cười, phái nữ mà nghiêm túc quá sẽ hết dễ thương. Sống trên đời không nên nhăn nhó mãi, về sau cứ thế này thì tốt biết bao, chàng có thể đưa nàng đi khắp nơi nhìn đó đây, đi mệt thì dừng chân định cư luôn. Tạo một tòa thành, nuôi thêm mấy tượng đất cấp thấp để lo liệu những việc nặng, nghĩ thôi đã thấy tuyệt rồi.

Nàng nhổ rất nhiều rau dại chất thành một đống, không có đồ đựng nên ngoắc tay gọi chàng qua. Lệnh chủ vừa chạy vừa nhảy đến trước mặt nàng, vừa nói vừa toan cởi quần, “Hôm nay ta mặc quần dài, có thể thắt hai đầu ống quần lại, một ống đựng rau dại, một ống đựng trái cây.”

Vô Phương trắng bệch mặt, nghiêm nghị quát chàng: “Dừng lại, không được cởi! Sao có thể đựng đồ ăn trong quần chứ?”

Lệnh chủ rơi vào thế khó, nghĩ một lúc mới ngắt lá cây giơ lên trong gió, biến ra hai cái túi rồi giúp nàng bỏ rau dại vào.

Rất hiếm khi thấy thoải mái như thế, Vô Phương chống nạnh đứng trên sườn núi nhìn ra xa, thở dài cảm thán: “Tiếc thật, không có nắng nên cỏ dại không nở hoa được.”

Lệnh chủ nghe vậy, tiếc nuối bảo: “Ta không biến ra mặt trời được, ta chỉ là biết nặn bùn thôi. Có điều nương tử thích hoa dại sao? Nếu thích thì ta sẽ tặng nàng cả núi.”

Chàng vừa dứt lời, hoa khắp đồi núi lập tức nở rộ với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Tay chàng chỉ về hướng nào thì cơn sóng màu sắc cuồn cuộn phủ đến nơi đó, tạo thành một biển hoa bất tận.

Vô Phương bật cười, một nụ cười cực kỳ rạng rỡ, răng đều như bắp, mắt cong như trăng. Lệnh chủ vác túi ngẩn ngơ nhìn hôn thê, lần này hình như chàng biểu hiện cũng được đấy chứ. Cứ theo đà này thì không bao lâu nữa chàng có thể động phòng rồi, vui quá đi!

Bình luận

Truyện đang đọc