HUYỀN TRUNG MỊ

Lửa dưới đáy vực sục cháy ngùn ngụt, nhưng ánh lửa lại lạnh đến thấu xương. Không như những ngọn lửa bình thường, đây là tầng thứ bảy trong bát hàn địa ngục, tên là Hồng Liên Nghiệp Hỏa.

Các loại nghiệp hỏa đều có hình dạng khác nhau, tận mắt thấy mới là cảm nhận trực quan nhất. Còn cái cái gọi là ‘da thịt rạn nứt tựa đóa sen đỏ’ chỉ là ám chỉ khi lạnh đến mức tột đỉnh, cơ thể sẽ xảy ra biến hóa thôi. Nói tóm lại, bất kể thế nào thì chỉ cần rơi vào lửa là không có cơ hội siêu thoát. Lúc ác quỷ địa ngục hoành hành khắp nơi, Phật lấy nghiệp hỏa đốt một phát là coi như dọn dẹp được tất thảy. Nghiệp hỏa không ảnh hưởng đến Thần Phật đã đắc đạo, nhưng với những kẻ đang giãy giụa trên con đường tu hành, hễ chạm phải thì sẽ lập tức tan biến.

Ánh lửa bốc lên cô lập lệnh chủ và Vô Phương, mặt đất dưới chân run rẩy, cách biển lửa mười trượng có người đưa mắt nhìn, không nhìn rõ thần sắc trên mặt là gì. Trên không trung truyền đến từng trận tiếng Phạn do mười nghìn sa di tụng kinh, nghe như bài điếu ca siêu độ vong linh.

Vô Phương kéo lấy cổ lệnh chủ, “Lòng chàng thế nào ta đều biết, cả hai cùng chết thì không còn ai để trông cậy nữa. Nghiệp chướng của ta cứ để ta giải quyết, tốt xấu gì cũng phải mình ta gánh vác.”

Chàng nhất quyết không chịu, “Nàng gánh vác thế nào hả? Dấn thân vào nghiệp hỏa, bị đốt cháy không còn gì ư?”

Thật ra từ xưa đến giờ, nào có sát hung nào có được kết cuộc tốt đâu, trước kia nàng cho rằng chỉ cần một lòng hướng Phật thì có thể thay đổi được vận mệnh, kết quả cũng chờ được cánh cửa tình yêu mở rộng. Nếu hai người bất hòa không thể hòa giải được thì không nói, điều nàng không phục là bị kẻ thứ ba cố tình chen chân vào. Nàng và Bạch Chuẩn vốn đang yên ổn, song lại vì tư tâm của kẻ khác mà rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, thật sự vô cùng không cam lòng.

Nhưng không cam lòng thì có thể làm được gì? Chưa biết chừng sự hy sinh của nàng còn có thể giúp cho Bạch Chuẩn thành chính quả cũng nên.

Nàng âm thầm tính toán trong lòng mà không nói với chàng. Những Thần Phật kia đã tồn tại hàng tỉ tỉ năm, làm gì có chuyện bọn họ chẳng nhìn ra thủ đoạn của hộ pháp, sở dĩ không nói ra chính là vì đợi nàng tự đoạn tuyệt. Năm nghìn năm trước chuyện hộ pháp niết bàn đã kinh thiên động địa lắm rồi, cuối cùng trở thành hộ pháp lịch kiếp xong là có thể về quy vị, kẻ buông tay chính là Hoa Dữ chứ không phải hộ pháp.

Cái gì nên đến rốt cuộc cũng phải đến thôi. Nếu có một ngày Bạch Chuẩn tu thành quả vị, nếu đến lúc đó chàng lại bắt chước hộ pháp, đối với bản thân chàng lẫn Phật giới đều không phải là chuyện gì tốt.

Nàng là một sát hung bé nhỏ, không quan trọng gì, chỉ có trong mắt chàng ngốc kia mới quý báu hơn mạng sống của chàng thôi.

Nàng cười cười xoa mặt chàng, “Nói gì ta và chàng cũng có một thời gian bên nhau, thế là đủ rồi, nếu như bây giờ ta vẫn còn tu hành, bỏ lỡ tình cảm tốt đẹp như thế mới là tiếc nuối lớn nhất. A Chuẩn, chàng nghe ta nói đây…”

Chàng lắc đầu nguầy nguật, “Ta không nghe, không nghe gì hết…”

Nàng níu lấy tai chàng, “Di ngôn của ta mà chàng dám không nghe hả?”

Chàng khóc lóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, “Di ngôn cái gì, nàng muốn ta sống thật tốt, thành Tiên thành Phật, sau đó tìm một Minh phi sinh một đàn kỳ lân nhỏ chứ gì? Nói cho nàng biết, còn lâu ta mới chịu! Nàng chết ta cũng không sống nữa, không tin nàng cứ thử nhảy xuống đi.”

Nàng bị chàng chặn đầu, nói ra hết mọi suy nghĩ trong lòng nàng, đồ ngốc này, đôi khi khôn khéo quá lại khiến người ta đau đầu.

“Bây giờ đã không còn cách nào khác, ta mắc bẫy của hộ pháp, giết nhiều người như thế nên sẽ không có đường sống. Nếu dám làm trái lẽ trời thì đến cả chàng cũng sẽ bị trời phạt, chàng không bảo vệ được ta đâu, những bách tính kia đều vì ta mà chết, bọn họ vô tội, ta phải cho bọn họ một câu trả lời.” Nàng nhẹ nhàng đẩy chàng ra, “Chàng đi đi, nơi này không chống đỡ được bao lâu đâu, chàng nặng như thế, cả hai sẽ rơi xuống mất.”

Lệnh chủ không nói lời nào, bởi vì đã ôm quyết tâm liều chết rồi.

Chàng quay đầu căm phẫn nhìn lên trời, những gương mặt hòa nhã dễ gần kia nay đã trở thành đồng mưu của hộ pháp Khu Mật. Cớ gì mình vẫn phải bán mạng vì cái gọi là lẽ trời chứ? Bán mãi bán mãi, cuối cùng ngay cả nương tử của mình cũng bị kéo vào, dựa vào đâu?! Quanh thân chàng bốc cháy hừng hực, mắt đỏ ngầu, hổ phách trước ngực bắt đầu tan ra, trong hổ phách kia chính là nguồn căn phẫn nộ của Bất Động Minh Vương*.

(*Bất Động Minh Vương là hoá thân phẫn nộ của Đức Đại Nhật Như Lai để hàng phục những chúng sinh quá cứng đầu và hộ trì tam bảo trong những đời vị lai. Tên gọi khác của Ngài là Bất Động Kim Cang Minh Vương, Bất Động Tôn, Vô Động Tôn, Vô Động Tôn Bồ Tát, mật hiệu là Thường Trụ Kim Cang.)

Kỳ lân sinh ra từ lửa, chân hỏa của kỳ lân vốn là thiện họa, có thể quét sạch mọi tà ma. Nhưng không ai biết một khi kỳ lân nhập ma thì sẽ có cảnh tượng đáng sợ đến đâu.

Thần Phật trên trời thấy lớp vảy đen dần trở nên đỏ thẫm của lệnh chủ thì đưa mắt nhìn nhau, ngoài mặt vẫn bình tĩnh song trong lòng không khỏi cuống cuồng.

Liên sư luôn giữ thái độ phản đối trước kiếp số phức tạp này, ông nhìn chư Phật rồi sờ chòm râu ít ỏi của mình, bâng quơ nói: “Ép hắn phát điên thì có lợi gì cho quả vị sau này chứ?”

Có ai hôm nay lòng bình lặng như nước mà không đổi lấy từ tê tâm liệt phế của ngày trước đâu? Không điều khiển được thất tình lục dục thì chúng sẽ thành công cụ sắc bén làm hại bản thân thôi, phải nghĩ thoáng một chút chứ! Có điều con kỳ lân cứng đầu này sắp nhập ma rồi, nhập ma cũng không dễ xử lý lắm, đến lúc đó nó quậy trời náo đất, bọn họ lại phải bận bịu thu dọn.

Một vị Bồ Tát tốt bụng nhắc nhở Vô Phương: “Thụy thú thành ma, tội nghiệt ngút trời. Đến lúc đó sẽ bị sét đánh lửa đốt không ngừng, đi sai một bước, cả đời mãi không thoát thân được.”

Trên trời mây đen mù mịt, sấm sét xẹt qua xẹt lại giữa các tầng mây, như thể sẽ giáng xuống bất cứ lúc nào. Vùng đất dưới chân mất đi trọng tâm, dần dần nứt ra, Vô Phương đang đứng thẳng bỗng trượt một cái, may mà lệnh chủ tinh mắt kéo nàng sang chỗ mình. Ngoái đầu lại nhìn, đất đá nơi nàng đứng khi nãy rơi xuống biển lửa, chẳng mấy chốc đã biến mất. Nàng đau đớn khôn nguôi, nếu cứ tiếp tục thế nữa thì nàng sẽ liên lụy chàng mất. Phật ấn trên vai chàng từ màu vàng chuyển thành màu xám, nàng biết chàng đang vận sức, chuẩn bị cởi bỏ mọi ràng buộc bất cứ lúc nào.

Nàng túm lấy tay chàng, “Không được, chàng phải để cho những Thần Phật kia nhìn thấy, hắc kỳ lân sẽ không thành ma, trái lại chàng sẽ là đại vương kỳ lân lợi hại nhất núi Minh Vương.”

Ánh mắt chàng càng thêm kiên quyết hơn, “Ta lại có hứng thú đấu một trận với trời cao hơn đấy. Tội lỗi của nàng cứ để ta gánh vác, nếu nàng phải chết thì cũng có ta đỡ thay nàng, một mạng đổi một mạng, bọn họ cũng chẳng lỗ lã gì.”

Nàng chỉ cười chàng ngốc, dù chàng có chết thì tội nghiệt của nàng vẫn còn đấy, càng không đáng được tha thứ hơn.

Nghiệp hỏa dưới vách núi càng lúc càng dữ dội, sắp cháy tới tận vạt áo rồi. Chỗ đứng lại sụp mất nửa bên, lần này lệnh chủ còn chưa kịp bảo vệ nàng thì Vô Phương đã thuận thế nhường chỗ, tung mình nhảy xuống.

Chỉ mong mọi chuyện có thể cứ như vậy mà kết thúc, để nàng chết được yên tâm thoải mái. Nhưng đồ ngốc kia lại không chút do dự nhảy xuống theo nàng. Bị mái tóc dài xõa tung che lấp tầm mắt, nàng chỉ thấy chàng giơ tay muốn bắt lấy mình, nhưng khoảng cách càng lúc càng xa, nàng vẫn rơi xuống, còn chàng được một sức mạnh kéo lên. Nàng thở phào, may mà chàng không bắt kịp.

Hộ pháp đứng cách bờ như bị điện giật, chẳng ngờ cảnh tượng khi xưa lại tái hiện, vết sẹo đã đông cứng năm nghìn năm chợt nứt toác, đau đớn gấp nghìn vạn lần so với trước.

Không phải như thế, trong suy nghĩ của y Bạch Chuẩn có thể bảo vệ được nàng, tuyệt đối sẽ không đẩy nàng đến tình cảnh này. Nhưng người tính không bằng trời tính, y đã đánh giá thấp quyết tâm của nàng, vì Bạch Chuẩn, nàng đúng là có thể bất chấp mọi thứ.

Hoa Dữ… Đến tận bây giờ y vẫn còn nhớ ánh mắt cuối cùng của nàng. Một chớp kia liền trở thành dấu chấm hết cho cuộc tình của họ, tiền duyên đã tận, không thể gặp lại nhau, giờ nghĩ lại vẫn đau đớn như bị khoét tim. Y bỗng tỉnh ngộ, nàng yêu ai đã không quan trọng nữa rồi. Y biết mình không bỏ được nàng, dẫu đã qua năm nghìn năm, y vẫn có thể vì yêu mà máu chảy đầu rơi.

Rơi vào Hồng Liên Nghiệp Hỏa thì chỉ có kết cuộc hóa thành tro bụi, trong đầu y chỉ còn lại mỗi một suy nghĩ, đó là không thể để Vô Phương chịu nỗi khổ đó. Rốt cuộc nàng có phải là Hoa Dữ hay không, chẳng ai kiểm chứng được, nhưng dù trên người nàng chỉ có chút bóng dáng của Hoa Dữ, y cũng thề bảo vệ nàng bằng mọi giá.

Nếu sớm biết có ngày hôm nay, liệu y có hối hận vì lúc mưu đồ chẳng màng chi không? Thế cục do mình bố trí, cuối cùng lại hại chính y.

Y trút bỏ xác người, bay vụt về phía Vô Phương, có lẽ đây là lần hợp tác ăn ý nhất giữa y và Bạch Chuẩn, y chụp lấy cổ tay nàng ra sức ném lên, Bạch Chuẩn đỡ được nàng, còn may.

Chỉ tiếp xúc ngắn ngủi nhưng cũng đủ khiến trong lòng thỏa mãn, cuối cùng y đã làm được chút chuyện vì nàng. Đời này đã dâng cho nàng, ngoài phiền não thì không còn gì khác! Y thấy được sự khiếp sợ trong mắt nàng, cũng nhìn thấy bóng của bản thân trong đó. Chỉ mong nàng có thể tha thứ cho sự ích kỷ của y, bất kể kết cục có ra sao, chuyện duy nhất y có thể làm cho nàng là không để nàng rơi vào nghiệp hỏa.

Y rơi xuống, cảm nhận được sự bình tĩnh chưa từng có. Hơn năm nghìn năm qua luôn giãy giụa trong bàng hoàng, thật ra y cũng đã chán rồi. Vốn ngồi trên đài sen cao cao, thế tục nhiễu loạn chẳng chạm được đến chân, nhưng sau đó y gặp được Hoa Dữ, nàng như luồng sáng chiếu rọi sinh mệnh khô khan của y, cho dù vì thế mà trải qua nhiều trắc trở, tận lúc này y vẫn chẳng hề hối hận.

Sống hay chết chỉ cách nhau một lằn ranh, có lẽ đầu này oán trách, song tới đầu kia lại chỉ thấy nhớ nhung đối phương thôi.

Vô Phương nhìn hộ pháp rơi xuống, khuôn mặt với hàng mi dài và đôi mắt phượng kia, trước đây nàng chưa từng cẩn thận quan sát. Nỗi khắc khoải khi biết không thể cứu vãn chính là nhân duyên và kiếp số mà Phật nói, không ai có thể thoát được.

Y rơi xuống, nàng trơ mắt nhìn nghiệp hỏa cắn nuốt y, như một hòn đá rơi tõm xuống mặt nước, thoáng sau đã không để lại tung tích gì. Thật ra cứu được nàng thì sao, không kết thúc được ở đây thì cũng chấm dứt ở nơi khác. Nàng là đao phủ đã tàn sát cả thành, nàng hại thụy thú gần như thành ma, giết nàng lệnh chủ sẽ lập công lớn, chủ ý của Thần Phật chính là như vậy.

Làm một con kỳ lân hoang dã có gì tốt, sau này còn có thể về Phạn Hành Sát Thổ làm bá vương sao? Nếu đã cất công đến nhân gian một lần, không thể để uổng công vô ích được.

Tàng Thần tiễn nằm trên vai chàng, bao mũi tên là nàng thêu cho chàng. Chàng muốn hoa văn một con kỳ lân khoanh chân ngồi ăn gà, lúc đó nàng phải mất rất nhiều thời gian mới thêu được cho chàng, thêu ra một đôi mắt ti hí chừng hạt đậu, cố ý khiến chàng xấu đi, chàng còn vì thế mà ồn ào cả buổi. Bây giờ nghĩ lại, những chuyện chỉ mới đây thôi sao cứ lại như chuyện đời trước thế?

Vô Phương rút mũi tên ra, đâm mạnh vào tim mình. Đầu tiên là cảm giác đau đớn cực hạn, sau đó là đau đến chết lặng đi, chết lặng như thế lại dễ dàng hơn.

Chết dưới pháp khí thì có muốn cứu cũng không cứu được, lần này hẳn chúng Thần Phật yên tâm rồi! Quả nhiên nghiệp hỏa dưới chân bọn họ liền biến mất, đất đai trở lại là đất đai. Nàng thấy lệnh chủ há hốc miệng, nước mắt tuôn trào, nhưng lại chẳng nghe thấy chàng nói gì.

Cơ thể nàng trở nên vô lực, dáng vẻ kinh hoàng của chàng khiến nàng đau đớn khôn nguôi.

“Đừng khóc mà.” Nàng khổ sở cố nâng tay lên gạt nước mắt cho chàng, “Sớm biết có ngày hôm nay… Thì đừng thu… mười lăm phần sính lễ trước kia về làm gì.”

Đau đớn quá độ, khiến chàng tuyệt vọng hơn cả bị đòi mạng. Lệnh chủ không khống chế được cảm xúc, cơ thể run lên bần bật, che lên vết thương của nàng, định truyền mọi tu vi của mình vào cơ thể nàng, nhưng tay chân lại luống cuống, tim như bị vạn tiễn xuyên qua. Nàng không hấp thu được linh lực của chàng, chẳng khác gì nước tạt vào mặt kính, liên tục trôi đi.

Chàng cuống cuồng, thất thanh hô lớn: “Nương tử! Nương tử nàng nhìn ta đi, đừng bỏ lại ta một mình!”

Nàng cũng không muốn như vậy, không muốn một chút nào. Tiếc là thân xác đã hỏng, không còn căn cơ, nàng chắc chắn sẽ tan biến.

Nặng nề khép mắt lại, hơi ấm nơi chàng chẳng thể sưởi ấm được nàng. Lạnh quá đi, bắt đầu từ mũi chân, bản thân như bị băng tuyết hòa tan.

Đại hạn sắp ập xuống rồi. Nàng mỉm cười với chàng, “A Chuẩn à, chắc chắn chàng sẽ thành Phật, chắc chắn.”

Thành Phật ư? Không có nàng, quả vị còn ích gì với chàng nữa? Chàng ảo não bật cười, “Nếu ông lên được tới trên đó…” Rồi giơ tay chỉ thẳng vào chân trời, “Nhất định sẽ giết sạch đám mặt Phật kia!”

Thần Phật trên trời kinh hãi, trăm cay ngàn đắng bồi dưỡng cho nó, cuối cùng nó lại muốn giết Phật? Cái đồ mất dạy này!

Bị pháp khí đâm xuyên thì sẽ không cầm cự được bao lâu. Liên sư ngồi nơi cao chỉ có thể nhìn cơ thể Vô Phương dần tan biến, khắp trời dâng lên những tia sáng vàng, bị gió mạnh thổi qua, liền bay ra xa vạn dặm. Bạch Chuẩn không kịp giữ lấy, cuối cùng trước ngực trống trơn, chỉ biết thất thanh gào to trước vòm trời bao la.

“Thê thảm quá.” Liên sư thở dài, “Nhân duyên tốt đẹp như vậy lại bị chia rẽ, nỡ lòng nào chứ.”

Phật Tổ từ từ khép mắt lại, “Nhân quả tuần hoàn, hạ cái này xuống thì phải nâng cái kia lên. Thịnh thế này kết thúc rồi, kỳ lân sẽ rút lui thành công, tu thành màu vàng.”

Đây là điều đã được định trước từ sớm, bộ hộ pháp ở Mạn Đà La Hải có quy định nhân số, quay một vòng lớn, rốt cuộc cũng có người mới thế chỗ rồi. Có điều kết cục của hộ pháp Khu Mật đúng là quá thảm, bảy kiếp trăn trở phiêu linh, không bị vạch tội song cuối cũng lại bị bỏ rơi, tác thành cho Bạch Chuẩn. Thì ra đế vương mới là đệm đỡ cho kỳ lân, quả nhiên trời cao vẫn thiên vị Bạch ngốc hơn, cho phép chàng mang theo thất tình lục dục mà thành chính quả, so với quy định vào Phật môn cần phải đoạn tình tuyệt ái thì đây đã là ân điển lớn lắm rồi.

Lại nhìn chàng, nước mắt nước mũi tèm lem, thảm thiết vô cùng. Thần Phật đã giải tán hết, chỉ Liên sư là nán lại, dù gì ông cũng có quan hệ với Vô Phương, muốn khuyên giải chàng một chút.

Bạch Chuẩn tiều tụy ngẩn ngơ, nom không khác gì cái xác biết đi cả. Liên sư hạ xuống đất, chân trần giẫm lên hoa sen lát đường, đi thẳng tới trước mặt chàng, chống đầu gối gập người hỏi: “Ngươi thật sự yêu nàng đến thế à?”

Chàng chẳng buồn nhìn ông một cái, chỉ cảm thấy câu hỏi này quá mức ngu ngốc, không đáng để trả lời.

Liên sư cũng không giận, “Vì sao lại không vạch tội, vì tôn giả Khu Mật đã lịch kiếp trước khi thành Phật, sau khi tu vi tan biến hết thì không thể làm gì được nữa. Ngươi lại khác, ngươi đã thành Phật trước khi lịch kiếp, công đức chỉ có càng lúc càng lớn hơn. Bên trên mở đường cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết?”

Lệnh chủ đã không còn sức mà khóc nữa, sau khi Vô Phương biến mất, Tàng Thần tiễn lẳng lặng nằm trên đất. Chưa bao giờ chàng hận pháp khí này như bây giờ cả, muốn bẻ quách nó đi nhưng rồi lại đổi ý, nhặt lên đâm vào ngực mình.

Liên sư cũng chẳng can ngăn, khép tay áo lại thương hại nhìn chàng, “Ngươi không già cũng không chết, có hiểu không vậy? Đừng tự giày vò nữa.” Nói rồi ông ngồi xuống cạnh chàng, sườn mặt tuấn tú vương vấn ưu sầu, “Những kẻ như chúng ta ấy à, sinh mạng quá dài cho nên cứ phải nhìn người gần gũi từng bước từng bước rời xa. Số kiếp đã định là vậy rồi, ngươi không muốn tiếp nhận thì cũng phải nhẫn nhịn. Ngươi biết cái gì gọi là ‘mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết’ không? Ngươi chính là vị tướng kia đấy. Hộ pháp Khu Mật cũng vậy mà Vô Phương cũng thế, bọn họ đều là khách qua đường trong số mạng của ngươi thôi, sau khi hoàn thành sứ mệnh thì duyên sẽ tự giải tán.”

Lệnh chủ chẳng nghe lọt lấy dù chỉ một lời, chàng một mực cúi gằm, thất thần lẩm bẩm: “Đừng nói nữa… đừng nói nữa… Là các người bức tử Vô Phương.”

Liên sư cảm thấy oan uổng hết sức, “Ta cũng đâu nỡ hy sinh Vô Phương.” Ông ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng nhú ra khỏi tầng mây, phiền muộn nói: “Lần đầu ta thấy nàng, nàng chỉ mới tròn một trăm ngày tuổi, nếu nói về duyên phận thì duyên giữa ta với nàng ấy không hề ít hơn so với ngươi đâu. Lúc nàng quyết định từ bỏ tu hành để gả cho ngươi, ta đã khuyên nàng nghĩ lại, ai ngờ nàng vẫn khăng khăng làm theo ý mình, ta có thể làm gì được nữa đây, thiên cơ bất khả lộ mà. Nhân của hôm qua là quả của hôm nay, với ngươi là như vậy, với Vô Phương và hộ pháp Khu Mật cũng thế. Thịnh thế này vẫn phải tiếp tục, ngươi hoàn thành tốt bổn phận của ngươi, bảo vệ xã tắc thái bình thì đến ngày thành công tiến vào bộ hộ pháp, quả vị của ngươi sẽ không dưới tôn giả Khu Mật đâu.”

Quả vị cao thì có ích gì? Lệnh chủ cảm thấy lòng đã chết lặng, chàng chưa bao giờ ôm chí lớn cả, lý tưởng cả đời chàng chỉ là cưới một cô vợ rồi sinh một đàn con thôi. Bây giờ Vô Phương không còn nữa, cuộc đời chàng cũng coi như đi tong, Liên sư có khuyên giải thế nào chàng cũng chỉ nghe thành lời nói nhảm. Chàng ngước cổ nhìn lên, thẫn thờ nói: “Ta chỉ hận mình không thể chết, ta nên đi cùng nàng mới phải, để nàng khỏi cô đơn.”

Có lẽ khi đau lòng tới cực điểm thì con người ta đều trở nên ngốc nghếch, Liên sư lắc đầu, “Cơ thể sát hung bị phá hủy thì hồn phách liền coi như mất, ngươi muốn đuổi theo nàng à, lên trời xuống đất cũng không có cửa đâu.”

Chàng run bắn, lại bắt đầu gào khóc thê thảm: “Nhưng ta làm sao có thể sống tiếp được nữa chứ!”

Liên sư nhìn dáng vẻ này của chàng, nếu trước mắt có trường thành, khéo nó đã bị nước mắt của chàng xô đổ sập rồi cũng chưa biết chừng. Ông thở dài, ai bảo mình tốt bụng kia chứ. Ông khuyên chàng đừng khóc nữa, rút tay ra khỏi ống tay áo, đưa tới trước mặt chàng rồi xòe tay ra, một nhúm thần phách bồng bềnh như mây lơ lửng trên lòng bàn tay ông.

“Linh hồn diệt vong, nhưng nàng còn có nguyên anh. Vừa rồi ta nhân lúc rối ren chụp về được một ít, đáng tiếc phần còn lại đều đã biến mất rồi… Nếu ngươi thật sự có lòng thì thu thập nguyên anh lại cho nàng, tuy quá trình sẽ dài đằng đẵng, nhưng ít ra vẫn còn có hy vọng.”

Lệnh chủ nghe mà như tìm được cứu tinh, lật đật nhận lấy thứ trong tay Liên sư. Chàng nâng viên nguyên anh sứt mẻ lên nhìn, nước mắt lại rơi như mưa, “Bất kể phải mất bao lâu, dù tốn cả đời thì ta cũng sẽ gọi nàng về.”

Liên sư đứng dậy, phủi cà sa nói: “Nói rất hay, nhưng trước đó ngươi hoàn thành công đức của mình đi đã.”

Chàng không hiểu, hộ pháp Khu Mật đã chết, Trung Thổ này giờ vô chủ, thịnh thế cũng tiêu rồi mà, còn công đức gì để hoàn thành nữa chứ?

Nhưng Liên sư lại giơ tay lên chỉ về đằng xa, giữa những tàn lửa có một bóng người lảo đảo bước đến, vẫn là gương mặt của Minh Huyền, song đã không còn bất cứ dây dưa rễ má gì với hộ pháp Khu Mật nữa.

“Ý sinh thân… ý sinh thân của Quang Trì thượng sư.” Trong giọng nói của Liên sư tràn đầy thiên cơ, “Sự tồn tại của ngũ hành bát quái hay âm dương thái cực đều có đạo lý của chúng. Từ nay trở đi ngươi phụ tá y, đến khi y cưỡi rồng lên trời* thì nhiệm vụ của ngươi sẽ hoàn thành. Ngươi nhìn đi, hồi kết của hôm nay là sự khởi đầu cho ngày mai, cho nên đừng bi thương nữa, nhân sinh vốn chó má vậy mà.”

(*Cách nói chỉ hoàng đế băng hà.)

Bình luận

Truyện đang đọc