IDOL THẾ MÀ LẠI YÊU THẦM TÔI

Phần đầu đám cưới là lãng mạn, ấm cúng, đến phần sau của bữa tiệc, có thêm rượu góp vui, mọi người bắt đầu náo nhiệt, ồn ào.

Đám cưới của hai người vô cùng thu hút sự chú ý công chúng, không chỉ vì chú rể là nam diễn viên nổi tiếng Tô Diên, mà còn bởi cô dâu là công chúa nhỏ nhà họ Lạc. Chỉ riêng tên tuổi và thân phận của hai người đã đủ khiến người ta mặc định: Đây là một đám cưới hoành tráng có một không hai.

Trang phục của Lạc Đường cũng chính là điểm nhấn của cả sự kiện.

Ngoài váy cưới lúc đầu, giữa buổi lễ cô còn thay ba chiếc váy, tất cả đều do một nhà thiết kế nổi tiếng mà Bạch Tương Nghi tìm tự tay làm theo yêu cầu. Mỗi chiếc đều được làm theo phong cách váy công chúa mà cô thích nhất, có kiểu tùng váy phồng, có kiểu váy ngắn nhẹ nhàng, có váy voan lụa mỏng xếp tầng, có cái đính đá lộng lẫy. Mỗi cái đẹp một kiểu khác nhau.

Thật ra, không phải là mẹ chỉ làm cho cô chừng ấy váy mà là chỉ chọn ba trong những thành phẩm cuối cùng mà thôi. Vì cô thấy có mấy tiếng mà thay đi thay lại năm, sáu chiếc váy thì rất phiền, nên chỉ quyết định ba bộ.

Đầu tiên, hai người đi theo Lạc Thành để mời rượu một số nhân vật quan trọng, sau đó mới đến lượt bạn bè mình.

Lại nói, “bà mối” của bọn họ không ít chút nào.

Ví dụ như người chú Chủ tịch tập đoàn Chu Văn – chỗ dựa trong showbiz của Lạc Đường; ví dụ như bác sĩ của Tô Diên kiêm bạn thân cô – thiên kim nhà họ Chu, Chu Tiêm; lá chắn che giấu thân phận cho cô – Trình Tranh; còn có thầy giáo dạy Tô Diên cách tạo clone, đăng ký làm admin Super Topic – Vương Lâm, và đạo diễn Văn kính yêu – người nhìn thấu tất cả từ lúc quay phim nhưng không nói ra. Thậm chí cả Lương Tử Nguyệt – cô nàng chuyên cấp báo tin tức mật cho Lạc Đường cũng miễn cưỡng được tính vào dàn “bà mối” của hai người.

Gọi là “bà mối” thì cũng hơi quá nhưng bọn họ này đúng thật là đã ít nhiều giúp đỡ hai người đến với nhau, nên khi đến nâng ly chúc mừng ở bàn ăn của họ, mọi người đều thân thiết nên câu nào câu nấy toàn là trêu đùa.

Tề Nam và Văn Việt Sơn đến cùng nhau, lúc hai người đến bàn bọn họ, Văn Việt Sơn đang cau mày mắng Tề Nam gì đó. Lạc Đường và Tô Diên làm đúng theo trình tự nâng ly chúc mừng xong, đến lượt người trên bàn lên tiếng.

Tề Nam uống cạn một chén: “Lúc trước tôi vừa vào đoàn đã thấy hai ông bà không bình thường rồi.”

Lạc Đường tò mò: “Không bình thường như thế nào ạ? Bọn em đi quay phim, lúc đấy đã làm gì có gì.” Dừng một chút, cô bổ sung: “Đương nhiên, trừ đạo diễn Văn có hỏa nhãn kim tinh ra, không gì gạt được chú hết.”

Văn Việt Sơn hừ một cái.

Tề Nam: “Lúc đấy anh đã có linh cảm rồi, hai người nếu không là phim giả tình thật thì là ăn cơm trước kẻng!”

Cậu vừa nói, cả bàn yên lặng ba giây, sau đó bật cười.

Lạc Đường:???

Này này, cái mũ này to lắm đấy, đừng có chụp lên đầu cô nhé? Ăn cơm trước kẻng là như nào???

“Tề Nam, anh biết ăn cơm trước kẻng là cái gì không mà nói bừa thế???” Cô ngớ người, quay đầu hỏi: “Chú Văn, sau khi cháu đi thì ai dạy tiếng Trung cho anh ấy thế ạ? Sai thế này là quá đáng lắm rồi đấy ạ???”

Văn Việt Sơn cũng không nhịn được cười: “Không phải do cháu đầu têu à? Cháu mà không dạy nó ‘ngáo’, ‘thổi bạo’ gì đấy thì nó có đi nghiên cứu mấy cái này không? Cháu đi là nó cứ lảm nhảm bên tai chú, cháu dạy được một trò giỏi rồi đấy!”

Lạc Đường: “.…..”

Trò giỏi cô dạy bây giờ bảo cô là ăn cơm trước kẻng, đúng là gieo nhân nào gặp quả nấy.

Kính rượu xong bàn này lại đến một bàn người quen khác.

Sáu người trước đây cùng tham gia《Sweet in your heart》được xếp vào chung một bàn, Lạc Đường và Tô Diên ở lại bàn này rất lâu, mọi người tán gẫu về tình hình gần đây rồi bắt đầu trêu chọc nhau.

Lương Tử Nguyệt ngồi bên cạnh Tiếu Nghênh, hai người hình như lại vừa cãi nhau. Lương Tử Nguyệt lau miệng, nhướng mày: “Tiếu Nghênh, ông bảo ông nghìn cốc không say cơ mà? Tôi thách ông đấy, hôm nay mà ông không uống được một nghìn cốc thì phải gọi tôi là bố, thế nào?”

Tiếu Nghênh khinh thường cười cười: “Tôi năm bà một, bà tỉnh táo xem tôi uống được một nghìn cốc thì tôi gọi bà là bố.”

Rõ ràng là tửu lượng của Lương Tử Nguyệt cũng chỉ nhỉnh hơn Lạc Đường một chút, nhưng cô cứ như sinh ra để chứng minh cho công hiệu của “phép khích tướng”, vừa kích đã nổ, thử ngay không ngần ngại: “Ai thèm, ai sợ ông! Không cần nhường! Mỗi người một ly! Đứa nào sợ làm con!!!”

Cách cãi nhau kiểu này cũng độc lạ thật đấy.

Tình tình của Lương Tử Nguyệt hơi mạnh bạo nên rất nhiều lúc lên hình cô phải kiềm chế bản thân lại — Bởi với ngoại hình có vẻ lạnh lùng, thanh khiết của cô, lúc không mở miệng, chỉ ngồi yên một chỗ thì đúng là mỹ nhân khí chất tiêu chuẩn, cực kỳ hợp để đi theo hình tượng nữ thần, mà hình tượng bây giờ cô đang xây dựng cũng là như vậy.

Fan Lương Tử Nguyệt lúc mới lọt hố đu idol thì cứ ngỡ mình đã đu được một chị bé thần tiên không nhiễm khói lửa trần gian. Mà ai ngờ, đu lâu thành fan cứng mới biết chị bé của mình chỉ diễn thôi.

Hình tượng có xây dựng tốt như thế nào thì cũng chẳng phải là mình, nhiều khi tham gia chương trình cũng sẽ lòi đuôi. ‘Thần tiên tỷ tỷ’ hóa ra lại là cô bé tính thẳng như ruột ngựa, không ưng cái gì là quạo ngay, rất chân thật. Sự tương phản như vậy cũng khiến mọi người thấy rất thú vị.

Chỉ là, chưa từng có ai làm được như Tiếu Nghênh, có thể ép Lương Tử Nguyệt bộc lộ hoàn toàn bản chất thật của mình lên màn ảnh. Mà Tiếu Nghênh từ trước đến nay được mọi người gọi là em trai quốc dân, debut sớm nổi tiếng sớm, sự nghiệp không có vết nhơ, thỉnh thoảng lại làm trò mua vui.

Cậu không phải là kiểu người hay nóng nảy, xích mích với người khác, nhưng với Lương Tử Nguyệt lại khác. Hai người lúc nào cũng như chó với mèo, cứ càng cãi càng hăng.

Nhưng thật ra, chính bản thân họ cũng không phát hiện, những thứ được bộc lộ trong vô thức, những cảm xúc không tự chủ được để đối phương dẫn dắt mới là chân thật nhất.

Mới đây, Lạc Đường đọc được một bài phân tích dài về CP Ăn khuya, càng nghĩ càng thấy đồng tình với quan điểm trong đó.

Lạc Đường nhìn hai người cãi nhau mãi, cười nhưng không nói gì. Lương Tử Nguyệt thấy được biểu cảm ấy của cô, trợn mắt: “Này này này, thái độ gì đấy! Lạc Đường mày kiềm chế đê! Thái độ gì đấy!”

Lạc Đường không hề e dè mà nháy mắt mấy cái: “Người mẹ già như tao đây đang nhìn đôi chíp bông chúng mày cãi nhau với niềm hạnh phúc trong lòng đấy.”

Lương Tử Nguyệt: “……” Người mẹ già cái đầu mày.

Cô không chịu lép vế, không nói với Lạc Đường mà bảo Tô Diên: “Tô thần, anh nghe chưa, Lạc Đường muốn làm mẹ rồi kia kìa.”

Lạc Đường:???

Tô Diên gật đầu ngay: “Ừ, nghe rồi.”

Cả bàn cười ngất, chỉ có Lạc Đường đờ người.

Đúng là cái đồ lợi dụng sơ hở! Có phải chị em của tao không đấy?

Tạm biệt bàn này, lúc đến bàn Lạc Chu, Lạc Đường đã hơi lâng lâng, nâng tay vỗ vỗ vai anh: “Anh, nói đi, sang năm em có được dự đám cưới của anh không đây?”

“……”

Khuôn mặt đẹp trai của ai đó đen như đít nồi, híp mắt, hình như là định khai chiến với cô, nhưng Lạc Đường không cho anh cơ hội.

“Mà thôi —” Lạc Đường nói tiếp: “Anh đừng vội làm gì, đợi hai, ba năm nữa, em cho con em với Tô Diên đi tung hoa cho anh, anh thấy thế nào?”

Lạc Chu: “……”

Đờ mờ, anh mày chẳng thấy thế nào cả.

Từ khi biết nói, Lạc Đường chưa bao giờ cãi nhau thắng Lạc Chu. Không ngờ, thua cả hai mươi mấy năm, cuối cùng, hôm nay, ngay ở đám cưới của mình đã có một bàn thắng tuyệt đối.



Chiều tiễn khách tham gia hôn lễ, tối còn có tiệc gia đình. Hôm nay Lạc Đường có thể uống rượu mãi không say là nhờ có thần dược giải rượu mà dì Tô Diên mang từ Pháp về. Thuốc này chẳng khác gì kẹo, thấy sắp say thì ăn hai viên — Không nặng người, không choáng váng, tràn đầy năng lượng!

Lạc Đường còn hỏi cả tên thuốc và tên nhà thuốc, định lần tới sang Paris sẽ lấy sỉ về bán.

Ai cũng nói ngày đám cưới mà tổ chức từ sáng đến tối thì rất mệt nhưng Lạc Đường không thấy vậy, chắc là vì cô đã quen đi giầy cao gót. Hơn nữa, hôm nay là ngày cưới của chính mình, cô cực kỳ hứng khởi, nên đến tối vẫn chẳng hề ngáp lấy một cái.

Tô Diên đỡ cho cô rất nhiều rượu, vả lại có thần dược giải rượu nên Lạc Đường vẫn tỉnh táo, chỉ là về đến nhà đầu hơi nặng một chút, tựa vào người Tô Diên đi lên tầng, vào phòng tắm mới đỡ.

Lúc Tô Diên hỏi, cô bảo mình vẫn tự làm được, sau đó đi vào phòng tắm.

Tóc cô có xịt keo giữ nếp nên bắt buộc phải gội, cộng thêm thời gian sấy tóc là mất hơn một tiếng đồng hồ.

Lạc Đường vừa ra đã nằm ụp lên giường, lăn lộn mấy vòng: “Ui… Thoải mái thật… Như được sống lại ấy, anh ơi, anh cũng đi tắm đi.”

Bộ đồ ngủ cô đang mặc là một chiếc váy buộc dây eo vừa nãy tiện tay lấy bừa, cánh tay rồi cẳng chân mảnh khảnh đều lộ ra ngoài. Tô Diên nhìn, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Lạc Đường vẫn nằm sấp trên giường không động đậy.

Đến tận khi nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, cô mới bật dậy, chạy sang phòng bên cạnh, mở tủ quần áo bắt đầu lục lọi.

_

Lúc Tô Diên đi ra còn giật mình tưởng mình vào nhầm phòng.

Vợ yêu của anh vừa nằm trên giường đã không thấy đâu, trước mặt anh chỉ còn một bóng lưng mặc váy đỏ đang cúi đầu buộc dây lưng.

Chiếc váy này, hình ảnh này, giống như đưa anh về tháng Mười năm ngoái, cảnh diễn động phòng của anh và cô.

Tất cả trang phục của《Ngự kiếm hành》đều có chuyên gia tham gia thiết kế và sản xuất, phải trải qua quá trình kiểm tra kỹ lưỡng ở nhiều cấp độ. Những bộ trang phục tinh tế ấy khi phát sóng lên màn ảnh đã được rất nhiều khán giả khen ngợi. Dĩ nhiên, chiếc váy Cầm Lạc mặc trong cảnh quay quan trọng – đêm động phòng càng không thể chuẩn bị qua loa. Bộ váy của Cầm Lạc có thể nói là trang phục đắt tiền nhất và cầu kỳ nhất của cả đoàn phim.

Cũng giống như đồ ngon chẳng dễ gì được ăn, thì đồ đẹp cũng khó để mặc.

Lớp lót, váy, áo ngoài, áo khoác và cả lớp vải tuyn mỏng ngoài cùng.

Lạc Đường đứng mãi mới hiểu cách thắt nút và buộc dây lưng, nhưng cô còn chưa kịp mặc hết các lớp lên người, tiếng nước trong phòng tắm đã dừng lại. Cô cuống quá nên chỉ kịp mặc chiếc váy bên trong và khoác thêm tầng vải tuyn dễ mặc nhất bên ngoài.

Tô Diên mở cửa đi ra vừa lúc cô buộc xong nút thắt cuối cùng, xoay người lại.

Tô Diên cũng giống như thường ngày, sấy tóc khô một nửa, vắt khăn lên vai rồi đi ra.

Lạc Đường nháy mắt với anh mấy cái: “Anh mua bộ váy này là để cho em mặc lúc đám cưới đúng không anh? Nhưng mình quyết định làm theo phong cách phương Tây nên không thích hợp… Không sao, ở nhà em cũng mặc cho anh xem được!”

Cô nói xong, cầm váy xoay vài vòng: “Thế nào, đẹp không anh?”

Đường cong nổi bật của người con gái được lớp vải bao lấy, khung xương nhỏ nhắn, đường vòng cung từ cổ đến vai, rồi eo thon, chẳng khác nào vẻ đẹp của những mỹ nhân được vẽ trong tranh.

Màu đỏ của váy cưới rất thuần và tươi, lớp nền nổi bật ấy càng tôn thêm vẻ trắng mịn như sứ của làn da.

Vừa mới tắm xong, lớp trang điểm trên mặt cô đã được lau sạch sẽ, nhưng sắc môi vẫn ửng hồng, hai má lúm đồng tiền cũng hây hây. Mắt hạnh hơi cong lên, đáy mắt tràn ngập tia sáng.

Cô chờ hơi lâu, bước về phía anh vài bước: “Anh, đẹp không ạ?”

Tô Diên trả lời câu hỏi hồi nãy của cô: “… Anh không định để em mặc chiếc váy này ở lễ cưới.”

“… Hử? Anh không định thế ấy ạ?” Lạc Đường ngơ ngác: “Thế sao anh lại hỏi chú Văn rồi mua về?”

“Chỉ là, lúc ấy anh cảm thấy…” Anh dừng một chút, giọng nói trầm xuống: “Em mặc rất đẹp.”

Lúc ấy anh thật sự chưa nghĩ đến, dù sao quan hệ giữa hai người vẫn còn cách hai chữ “kết hôn” một khoảng rất xa.

Chỉ là trong cảnh quay cô gả cho anh, cái cách cô mặc bộ váy này bước chậm về phía anh, cách hai người trao cho nhau nụ hôn khi cô mặc bộ váy này quá đẹp, đẹp đến mức anh không thể ngừng nghĩ về nó.

Cô có vô số bộ váy đẹp, mặc rồi có khi cũng sẽ không nhớ, nên anh chỉ đơn giản là muốn mua về. Hơi trẻ con, nhưng cũng coi là kỷ niệm.

Khen xong, cuối cùng Lạc Đường cũng nghe được câu nói khiến mình vừa lòng, không quan tâm quá trình khác nhau, cô lại chuẩn bị cho anh xem một thứ khác.

“Em còn cái này nữa.” Lạc Đường chỉ chỉ đầu giường.

Tô Diên đi đến bên cạnh cô, nhìn theo hướng cô chỉ.

Trên tủ đầu giường có hai ly rượu đặt song song nhau, mỗi ly đều chứa đầy chất lỏng màu đỏ sậm dưới đáy.

Có bài học xương máu từ trước nên vừa thấy, thái dương anh đã giật lên theo bản năng: “Em uống cả ngày hôm nay vẫn chưa đủ à?”

“Em ăn kẹo giải rượu của dì đưa rồi, với lại em lấy rượu nhẹ lắm.” Lạc Đường bĩu môi: “Thật ra hôm nay em uống đã lắm rồi, bây giờ không phải là em muốn uống rượu, chủ yếu là…”

Tô Diên rất nể tình tiếp chuyện: “Hửm?”

“Chủ yếu là… Tuy lần trước cũng uống, nhưng hôm nay là đám cưới chính thức mà.” Cô hơi xấu hổ, giọng càng ngày càng nhỏ: “Cũng không có gì, chỉ là, em muốn… uống rượu giao bôi với anh một lần nữa thôi.”

“…”

Tô Diên sửng sốt.

Hôm nay anh đã uống đỡ cho Lạc Đường không biết bao nhiêu rượu, lúc nãy tắm rửa mới có thể tỉnh táo lại hoàn toàn nên không nghĩ đến chuyện này.

Cô mặc lại bộ váy cưới ngày hôm ấy, bày ra hai ly rượu nghiêm túc như vậy, đúng thật là có cảm giác trang trọng.

Hình như Lạc Đường đã từng nói anh không biết lãng mạn là gì.

Xem ra cô nói đúng.

Tô Diên bước tới, xoa đầu cô, không khỏi nở nụ cười: “Anh xin lỗi, anh không nghĩ nhiều như vậy. Anh cũng đi thay quần áo nhé?”

Nếu đã mua đồ cưới thì đương nhiên phải mua cả đồ nam và nữ. Vừa nãy Lạc Đường cũng nhìn thấy bộ của anh, nhưng cô cảm thấy cả hai cùng thay thì hơi kì, nên đỏ mặt từ chối: “Thôi ạ… Em cũng chỉ định mặc cho anh xem thôi.”

Cô kéo tay anh sang, hai người cùng ngồi xuống thảm trải sàn mềm mại bên cạnh giường, bắt chước cách giao bôi đơn giản lúc quay phim.

Cô uống hơi vội, vì bị cánh tay của anh chắn nên không cầm chắc được ly rượu, ban đầu chỉ định nhấp một ngụm lại thành bị trào ra ngoài.

Màu đỏ sậm của rượu biến thành màu đỏ tươi trên làn da trắng nõn của cô, chảy từ khóe môi xuống cằm rồi đến cổ xương quai xanh, biến mất giữa làn váy đỏ rực rỡ.

Từng giọt từng giọt.

Tô Diên đã nhấp xong ngụm rượu từ lâu, nhìn cô, đáy mắt thâm trầm.

Lạc Đường uống cạn xong, liếm liếm môi dưới, hài lòng để ly rượu sang một bên.

“Uống rượu giao bôi xong rồi.”

Tô Diên nói: “Em biết tiếp theo phải làm gì không?”

… Đấy đấy! Anh bắt đầu rồi!

“Em biết mà.” Lạc Đường không hoảng hốt chút nào, thậm chí còn hơi háo hức, cô cười hì hì: “Vào — phòng — tân — hôn, đúng không anh?”

“Đúng.”

Hai người ngồi sát nhau, Tô Diên nhẹ nhàng vuốt ve mắt cô, hơi ngứa.

Giọng anh hơi khàn, hỏi: “Vậy vào phòng tân hôn để làm gì, em biết không?”

Tim cô đập nhanh đến khó thở, tầm mắt đặt vào yết hầu của anh, khẽ nuốt nước bọt, nhưng vẫn tươi cười, giả vờ khờ khạo, lắc đầu: “Em không biết.”

Dứt lời, cô nâng mắt nhìn anh.

Rõ ràng là vẻ mặt cô có chút thẹn thùng nhưng ánh mắt lại không hề né tránh, nhìn thẳng anh: “Em không biết, anh dạy em nhé?”



Rượu tràn ra ngoài nhưng Lạc Đường không lau, không biết là do không để ý, hay là cô cố tình để như vậy, vì mới nên vẫn chưa khô hẳn.

Lúc Tô Diên lại gần, cô cứ nghĩ anh muốn hôn mình nên định đáp lại, nhưng cô đã nhầm.

Môi anh cuối cùng lại chạm vào khóe môi cô.

Sau đó, anh lướt qua cằm cô, rồi tiếp tục đi xuống từng chút một, như là đang đi theo một đường chỉ dẫn rõ ràng, thỉnh thoảng lại xuất hiện những âm thanh rất khẽ.

Đường viền cổ váy được may theo kiểu chữ V, nhưng bên trong lại không có thứ như anh tưởng.

Tô Diên sửng sốt.

Lạc Đường khẽ mở mắt, nghe thấy anh cười thầm: “Sao em không mặc?”

“…”

Lạc Đường nói thật với anh, dù trong tỉnh cảnh này thì có vẻ không đáng tin cho lắm: “Em không biết mặc loại váy này… Thắt nút mãi không được, phần buộc dây eo hơi khó, không kịp mặc lớp lót…” Cô càng nói càng nhỏ, đến cuối cùng thì không giải thích nữa, mà nói dứt khoát: “Mà không mặc thì sao, không mặc thì anh đỡ phải cởi thêm một cái chứ sao? Có gì không — Ưm!”

Cô còn chưa nói xong đã bị môi anh chặn lại, sau đó không nói được gì nữa.



“Anh… Anh tắt đèn đi…”

“Ừm.”

Bộ váy lúc bật đèn mặc đã tốn công, tắt đèn càng khó khăn.

Kết quả là tiếng xé vải dần vang lên, những mảnh vải đỏ vương vãi khắp sàn.

Sau đó là âm thanh mảnh vải nào đó bị xé toạc ra.

Lúc không còn tỉnh táo, Lạc Đường nhận ra mình nói sai rồi, hình như phải sửa lại.

Không phải là ‘đỡ phải cởi thêm một cái’…

Mà là ‘đỡ phải xé thêm một cái’.



Dường như hơi rượu của cả một ngày lúc này mới kéo nhau sôi lên cuồn cuộn, trước mắt Lạc Đường là khoảng mờ mịt, lúc đầu còn có sức chống lên người anh, hoặc là ôm chặt vai anh, nhưng về sau cả người cô rã rời, đến cả ngón tay cũng lười động đậy.

Động tác của anh rất dịu dàng, lời nói bên tai cô cũng rất dịu dàng, bảo cô ‘ngoan’, gọi cô là ‘cục cưng’, lúc cô khóc còn nghe anh nói ‘anh yêu em’.

Toàn thân cô mềm nhũn như muốn tan ra, tỉnh lại, nhìn thấy đèn bản mờ ảo.

Cô vẫn chưa nhìn được rõ ràng mọi vật, nhưng vẫn cảm nhận được cơ thể mình được vòng tay của anh nâng lên.

Lạc Đường lập tức mở to hai mắt: “Tô Diên, anh làm gì đấy!”

“Bế em đi tắm.”

Tuy biết chắc mình đứng lên không nổi nhưng Lạc Đường vẫn nói câu thoại kinh điển trong phim “Em tự đi được”. Đương nhiên, Tô Diên không đồng ý.

Sau đó…

Một người tắm cho một người trở thành hai người tắm cùng nhau, sau đó, là sáng hôm sau.

Lạc Đường thức dậy, thấy rèm trong phòng được kéo ra một nửa, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào, không đến mức chói mắt.

Chiếc bụng đói của cô kêu gào, điện thoại bên gối cũng không chịu thua kém, tiếng chuông điện thoại hòa với tiếng bụng kêu tạo nên một bản hòa tấu kì lạ.

Tô Diên không ở trong phòng.

Cô miễn cưỡng mở điện thoại lên đọc tin nhắn.

Toàn là người quen, Lạc Đường cũng không lạ gì, quả nhiên là các chị em bạn dì rất quan tâm đến đêm tân hôn của cô.

Chu Tiêm là người chơi hệ hàm súc — Đường Đường, rời giường chưa? /cute

Lý Ý là người chơi hệ tiếng Anh — Hey babe, tell me about you first night?

Trình Tranh là người chơi hệ thẳng thắn — Dậy chưa? Được ngủ với nam thần lạnh lùng quyến rũ nhất quả đất thấy thế nào? /cute



Lạc Đường định lật người, lại cảm thấy toàn thân khó chịu, xuýt xoa một tiếng, nhớ lại bộ dạng đáng thương bị vần đi vần lại của mình hồi rạng sáng.

Cô khẽ cắn môi gõ chữ:

【Lạnh lùng cái cục cức】

Bình luận

Truyện đang đọc