IDOL THẾ MÀ LẠI YÊU THẦM TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Đường cảm thấy bây giờ có thể xem như thời khắc quan trọng nhất trong đời cô.

Nhưng mà, sao Lạc Chu lại tìm được đến tận đây? Sao lại tỏ thái độ như kiểu… đi đánh ghen thế?

Cô có làm gì sai à? Có đâu! Ngồi nói chuyện phiếm với idol thôi mà, sao lại thành hẹn hò?

Lạc Đường chột dạ chớp mắt một cười, ngồi thẳng lưng: “Anh đừng có nói linh tinh! Bọn em nói chuyện một tí thì làm sao?”

Cô cũng muốn hẹn hò lắm chứ, còn người bên kia thì…

Lạc Chu hừ lạnh với cô, đột nhiên vươn tay ra: “Chào cậu, Lạc Chu.”

Ghế sofa bên cạnh Lạc Đường nhẹ đi, ngước lên thấy Tô Diên đã đứng dậy, cũng vươn tay ra: “Tô Diên ạ.”

“…”

Lạc Đường nhìn hai người mặt lạnh bắt tay với nhau.

Thật ra cũng không tính là mặt lạnh, Lạc Chu là mặt thối, còn Tô Diên là mặt liệt.

Nhìn nhau kỳ quặc một lúc, Lạc Chu nói: “Cậu cũng biết rồi, tôi là anh trai nó.”

Tô Diên buông tay, gật gật đầu.

Lạc Đường thấy thế cũng vội đứng lên, “Vâng, đúng rồi, em chưa kịp giới thiệu với anh, đây là anh ruột của em, cùng mẹ cùng cha!”

Lạc Chu: “…”

Không phải anh ruột thì là cái của nợ gì? Ở đây có mỗi ba người, nhấn mạnh thế cho ai nghe? Sợ ai hiểu lầm? Rõ như ban ngày rồi ha.

Lạc Chu tức cười: “Bây giờ biết tôi là anh ruột cô rồi à?”

Anh em chung nhà hai mấy năm, Lạc Đường tinh mũi ngửi được mùi thuốc súng trong lời nói của Lạc Chu.

Sao cứ phải giương đại bác lên người em thế nhỉ?

Lạc Đường cũng giương sẵn khẩu pháo Ý lên chuẩn bị bảo vệ Tô Diên, nhưng mà cuối cùng Lạc Chu lại không khai chiến nữa?

Cô còn chưa kịp phản ứng, Lạc Chu lần thứ hai khai hỏa, giữ chặt cánh tay cô rồi nói với Tô Diên: “Trong nhà có việc gấp nên tôi phải đưa nó về, đêm nay làm phiền cậu rồi.”

Sau đó, Lạc Đường chưa kịp nhìn Tô Diên một cái đã bị Lạc Chu kéo đi không thương tiếc.

Cuối cùng chỉ kịp quay đầu lại gọi “Tô Diên, Tô Diên!” rồi vẫy vẫy tay làm hình cái điện thoại, nói bằng khẩu hình: nhắn tin WeChat nha.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Lạc Đường không thể nhìn rõ biểu cảm của Tô Diên, chỉ thấy một bóng người.

Đương nhiên cũng không nhìn rõ anh mím môi lại.

_

Đi thang máy xuống hầm để xe.

Hôm nay Lạc Chu tham dự tiệc tối nên không tự lái xe đến, tài xế dừng xe ở ngoài sảnh rồi đánh xe xuống tầng ngầm.

Đứng từ xa Lạc Đường đã nhận ra con xe Bệ Hạ yêu nhất trong gara, loại xe quen thuộc của mấy tổng tài bá đạo ngôn tình – Rolls-Royce Phantom.

“Uầy!” Cô giả vờ kinh ngạc nhí nhảnh như con cá cảnh nói với ông anh nãy giờ cứ im thin thít: “Bé Huyễn mét tám nhà ta đây mà?”

Lạc Thành tự đặt tên cho mấy cái xe của mình là ‘bé X’, em này là bé Huyễn, với cả nó là phiên bản mở rộng nên Lạc Đường gọi nó là bé Huyễn mét tám.

Lạc Chu lờ cô đi.

Tài xế xuống xe mở cửa cho hai người, Lạc Đường ngồi vào ghế rồi thuần thục kéo bàn ra, quay đầu hỏi anh: “Anh, anh xin bao lâu ba mới cho lấy xe đấy?”

“Bây giờ gọi anh bon miệng ghê nhỉ?” Lạc Chu nhìn cô, híp mắt nói: “Đi Pháp về xong dỗi anh cơ mà? Hả? Bây giờ anh anh em em cái gì?”

“Em dỗi anh bao giờ,” Lạc Đường chớp mắt mấy cái: “Rõ ràng là anh mắng em trước mà, em chỉ tổn thương tí thôi mà đã bảo dỗi.”

Lạc Chu giật giật trán: “Biết cô là diễn viên rồi, tém tém lại đi.”

Biểu cảm trên mặt Lạc Đường trở về trạng thái bình thường.

Anh cực kỳ không kiên nhẫn nói: “Đợi đấy về nhà anh mày nói sau.”

Lạc Đường thấy nhẹ nhõm hẳn ra.

Xe là của ba, tài xế cũng là người của ba, bây giờ mà luyên thuyên ở đây chẳng khác gì kể cho tài xế của ba mấy thiên tình sử xấu hổ thời trẻ trâu của cô.

Lạc Chu vẫn biết nghĩ cho đứa em này mà.

Nghĩ thế, vừa về nhà lập tức đi theo Lạc Chu lên phòng làm việc, chẳng còn chút gì gọi là chột dạ.

Lạc Chu khoanh tay dựa vào bàn làm việc, miệng độc chuẩn bị khai chiến —

“Anh chờ tí,” Lạc Đường vươn tay ngăn cản: “Anh nghe em giải thích đã, lúc trước em lừa anh là em sai.”

Lạc Chu nghẹn họng: “…”

Học đâu ra cái kiểu giải thích xong mới cãi nhau đấy?

Ranh con này từ bé miệng đã ngọt như mật, lúc nào thuyết phục người ta thì thái độ, cử chỉ, đặc biệt là ánh mắt đều vô cùng hoàn hảo. 80% đều bị nó khuất phục trong nháy mắt.

Chuyên gia đàm phán Lạc Đường tiếp tục ngả bài: “Anh, đêm nay em sẽ nói thật hết cho anh.”

“Lần trước anh đoán đúng, người mà cấp ba em lật tung cả thành phố lên để tìm chính là Tô Diên anh vừa gặp.” Lạc Đường nói: “Em không biết năm đó, rồi những năm sau này anh ấy xảy ra chuyện gì, cũng không biết vì sao lại trở thành diễn viên.”

Lạc Đường nhìn anh trai mình dần nghiêm túc, cô cũng thu lại vẻ đùa cợt, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Em vào showbiz là để được gần anh ấy một chút.”

“Bọn em xa cách nhiều năm, em cũng không biết bọn em bây giờ gọi là giai đoạn gì, chính em cũng cần thời gian để thích ứng.”

“Em chắc chắn,” Lạc Đường nhìn anh, giọng điệu càng thêm mạnh mẽ: “Từ cấp ba em đã thích anh ấy, đến tận bây giờ cũng không yêu đương với ai cũng là vì anh ấy.”

Tất cả những gì Lạc Đường nói đều là thật.

Tô Diên từ một thiếu niên góc cạnh, lạnh lùng, cô độc biến thành “Tô thần” hoàn mỹ, mạnh mẽ đến dường như không có khuyết điểm ngày hôm nay, nhưng mấy tháng tiếp xúc với anh, Lạc Đường phát hiện anh giống như chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì.

Mà cô, mấy năm du học, gây dựng sự nghiệp tuy không tính là gian khổ nhưng cũng chẳng dễ dàng, đã không còn là cô bé ngây thơ, vô lo vô nghĩ hồi đó.

Nhiều năm xa cách, nhiều điều đổi thay, nút thắt trong lòng không thể chỉ bằng một câu “Tô Diên, đã lâu không gặp, mình nói rõ ràng chuyện năm đó xong em thổ lộ với anh” mà gỡ bỏ được.

Xa cách là xa cách, có một số thứ, một số nút thắt đã định sẵn phải tồn tại, phải được tự tay con người gỡ bỏ.

Lạc Đường muốn gỡ bỏ, nên cô trở về, tới gần anh.

Mà bây giờ, giữa cô và Tô Diên dường như có chút dấu hiệu phát triển, cái loại dấu hiệu đẹp đẽ cũ kĩ nhưng lại làm lòng người xốn xang.

Cả căn phòng yên lặng thật lâu.

Lạc Chu đột nhiên cười nhạo một tiếng: “Làm như anh mày là cái thằng gia trưởng bỏ ra mười triệu ép em chia tay ý.”

Anh nói một câu mà bầu không khí nghiêm trọng nãy giờ bị bẻ “rắc” một cái như thủy tinh vỡ.

“Mười triệu?” Lạc Đường sửng sốt, không dám tin: “Anh cho em mười triệu á?”

Lạc Chu: “… Không phải thế à? Trong phim truyền hình đưa có mấy triệu, anh đưa 10 triệu mà còn chê ít à?”

Lạc Đường gào lên: “Một tí như thế mà đòi em chia tay? Anh xem mình có xứng làm con trai ngài Lạc Thành không? Trên mạng người ta còn gọi anh là Thái Tử đấy! Đồ ki bo!!!”

“…”

“Quay xong một bộ phim bây giờ cả người chỗ nào cũng diễn diễn diễn…” Lạc Chu đau đầu giơ tay day trán, nghiến răng nói: “DM, bình thường lại cho anh mày nhờ.”

“Vâng,” Lạc Đường gật gật, trở lại chuyện chính: “Bây giờ anh biết hết rồi thì định làm gì? Mách ba mẹ à?”

Lạc Chu bình tĩnh nhìn cô một lát: “Tính sau.”

Lạc Đường: “???”

Không giống phong cách của ông anh thúi nhà mình tí nào.

Lạc Chu lại hỏi: “Thế là bây giờ em đang theo đuổi trai à?”

“…” Lạc Đường nghiêm túc suy tư, cái này có tính là theo đuổi không nhỉ? Cô trầm mặc suy nghĩ nhưng Lạc Chu cho rằng cô đang thừa nhận.

“Nó quay phim không tệ lắm.” Lưng cao chân dài từ bàn đứng lên, đi qua bên người cô nói một câu: “Mắt cô cũng chưa mờ lắm đâu.”

Rồi sau đó quay người ra khỏi phòng làm việc.

Lạc Đường sững sờ tại chỗ.

Lạc Chu miệng thúi cô biết rất rõ, lời khen của anh thì phải nhân lên một nghìn phần trăm mới được.

Nói cách khác, câu “Nó quay phim không tệ lắm.” từ miệng anh nói ra thì tương đương với — “Ông đây là fan của nó, hiểu chưa?”

“Lạc Đường, mắt cô cũng chưa mờ lắm đâu.” tương đương với — “Lạc Đường, em tìm được một người tuyệt thế vô song rồi đấy.”

Lạc Đường: “…”

Thật sự đa tạ mị lực của Tô thần nhà mình…

_

Màn battle với anh trai nhanh chóng và thuận lợi bất ngờ.

Lạc Đường về phòng thay váy xong thì mở WeChat.

Mười phút trước Tô Diên vừa gửi cho cô một cái định vị. Là một rạp chiếu phim tư nhân kiểu gia đình, giá vé cao nên tương đối vắng khách.

Trong nhà Lạc Đường cũng có rạp chiếu phim để xem phim điện ảnh nước ngoài cùng Lý Ý, suýt thì quên thành phố C còn có loại rạp này, rất thích hợp với người không thể xuất hiện chỗ đông đúc như anh.

Lạc Đường nghĩ ngợi, vừa nãy lý luận cùng Lạc Chu cô đột nhiên cảm thấy mình chắc là được người lớn trong nhà cho phép rồi.

Vì thế đầu nóng lên, gọi thẳng WeChat cho anh.

Người đầu kia nhận máy rất nhanh, Lạc Đường giành nói: “Anh ơi, em đọc tin nhắn rồi! Thời gian thì sao ạ? Ngày hai mươi mình đi suất mấy giờ ạ?”

Bên Tô Diên rất yên tĩnh nên giọng nói của anh càng trầm ổn: “Em chọn đi, hôm đấy anh không có lịch trình, lúc nào cũng được.”

Lạc Đường nghĩ nghĩ: “Em cũng không có việc gì, thế mình chờ lúc bán vé rồi tính sau nhé?”

Tô Diên “Ừm” một tiếng.

Yên lặng vài giây, trong đầu Lạc Đường đột nhiên lóe lên một ý nghĩ: “Anh… chắc là không còn ở khu nghỉ ngơi vừa nãy đâu, đúng không ạ?”

Tô Diên không trả lời ngay.

Bên kia, anh vẫn ở chỗ vừa rồi Lạc Đường ngồi, xung quanh không một bóng người, yên lặng nghe cô hỏi.

Anh nói: “Ừ, không.”

Lạc Đường nhẹ nhõm thở một cái — cô cũng không hiểu sao mình lại nghĩ vậy.

Tô Diên lại hỏi: “Nhà em có việc gì à?”

Lạc Đường hiểu anh đang nói đến việc gì nên nói ngay: “ À, không có việc gì đâu ạ, anh em hỏi mấy câu, em giải thích xong hết rồi.”

“Ừ.”

“… Tiệc tối bên anh chắc chưa kết thúc đúng không? Em không làm phiền anh nữa đâu,” Lạc Đường chuẩn bị cúp máy, lại nhớ ra: “À, nếu anh gặp Lương Tử Nguyệt thì nói hộ em với cậu ấy là em về trước nhé ạ.”

Tô Diên đáp: “Anh biết rồi.”

Tạm biệt rồi cúp máy, Lạc Đường nhìn khung chat lại không nhịn được gửi cho anh một cái meme đáng yêu.

Lạc Đường ném điện thoại sang một bên, tâm huyết dâng trào đi ra bàn làm việc mở máy tính bảng.

Tự dưng muốn cập nhật truyện tranh đã lâu không động tới.

Bởi vì đêm nay, Lạc Chu làm cô nhớ lại một lọ giấm – giấm nguyên chất lâu năm do chính Tô Diên sản xuất.

Ngay mở đầu, Lạc Đường viết: Một chiếc áo khoác.

Lạc Đường học lớp 11, Lạc Chu đã lên năm tư Đại học. Có lần Lạc Chu đưa đồ đến trường cho cô, đúng thời điểm giao mùa nhiệt độ giảm, thấy em gái ăn mặc phong phanh nên cởi ngay áo khoác mặc cho cô.

Sau đó Tô Diên vừa về lớp học đã biết có anh đẹp trai nào đấy mặc áo khoác cho Lạc Đường, cực kỳ cực kỳ đẹp trai, con gái cả lớp đứa nào cũng ghen tị với cô.

Lạc Đường học Thể Dục xong buồn ngủ nên ngủ thiếp đi, thế quái nào lại bị dựng dậy.

“Lạc Tiểu Đường,” Tô Diên vẻ mặt khó chịu hỏi cô: “Áo khoác của cậu… ai đưa?”

Lạc Đường ngủ mê man: “Anh trai tớ.”

“… Anh trai cậu?”

“Ừ.” Lạc Đường trả lời xong lại gục xuống ngủ tiếp.

Có tiếng quần áo sột soạt, Lạc Đường mở mắt ra đúng lúc nhìn thấy Tô Diên cởi áo khoác đồng phục đưa tới trước mặt mình: “Mặc của tớ đi.”

Lạc Đường mơ mơ màng màng hỏi: “Hả? Sao lại mặc của cậu? Anh trai mới đưa cho tớ…”

Cậu thiếu niên hơi mất tự nhiên, sốt ruột nói: “Cậu có thể coi tớ như anh trai.”

“Không được đâu.” Lạc Đường lắc đầu.

Tô Diên đen mặt: “Sao lại không?”

Cô gái nhỏ rất mực nghiêm túc mà giải thích: “Nếu thế thì bọn mình lại thành loạn luân à…”

“…”

Đầu óc hỗn độn bỗng dưng thanh tỉnh, chừng năm giây sau Lạc Đường mới ý thức được mình vừa nói gì.

Một khoảng xấu hổ đến nghẹt thở qua đi, trên người Lạc Đường bỗng nhẹ đi, Tô Diên cầm áo khoác của cô lên, đưa áo mình vừa cởi ra tới trước mặt cô, giọng điệu cứng ngắc: “Mặc!”

Sau đó không nói một câu mà vùi đầu làm bài tập, không thèm liếc cô lấy một cái.

Nhưng đến tận bây giờ Lạc Đường vẫn nhớ…

Chàng thiếu niên ngồi bên trái cô, đỏ tai suốt cả một tiết.

Rolls-Royce Phantom (Google)

Bình luận

Truyện đang đọc