INTERPOL PHẦN 3 - ĐẾ CHẾ BẤT DIỆT



Yi tỉnh dậy, cảm giác cổ vẫn còn đau, cô lấy tay xoa xoa gáy và nghĩ lại những chuyện đã xảy ra. Nghĩ đến việc mình bị ai đó đánh lén từ phía sau, cô bất giác nóng bừng cả mặt. Lâu lắm rồi cô mới thua kiểu như thế, kể cả khi đấu tay đôi với Rose, cả hai còn bất phân thắng bại. Có lẽ tại lúc đó chứng kiến cảnh Rose bị ngã xuống nước, cô đã bị phân tâm nhiều.
Nghĩ đến Rose, cô giật mình thốt lên? Nhưng rồi cô thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra Rose đang ngồi ở một góc, người lả đi trông thật thê thảm. Đầu cô gục sang một bên, tay trái ôm lấy cánh tay phải, máu loang lổ trên áo.
Yi đứng lại, vội tiến lại phía Rose. Thấy có tiếng bước chân tiến lại, Rose giật mình tỉnh lại, đưa mắt nhìn Yi, lo lắng hỏi:
-Cô không sao chứ Yi?
-Tôi bị đánh choáng từ phía sau thôi. Cô bị trúng đạn à? Vết thương sao rồi?
-Chắc là ổn. Cứ như vừa chết đi sống lại vậy.- Rose cười, miệng méo mó đi vì vết thương đau rát.
-Cô đi được chứ? Hay đợi tôi lên tìm người đưa cô xuống?
-Không cần đâu. Tôi đã phát tín hiệu khẩn cấp rồi. Họ sẽ xuống đây ngay thôi… Cô không sao là tốt rồi. Chuyện xảy ra với Tiểu Phong cũng làm tôi áy náy lắm…
-Đừng nhắc chuyện đó nữa… Mà cô biết bọn tấn công chúng ta và cướp tàu là ai không? Chúng có vẻ như biết về cô cũng như G6 đấy.
-Tôi biết.
-Là người của giáo phái Thiên Hà đúng không?
Rose chưa kịp đáp thì có ánh đèn rọi tới, kèm theo tiếng gọi:
-Đội trưởng, cô có dưới đó chứ?
-Tôi đây…- Rose đáp lại, cô nhận ra ba người đồng đội ở đội Kan đã đến nơi.
-Cô bị thương sao?- Một người tỏ vẻ lo lắng, chính là trung úy Sain, người có cảm tình đặc biệt với cô.
-Tôi bị thương vào vai phải… Đừng lo lắng quá! Chỉ là mất máu thôi.
-Đặc vụ Mars đang trên đường đến đây.- Sain báo cáo ngay.
-Mars? Anh ta đến đây làm gì? Không lẽ mọi người đã biết tin tôi và Yi có chuyện?
-Xin lỗi đội trưởng, tôi thấy là tôi cần phải báo lại tình trạng của cô.

-Tàu mất thì cũng mất rồi. Mars đến cũng đâu hỗ trợ được gì.- Rose thở dài.
Hai người đồng đội còn lại đỡ cô dậy và dìu về phía thang máy, Sain thì đỡ Yi. Ngay sau đó, họ đưa Rose đến bệnh viện trung tâm thành phố, còn Yi thì ở lại để đón Mars.
So với những lần trước, lần này Mars không tỏ ra cáu kỉnh mà anh đặc biệt trầm ngâm khi nghe Yi kể lại sự việc xảy ra dưới trung tâm. Anh hỏi kĩ về hai người mà Rose và Yi đã đụng độ, anh cũng không tỏ vẻ ra là mình đã đoán được hai người đó là ai. Mọi thứ mới manh mún lên trong đầu anh, và anh cần phải kiểm chứng.
-Hai người đó đã vào đây bằng thẻ đặc vụ Interpol sao? Anh chắc không?- Mars kinh ngạc hỏi lại Matta, người gác cổng khu nghiên cứu đã bỏ vọng gác trước khi Rose và Yi đến.
-Tôi xin thề trên danh dự của giáo sư Tagasi, là người mà chúng tôi vô cùng kính trọng.- Matta gật đầu chắc nịch.
-Nhưng người có thể ra vào khu này không nhiều, anh không thấy họ quen sao?
-Ồ, tôi cũng giống Kensi, mới đến đây làm nên thực sự không gặp nhiều người trước đó. Nhưng hai người họ đều có thể xuất trình được giấy tờ hợp lệ.
-Giấy tờ hợp lệ?- Mars cau mày hỏi lại.
-Đúng vậy. Họ có thẻ căn cước ra vào khu nghiên cứu, và thẻ căn cước Interpol.
-Anh chắc không?- Mars sửng sốt.- Họ có cả thẻ căn cước ra vào khu nghiên cứu này thật sao?
-Đúng thế. Cô gái trẻ đó là người mang thẻ căn cước, còn anh kia thì có huy hiệu của đặc vụ cấp cao Interpol. Anh ta còn gửi huy hiệu lại đây nữa này.
-Thật sao? Anh mau đưa cho tôi.
Matta lấy từ trong hộp ra một chiếc huy hiệu, đúng là loại được cung cấp cho đặc vụ cấp cao Interpol. Cẩn thận cho nó vào túi, Mars quay sang nói với Yi:
-Đi, chúng ta đến thăm Rose…
Nghe Mars thuật lại một lượt lời khai của Matta, đến chỗ chiếc huy hiệu, Rose thốt lên:
-Họ có cả huy hiệu sao?
-Đúng vậy.
-Có lẽ nào chính là huy hiệu tôi đã làm rơi? Nhưng tôi không nhớ mình đã làm rơi ở đâu.
-Cô xem đây có phải là huy hiệu của cô hay không?- Mars chìa ra đưa cho Rose.

Rose cầm nó lên tay, ngắm nghía rồi lắc đầu nghi ngại:
-Tôi cũng không dám chắc nữa.
-Vậy tốt hơn hết là tôi sẽ giao trả lại nó cho Tổng tư lệnh. Ông ấy giao cho cô hay cấp một cái mới khác là tùy ở ông ấy, cô nghĩ sao?
-Cứ vậy đi. Chúng ta cũng mau chóng lên đường sang Hawaii thôi chứ?
-Tôi còn muốn làm rõ những người đã đột nhập xuống hầm đánh cắp Taurus đã.- Mars cho chiếc huy hiệu vào túi ni lông một cách cẩn thận. Bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Rose, anh giải thích- Trên đây có dấu vân tay của ít nhất một trong hai kẻ đó nên tôi nghĩ chúng ta có thể ít nhiều biết được tung tích chúng. Cô nghĩ sao?
-Rất khó. Nếu tôi nhớ không lầm thì chúng có mang bao tay như tôi lúc đó.
-Việc chúng vừa có thẻ căn cước ra vào khu nghiên cứu này, lại có huy hiệu cấp cao của Interpol, chứng tỏ chúng không đơn giản. Hơn nữa, theo như Yi kể lại, chúng thậm chí còn có thể mở cánh cửa điện ở lối vào khu nghiên cứu. Tôi nghi ngờ nhất chuyện này. Theo như tôi biết thì không có nhiều người có khả năng mở cánh cửa đó nếu không có dấu vân tay phù hợp…
-Khóa mã số và dấu vân tay chỉ là chìa khóa để tắt đi điện thế trên cánh cửa. Chỉ cần có cách ngắt nguồn điện là có thể ra vào đó dễ dàng rồi. Có thể chúng có mánh khóe gì đó tắt đi dòng điện chăng?
-Cách gì? Cô nghĩ ra không?
Rose nhún vai.
-Tôi không biết ngoài Eagle ra, chúng còn có thể chiêu mộ thêm nhân vật nào có khả năng ngắt điện thế ở cánh cửa đó, khả năng đánh cắp cả một con tàu, khả năng ám sát cô năm lần bảy lượt? Vì sao chứ? Cô không quen cô ta sao?- Anh băn khoăn hỏi tiếp
-Có thể là một siêu sát thủ mà xưa nay chúng ta chưa từng biết tên chẳng hạn.- Rose phán đoán.
-Đúng thế.- Yi xen vào- Ở Hồng Kông bây giờ nữ sát thủ nhiều lắm.
-Ừ…- Mars gật gù.- Có lẽ chúng ta nên về tập trung với mọi người ở Hawaii đã rồi hãy tính. Yi, cô ở lại đây với Rose nhé! Tôi quay lại trung tâm đó dọn dẹp cho xong mọi chuyện và chuẩn bị máy bay ọi người. Một giờ nữa tôi sẽ quay lại đây.
-OK.- Yi gật đầu với anh.
Mars mỉm cười chào hai cô gái, ba người của đội Kan và bước ra khỏi phòng.
.
.

.
.
.
.
Chiếc taxi chở Mars, Yi và Rose chạy chầm chậm trên các con phố ở thành phố Osaka. Đang vào giờ tan tầm nên giao thông trở nên đình trệ. Mars lim dim ngồi ở ghế đằng trước, tay vỗ vỗ theo nhịp một ca khúc đang thịnh hành ở Nhật, anh có vẻ thư giãn hơn cách đây một giờ. Đột nhiên, anh lên tiếng, xua tan đi cái im lặng giữa ba người nãy giờ:
-Cô có nhớ tôi thích bản nhạc nào không, Rose?
-Xin lỗi…- Rose cười- Tôi không nhớ!
-Ừ, phải, cô vốn không có khiếu về âm nhạc mà.- Mars cười phá lên.
Rồi anh lại đột ngột hỏi Yi:
-Này Yi, cô có biết Commet chơi piano rất giỏi không?
-Không. Anh ta cả ngày chỉ biết cắm đầu vào cái màn hình máy tính, nhạc còn không thấy anh ta nghe chứ nói gì đánh piano.- Yi bĩu môi vẻ không tin.
-Anh ta giỏi chơi đàn thật đó.- Rose giải thích.
-Phải…- Mars tiếp lời- Anh ta rất giỏi Piano. Nếu có thời gian cô hãy bảo anh ta đánh à nghe. Tôi nhớ anh ta có hứa chơi cho tôi nghe bản “The air for the G String” mà anh ta cứ lần lữa mãi. Bản đó rất hay, tôi nghĩ sau chuyến đi này cô nên bảo anh ta chơi thử à nghe.
-Tôi không có hứng với âm nhạc lắm.
-Cứ nói với anh ta đi, biết đâu rồi cô sẽ thích nó.- Mars cười đầy ẩn ý.
Đột nhiên, Rose kêu lên:
-Khoan đã… Anh có thể rẽ vào khu trung tâm thương mại kia được chứ?- Rose đề nghị với người tài xế.- Tôi sẽ trả thêm tiền đợi mà.
-Có chuyện gì mà cô gấp thế Rose?- Mars quay lại hỏi.
-À, bác sĩ nói tôi phải thay bông băng nhưng khi nãy ở bệnh viện vội quá tôi quên mất không mua. Mọi người làm ơn đợi tôi chút nhé!
-Vậy tôi dừng xe luôn ở đây nhé!- Người lái xe hỏi lại bằng giọng tiếng Anh ngọng nghịu.
-Cũng được.- Mars gật đầu.
Chiếc xe dừng ở ngay cổng trung tâm thương mại. Rose bước xuống, đi vội vào trong. Commet nhìn theo cô rồi nói với Yi:

-Tôi có linh cảm không lành. Cô nên đi theo cô ấy đi.
-Anh đi cùng sẽ tốt hơn chứ?- Yi thắc mắc.
-Tôi không thể theo cô ấy vào nhà vệ sinh nữ được, đúng không?- Mars lắc đầu cười- Gần đây cô ấy bị thương liên tục, dường như có kẻ quyết tâm dồn cô ấy vào chỗ chết vậy.
Yi ngẫm nghĩ rồi mở cửa xe và vội chạy theo N.R, trong lòng hơi ganh tị vì cô gái trẻ không kém gì cô này đi đâu cũng được mọi người quan tâm lo lắng hết mình.
Mars nhìn theo họ rồi bật bộ đàm thoại lên. Đầu dây bên kia là Commet.
-Tại sao phải gửi mà không phải cậu mang trực tiếp về?- Commet cáu kỉnh hỏi một cách không đầu không cuối. Trước đó anh đã nghe Mars thuật lại mọi chuyện.
-Cẩn thận vẫn hơn. Tôi chỉ muốn chắc chắn là nó về chỗ anh an toàn và bí mật.
-Nhưng mật khẩu là gì?
-À…- Mars mỉm cười định nói gì thì chợt anh lặng ngắt khi nhìn ra ngoài đường.
Không thấy anh đáp lại, Commet sốt ruột giục:
-Sao?
-Tôi…tôi…có lẽ tôi nhìn thấy ma… đợi tôi chút…- Mars nói gấp gáp.
Bên đầu dây, Commet nghe thấy tiếng buông máy vội vàng, tiếng mở cửa xe một cách thô bạo, nhưng chỉ một phút sau, tiếng Mars lại hổn hển bên ống nghe:
-Commet. Anh nghe đây. Anh không tin được tôi vừa thấy ai đâu. Tôi để mất dấu họ rồi nhưng tôi thề đó thực sự không phải ảo ảnh…
-Có chuyện gì mà cậu gấp gáp vậy?- Commet sửng sốt hỏi lại- Cậu vừa thấy ai?
-Anh phải bình tĩnh nhé! Có lẽ không cần vật đó nữa. Tôi đã biết, ai là kẻ nội gián.
-Chuyện này không phải chuyện đùa đâu Commet. Tôi nói nghiêm túc. Kẻ bấy lâu nay bán đứng chúng ta chính là…
Nhưng lời cuối cùng, cái tên quan trọng nhất chưa được nói ra thì ngay lập tức, nơi chiếc taxi vừa đậu lại chỉ là một cột khói lửa đen ngòm. Trước đó là một tiếng “Bùm” đinh tai nhức óc. Nhiều chiếc xe đậu quanh đó bị áp lực của không khí hất tung đi, có cái nổ tung theo rồi bốc cháy tạo ra một khung cảnh cực kì hỗn loạn.
Chiếc xe taxi phát nổ đúng lúc Rose và Yi từ trong trung tâm bước ra, ngay trước mắt hai người. Cả hai thét lên. Rose định lao lên bèn ngay lập tức bị Yi kéo ngã dúi dụi, đúng lúc một chiếc xe ngay kế phát nổ theo.
Tiếng còi xe chữa cháy, xe cứu thương inh ỏi cả một đoạn phố dài. Nhìn cột khói đen ngòm từ chiếc xe lúc này đã tanh bành, Rose gào lên thất thanh một cách bất lực. Chứng kiến người đồng đội ra đi ngay trước mắt mà cô không thể làm gì được. Yi thì vẫn gắng giữ chặt lấy cô, sợ rằng sẽ còn có những vụ nổ tiếp theo xảy đến.
Đây rõ ràng là một vụ đánh bom, và chiếc xe bị cài bom chính là chiếc taxi chở ba người quay lại trung tâm quân sự.
Nửa giờ sau, Rose được quay lại bệnh viện trong trạng thái hoảng loạn và kích động. Còn Yi thì cũng không khá hơn, cô còn chưa hết bàng hoàng với cái chết của người đàn ông trước đó 10 phút còn tươi cười nói chuyện với cô. Và anh ta, còn là một đặc vụ xông xáo, đầy lòng quyết tâm, kiên trì. Nếu anh ta không dựa vào linh cảm của mình, bảo cô đi theo Rose, có lẽ chính cô cũng không thoát khỏi vụ tai nạn thảm khốc này. Cả Mars và người lái xe taxi đều bị nổ tan xác, ngay cả những vật tùy thân quen thuộc nhất cũng không còn, ngoại trừ một chiếc huy hiệu- chiếc huy hiệu dành cho đặc vụ cấp cao.


Bình luận

Truyện đang đọc