ISEKAI.......... REALLY I HAVE NO IDEA!!!

Chương 63: Cuộc thi của hiệp sĩ.

-"Này này, sắp có một trận tỉ thí đấy, Rinney!"

Rinney lúc này đang tập luyện thì bỗng một người bạn của cậu nhóc chạy đến báo tin.

-"Thi đấu...?"

-"Phải phải, là Reo đấy!"

-"Reo, là đội phó, cánh tay đắc lực của đại đội trưởng Rei sao!"

-"Chúng ta mau nhanh chóng đến đó thôi!"

Và thế là thông tin lan nhanh ra tất cả các hiệp sĩ gần đó và mọi người ngay lập tức đổ xô đi coi trận thi đấu.

----------Chuyển cảnh----------

-"Ô ồ, trận này có vẻ hay đây."

-"Hm, đối thủ của Reo trong quen quen thế..."

-"Cố lên nào Reo, anh em ủng hộ hết mình."

Các hiệp sĩ tập trung xung quanh sân tập ngày càng đông khiến cho không khí nhộn nhịp hẳn lên.

-"Trận đấu đầu tiên, ném bóng sắt!"

Gil sẽ là trọng tài cho cuộc thi đấu giữa tôi và hiệp sĩ Reo. Trông em ấy tràn đầy năng lượng hơn mọi khi.

-"Ném bóng sắt?"

-"Để tôi giải thích cho cậu, Ném bóng sắt, một cuộc thi xem ai ném quả bóng sắt đi xa hơn. Rõ rồi chứ?"

-"Ồ, dễ hiểu đấy."

Gil cho người đem ra hai quả bóng sắt cỡ nhỏ và đặt chúng trước tôi.

-"Reo, cậu là người thi đấu trước."

-"Đã rõ, thưa đội trưởng."

Reo tiến lên trước và cằm lấy quả bóng sắt trên tay. Quả bóng sắt có vẻ khá nặng khi cậu ta phải nhấc lên bằng hai ta và cố gắng vào tư thế một cách nặng nề.

-"Cố lên Reo, cố phá vỡ kỉ lục đi nào!"

-"Kỉ lục 300m hiện nay là của Reo. Hi vọng lần này cậu ta sẽ phá vỡ nó."

[Kỉ lục ném tạ sắt hiện nay trên thế giới là tầm 90m... Quác :v]

Tôi bắt đầu quay sang hỏi Gil.

-"Em ném thì được bao nhiêu thế, Gil?"

-"Em... Chứa ném lần nào nên cũng không biết..."

-"Tôi bắt đầu đây!"

Reo hô lớn và bắt đầu xoay người, cậu ta dồn một lực thật mạnh vào cánh tay và ném quả bóng sắt đi thật xa.

Quả bóng bay theo một vòng cung và đáp xuống một vùng đất gần đó.

*Rầm* Quả bóng rơi xuống đất và đập nát cả khu tiếp đất.

-"Mọi người mau kiểm tra nào."

Một hiệp sĩ chuyên do thám bắt đầu chạy đến chỗ quả bóng sắt và thông báo.

-"3-312m! Kỉ lục đã bị phá vỡ!"

-"Yahoo! Đúng là Reo có khác!"

-"Trận đầu thắng chắc rồi!"

Các hiệp sĩ lần lượt ồ lên hân hoan ăn mừng cho Reo.

-"Công chúa, kỉ lục này là do tôi đã cố gắng dành tặng cho cô! Xin cô hãy nhận lấy!"

Reo tiến đến và báo tin mừng cho Gil. Hm... Tên này có tình ý với Gil à...

-"À... Cảm ơn cậu..."

-"Công chúa quá khe-"

-"Tiếp theo, Ito, đến lượt anh đấy!"

Gil cắt ngang và nhanh chóng thông báo đến lượt tôi.

-"Cố lên anh Ito!"

Rinney từ đằng sau cổ vũ cho tôi. Tôi bước đến chỗ những quả bóng sau khi đổi chỗ với Reo.

-"Đừng gắng sức quá."

Reo nhắc nhở tôi, trông cậu ta có vẻ đắc chí với những gì vừa thể hiện.

Tôi nhấc quả bóng lên- Hm... Sao nó nhẹ thế... Tôi cầm quả bóng lên bằng hai tay để làm vẻ như nó nặng thật. Nắm chặt quả bóng bằng tay, tôi xoay người và ném nó thẳng vào không trung.

*Vụt* Do chưa biết điều chỉnh lực nên tôi vô tình phóng nó thẳng lên trời với tốc độ chóng mặt. Quả bóng được phóng vào không trung, đâm thủng tầng mây và biến mất.

-"Hể, đâu rồi?"

-"Chuyện gì vừa xảy ra thế?"

Các hiệp sĩ bàng hoàn, Reo thì cứ loay hoay xung quanh để tìm quả bóng, riêng chỉ Gil biết là nó đang bay đi đâu.

-"Trận đầu tiên, Ito là người chiến thắng!"

-"Hả, đùa đấy à!"

-"Chết tiệt, lần sau tôi nhất định sẽ đáp trả."

Reo tức tối nhìn tôi trong khi tôi không thèm để ý cậu ấy mà liên tục suy nghĩ... Nó ở nơi chân trời nào vậy trời...?

----------Chuyển cảnh----------

-Meanwhile-

-Doanh trại Andix (Biên giới KnightHall và Andix)-

Bên trong một túp liều lớn được dựng cờ của vương quốc Andix. Các chỉ huy và nhà vua đang bàn bạc chiến lược.

-"Cứ đặt trận hình như thế này, thế này, thế này và thế này-"

*Rầm* Một tiếng nố lớn vang lên.

-"C-Cái quái gì thế!"

Ngay khi họ rời khỏi liều, một vũng đất lớn đã bị phá tan trước mặt họ, phía trung tâm là một quả bóng sắt đang tỏ ra hơi nóng.

-"T-Thằng nào ném thế!"

-"Bọn KnighHall bắn đấy!"

-"Chạy đi! Dân pro Gunny ném đấy"

Binh lính hoản loạn trong khi các chỉ huy của Andix bắt đầu lo lắng.

-"KnightHall... Các người đang giấu giếm thứ gì à..."

[Quác :v]

----------Chuyển cảnh----------

-"Cuộc thi thứ hai! Leo núi!"

Tôi và Reo được đưa tới một vách núi cao lớn gần khu luyện tập. Các hiệp sĩ từ trong lâu đài đã tiếp tục ở lại tập luyện, tuy nhiên các hiệp sĩ đang túc trực ở khu vực đó thì lại kéo đến coi. Tôi và Reo bước vào vị trí của mình.

-"Chuẩn bị... Bắt đầu!"

Gil ra tín hiệu, ngay lập tức Reo hùng hực bám vào vách đá và leo lên trên với tốc độ chóng mặt.

-"Cố lên Reo!"

-"Tôi nhất định sẽ thắng trận đấu này!"

Reo cứ thế bỏ qua xa tôi và tiếp tục leo lên đỉnh. Tôi đứng phía dưới nhìn lên, hai chân nhùn nhảy một chút khởi động.

-"Được rồi!"

Tôi nắm lấy một chỏm đá, một chân đạp mạnh xuống đất.

*Vụt* Chỉ với một cú bật nhảy, tôi đã phóng thẳng lên đỉnh vách núi. Vượt qua cả Reo đã sững sờ bám vách, miệng há hốc kinh ngạc.

-"Người chiến thắng, Ito!"

Một lát sau Reo mới leo tới nơi, cậu ta cố lấy hít lấy hít để. Reo đập tay xuống đất thất vọng.

-"Chết tiệt! Vẫn còn một trận nữa!"

­----------Chuyển cảnh----------

-"Sau đây là trận thi đấu cuối cùng, một cuộc đọ kiếm giữa các hiệp sĩ."

-"Hoan hô, cuối cùng cũng tới màn chính rồi!"

-"Cố lên Reo!"

Tôi và Reo quay trở lại sân tập của cung điện hoàng gia KnightHall. Lúc này trong Reo như đang cố gắng tập trung hết mức, cậu ta không nói năng gì mà cứ nhìn chằm chằm vào thanh kiếm đang cầm chắc trên tay.

-"Cả hai vào vị trí."

Reo bước vào vị trí của mình và nói với tôi đang đứng ở phía đối diện.

-"Cậu có thể có sức mạnh, sức bền và sự nhanh nhẹn... Nhưng kĩ năng thực chiến thì chưa hẳn là hơn tôi. Vì vậy tôi sẽ trả hết... Trong trận đấu này!"

Reo vào tư thế chiến đấu với hai tay nắm chặt thanh kiếm để sát bên người.

-"Reo là người mang nhiều chiến công trong việc hạ gục vô số quái vật, đẩy lùi nhiều cuộc chiến của các đạo quân, một chiến binh dũng mãnh trên chiến trường."

-"Cố lên nào, hãy thể hiện sức mạnh của hiệp sĩ KnightHall đi nào, Reo!"

Reo hạ người và hít một hơi thật sâu.

-"Chuẩn bị đi. Ito!"

Tôi cũng hít một hơi giữ vững sự bình tỉnh, tay nắm chặt một thanh kiếm sắt và ánh mắt hướng về Reo.

-"Như cậu đã nói... Cậu sẵn sàng hợp tác nếu như đó là người có thực lực hơn, đúng chứ?"

-"Phải, và cậu sẽ phải chứng tỏ điều đó."

Tôi nhắm mắt lại. tập trung toàn bộ năng lượng. Lúc này, trong đầu tôi bắt đầu ghi lại những hình ảnh về quá khứ, những cuộc chiến mà tôi đã trãi qua... Trận đấu với gấu tinh thể... Trận đấu với Gilliash... Trận đấu với Domis và các thuộc hạ của hắn... Những trận đấu có lẽ đã đánh dấu cho tôi một cái chết đau đớn... Tôi tập trung ghi nhớ những vết thương, từng cơn đau đớn dày vò tôi lúc đó.

-"Trận đấu bắt đầu!"

Gil phát tín hiệu bắt đầu trận đấu.

-"Nếu cậu đã muốn thế..."

Tôi bừng mở mắt và lườm thẳng vào Reo.

*Bùm* Một âm thanh vang lên trong tâm trí Reo, một luồng áp lực khổng lồ đến mức kinh hoàng ập đến trong tâm trí cậu ta. Reo mở to mắt, để lộ ánh mặt đang tràn ngập trong sự sợ hãi. Những giọt mồ hôi bắt đầu toát ra ngày càng nhiều trên khuôn mặt của cậu ấy.

-"C-Cái..."

Thanh kiếm của Reo bắt đầu rung lên, nguyên nhân là do hai tay cậu ta đang run cầm cập. Hết hai tay rồi đến hai chân, hai chân rồi đến toàn thân đang rung lên bần bật. Khuôn mặt trở xanh và hơi thở rấp rút... Ấnh mắt càng hiện lên sự sợ hãi, một sự khủng hoảng kinh hoàng đang khuấy động ánh mắt cậu ta.

-"Ô-Ôi, Reo... Cậu không sao chứ?"

-"Này, Reo! Có chuyện gì thế? Mau tấn công đi!"

-"T-Tôi... K-Không thể..."

Reo lẩm bẩm trong miệng mà không thể thốt nên lời.

Tôi bắt đầu bước tới gần Reo. Cứ mỗi khoảng cách bị rút ngắn, áp lực lên Reo ngày càng nặng hơn. Khi tôi đến trước mặt Reo, toàn thân cậu ta run rẩy, ánh mất đầy nỗi sợ hãi và khuôn mặt tái mép. Reo vẫn cố gắng gượng lại áp lực của tôi, cậu ta cố đứng vững trong khi toàn thân đang rung cầm cập.

-"Chết tiệt... Không thể di chuyển..."

Tôi đưa thanh kiếm lên trên đầu Reo. Chém thẳng một nhát thẳng xuống cậu ta.

-"Reo!"

-"Mau né đi!"

*Vụt* Tôi dừng kiếm ngay trước mặt Reo.

-"Trận đấu... Kết thúc rồi."

Trước mặt tôi giờ đây là Reo trông như một cái xác vô hồn. Khuôn mặt trắng bệch, hai mắt trợn trắng, hai chân khụy xuống và cả cơ thể bất động.

-"Hộc hộc....."

Tôi ngắt đi áp lực của mình bằng cách đều hòa hơi thở và khép mẳt lại. Tôi vẫn chưa quen sau khi dùng một áp khá lớn như thế... Lần sử dụng đầu tiên ở lâu đài Wither cũng chỉ là một luồn áp lực nhẹ như một cơn sóng. Nhưng áp lực chỉ có thể áp đặt lên một kẻ yếu hơn, nếu như chạm chám với Hắc nhân... Sẽ là vô dụng...

[P/S: Hắc nhân -> Gã bí ẩn vài chương trước.]

----------Chuyển cảnh---------

-"Này, tỉnh đi Reo."

*Chát chát* Tôi đã nhờ một vài hiệp sĩ gần đó chăm sóc cho Reo. Sau một lúc, họ dội một ráo nước cho cậu ta và vã vã vài cái lên mặt.

-"Hm..."

-"Ôi, tỉnh chưa, cu cậu?"

-"À... Tỉnh rồi..."

Reo đứng dậy, trông cậu ta đứng thẫn thờ nhìn vào nắm tay mình.

-"Ito."

Reo đi đến trước tôi trong khi tôi đang trò chuyện với Gil. Reo cúi thấp người xuống tỏ thái độ tôn trọng.

-"Tôi đã thua! Xin hãy trờ thành người huấn luyện cho các hiệp sĩ KnightHall! Ito!"

Reo hô to trong khi vẫn cúi chào tôi.

-"Được thôi, nhưng mà trước hết thì cậu hãy ngước lên đi nhé."

Tôi bắt tay Reo một lần nữa và Reo ngay lập tức quay trở lại tập luyện.

-"Này Reo, cậu không sao chứ?"

Rinney hỏi thăm Reo sau trận đấu, Rinney là một người bạn của Reo từ trước nên việc hỏi thăm là chuyện thường tình.

-"Không sao, tớ sẽ tiếp tục tập luyện... Một ngày nào đó, tớ sẽ vượt qua Ito và rồi... là công chúa Gilliash!"

-"Không được đâu."

-"Hả, ý cậu là sao?"

Reo bất ngờ trước lời nói của Rinney.

-"Ito... Là người đã đánh bại công chúa Gilliash đấy."

-"Hể."

Reo sững sờ.

-"Như vậy... Như vậy... Có nghĩa là..."

-"Phải, Ito là chồng chưa cưới của công chúa Gilliash đấy."

-".........."

Reo bị sốc nặng và hóa đá ngay lập tức. Từ sâu thẩm bên trong cậu ta, cậu ta nhận ra một điều gì đó vừa đau vừa cay...

Bình luận

Truyện đang đọc