KẺ HAI MẶT

Tuy từ nhỏ cha của Lâm Tẫn nhiễm đã sống trong Chu gia ở Bắc Kinh, nhưng thực tế nguyên quán của ông là ở Tứ Xuyên, cho nên sau khi Lâm Tẫn Nhiễm và em gái ở cùng với ông thì mỗi năm đều sẽ quay về Tứ Xuyên một lần, có đôi khi ở một tuần, có đôi khi lâu hơn.

Vốn là tháng 8 bọn họ về Tứ Xuyên, nhưng lần đó Chu Chính Hiến nói anh muốn đến Tứ Xuyên chơi, cho nên hành trình của nhà Lâm Tẫn Nhiễm phải đi sớm theo Chu Chính Hiến về Tứ Xuyên. Lần đó vốn chỉ là Chu Chính Hiến nhất thời hưng phấn quyết định mà thôi, ai cũng không ngờ sau đó lại xảy ra chuyện như vậy...

Từ sau khi động đất ở Tứ Xuyên năm 2008, Lâm Tẫn Nhiễm cũng chưa từng quay lại Tứ Xuyên, Cô không muốn trở về đây, cũng không dám về đây. Cô không thể nào quên được tình huống bi thảm ngày hôm đó, không cách nào quên được dáng vẻ lúc chết của Chu Nhuế, càng không quên được bản thân mình đã khổ sở cầu xin cha cứu em gái thế nào, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể ở trong khe đá nhìn bóng lưng ông rời đi.

Loại bất lực đó, cảm giác chờ đợi cái chết, đời người đều sẽ tồn tại ám ảnh.

Xe từ từ dừng lại, Chu Chính Hiến nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó quay sang nhìn Lâm Tẫn Nhiễm, "Đến rồi, xuống xe đi."

Lâm Tẫn Nhiễm ừ một tiếng, cảm thấy hơi lạnh, "Nơi này là..."

"Nhà của chú Minh, chúng ta ở đây nghỉ ngơi một đêm trước, ngày mai sẽ đi ra nghĩa trang."

Đột nhiên Lâm Tẫn Nhiễm sững sờ, "Hả?"

"Có vấn đề gì sao?" Lông mày của Chu Chính Hiến nhíu lại.

Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại một chút, "Không có, xuống xe thôi."

Nói xong, bản thân cô đẩy cửa xe ra trước, Chu Chính Hiến nhìn bóng lưng của cô, trong lòng hơi khó hiểu. Từ khi bắt đầu đăng ký ở sân bay, cô vẫn luôn không thoải mái.

"Chú." Chu Diễn đi trước, đẩy cửa vào đầu tiên.

Trước mắt ba người là một căn nhà ba tầng, trước nhà là một cái vườn nhỏ, trong vườn đầy hoa cỏ, có thể nhìn ra được chủ nhà rất tận tâm chăm sóc.

Lâm Tẫn Nhiễm và Chu Chính Hiến đi theo sau, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn hoàn cảnh xung quanh... mấy năm nay ông ấy luôn ở lại chỗ này sao?

"Chu Diễn, Đại thiếu gia, hai người đến rồi à?" Lúc này, một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi từ trong nhà đi ra, quần áo ông mặc rất đơn giản mộc mạc, khẽ mỉm cười bước đến đón bọn họ.

Mà vào giây phút nghe được tiếng của ông ấy, ánh mắt Lâm Tẫn Nhiễm cứng đờ. Ông vẫn uy nghiêm nghiêm túc như cũ, cho dù đã sớm rời khỏi Chu gia, nhưng khí thế đó vẫn không biến mất. Chỉ là, nhìn qua ông đã già đi rất nhiều, không thể nào so với 10 năm trước được nữa.

"Chú Minh." Chu Chính Hiến rất tôn kính ông, ông gật gật đầu lại với anh, hỏi, "Gần đây thân thể của chú vẫn tốt chứ?"

Chu Minh mở miệng, "Vẫn vậy, không có gì không tốt cả."

Chu Diễn cười một tiếng, "Nhìn hoa cỏ trong vườn phát triển tốt như thế là biết thân thể của chú vẫn còn rất khỏe mạnh rồi."

Chu Minh liếc anh ta một cái, "Đi thôi, đừng tiếp tục đứng đây nữa. Đúng rồi, vị này là..."

Mỗi lần Chu Chính Hiến về đây đều chỉ dẫn theo một mình Chu Diễn, mà lần này lại có thêm một cô gái, đương nhiên sẽ khiến Chu Minh phải chú ý.

Chu Chính Hiến quay đầu nhìn Lâm Tẫn Nhiễm, ánh mắt rất dịu dàng, "Cô ấy là bác sĩ của cháu, Lâm Tẫn Nhiễm."

Chu Minh hơi kinh ngạc, "Từ trước tới giờ thiếu gia chưa mang theo người khác tới đây bao giờ."

Chu Diễn tiếp lời: "Bây giờ thiếu gia không thể rời cô ấy đâu." Vừa dứt lời thì ánh mắt mọi người đã tập trung vào anh ta, Chu Diễn vội nói, "Khụ khụ, ý cháu là, gần đây thân thể của thiếu gia không tốt, lúc nào cũng cần bác sĩ bên cạnh."

"À, thì ra là vậy." Chu Minh mỉm cười, "Cô bé mau vào đi, chắc là mấy người đều chưa ăn cơm, tôi đi chuẩn bị bữa tối đây."

"Cảm ơn chú Minh." Chu Chính Hiến nói xong thì quay đầu giữ tay Lâm Tẫn Nhiễm, "Qua ăn chút đi, mấy món Nhật lúc trưa kia chắc đã tiêu hóa hết rồi."

Vốn Lâm Tẫn Nhiễm đang tập trung hết sự chú ý vào Chu Minh, lúc này bị Chu Chính Hiến ngắt lời như thế, đột nhiên cô hơi ngây người, "Hả? Tiêu hóa rồi."

"Vậy được, về sau nhớ ăn ít đi, không lần sau em lại nói không thoải mái."

Lâm Tẫn Nhiễm mím môi, để mặc Chu Chính Hiến kéo mình vào nhà. Cô nhìn gò má của anh, chẳng biết sao từ lúc bước vào cửa đột nhiên trái tim lạnh lẽo như băng lại có lại chút nhiệt độ ấm áp, làm cho cô không còn khó chịu nữa.

Chu Minh thấy Chu Chính Hiến kéo tay Lâm Tẫn Nhiễm đi vào thì nhìn Chu Diễn một cái, anh ta nhún nhún vai, dáng vẻ rõ ràng là không thể nhiều lời được. Sau đó, ánh mắt Chu Minh chợt sáng lên, nói vậy... cô gái này cũng không phải bác sĩ bình thường.

Bốn người sau khi vào nhà thì bắt đầu ăn cơm, Chu Chính Hiến và Lâm Tẫn Nhiễm ngồi xuống trước bàn ăn, mà Chu Diễn vội đi giúp Chu Minh bưng đồ ăn ra.

Sau khi bày đồ ăn lên, Chu Minh cũng ngồi xuống.

Bốn người ăn, nhưng trên bàn lại có sáu bát cơm, sáu đôi đũa.

Lâm Tẫn Nhiễm nhìn hai đôi bát đũa còn lại, trong lòng chợt nhói, theo bản năng cô cất tiếng hỏi, "Còn có người tới nữa ạ?"

Trong nháy mắt trên bàn ăn liền yên tĩnh, mà trái tim của Lâm Tẫn Nhiễm cũng theo sự yên tĩnh này mà trở nên đau đớn, cô làm như không biết gì, nhưng trong lòng lại không dám khẳng định.

"Chê cười rồi." Chu Minh cười nhạt, vẻ mặt càng đau lòng hơn, "Đây là chuẩn bị cho hai đứa con gái của tôi, mấy năm nay, tôi có thói quen ăn cơm như vậy rồi."

Tiếng đôi đũa rơi xuống bàn ăn vang lên, sau khi Lâm Tẫn Nhiễm sững sờ thì nhanh chóng nhặt lên, "Xin lỗi, không cầm chắc thôi ạ."

Chu Chính Hiến nhìn cô một cái, anh nghĩ cô hiểu ý nghĩa trong lời nói này, lúc nãy trên xe cô cũng biết lần này bọn họ tới tế hai cô gái, tình hình trước mắt có lẽ cô cũng có thể biết đó là con gái của Chu Minh.

Chỉ là tại sao cô có vẻ hơi hoảng loạn vậy? Gương mặt cho dù núi có sập xuống cũng không thay đổi của Lâm Tẫn Nhiễm đột nhiên lại thất thố, điều này không giống cô chút nào.

"Em vẫn không thoải mái à?" Chu Chính Hiến không tìm được lý do nào khác nên cho rằng thân thể cô không khỏe.

Lâm Tẫn Nhiễm cụp mắt xuống, "Vâng, em không muốn ăn cơm, em muốn nghỉ ngơi, có thể không?"

"Bôn ba thế này ăn không tiêu là đúng rồi." Chu Minh đứng lên, "Cô bé theo tôi lại đây, trên tầng có chuẩn bị phòng rồi, cô lên ngủ một giấc trước đi, đợi lát nữa nếu đói rồi dậy ăn cơm cũng được."

Lâm Tẫn Nhiễm cười nhạt, "Cảm ơn chú."

Chu Minh cũng không nói gì nữa, chỉ dẫn Lâm Tẫn Nhiễm lên tầng.

Chu Diễn nhìn hai người lên cầu thang, hơi buồn bực hỏi, "Hôm nay cô ấy sao thế?"

Lông mày Chu Chính Hiến hơi nhíu lại, anh cũng muốn biết, rốt cuộc cô làm sao vậy.

Nhà lầu đơn giản nhưng rất sạch sẽ, Lâm Tẫn Nhiễm đi lên cầu thang, theo sau Chu Minh đi trên hành lang. Cô chỉ yên lặng như vậy nhìn ông, nhìn dáng lưng không hề thẳng tắp của ông, nhìn mái tóc đen trắng đan xen của ông.

"Con gái của chú mất lâu vậy rồi, chú còn làm cơm cho họ, có ý nghĩa gì sao?"

Bóng lưng trước mắt hơi cứng đờ, ông dừng lại, chậm rãi quay đầu, "Có."

"Áy náy sao?" Lâm Tẫn Nhiễm cong môi, "Nhưng người cũng mất rồi, chú làm vậy ngoại trừ bù đắp sự áy náy trong lòng chú thì không bù đắp được cái gì cả."

Ánh mắt Chu Minh lóe lên, ông trầm mặc rất lâu, "Cô bé, có thể cô nói đúng..."

Lâm Tẫn Nhiễm nhìn ông, mặt không hề cảm xúc, "Thực ra chuyện của chú, cháu có biết, Chu tiên sinh đã đề cập qua với cháu rồi."

Chu Minh khựng lại, "Thì ra là thế."

"Chú Minh? Tạm thời gọi vậy được chứ ạ?" Lâm Tẫn Nhiễm bước lên phía trước một bước, ánh mắt sáng như đuốc, "Cháu có thể hỏi chú không, lúc trước chú lựa chọn cứu Chu tiên sinh mà không cứu hai đứa con gái, trong lòng chú nghĩ thế nào vậy?"

Đột nhiên Chu Minh run lên.

"Đương nhiên, cháu biết tính mạng đều như nhau, nhưng cháu rất tò mò, con gái ruột thịt trong mắt chú... không đáng một đồng như vậy sao?"

"Lâm Tẫn Nhiễm!" Không biết Chu Chính Hiến cũng đi lên tầng từ khi nào, anh vốn chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc cô xảy ra chuyện gì, nhưng anh không nghĩ tới sẽ nghe cô nói những lời này.

Không đáng một đồng? Cô hỏi tùy tiện như vậy nhưng anh nghe xong thì rất hoảng sợ.

Anh vừa tiến lên kéo tay cô một cái, "Em làm gì vậy?!"

Lâm Tẫn Nhiễm xoay người, thấy đôi mắt tức giận của anh thì cũng không sợ hãi, cô lười biếng nói, "Không làm gì cả, em chỉ tò mò nên muốn hỏi chú Minh mà thôi."

Chu Chính HIến kéo cổ tay lạnh ngắt của cô, "Những chuyện này là ai nói với em?"

"Ở Chu gia lâu như vậy rồi, nghe mọi người truyền miệng nhau thôi." Lâm Tẫn Nhiễm khẽ cười một tiếng, "Xin lỗi, em không biết chuyện này vốn không nên nhăc tới, xem ra em không nên có tính tò mò lớn như vậy."

"Em..."

"Cô bé nói đúng, bây giờ tôi làm gì cũng vô dụng." Đúng lúc này, giọng nói già nua của Chu Minh vang lên, ông nhìn Lâm Tẫn Nhiễm, chậm rãi nói, "Nhưng tôi muốn nói, con gái của tôi ở trong lòng tôi tuyệt đối không phải không đáng giá một đồng, chúng nó còn quan trọng hơn mạng của tôi nữa... nhưng cứu thiếu gia là trách nhiệm của tôi, tôi... không hối hận."

Lâm Tẫn Nhiễm khẽ run rẩy.

"Cuộc đời này là tôi nợ chúng nó, có lẽ... tôi cũng nên chết trong trận động đất kia..." Chu Minh nói rồi chầm chậm đi về phía trước, giọng nói của ông càng lúc càng thấp, cuối cùng giống như tự mình lẩm bẩm.

"Buông em ra." Sau khi Chu Minh đi, Lâm Tẫn Nhiễm dùng sức hất tay Chu Chính Hiến ra. Nhưng một giây sau Chu Chính Hiến lại giữ chặt bờ vai của cô, anh cụp mắt nhìn cô, trầm giọng nói, "Em biết mấy lời em vừa nói lúc nãy là rất bất kính không?"

Lâm Tẫn Nhiễm lạnh lùng nhìn anh, "Em không biết."

"Lâm Tẫn Nhiễm!"

"Em mệt rồi, em muốn nghỉ ngơi." Lâm Tẫn Nhiễm hoàn toàn mặc kệ anh, cô đẩy tay anh ra, xoay người đi về phía căn phòng cách đó không xa.

"Chu Chính Hiến." Lúc cô vặn nắm cửa thì đột nhiên dừng lại, cô không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt mở miệng, "Có lẽ vừa nãy hơi vô lễ, bởi vì em đang nghĩ nếu hai cô gái đó còn sống, bọn họ có nên tha thứ cho cha của họ hay không?"

Cứu Chu Chính Hiến, cô cảm thấy có thể, cô cũng hy vọng anh sống thật tốt. Nhưng, Nhuế Nhuế cũng nên sống chứ, ông ấy là cha, sao ông ấy cam lòng không cần một đứa con gái mới 8 tuổi...

Mặt khác, Chu Chính Hiến đột nhiên ngẩn ra, con ngươi đen như mực có chút ánh sáng nhạt lóe lên, anh không biết trả lời thế nào, anh cũng không biết có nên hay không, bởi vì tất cả chuyện này đều do anh mà ra.

Đóng cửa phòng lại.

Lâm Tẫn Nhiễm dựa vào cửa rồi từ từ ngồi xuống.

Sao cô có thể kích động như vậy?

Vào lúc nhìn thấy Chu Minh, cô không thể khống chế được trái tim của bản thân mình nữa. Thấy ông chuẩn bị bát đũa cho cô và em gái, thậm chí cô không thể chờ đợi được nữa muốn đi chất vấn ông rằng, có ý nghĩa gì chứ, người đã chết rồi rốt cuộc ông làm cho ai nhìn?

Vì lòng kính ngưỡng với Chu gia, ông chọn từ bỏ con của mình. Bây giờ ông áy náy sao, đau khổ sao?

Thì ra... ông cũng không sống tốt?

Nên hài lòng thôi, đã thấy sự đau khổ của ông khi vẫn sống nhưng lại mất đi bọn họ. Nhưng tại sao cô không vui vẻ chút nào vậy, Lâm Tẫn Nhiễm cay đắng nở nụ cười, đôi tay run rẩy muốn tìm thuốc lá trong túi áo, nhưng tìm một hồi mới phát hiện từ sau khi cô đi theo bên cạnh anh thì đã lâu rồi không hút thuốc..

Cô chầm chậm chôn đầu vào trong đầu gối.

Chu Chính Hiến, em nên làm sao bây giờ?

~~~ Tác giả có lời muốn nói: Có mấy người nói, nếu như biết chuyện này hoàn toàn không liên quan đến Chu Chính Hiến, tại sao vẫn còn mắc kẹt ở vấn đề này, thực ra Lâm Tẫn Nhiễm đang ở trong trạng thái xoắn xuýt, khách quan mà nói, người chết, người bị thương, Chu Chính Hiến là người cô thích, anh sống thì đương nhiên cô vui vẻ hơn bất cứ ai rồi.

Nhưng vấn đề chính là, người cứu anh là cha của cô, nếu như cha chỉ từ bỏ không cứu cô, cô có thể hiểu được, bởi vì lấy mạng của cô đổi mạng của Chu Chính Hiến. Nhưng cuối cùng người chết là Chu Nhuế, đó là đứa em gái mà cô yêu thương nhất... Lâm Tẫn Nhiễm cũng vì cô em gái của mình mới lâm vào tình trạng bối rối này.

Mặt khác tôi cũng muốn nói một chút, cha của cô ấy không phải từ bỏ không cứu bọn họ, mà là trong thời khắc mấu chốt, chỉ có thể lựa chọn cứu Chu Chính Hiến. Mấy người đã xem bộ phim điện ảnh "Đường Sơn Đại Địa Chấn" rồi chứ, tình huóng cũng giống hai chị em kia vậy...

(Đương nhiên, cuối cùng chuyện này vẫn có thể giải quyết, dù sao anh Chu của chúng ta không biết xấu hổ như vậy, mặt dày ở bên cạnh Lâm Tẫn Nhiễm, còn sợ cô ấy không buông bỏ sao???)

Bình luận

Truyện đang đọc