KẺ HAI MẶT

Con đường này là con đường dẫn đến thư phòng, Chu Chính Hiến chỉ muốn đến thư phòng mà thôi. Nhưng anh không nghĩ tới Lâm Tẫn Nhiễm sẽ xuất hiện ở đây, hơn nữa còn một mình ở trong góc nhỏ của đoạn rẽ này.

Vốn dĩ anh thắc mắc cô đang làm gì, nhưng chờ tới lúc đến phía sau lưng cô thì mới hiểu được, thì ra là cô muốn hút thuốc, chỉ tiếc rằng không thành công.

"Trong phạm vi xung quanh tôi ở mà hút thuốc, cô lại muốn cho tôi hít khói second hand hả?" Tiếng nói trêu chọc vừa thốt ra, người phụ nữ trước mặt liền quay lại. Nhất thời Chu Chính Hiến không nói được gì.

Không có nước mắt trong đôi mắt nhưng lại làm người ta thấy hoảng sợ.

Hoảng loạn, mờ mịt, đau lòng... anh không biết, tại sao trong mắt cô lại có nhiều loại cảm xúc như vậy.

"Cô làm sao vậy?" Chu Chính Hiến nhíu mày.

"Không sao cả." Lâm Tẫn Nhiễm cụp mắt xuống.

Hiển nhiên là Chu Chính Hiến không tin, nhưng mấy giây sau, khi cô lại nhìn anh lần nữa, sự hoảng loạn ban đầu đã biến mất.

Anh thấy khóe miệng cô giật giật, dùng giọng nói không cảm xúc nói, "Chu tiên sinh, anh cướp thuốc của tôi làm gì?"

"Không cho hút." Chu Chính Hiến nhìn cô, trầm giọng nói, "Về sau không được hút thuốc trước mặt tôi."

Thấy cô nhíu mày, bộ dạng như thể chả sao cả, anh lại bổ sung: "Cô là bác sĩ, hẳn cô biết ý tôi là gì."

"Vâng, tôi hiểu, anh nói đúng, tôi nên làm tròn bổn phận của mình." Lâm Tẫn Nhiễm buông tay, "Không hút nữa, tôi đi về làm việc đây, tạm biệt Chu tiên sinh."

"Cô..." Chu Chính Hiến theo bản năng đưa tay kéo cô lại, nhưng cô lại đi rất nhanh.

Lâm Tẫn Nhiễm vòng qua phía trước mặt anh mà đi, trong phút chốc quay lưng với anh, lông mày của cô càng ngày càng nhíu chặt lại.

Không trách anh được, liên quan đến động đất, liên quan đến thương vong, anh không có chút sai lầm nào cả. Không phải lão Dương đã nói rồi sao, "cái chết" của cô khiến anh rất khổ sở, thực ra ở trong lòng anh, cô cũng có chút địa vị đó chứ.

Nhưng...

Nhưng nội tâm của cô vẫn không thể buông bỏ được.

Bởi vì anh, cô hiểu được sự khác nhau giữa người và người, hiểu được người nào nên thích người nào không nên thích, cũng hiểu được cái gì gọi là... bị vứt bỏ.

——————————————

Lâm Tẫn Nhiễm về trường học, buổi trưa ngày hôm đó Ngô Quý Đồng đi tìm cô để cùng ăn cơm.

"Sư tỷ, sao chị không nói với em một tiếng nào về chuyện đi làm thêm vậy?" Ngô Quý Đồng dùng đũa gõ gõ bát cơm của cô.

Lâm Tẫn Nhiễm ngước mắt liếc nhìn cậu, "Nói cho cậu biết để làm gì?"

"Cái này không phải... em cũng có thể đi kiếm thêm tiền, trải nghiệm cuộc sống mà."

Trải nghiệm cuộc sống, công tử nhỏ nhà giàu chỉ thích tự giày vò bản thân.

Lâm Tẫn Nhiễm khẽ hừ một tiếng, "Cậu quên đi, toàn gây chuyện thôi."

Ngô Quý Đồng vừa nghe liền không vui, "Sư tỷ, chị đừng có cười nhạo em thế, tuy y thuật của em không bằng chị, nhưng chuyện đắc tội người ta thì em có thể bớt lo hơn so với chị đấy."

Lâm Tẫn Nhiễm, "Cút."

Ngô Quý Đồng cợt nhả, hiển nhiên là đã quá quen rồi, "À, đúng rồi sư tỷ, sao gần đây không thấy anh Phó vậy, trong quân đội rất bận sao?"

"Gần đây chắc anh ấy được nghỉ rồi, nhưng ở nhà bên kia." Lâm Tẫn Nhiễm nói, "Cậu hỏi anh ấy để làm gì thế?"

Ngô Quý Đồng cười gian, "Em chỉ thấy hơi kì lạ thôi, anh Phó được nghỉ mà lại không qua gặp chị."

"Vẻ mặt này của cậu có ý gì thế?" Lâm Tẫn Nhiễm híp mắt.

Ngô Quý Đồng lui về phía sau, "Em nghĩ sư tỷ và anh Phó trai tài gái sắc sao lại không gặp mặt nhiều một chút, xa cách lâu ngày đã thành người xa lạ rồi... Ối!"

Lâm Tẫn Nhiễm giật lại cái thìa của cậu ấy, tiện tay ném đi, "Được rồi, cậu câm miệng lại đi."

Ngô Quý Đồng oan ức sờ sờ đầu, "Sư tỷ, lẽ nào chị thật sự không thích anh Phó sao? Anh ấy rất tốt, đẹp trai, lại là một người đàn ông thẳng thắn cương trực mà."

"Không thích." Lâm Tẫn Nhiễm dừng lại một chút, lại nói, "Không phải loại cảm tình mà cậu nghĩ, cậu không hiểu đâu."

"Nói qua nói lại vẫn là không thích, chậc chậc, đúng là tổn thương người ta mà..." Ngô Quý Đồng nói, "Em thấy suốt cả thời đại học chị đều cô đơn, chẳng lẽ chị thật sự chưa từng thích một ai sao?"

Tay cầm dĩa của Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại một chút, người cô thích sao?

Ngô Quý Đồng thấy vẻ mặt đó của cô thì phấn khích hẳn lên, "WTF, thật sự có hả?"

Lâm Tẫn Nhiễm lạnh lùng liếc cậu ấy một cái, "Không có."

"Em không tin, con người làm sao có thể không thích ai được chứ, sư tỷ, chị cũng không phải ni cô..."

Một mình Ngô Quý Đồng ở chỗ đó nghĩ linh tinh, trong đầu Lâm Tẫn Nhiễm lại hiện lên hình bóng của người kia, người đàn ông dịu dàng đó...

Nếu nói đã từng thích ai, đại khái thì vị Chu gia kia là một người đi.

Lâm Tẫn Nhiễm khẽ nở nụ cười châm biếm, mấy lời này có thể nói ra được sao?

Thời niên thiếu không muốn gặp được những người quá tuyệt vời, nếu không sẽ sai lầm cả một đời.

Ở trường lên lớp mấy ngày, Lâm Tẫn Nhiễm sắp xếp một số vật dụng sinh hoạt quan trọng và hai bộ đồ trước khi đến Chu gia.

Đến Chu gia, cô để hành lý trong phòng y tế. Công việc ở phòng y tế thực ra rất đơn giản, đun thuốc, khám một số bệnh vặt. Nhưng Chu gia nhiều người, mọi người có chút bệnh vặt thôi đều sẽ tới đây khám.

5 giờ chiều, Vân Thanh đưa cơm tối tới, Lâm Tẫn Nhiễm cũng trực tiếp giải quyết nó trong phòng y tế.

"Chị ơi, chị ơi, rốt cuộc chị cũng tới rồi." Lúc này, một cậu bé từ bên ngoài chạy vào, "Mấy ngày nay em qua đây rất nhiều lần, ông Dương nói chị đi học rồi, chị ơi, chị vẫn còn đi học giống như Triêu Triêu hả?"

Lâm Tẫn Nhiễm khẽ cười, thì ra là Triêu Triêu đẩy cô xuống bể thuốc lần trước, "Ừ, cũng giống em vậy."

"À...vậy hôm nay chị còn về trường không?"

"Không về."

"Vậy tốt quá, chị chơi với Triêu Triêu đi."

Lâm Tẫn Nhiễm ho khan hai tiếng, "Chị còn có việc phải làm."

"Trễ vậy rồi sao còn có việc gì chứ, bỏ đi, em cho phép chị nghỉ đó." Triêu Triêu vênh mặt lên, chỉ vào một người hầu đang đi ngang qua phòng y tế, "Anh ơi, anh, anh gì ơi, em muốn nói chuyện với chị này, nếu chị ấy có việc gì anh làm giúp chị ấy nhé."

Người hầu kia vội gật đầu, "Vâng."

Lâm Tẫn Nhiễm, "..."

"Bé con, em ăn cơm chưa?" Rốt cuộc Lâm Tẫn Nhiễm cũng bị cậu bé lôi ra khỏi phòng, nhưng bọn họ cũng không đi xa, chỉ ngồi ở bậc thang ngoài phòng y tế.

"Em ăn rồi, ăn với mấy cậu và bà ngoại."

"Ừ, em là con của ai?"

"Mẹ em là Chu Duẫn."

Chu Duẫn...

Thì ra là cô ấy, chị gái của Chu Duy Ân, cô còn nhớ cô ấy lớn hơn cô 7 tuổi, bằng tuổi với Chu Chính Hiến. Ơ, con của Chu Duẫn đã lớn vậy rồi, sao Chu Chính Hiến vẫn chưa kết hôn nhỉ?

"Chị, chị cười gì thế?" Triêu Triêu khó hiểu hỏi cô.

"Hả? Chỉ là nhớ tới một chuyện thôi." Lâm Tẫn Nhiễm lên tiếng, "À, đúng rồi, lần trước em nói em cho rằng người trong bể là cậu nhỏ của em, nên em mới đẩy chị đúng không?"

Triêu Triêu gật đầu, "Vâng, ngày nào cậu nhỏ của em cũng chơi bời lêu lổng, lúc em thấy chị, cảm thấy chị rất đẹp, nghĩ là cậu nhỏ của em nhất định hy vọng chị xuống ngâm nước cùng."

"... Em, đứa nhỏ này, lòng dạ thật là khó lường."

"Không khó lường không khó lường, đều do cậu nhỏ của em dạy đó." Vẻ mặt Triêu Triêu đầy kiêu ngạo, "Nhưng em không ngờ trong bể lại không phải là cậu nhỏ, nhưng không sao, cậu lớn cũng không phê bình em quá, chỉ muốn em xin lỗi chị thôi."

Lâm Tẫn Nhiễm véo véo gương mặt tròn trịa mịn màng của cậu bé, "Em còn chê chuyện chưa đủ lớn à?"

"Ha ha, cậu lớn dịu dàng như vậy sẽ không mắng chửi em đâu." Triêu Triêu bước tới gần Lâm Tẫn Nhiễm, "Chị ơi, tuy không tác thành cho chị và cậu nhỏ được, nhưng cậu lớn cũng không tệ đâu, chị có muốn cân nhắc không?"

"Bỏ đi nhóc con, em đừng có hại chị."

"Hại chị?" Đôi mắt Triêu Triêu trợn tròn, "Sao em lại hại chị chứ, cậu lớn tốt lắm, cậu ấy đối xử với ai cũng rất dịu dàng, thậm chí người hầu của Chu gia chúng ta đều nói vậy đó."

Sau khi nghe xong Lâm Tẫn Nhiễm khẽ cười một tiếng, "Anh ấy không phải người tốt lành gì đâu, đều giả vờ thôi, cậu bé, chị nói cho em biết, đừng thấy mặt của cậu lớn em dễ nói chuyện, thật ra anh ấy xấu xa lắm."

"Có thật không?" Cậu nhóc chớp cặp mắt to tròn tràn đầy sự tò mò, "Chị, có phải cậu lớn đối xử với chị không tốt không, cho nên chị mới phát hiện bộ mặt không muốn ai biết được của cậu lớn?"

Bình luận

Truyện đang đọc