KẾ HOẠCH CHINH PHỤC QUÂN Y


Sau bữa trưa có một khoảng thời gian nghỉ trưa ngắn, Niếp Duy An quay lại Trạm y tế như thường lệ, thúc giục Ngụy Tuyết và Tống Đình Ngọc thường xuyên tập luyện khi rảnh rỗi.
Niếp Duy An ngồi xuống và uống một ngụm nước, lúc này cánh cửa được mở ra một cách lịch sự.
Đầu tiên, một cái đầu to lớn thò qua khe cửa, đảo mắt nhìn Niếp Duy An, hé miệng lộ ra một nụ cười đơn giản chân thật.
Niếp Duy An vẻ mặt buồn cười nói: “Mời vào!”
Mã Chấn Hổ bước vào, chắp tay sau lưng, trên khuôn mặt ngăm đen nở một nụ cười nịnh nọt.
Niếp Duy An nhướng mày: “Có chuyện gì sao, Mã Chấn Hổ?”
Mã Chấn Hổ tiến lên hai bước, chân chó [1] nói: “Chị, đừng khách sáo, gọi em là lão Hổ hoặc Hổ Hổ là được rồi!”
Niếp Duy An cười như không cười nhìn cậu ta, chậm rãi mở miệng: “Mã Đại Hổ?”
Mã Chấn Hổ vẻ mặt xấu hổ nói: “Bác sĩ Niếp, trong thời gian này chị đã vất vả giúp đỡ huấn luyện viên Nguyên huấn luyện chúng em...!Chị thật xinh đẹp! Em đoán không ai trong đội chúng em là đối thủ của chị! Em rất ngưỡng mộ chị lắm!”
“Vào vấn đề chính đi!” Niếp Duy An gõ bàn ngắt lời anh ta.
Mã Chấn Hổ vươn bàn tay to ra, đột nhiên xuất hiện trước mắt cô là một con thỏ, cho dù Niếp Duy An có tính cách mạnh mẽ cũng bị kinh ngạc.

Hai con mắt đỏ tươi trên cái đầu nhỏ đầy lông cũng đang cả kinh nhìn chằm chằm vào cô.
Mã Chấn Hổ lắc lắc tai thỏ, nịnh nọt cười nói: “Đây là một chút tâm ý của tụi em, chị nhất định phải nhận đấy!”
Con thỏ trắng nhỏ bằng lòng bàn tay được tắm rửa rất sạch sẽ, bộ lông mềm mại xù lên, thoạt nhìn giống như một quả cầu lông.

Còn có một chiếc nơ màu xanh bộ đội xiêu vẹo được buộc ở gốc tai, trông rất vui mắt.
Niếp Duy An ôm con thỏ đặt lên đùi mình, vừa vuốt ve bộ lông vừa hờ hững hỏi: “Không có gì phải khách sáo...!Tìm tôi có việc gì?”
Mã Chấn Hổ nghe vậy lập tức lộ ra vẻ mặt đáng thương, không cần giả bộ, vẻ mặt này cũng đủ chua xót rồi.
Ngay cả một người đàn ông sắt đá cũng không thể chịu được việc cô và Nguyên Soái thay phiên nhau huấn luyện bọn họ!
Mã Chấn Hổ cúi đầu thành thật trả lời như học sinh tiểu học: “Không có gì, em thay mặt đội đến nhận lỗi với chị! Bác sĩ Niếp đừng chấp nhặt với tụi em, chị học rộng tài cao, Thiệu Chính bọn họ còn không học đại học, chính là một đứa trẻ quen giờ trò quậy phá… Chị đại nhân đại lượng [2], tha lỗi cho chúng em đi!”
Niếp Duy An trêu chọc con thỏ trắng nhỏ trong lòng mình, trầm ngâm hỏi: “Ý của cậu là?”

“Không, không, không!” Mã Chấn Hổ vội vàng giải thích: “Ý mọi người là như vậy! A Chính chỉ là mất mặt, cậu ta không biết xấu hổ mà xin lỗi chị.

Thực ra, trong lòng cậu ta đã biết sai rồi!”
Niếp Duy An mỉm cười: “Được rồi, tôi không trách cậu! Tôi biết các cậu đều là binh vương, quen tự cao tự đại, coi thường phụ nữ...”
“Không, không...” Mã Chấn Hổ vội vàng nịnh nọt, “Chị là nữ nhân anh hùng, vĩnh viễn sẽ không để cho nam nhân thất vọng! Chúng ta đều đã từng thấy qua, sao dám coi thường phụ nữ!”
Niếp Duy An phớt lờ anh ta, và nói với chính mình: “Tôi không có tâm trạng để chơi với cậu, và cũng không muốn làm khó các cậu.

Chỉ cần các cậu không khiêu khích tôi, tôi sẽ không nhắm vào các cậu!”
Mã Chấn Hổ giơ ngón tay cái lên và cảm động thở dài: “Bác sĩ Niếp thật là hào phóng!”
Niếp Duy An cười lắc đầu: “Còn về nội dung huấn luyện...!Nó được Nguyên Soái và các đội trưởng khác thống nhất sau khi thảo luận! Ý kiến của tôi chỉ là tham khảo, không ảnh hưởng gì cả!”
Mã Chấn Hổ trong lòng không tán thành, cười nói: “Chính là...!Huấn luyện viên cũng là vì muốn tốt cho chúng em! Bất quá, bác sĩ Niếp, tụi em không dám mong giảm bớt thời gian huấn luyện, chúng em chỉ nhờ chị tiết lộ một chút nội dung của đợt huấn luyện đặc biệt sắp tới, nếu không nhiệm vụ thất bại, chị và huấn luyện viên Nguyên cũng mất hết mặt mũi a! Chị xem lần trước, nếu có chút tin báo trước thì em đâu đến mức te tua như vậy… Bác sĩ Niếp, xin chị chiếu cố tụi em một chút a, đừng lạnh lùng đáng sợ như vậy!”
Mã Chấn Hổ hoàn toàn không biết xấu hổ, nói xong những lời cuối cùng này anh hơi nghẹn ngào, ước gì có thể vắt ra hai hàng nước mắt để giành được sự đồng cảm.
Tuy nhiên, Niếp Duy An đủ cứng rắn, sau khi bình tĩnh lắng nghe xong, cô mỉm cười và nghiêm túc nói: “Quân đội có kỷ luật! Một trong số đó là không được tiết lộ hạng mục huấn luyện! Cậu đã là một người lính nhiều năm hẳn nên hiểu được kỷ luật quân đội!”
Mã Chấn Hổ trong lòng chửi mẹ nó, cười xin lỗi rồi gật đầu như điên: “Đúng đúng, bác sĩ Niếp dạy dỗ chí phải!”
Niếp Duy An liếc nhìn đồng hồ trên tường: “Được rồi, tôi đã nhận được lời xin lỗi của các cậu! Sắp đến giờ rồi, trở về chuẩn bị đi, buổi huấn luyện buổi chiều sắp bắt đầu!”
Mã Chấn Hổ làm bộ đáng thương nửa ngày nhưng không có tý tác dụng nào, sờ sờ mũi, đành phải trở về trong tuyệt vọng.
Các chiến hữu trong ký túc xá đều đang chờ tin tức, thấy cậu ta đi về, lập tức vây quanh, sốt ruột hỏi thăm tình hình.
Mã Chấn Hổ thở dài: “Tôi cuối cùng cũng hiểu được tại sao Đại Soái và bác sĩ Niếp đều có thể trở thành thiếu tá rồi.

Các giáo quan [3] đều là du diêm bất tiến [4] a!”
Chu Tường nhíu mày: “Chẳng lẽ chúng ta đưa lễ vật không đủ?”
Tiểu đội trưởng Phùng Duệ tốt nghiệp Học viện Quân sự, quân hàm trung úy, suy nghĩ chín chắn hơn bọn họ, nghe vậy liền cho Chu Tường một quyền, cả giận nói: “Cậu lại đi gây chuyện?”
Hối lộ cấp trên là một sai lầm lớn, cậu phải biết điều đó chứ! Một con thỏ nhỏ cũng không có gì to tát, nếu nhiều hơn nữa, cho dù bọn họ đưa qua, bác sĩ Niếp chưa chắc sẽ nhận.

Mã Chấn Hổ thở dài, lau mồ hôi nói: “Chả trách mẹ tôi luôn nói phụ nữ không dễ chọc…
A Chính lần này cậu đá trúng tấm sắt [5] thật rồi a!”
Thiệu Chính sắc mặt nghiêm túc, đứng dậy đi ra ngoài: “Nếu như gặp phải phiền toái, tự tôi gánh chịu, sẽ không làm liên lụy mọi người!”
Phùng Duệ lạnh lùng quát: “Đứng lại! Cậu còn muốn gây thêm bao nhiêu rắc rối nữa? Cả đội bị cậu hành nhiều ngày như vậy còn chưa hài lòng sao?”
Chu Tường kéo cậu ta khuyên nhủ: “Quên đi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hơn nữa thực lực của cậu hiện tại không đấu lại cô ấy, sao cứ phải gây chuyện nữa?”
Phùng Duệ lạnh giọng khiển trách: “Nếu cậu có khí phách thì chỉ cần rèn luyện bản thân rồi quang minh chính đại cạnh tranh với cô ấy.

Giận dỗi cái gì? Cậu ỷ vào tuổi nhỏ có gia thế chống lưng thì có thể tung hoành trong quân đội mà không bị cản trở sao? Thiệu Chính, khi nào cậu mới lĩnh ngộ được bản lĩnh và tinh thần mà một người quân nhân nên có?”
Thiệu Chính nghiến răng không nói gì, cậu chỉ cảm thấy những lời của Phùng Duệ làm cậu đau hơn cả nắm đấm và cú đá của Niếp Duy An, từng từ từng chữ đều đập tan niềm tự hào lố bịch của cậu.
Phùng Duệ lãnh đạm ra lệnh: “Chu Tường, cậu trở về đi, đừng nháo theo cậu ta! Cậu ta đã trưởng thành, đã đến lúc phải gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông!”
Chu Tường thở dài, vỗ vai Thiệu Chính trấn an, và quay trở lại giường ngủ của mình.
Tất cả mọi người trong ký túc xá đều im lặng, yên tĩnh đến quỷ dị.
Thiệu Chính sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, trong mắt lấp lóe, thật lâu sau mới chậm rãi xoay người, từng bước một đi tới trước mặt Phùng Duệ, cúi đầu nói: “Tiểu đội trưởng, tôi biết sai rồi!”
Phùng Duệ đang lau súng trường của mình, không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói thẳng: “Tôi là tiểu đội trưởng, trách nhiệm của tôi là thu dọn đống lộn xộn cho cậu, cậu không cần phải xin lỗi tôi.

Người cậu nên xin lỗi là các chiến hữu của cậu mới đúng.

Bọn họ vô tội nhưng vì cậu nên mới phải chịu khổ như vậy.”
Thiệu Chính chân thành xin lỗi mọi người: “Thực xin lỗi, tôi còn nhỏ tuổi, các cậu chiếu cố tôi, tôi biết, nhưng tôi đã phụ lòng tốt của các cậu! Tôi sẽ không như vậy nữa!”
Mã Chấn Hổ cười vỗ vào mặt cậu: “Anh em tốt, không cần khách khí!”
“Được!” Chu Tường cười nói, “Chúng ta đều là người một nhà, cậu không cần khách khí như vậy! A Chính, biết quay đầu là tốt rồi!”

Thiệu Chính xấu hổ gãi đầu: “Vậy, tối nay tôi mua mấy điếu thuốc tốt mời mọi người hút, coi như là xin lỗi!”
Mã Chấn Hổ nghe vậy càng vui vẻ hơn: “Haha, tốt lắm!”
Phùng Duệ nở một nụ cười, nhưng nhanh chóng mím khóe môi, lạnh lùng nói: “Đã đủ mệt chưa? Mau chuẩn bị, đến trường bắn tập hợp!”
Sau màn xin lỗi của Mã Chấn Hổ, Niếp Duy An cũng không phải là người keo kiệt, đương nhiên cô sẽ không tính toán với nhóm binh lính có tuổi trung bình không lớn bằng cô.

Khi gặp Nguyên Soái trên đường đến trường bắn vào buổi chiều, Niếp Duy An đã nói thẳng với anh rằng cô sẽ không làm huấn luyện viên nữa.
Nguyên Soái cau mày: “Cô dạy tốt, tiếp tục đi!”
Niếp Duy An lắc đầu từ chối: “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành một huấn luyện viên khi tôi đến đây.

Đại đội trưởng Trần đã yêu cầu tôi hỗ trợ các anh xây dựng chương  trình huấn luyện.

Tôi sẽ cố gắng hết sức để làm tốt, nhưng tự mình huấn luyện bọn họ...!Tôi không thích hợp, bọn họ cũng phục anh hơn!”
Nguyên Soái suy nghĩ một chút nói: “Chiều nay cô huấn luyện bắn súng đi.

Tôi muốn cùng những đội trưởng khác thảo luận một chút, hai ngày nữa tiến hành huấn luyện đặc biệt.

Lần trước thất bại, nhất định phải rút kinh nghiệm, nếu không năm sau diễn tập, đám tân binh này thật không khỏi khiến người ta lo lắng!”
Niếp Duy An suy nghĩ một lúc và hỏi: “Tại sao chúng ta không thực hiện khóa huấn luyện đặc biệt khắc nghiệt theo cách có mục tiêu? Đó là một khóa huấn luyện tốt cho thể lực và ý chí của họ.”
Nguyên Soái hai mắt hơi sáng lên, gật đầu đồng ý: “Tôi trở về viết báo cáo, huấn luyện bắn súng giao cho cô!”
Nói xong, anh một chút cũng không khách khí, xoay người sải bước rời đi.
Niếp Duy An đảo mắt, cười lạnh và đi về phía sân tập.
Đám binh lính hôm nay quả nhiên nghe lời hơn.
Niếp Duy An thập phần hài lòng, vừa điều chỉnh động tác của mọi người vừa cẩn thận giảng giải: “...Khi bắn nhanh, tầm ngắm nên hẹp hơn một chút so với đường kính của mười vòng, tầm nhìn phía trước chiếm ba phần năm khoảng cách của ống ngắm, nói cách khác, khoảng cách giữa hai bên của tầm nhìn phía trước lớn hơn phía dưới một chút...”
Niếp Duy An cầm lấy một khẩu súng làm mẫu một lần, bắn liên tiếp không trượt phát nào, hơn nữa động tác rất nhanh và lưu loát.
Mã Chấn Hổ vẻ mặt thán phục hỏi: “Huấn luyện viên, có bí quyết gì không a?”
Niếp Duy An mỉm cười: “Không có bí quyết gì cả, chủ yếu là cảm giác… Tôi lúc xem kính hiển vi sẽ có thói quen không nhắm một mắt mở một mắt.


Cho nên tại thời điểm nhắm bắn cũng sẽ dùng hai mắt để nhìn.

Mà các cậu đa số thì lại dùng một mắt để nhắm, kỳ thật như vậy sẽ thu hẹp tầm nhìn và làm chậm tốc độ ngắm bắn lại.”
“Tất nhiên, các cậu không chỉ nhắm bằng mắt mà còn phải sử dụng bàn tay, cổ tay, cánh tay và sức mạnh cùng với cảm giác của toàn bộ cơ thể để nhắm! Mắt chỉ có chức năng giám sát và kiểm tra, trong khi súng, vũ khí, và thân thể mới tạo thành một tổng thể hoàn chỉnh đóng vai trò thực hiện hành động…”
Niếp Duy An đặt súng xuống, cười nói: “Các cậu đều đã được học bắn rất bài bản, người người có thể nói là tay súng thiện xạ.

Hiện tại chỉ cần luyện tập thường xuyên, tìm được cảm giác là có thể bắn tốt, cam đoan ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng sẽ không bắn trượt phát nào!”
Trong quân đội, chỉ những người thực sự có năng lực mới được mọi người ngưỡng mộ.

Chỉ cần là người có những khả năng phi thường, bất kể xuất thân là gì cũng sẽ nhận được ngưỡng mộ từ mọi người.
Cho nên, mặc dù Niếp Duy An là phụ nữ, nhưng kỹ năng mà cô thể hiện những ngày này đã hoàn toàn trấn áp nhóm bộ đội đặc chủng ngang tàng này.

Niếp Duy An không dùng đến thủ đoạn, cô chỉ dùng dũng khí quyết đoán của một quân nhân để thuyết phục những binh lính đang coi thường cô ấy.
– Hết chương 10 –
Chú thích:
[1] 狗腿 : chân chó: nịnh bợ, xun xoe
[2] 大人有大量 : đại nhân đại lượng: người có lòng bao dung lớn, tha thứ cho người khác, không chấp nhặt tiểu nhân.
[3] 教官 : Giáo quan: giáo viên trong quân đội; sĩ quan huấn luyện (sĩ quan làm giáo viên)
Chú thích còn tiếp ở trang sau…
[4] 油盐不进 : Du diêm bất tiến: dầu muối không vào, ý chỉ những người cứng đầu.
[5] 踢到铁板 : đá vào thiết bản:  đánh người khác nhưng bị người ta đánh lại.
 
 
------oOo-.


Bình luận

Truyện đang đọc