KẾ HOẠCH CHINH PHỤC QUÂN Y


 
Niếp Duy An tức điên lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào anh hận không thể phun ra lửa, nhưng Nguyên Soái không nhận ra điều đó, không chút xấu hổ nói: “Hai đứa trẻ đều có giáo dục tốt, chúng có thể là bầu bạn với nhau...”
Từ Thạc mặt không chút thay đổi giơ ngón tay cái lên: “Hôm nay tôi mới biết mình là người nhút nhát và hướng nội như thế nào! Lợi hại, lợi hại a… Đại Soái, da mặt của cậu làm tôi thấy hổ thẹn đấy.”
Nguyên Soái khiêm tốn cười.
Niếp Duy Bình chậm rãi đẩy kính, lạnh lùng nói: “Muốn sinh hai đứa, cũng phải xem em gái tôi có tử cu.ng của phụ nữ hay không!”
Niếp Duy An đảo mắt một cái, mỉa mai nói: “Em không có, vậy anh có chắc?”
Niếp Duy Bình thường chế giễu em gái mình không giống một người phụ nữ, cũng giống như Niếp Duy An cũng thường châm chọc anh trai cô ‘yếu đuối’.
Từ Thạc ha ha cười, bắt đầu ba phải: “Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau… Duy An em khó có dịp được trở về một lần, đừng chấp nhặt với anh trai em! Cậu ta sinh không được con gái nên tâm tình không vui!”
Nói xong, Từ Thạc ôm lấy con gái mình lắc lư, vẻ mặt đắc ý dào dạt.
Cho nên nói Niếp Duy An và Từ Thạc quan hệ tốt nhất, bởi vì bọn họ có chung một kẻ thù, đó là tên ác mồm ác miệng Niếp Duy Bình.
Mắt thấy đại chiến sắp nổ ra, Ngụy Triết đúng lúc xuất hiện, ôm cô dâu trên tay, trên mặt mang theo nụ cười nói: “Duy An, em đã trở lại! Ồ, Nguyên thiếu tá cũng tới rồi.

Thật là vinh dự lớn, cảm ơn anh rất nhiều!”
Nguyên Soái rốt cục đối với Ngụy Triết có chút hoà nhã, địch ý trong mắt cũng tiêu tan, chân thành mở miệng nói: “Không cần cảm ơn, người một nhà không cần phải khách khí...!Cô dâu rất đẹp, chúc hai người trăm năm hảo hợp!”
Ngụy Triết buồn cười nhìn khuôn mặt xanh lè của Niếp Duy An, cười đến suýt chút nữa nội thương.
Cô dâu mỉm cười: “Vẫn nghe tiểu Tuyết nhắc tới mọi người, cuối cùng được gặp mặt!”
Ngụy Triết ôm cô dâu cười nói: “Tốt lắm, tốt lắm, thời gian sắp đến, mau ngồi vào vị trí đi!”
Niếp Duy An hận không thể chạy nhanh để chấm dứt cuộc nói chuyện quỷ dị của những người này, nhấc chân đi đến vị trí của mình.
Nguyên Soái rất tự nhiên nhắm mắt theo đuôi cô.
Niếp Duy An không thể nhịn được nữa, châm chọc nói: “Anh thật biết tranh thủ cơ hội a!”
Nguyên Soái thản nhiên cười nói: “Bạn trai mà, anh đương nhiên phải tận lực!”

Niếp Duy An ánh mắt chợt lóe, cười nói: “Ồ? Vậy thực sự cảm ơn anh!”
Hiện tại đến người qua đường còn nhận thấy tâm tư của anh, anh còn ở đó giả bộ!
Mọe nó thực nhàm chán!
Hôn lễ mở đầu bằng tiếng nhạc du dương, người dẫn chương trình đứng trên bục cao, hóm hỉnh miêu tả sinh động quá trình của cặp đôi từ quen biết đến kết hôn, đẩy không khí sôi động lên cao trào.
Niếp Duy Bình không biết khi nào thì ngồi xuống bên cạnh Niếp Duy An, nhìn về phía sân khấu lãnh đạm hỏi: “Lần này trở về, khi nào thì đi?”
“Đám cưới xong em đi liền.” Niếp Duy An cụp mắt, “Bên quân đội còn có việc.”
Niếp Duy Bình ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: “Vừa đi một thời gian dài như vậy, một cuộc điện thoại cũng không gọi, khó khăn lắm mới có dịp trở lại mà ngay cả nhà em cũng không về sao!”
Niếp Duy An nhún vai: “Dù sao cũng không phải lần đầu tiên...!Em không về nhà, các người cũng thoải mái hơn!”
Niếp Duy Bình nhíu mày, thấp giọng trách mắng: “Em nói gì vậy! Ba thực lo lắng cho em...”
“Thôi đi!” Niếp Duy An cười nhạo một tiếng, không chút để ý nói, “Vừa thấy em thì sắc mặt ba lại không tốt, hai ba câu sẽ bắt đầu mắng chửi người...!Em trở về làm gì chứ? Lão ba tức giận, em cũng không vui, nên thôi khỏi về.”
“Đó là em làm sai!” Niếp Duy Bình không khách khí khiển trách, “Nếu như ba không quan tâm em thì cần gì lãng phí nước miếng giáo huấn em.

Em nhìn em xem, tuổi cũng không nhỏ, công việc và chuyện tình cảm chẳng đâu ra đâu.

Em tưởng mình mãi mười tám tuổi thanh xuân vô địch sao.

Hay em tính học theo cô út cả đời không kết hôn.”
Niếp Duy An giận tái mặt: “Đừng ra vẻ huynh trưởng trước mặt em.

Anh từ nhỏ sống với ba mẹ, cuộc sống yên bình, không giống em.


Em hơn mười tuổi đã sống ở quân đội với cô út.

Muốn em giống anh á hả…? Không có khả năng!”
Niếp Duy Bình đối với cô em gái ương ngạnh này quả thực đau đầu, cười lạnh nói: “Tùy em! Em muốn sống cô độc quãng đời còn lại hay muốn học cô út vì nước hy sinh thì cứ làm.

Anh lười quản em.”
Niếp Duy Bình tức giận, đứng dậy bỏ đi.
Niếp Duy An im lặng cụp mắt xuống, khiến người khác không thể nhìn ra cảm xúc của cô.
Nguyên Soái vươn tay, dịu dàng ôm lấy cô, nhẹ giọng an ủi: “Đừng lo lắng, có anh ở đây...!Em sẽ không cô độc sống quãng đời còn lại!”
Niếp Duy An cười khúc khích, trong lòng phiền muộn nhất thời tiêu tán, cười híp mắt nhìn anh, lười biếng hỏi: “Anh á? Tại sao?”
Nguyên Soái nghĩ nghĩ, thận trọng mở miệng nói: “Ngày hôm qua em hôn anh...”
“Ồ, đó chỉ là trêu đùa thôi!” Niếp Duy An xua tay và nói một cách thờ ơ, “Tôi đã hôn vô số người rồi…”.
Chỉ là hô hấp nhân tạo cứu người thôi...!Niếp Duy An có ý trêu chọc anh nên chỉ thầm nghĩ trong lòng chứ không nói ra.
Nguyên Soái quả nhiên sắc mặt đen lại, trong mắt tràn đầy sát khí, trầm ngâm một lát, lạnh lùng nói: “Trước đây anh mặc kệ, nhưng về sau...!Hừ, em có thể thử xem!”
Niếp Duy An nhướng mày và cười rộ lên.
Nguyên Soái hơi tức giận, nhéo lòng bàn tay của cô, cố gắng làm vẻ mặt dịu dàng, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Không cần vội vã trở về như vậy...!Em hẳn là nên về nhà một chút!”
Niếp Duy An rút tay lại, lãnh đạm nói: “Không cần, miễn cho mọi người không vui vẻ!”
“Anh đi cùng em...” Nguyên Soái đề nghị nói.
“Anh?” Niếp Duy An cười lạnh, “Anh lại muốn ở trước mặt lão ba tôi nói cái gì? Còn chê thanh danh của tôi bị anh hủy chưa đủ hay sao?”
Nguyên Soái ngậm miệng, sau một lúc lâu thở dài, biết tính tình cô cố chấp, khuyên nữa cũng không có tác dụng nên chỉ đành từ bỏ.

Vì cuộc cãi vã trước đó, Niếp Duy An tâm trạng buồn bã cho đến khi kết thúc hôn lễ.
Nguyên Soái cùng cô chậm rãi đi trên đường, đi ngang qua một cửa hàng bán đồ khô hải sản, anh kéo cô lại nói: “Mua mấy món đặc sản mang về làm quà đi!”
Niếp Duy An không có tâm trạng, lắc đầu nói: “Anh mua đi, mua giùm tôi một ít luôn...!Tôi muốn đi dạo một mình.”
Nguyên Soái lo lắng nhìn cô.
Niếp Duy An cố nặn ra một nụ cười: “Anh không cần phải lo lắng tôi sẽ gặp nguy hiểm đâu? Dù sao cũng là vô địch võ thuật quốc tế nữ đấy!”
Nguyên Soái đành buông cô ra.
Niếp Duy An xoay người và bắt một chiếc taxi ở ven đường, sau khi lên xe, cô suy nghĩ một lúc rồi nói địa điểm cho tài xế.
Buổi chiều nắng càng rực rỡ, thành phố tràn đầy sức sống.

Niếp Duy An dựa vào cửa sổ xe nhìn những chiếc xe đang chạy bên ngoài, nhưng cô không thể cảm nhận được sức sống bừng bừng của mùa xuân.
Xe chạy không nhanh, trong xe lắc lư cộng với không khí ấm áp mùa xuân khiến cô không khỏi có chút buồn ngủ.
“Đến rồi!”
Niếp Duy An mở mắt ra, trả tiền rồi xuống xe, nơi này khác hẳn với sự hối hả và nhộn nhịp của trung tâm thành phố, những hàng cây cao che mát cả một con đường, tiếng chim hót líu lo khiến xung quanh trở nên yên bình hơn.
Niếp Duy An  mua một bó hoa ở một cửa hàng hoa nhỏ bên đường và bước từng bước lên cầu thang.
Tuy chỉ trong hơn một năm ngắn ngủi, bức ảnh trên bia mộ đã hơi mờ đi và không còn rõ ràng như trước, nhưng vẫn có thể khiến mọi người nhìn thấy nụ cười ôn hòa với đôi mắt sáng ngời của Âu Dương Hoà.
Niếp Duy An đặt bó hoa xuống, dựa vào bia mộ ngồi xuống, thở dài nói: “Đã lâu không gặp, Âu Dương Hoà...”
Vào lúc này, không có ai trong nghĩa trang, giọng nói gần như thì thầm của Niếp Duy An có thể nghe thấy rất rõ ràng ở một khoảng cách xa.
“Thật xin lỗi, đã lâu như vậy mới tới gặp anh…”, Niếp Duy An ngơ ngác nhìn bầu trời, cô có ngàn vạn lời muốn nói, có rất nhiều cảm xúc muốn bộc phát, nhưng đột nhiên lại không biết nên nói như thế nào.
“Em đã quay trở lại quân đội...!Có lẽ em thực sự không thích hợp để làm một bác sĩ.

Em cảm thấy trong quân đội hạnh phúc hơn trong bệnh viện.

Mặc dù có ít ca phẫu thuật hơn nhưng những người em tiếp xúc hàng ngày thật đáng yêu...”
Niếp Duy An tự cười nhạo chính mình: “Nhưng em không muốn giống như cô út...!Em rất ngưỡng mộ cô út, nhưng em nghĩ cuộc sống của cô quá khó khăn, cả đời cũng rất ít khi vui vẻ hạnh phúc...”
“Âu Dương Hòa, hôm nay có người nói với em rằng có anh ấy ở đây, em sẽ không sống cô độc quãng đời còn lại…”, Niếp Duy An nghĩ đến Nguyên Soái đột nhiên cảm thấy ấm áp, cười nói: “Quên đi, không nói nữa...!Em sắp đi rồi, có thể em sẽ không đến gặp anh trong một thời gian dài được...”

Niếp Duy An là một người rất tình cảm, nhưng công việc của cô luôn đòi hỏi cô phải lý trí nên cô đã học được sự điềm tĩnh của Nguyên Soái, nhưng với tính cách như vậy, dù cố gắng đến đâu cô vẫn sẽ dễ xúc động và xử trí theo cảm tính.
Giống như tai nạn trong đợt diễn tập vừa rồi, nếu cô dừng lại ngay lần đầu tiên...!thì thất bại sẽ là cả ba quân khu.
Có lẽ Mã Chấn Hổ sẽ không hy sinh một chân của mình, nhưng quân đội sẽ không hy sinh các tiêu chuẩn nghề nghiệp mà quân đội luôn đặt ra.
Niếp Duy An thở dài đứng lên, vỗ vỗ quần áo, ra vẻ thoải mái nói: “Thời gian không còn sớm, buổi tối em lên máy bay rồi...!Về sau có thời gian em lại đến thăm anh!”
Niếp Duy An dọn sạch cỏ dại xung quanh và lau bụi trên bia mộ, sau đó mới an tâm rời đi.
Khi về đến nhà thì trời cũng đã xế chiều, nắng đã không còn gay gắt, gió biển thổi qua, thậm chí còn có chút se lạnh.
Trước khi đi, cô đã đưa chìa khóa cho Nguyên Soái, anh cũng đã thu dọn nhà cửa xong xuôi, ba lô xếp ở một góc phòng khách, chăn gấp thành khối vuông vức như miếng đậu hũ đặt trên sô pha, còn có bát đũa lúc ăn điểm tâm sáng nay chưa kịp dọn dẹp cũng được rửa sạch và cất vào tủ.
Niếp Duy An nhướng mày, đột nhiên cảm thấy làm quân nhân cũng không tệ, ít nhất thói quen sinh hoạt cũng khá tốt, điều này đỡ cho cô rất nhiều phiền toái.
Nguyên Soái ánh mắt nặng nề nhìn cô, quan tâm hỏi: “Buổi chiều em đi đâu thế? Trễ như vậy mới trở về...”
Niếp Duy An cười như không cười mở miệng: “Tôi đi chỗ nào anh có thể không biết? Anh không phải vẫn luôn đi theo tôi sao!”
Nguyên Soái xấu hổ gãi gãi mặt, một lúc sau mới ho khan chuyển chủ đề: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi sớm một chút...!Lúc này giờ cao điểm có thể sẽ tắc đường.”
Niếp Duy An hừ lạnh một tiếng, trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Tám giờ tối, máy bay cất cánh bay vào bầu trời đêm, Niếp Duy An dựa vào cửa sổ nhìn bóng đêm đen kịt, đột nhiên cảm thấy có chút hối hận.
Nguyên Soái đưa tay tắt đèn, bình tĩnh nói: “Sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội về nhà.”
Niếp Duy An kinh ngạc nhìn anh một cái, một lúc sau mỉm cười thoải mái, đổi tư thế, dựa vào vai anh một cách không khách khí.
Nguyên Soái trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, sửng sốt một hồi mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Nguyên Soái hỏi xin cô tiếp viên cái chăn, sau đó khoác lên cho hai người, nhẹ nhàng ôm vai cô, ánh mắt tràn đầy vui sướng, nhất thời có cảm giác như đồng sàng cộng chẩm...
– Hết chương 36 –
Lời tác giả: Chương sau trở về doanh trại tiếp nhận nhiệm vụ mới, kề vai chiến đấu mới dễ dàng bồi dưỡng tình cảm a…
Tâm tư của Đại Soái rất nhanh sẽ lộ ra ngoài…
 
------oOo------
 


Bình luận

Truyện đang đọc