KẾ HOẠCH YÊU CHỒNG CỦA TỔNG TÀI BÁ ĐẠO

Lê Cẩn nghe suốt một hồi cũng không hiểu Kiều Lạc đang nói gì: “Cậu nói cái gì, rốt cuộc Tiểu Thư bị làm sao?”

“Tôi gặp một người ở hành lang nhà hàng, tôi đã bắt hắn giúp anh rồi, tôi sẽ tra xét ngay bây giờ xem, đến lúc đó anh phải thêm tiền thưởng cho tôi nhá ~” Kiều Lạc cảm thấy đây mới là việc quan trọng nhất.

“Thêm thêm thêm!”

Lúc này Triệu Tề vẫn đang mắng chửi trong văn phòng, đang mắng nhân viên phục vụ kia, cái gì cũng mắng, còn nói muốn báo cảnh sát, muốn mời luật sư kiện nhà hàng này.

Giám đốc nhà hàng cũng thấy khó hiểu, sao lại đột nhiên bắt người này đến văn phòng của mình, rốt cuộc là sao đây?

“Giám độc Hách.” Một lát sau, Kiều Lạc cũng đi vào.

Giám đốc Hách ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức hoảng hốt đứng dậy. “Ai yô, đây không phải đặc trợ Kiều sao, ngọn gió nào đưa ngài đến đây vậy?” Đây chính là người thân cận nhất của boss đấy, phải nịnh nọt hết sức mới được. Hôm nay nhà hàng đúng là náo nhiệt quá, đầu tiên là boss đích thân dặn dò tiếp đãi khách quý, giờ thì cả Kiều Lạc cũng tới.

Triệu Tề đang bị chế ngự cũng hoảng sợ, đặc trợ Kiều? Không phải là đặc trợ Kiều mà mình biết chứ?

“Hôm nay có phải có một vị khách họ Tiêu đến đây không?” Kiều Lạc lạnh lùng liếc sang Triệu Tề một cái, người này nghe thấy tên của mình xong rõ ràng đã sững sờ ra, còn có vẻ e ngại nữa, đúng là kỳ quặc.

Giám đốc Hách lập tức cung kính nói: “Đúng đúng đúng, có một vị khách họ Tiêu, Lê tổng còn đích thân gọi điện thoại đến, dặn tôi tiếp đón thật tốt. Đặc trợ Kiều yên tâm, tất cả đều rất ổn thỏa, nhất định sẽ khiến Tiêu tiên sinh được tận hứng!”

Kiều Lạc gật đầu, sau đó thì ngồi xuống cái ghế bên cạnh Triệu Tề, mặt mũi tươi cười hỏi: “Cậu là đồng nghiệp trước đây của Tiêu Dĩ Thư đúng không? Có biết tôi không, tôi là Kiều Lạc.”

Triệu Tề kêu không ổn trong lòng, sao lại đụng phải Kiều Lạc chứ, vừa rồi còn nghe giám đốc ở đây nhắc đến Lê tổng, xem ra Tiêu Dĩ Thư này có thủ đoạn thật đấy, những chuyện Hạ Yên nói phải đến tám phần là thật rồi, Tiêu Dĩ Thư dựa vào hậu thuẫn mới được thăng chức, bây giờ còn bám víu vào Lê Cẩn nữa.

“Mau nói cho tôi nghe thử xem, Tiêu Dĩ Thư đã đắc tội cậu như thế nào mà bị cậu mắng chửi không ngớt miệng vậy?”

Triệu Tề biết có giấu cũng không giấu nổi, Kiều Lạc chỉ cần hỏi Tiêu Dĩ Thư một cái là biết ngay, cho nên hắn thẳng thắn thừa nhận luôn. Xem ra sau này mình không thể ở Lê Thị được nữa, nhưng cũng không cần lo, chờ Hạ Yên xong chuyện hắn vẫn có thể quay lại được.

“Hừ, chẳng qua tôi cũng chỉ nói thật cho cậu ta biết thôi, cậu ta thẹn quá hóa giận đuổi tôi ra ngoài.” Triệu Tề tức giận đầy mặt. “Dựa dẫm vào quan hệ mới được thăng chức, rõ ràng đã kết hôn rồi còn dây dưa với cấp trên của mình, chẳng lẽ tôi không nên mắng chửi một kẻ như thế à?”

“Phụt!” Kiều Lạc bật cười. Tiêu Dĩ Thư cũng xui xẻo thật đấy, cũng vì không công bố hôn sự, giờ thì hay rồi, bị người ta hiểu lầm rồi. Cũng phải thôi, ngày nào hai người cũng ở chung trong một văn phòng, chỉ cần là kẻ có lỗ thủng trong não đều sẽ yy ngay, hiện giờ cuối cùng cũng có tin đồn kiểu này rồi.

Kiều Lạc đang rất sung sướng, anh tưởng cấp trên của Tiêu Dĩ Thư mà Triệu Tề nói đến là Lê Cẩn. Nhưng còn chưa sung sướng được bao lâu, chợt nghe Triệu Tề nói tiếp: “Đặc trợ Kiều, anh cười cái gì, anh không thấy đuối lý à?”

“Tôi đuối lý?” Kiều Lạc khó hiểu, anh đuối lý cái gì chứ, chuyện này đâu có liên quan đến anh.

“Tiêu Dĩ Thư đã kết hôn rồi, anh cũng có bạn gái rồi.” Nói đến đây, Triệu Tề quay sang nhìn Lý Như Hân đang đứng một bên, vừa rồi có thấy Kiều Lạc ôm vai cô gái này đi vào, khẳng định đây chính là bạn gái của anh. “Hai người đàn ông, đều đã có đối tượng, vậy mà còn có loại quan hệ xấu xa này với nhau, lại còn công tư bất phân chuyển cậu ta lên tầng 35 để được gần gũi. Đã làm ra loại chuyện không biết liêm sỉ này, tại sao tôi không thể mắng? Tôi mắng sai à?”

Kiều Lạc choáng váng, gì cơ? Tôi và Tiêu Dĩ Thư? Rốt cuộc lỗ thủng trong não cậu to đến mức nào mà lại liên hệ tôi và Tiêu Dĩ Thư với nhau hả? Xong rồi xong rồi xong rồi, ầm ĩ một hồi hóa ra người trong scandal của Tiêu Dĩ Thư không phải là boss, còn anh thì vô tội cũng trúng đạn, phải làm sao đây, liệu mình còn tiền thưởng nữa không? Boss mà tức giận liệu có trừ hết tiền thưởng của mình không?

Nhưng tôi bị oan mà! Tôi có to gan lớn mật đến mấy cũng không dám cướp người của Lê Cẩn! Tôi não tàn chắc!

Vẻ mặt Lý Như Hân tràn ngập kinh hãi nhìn sang Kiều Lạc, bạn trai cô dây dưa với một người đàn ông đã kết hôn? “Hay cho một Kiều Lạc anh, dám lừa cả bà đây hả? Có phải anh coi tôi là tấm lá chắn không? Anh giỏi thật đấy, hai tháng nay anh đều lừa tôi, đi chết đi!” Nói xong thì giật chiếc dây chuyền trên cổ mà mấy hôm trước Kiều Lạc tặng cho xuống. “Mấy thứ anh tặng bà đây không thèm, hứ, là cái thứ chết tiệt gì chứ!”

Sau đó thì giẫm đôi guốc cao gót thở phì phò đạp cửa ra ngoài.

Tất cả mọi người trong văn phòng đều choáng váng, bao gồm cả Triệu Tề đang mong ngóng Kiều Lạc gặp xúi quẩy. Người phụ nữ này mạnh mẽ thật đấy, Kiều Lạc thích kiểu này sao?

Kiều Lạc cũng đờ người ra, không phải anh đờ người là vì đột nhiên bị đá, mà là trợn trừng mắt nhìn cánh cửa bị đá, trong đầu như có một trăm con ngựa chạy rầm rầm: ĐM, cô bạn gái dịu dàng dễ thương như chim nhỏ nép vào người của mình đâu mất rồi? Bị ăn thịt rồi à? Bà chằn vừa phun lửa kia là cái quỷ gì vậy?

Giám đốc Hách cảm thấy số mình thật khổ, ông ta không nên chứng kiến tình cảnh này mới phải, nhưng không còn cách nào cả, mọi chuyện phát sinh đột ngột, ông ta còn chưa chuẩn bị để tránh mặt đi, thế mà người phụ nữ kia đã bùng nổ đoàng đoàng rồi. Phải làm sao đây, không biết đặc trợ Kiều có cảm thấy mất mặt quá rồi trút giận lên những quần chúng vây xem như bọn họ không?

Đương nhiên Kiều Lạc sẽ không giận cá chém thớt lên những nhân viên không có liên quan, nhưng nếu anh là loại người quá hiền lành như vậy thì đã không được Lê Cẩn tín nhiệm nhiều năm như thế. Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó mở mắt ra, cười nói với Triệu Tề: “Thật là tốt quá, vốn dĩ chúng ta không thù không oán, người muốn chỉnh cậu là một người khác, giờ thì hay rồi, tôi cũng bắt đầu thấy ngứa tay rồi.”

Đầu tiên là nói xấu tôi đào tường ông chủ, giờ còn đào tường tôi, món nợ này phải tính toán thật kỹ càng mới được!

Nửa tiếng sau, Kiều Lạc chỉnh sửa lại quần áo của mình cho ngay ngắn, động thủ suốt nửa tiếng, quần áo của anh bị lộn xộn hết cả.

Triệu Tề rúc trong góc tường đã biến thành mặt mũi bầm dập, không thể đứng nổi.

“Mọi người ra ngoài hết đi, tôi có chuyện muốn hỏi hắn.” Kiều Lạc tỏ vẻ mình muốn nói chuyện riêng với Triệu Tề.

“Vâng vâng vâng, mau, đi ra ngoài hết đi!” Giám đốc Hách vội vàng dẫn theo mấy cấp dưới khác ra khỏi văn phòng, còn tốt bụng đóng cửa lại, ôi cha mẹ ơi, thế nào là sao đây?

Kiều Lạc tùy tiện ngồi xuống một cái ghế, rồi lại cong môi cười nói với Triệu Tề trong góc tường: “Được rồi, bây giờ chỉ còn hai chúng ta, tôi có chuyện muốn hỏi cậu, hỏi cái gì phải trả lời thành thật, nếu không trả lời cho tốt, có thể không chỉ bị đánh đơn giản thế thôi đâu. Tôi có rất nhiều thủ đoạn, làm cậu thân bại danh liệt đã là rất nhẹ, tìm một cái cớ cho cậu ngồi tù cũng rất dễ dàng.”

Triệu Tề trốn trong góc tường run lên lẩy bẩy.

“Đừng không tin tôi, ông chủ của các công ty bị tôi đưa vào tù có dùng mười đầu ngón tay cũng không đếm hết, huống chi là một viên chức nhỏ nhoi tầm thường như cậu.” Trên cơ bản thì đó đều là những công ty cạnh tranh làm những chuyện phi pháp, Lê Thị phát triển lớn đến mức độ này, trước kia cũng từng gặp không ít chướng ngại vật mà.

Lại thêm nửa tiếng nữa, Kiều Lạc đen mặt ra khỏi văn phòng. Anh đã nói cảm giác của mình không sai mà, Hạ Yên kia vừa trông đã thấy rất nguy hiểm, quả đúng là một tiện nhân!

Kiều Lạc ra ngoài nói với giám đốc Hách đang cung kính đứng canh chừng ở một bên: “Tôi đi trước, bên chỗ Tiêu tiên sinh ông phải tiếp đón thật tốt, không được để xảy ra sơ sót!”

Giám đốc Hách vội vàng cam đoan: “Vâng vâng, đặc trợ Kiều yên tâm, nhất định tôi sẽ dốc hết sức tiếp đón, tuyệt đối sẽ làm vui lòng khách đến!” Rồi nhìn vào trong văn phòng. “Còn người bên trong?”

“Thả hắn đi.” Có giữ lại cũng không được tác dụng gì, dù sao cũng đã biết ai đứng sau lưng người này, muốn chỉnh thì rất dễ, hơn nữa cũng chỉ là một tiểu lâu la không quan trọng gì, chủ yếu là…Hạ Yên. Xem ra đêm nay mình phải đến Lê gia một chuyến.

À đúng rồi, còn Lý Như Hân nữa, aizzz… Đúng là loạn hết cả, khó khăn lắm mới quen được một cô bạn gái trông có vẻ không tồi trên mọi phương diện, ai ngờ…

Có điều sự việc tình cờ này kể ra cũng rất tốt, hay là để hôm nào đó hẹn ra ngoài, giải thích một chút chẳng hạn?

Nhưng đó không phải tác phong của mình, bình thường đều là phụ nữ chủ động tiếp cận, thật là khó xử quá…

Trong lúc Kiều Lạc đi đến Lê gia, Đới Phân Phân cũng đưa Châu Dĩ Tuyền với đôi mắt đỏ hoe đến Lê gia, đúng lúc hai bên gặp nhau trước cổng Lê gia, đều là người quen của nhau, nên cũng chào hỏi đơn giản.

Buổi tối, sân của Lê gia vẫn rực rỡ ánh đèn, Kiều Lạc vừa xuống xe đã nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì khóc lóc của Châu Dĩ Tuyền: “Dĩ Tuyền, em làm sao vậy, ai bắt nạt em?”

Đới Phân Phân vẫn cực kỳ tức giận: “A Tuyền nhà chúng tôi bị tiện nhân Hạ Yên kia lừa gạt! Trùng hợp chuyện này cũng có liên quan đến A Cẩn, nên chúng tôi đến đây nói với A Cẩn, cũng để nó có sự chuẩn bị.”

Kể ra Kiều Lạc cũng rất bội phục Hạ Yên, quả nhiên người phụ nữ này không hề đơn giản, song quản tề hạ cơ đấy, thủ đoạn gì cũng dùng được, lợi hại hơn Phương Ngữ Vi ngu xuẩn kia nhiều, có thể giấu diếm mọi người lâu như thế mới bị phát hiện.

“Cũng trùng hợp thật, tôi cũng đang có chuyện muốn nói với Lê tổng về cô ta.” Dù Kiều Lạc có cong môi lên cười, nhưng ánh mắt thì cực lạnh, xem anh có chỉnh chết tiện nhân kia không!

“Chuyện gì thế?” Đới Phân Phân không ngờ hôm nay còn có người khác cũng đến Lê gia với mục đích giống mình. “Cô ta cũng lừa cháu?”

“Đâu chỉ có vậy, cô ta còn lừa tất cả mọi người xung quanh!” Kiều Lạc cười lạnh, sau đó làm ra tư thế mời để Đới Phân Phân và Châu Dĩ Tuyền đi trước. “Chúng ta vào thôi, vào rồi từ từ nói.”

Tiếp đó ba người lên tầng hai đến thư phòng của Lê Cẩn, Lê Cẩn đã chờ sẵn ở bên trong.

__Hết__

Bình luận

Truyện đang đọc