KẾ HOẠCH YÊU NHAU KHẨN CẤP

Buổi chiều, blog “Côn Sơn Tuyết” đã tung ra poster đầy đủ, công bố đội hình diễn viên, hai chủ đề #Côn Sơn Tuyết bấm máy# và  #Đội hình diễn viên Côn Sơn Tuyết# lập tức leo lên bảng hot search. 

Tất cả các áp phích đều được phân chia theo các phe phái, trong đó, trang phục của môn phái Côn Sơn là màu trắng tinh khiết, chỉ có vạt áo của Dụ Không Tỳ do Dung Hạc thủ vai có rải rác mấy đám mây màu đen, ám chỉ việc sau này cậu sẽ hắc hóa. 

“Côn Sơn Tuyết” được chuyển thể từ tiểu thuyết nổi tiếng cùng tên, người đóng vai Dụ Không Tỳ đã sớm không còn là bí mật, hơn nữa còn có rất nhiều fan ủng hộ, nhân khí thậm chí ngang ngửa với nam nữ chính. 

Từ khi xác định chuyển thể thành phim, trên mạng đã mở vô số cuộc thảo luận về việc chọn diễn viên vào vai Dụ Không Tỳ, nhưng nhà sản xuất vẫn mãi chưa công bố ứng viên, bây giờ bộ phim được mong đợi đã lâu bấm máy, tự nhiên sẽ gây ra cuộc thảo luận sôi nổi ——

【Nhìn mặt với tạo hình thì rất đẹp trai đó nha.】

【Tôi rất muốn nhìn khi anh đẹp trai dịu dàng hắc hóa thì sẽ trở thành người như thế nào, chắc chắn rất tuyệt vời luôn! 】

Quảng cáo



REPORT THIS AD

【Mặc dù ngoại hình của diễn viên này khá sát với nguyên tác, nhưng tôi đã xem qua tất cả phim người này đóng, cảm thấy người này không đủ khí chất, chắc chắn lúc biến thành thành ma tôn đại sát tứ phương có lẽ không diễn được…】

【Đề nghị xem “Nhuế Tàng”, Hạc Hạc đóng vai một cảnh sát hình sự mặt lạnh, để trải nghiệm cảm giác “giết người chỉ bằng một ánh mắt, xung quanh ba trăm dặm không ai dám lại gần.”】

【Là fan trung thành của anh Dụ, tôi nghĩ tốt hơn nên mời những diễn viên trẻ nghiêm túc với nghiệp diễn, hơn là làm hỏng nó bằng việc cho một người có kỹ năng diễn xuất kém diễn, ủng hộ Dung Hạc. 】

【Đúng đó, không phải lúc trước có tin đồn Dương Tân diễn vai Dụ Không Tỳ sao? Fan nguyên tác than trời than đất rất lâu đó! 】

【SOS, với kỹ năng diễn xuất như phân của Dương Tân, thế mà fan cũng dám thổi phổng thành “Người được chúa chọn diễn vai Dụ Không Tỳ”, Dụ Không Tỳ nghe xong chắc cũng tức hộc máu.】

【Ai cũng được, chỉ cần không phải là Dương Tân. 】

【Đồn nhảm đáng xấu hổ như thế cũng dám đồn, nếu mọi người đã chú ý đến anh chàng đẹp trai này, thì nhớ theo dõi ủng hộ phim người ta đóng đó. 】

……

Nhân lúc đang trang điểm, Dung Hạc rảnh tay lướt Weibo, thì thấy topic thảo luận này. 

Thật ra cậu còn phải cảm ơn Dương Tân, nếu không phải Dương Tân chướng mắt vai nam hai phản diện, không để ai vào trong mắt, cơ hội này cũng không dễ dàng rơi vào tay cậu. 

Các chủ đề liên quan đến “Côn Sơn Tuyết” vẫn ở vị trí cao trên hot search, nhiều tài khoản tiếp thị khác nhau dường như cũng đang điên cuồng tuyên truyền, công chúng thảo luận vô cùng sôi nổi, vừa hồi hộp chờ đợi, vừa nảy sinh nghi ngờ. 

Tưởng Thậm là người giàu có lại còn rất tùy hứng, mấy bộ phim anh diễn đều rất nổi, không có bộ nào ẩn nấp trong ngõ sâu. Dù sao diễn xuất của anh cũng rất tốt, tâm lý lại chịu đựng được những lời mắng chửi, chưa bao giờ sợ vả mặt. 

Blog đăng toàn bộ poster của diễn viên, một lúc sau, lại bắt đầu lục tục đăng ảnh tạo hình của từng diễn viên. 

Tạo hình của Dung Hạc là cảnh mặc đồ trắng, cầm ô đứng trên tuyết, với dòng chữ:

[Hôm nay tuyết rơi trên núi, bạn có nguyện cùng tôi đi đến nơi ước nguyện ban đầu không? ]

Nửa giờ sau, Lục Tiêu Viễn chuyển tiếp weibo này, còn kèm theo ba chữ, “Tôi nguyện ý”. 

Trước đây Lục Tiêu Viễn cũng từng giúp Dung Hạc tuyên truyền một bộ phim mới, nhưng chỉ là chuyển tiếp weibo, không ghi caption gì cả, không khác gì giúp người khác quảng bá phim trước đây.

Dung Hạc nhìn ba chữ xuất hiện bất ngờ này, nhất thời không biết phải làm sao, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, trong lồng ngực giống như có cái gì đó đang bị chôn sâu từng chút từng chút động đậy, nhân lúc cậu chưa chuẩn bị gì, phá đất mà ra. 

Cậu mặc bộ đồ trắng tiên khí bay phất phơ, mặt tựa như ngọc, lại giống như một kẻ ngốc ngồi xổm ở bên ngoài trường quay, trong đầu lại hiện ra câu nói tối hôm qua của Lục Tiêu Viễn: “Gọi cho anh bất cứ khi nào có việc.”. 

Cậu lật ngược chiếc điện thoại di động đang nắm chặt trong lòng bàn tay, mở màn hình lên…

Đợi lúc cậu phản ứng lại, trên màn hình đã vào giao diện của danh bạ, mà ngón cái của cậu đang dừng ở trên chữ “thầy Lục”, suýt nữa sẽ chạm phải, cũng may cậu thu tay đúng lúc nên mới không gọi qua. 

Lục Tiêu Viễn nói là “có việc”mới được gọi điện thoại. 

Nhưng lúc này, ngoại trừ nghĩ đến Lục Tiêu Viễn, thì cậu chẳng nghĩ được điều gì khác cả. 

Dung Hạc giống như một con mèo nhỏ, ngồi xổm trên mặt đất, bực bội vò rối mái tóc dài mảnh mai bên thái dương, cố nghĩ ra chuyện để khi gọi cho Lục Tiêu Viễn hắn không cảm thấy cậu phiền phức. 

Chẳng bao lâu, weibo tạo hình này của Dung Hạc vì một cái chuyển tiếp của Lục Tiêu Viễn mà xuất hiện ngoài vòng, mức độ nổi tiếng thậm chí còn hơn cả nam nữ chính.

Không có lý do nào khác, chỉ vì đây là lần đầu tiên từ khi Lục Tiêu Viễn ra mắt tới nay, lần đầu tiên thay người ta chuyển tiếp tuyên truyền kèm theo cảm nghĩ của mình. Mặc dù chỉ có ba chữ, nhưng đặt ở trên người Lục Tiêu Viễn, có thể so sánh với ba vạn chữ, bởi vậy mới dẫn đến chuyện mọi người bị sốc. 

Một trong những blog phổ biến nhất cho biết: [Ba chữ kia của thầy Lục, tôi đã nhìn ngang nhìn dọc, tổng cộng có ba mươi bốn nét, bên trong lấp đầy hai chữ “tuyên thệ”.]

Fan hâm mộ của Lục Tiêu Viễn vì ngại danh tiếng  trong giới nên không dám nói nhiều, nhưng trong lòng không coi trọng mối quan hệ này cho lắm. Vì thế, hàng ghế đầu trong khu bình luận của Lục Tiêu Viễn phần lớn đều là như sau——

【Đã đọc. 】

【Ủy viên tuyên truyền của thầy Lục lên sóng. 】

【Mong chờ “Hậu trường giải trí” của thầy Lục, kỳ nghỉ hè nhất định sẽ kéo gia đình đến rạp chiếu phim ủng hộ!!! 】

……

【Ôi chao, nhất định là do Tiểu Tề chuyển tiếp, đứa nhỏ Tiểu Tề này, bình thường rất thích dùng weibo của thầy Lục chuyển tiếp linh tinh. Thỉnh thoảng còn phát ngôn lung tung nữa. 】

Bình luận từ trên trời rơi xuống này khiến cho một số fan bừng tỉnh, ngay lập tức được coi như một tiêu chuẩn, nhanh chóng trở thành top comment.

Ngay khi ngày càng có nhiều bình luận chỉ trích Tiểu Tề ở bình luận phía dưới, thì một câu trả lời rep lại top comment kia:【Là tôi.】

Nhìn lại người trả lời ——

Lục Tiêu Viễn. 

Fan hâm mộ lúc đầu còn tám miệng một lời bàn tán xôn xao, sau đó tập thể bèn rơi vào trầm mặc. 

Mặc dù Lục Tiêu Viễn chưa bao giờ phản hồi bình luận của fan, nhưng ba chữ này tuyệt đối không có khả năng là Tiểu Tề đăng, đứa nhỏ Tiểu Tề này cho dù gan lớn bằng trời cũng không dám mạo danh ông chủ của mình. 

Cũng may Dung Hạc tắt weibo trước, toàn tâm toàn ý cho việc quay phim căng thẳng, mãi đến tận sau này, cậu mới biết được ngày đó Lục Tiêu Viễn đã phá vỡ hình tượng lạnh lùng nhiều năm, người chưa từng trả lời bình luận của fan, chỉ vì chứng minh ba chữ kia là do chính hắn gửi, nghiêm túc bác bỏ nghi ngờ không cần tốn thời gian để ý tới.

Nếu không, những cảnh tiếp theo của cậu chỉ sợ không thể quay được.

*

Cảnh quay đầu tiên của Dung Hạc tuy khá ổn, nhưng cậu lại rất khắt khe với bản thân, mặc dù đạo diễn mỗi cảnh quay đều hô “Qua”, hơn nữa rất khen ngợi cậu, nhưng cậu vẫn có thói quen chỉ ra một đống lỗi của mình, đặc biệt là trong lời nói. 

Trong lúc chờ tập hợp tổ diễn, Dung Hạc cầm kịch bản luyện tập tốc độ nói và cảm xúc, nhanh chóng tìm ra điểm mấu chốt. Cậu cố tình rời khỏi trường quay ồn ào, đi loanh quanh một lúc. 

Chậm rãi đi tới một con đường hẻo lánh có ánh sáng mờ ảo, cách đó không xa là một cái đình bị những cành cây khô héo che lấp, có một người đang ngồi trong đó, từ bóng lưng có thể nhìn ra là Mã Thanh Vũ. Mã Thanh Vũ trốn ở đó nói chuyện điện thoại với người khác, trong lời nói thỉnh thoảng hiện lên mấy từ như “Bé con.”,”Thân ái”, rõ ràng là đang tán tỉnh nhau. 

Dung Hạc không có ý định nghe tiếp, đang muốn rời đi, thì vô tình nghe thấy giọng nói của một người khác trong điện thoại của Mã Thanh Vũ.

Thì ra là một cô gái.

Cậu nghĩ đến vị sếp nam lớn tuổi thân thiết với Mã Thanh Vũ tại sự kiện nhãn hàng tuần trước.

Vậy là sắp chia tay á hả? 

Mặc dù Dung Hạc là người chú trọng sự riêng tư, cũng rất ít khi hóng drama, nhưng mỗi người đều có lòng hiếu kỳ, trong lòng không tránh khỏi có chút kinh ngạc.

*

Khi Mã Thanh Vũ từ cái đình kia về trường quay, Dung Hạc đang đứng ở lối vào sảnh của phái Côn Sơn, tầm mắt hai người ngắn ngủi chạm vào nhau, Mã Thanh Vũ vẫn giữ vẻ mặt kiêu ngạo nâng cằm lên.

Lần này, Dung Hạc không chủ động chào hỏi cậu ta, mà cúi đầu tiếp tục đọc kịch bản.

Dung Hạc làm như không nhìn thấy Mã Thanh Vũ, cậu ta cắn chặt răng, đứng ở trước mặt Dung Hạc. 

Dung Hạc hồi lâu mới ngẩng đầu hỏi: “Có việc gì không? ”

Mã Thanh Vũ hạ giọng hừ lạnh nói: “Đừng tưởng cậu diễn vai có nhiều đất diễn hơn tôi mà có thể diễu võ dương oai.”

“Sao cậu lại nghĩ như vậy? Tôi chỉ đang đọc lời thoại.” Dung Hạc chớp chớp mắt, ánh mắt kinh ngạc, sau đó giơ lên kịch bản nói, “Muốn đối diễn không? Tối nay chúng ta có cảnh quay chung.”

“Cậu…”

Một cú đấm mạnh vào bông. Nhìn vẻ mặt vô tội của Dung Hạc, Mã Thanh Vũ tức giận đến ê hết cả răng. 

Lúc đầu, Mã Thanh Vũ vẫn luôn muốn có được vai diễn này, thậm chí không tiếc trèo lên giường kim chủ, nhưng cuối cùng vẫn bị hậu đài của lưu lượng nào đó cướp đi, kim chủ để bồi thường cho cậu ta, đã nhét tiền cho nhà sản xuất, giúp cậu ta tranh thủ một nhân vật quan trọng khác trong phim, cũng hứa cho cậu ta vai nam chính của một bộ phim truyền hình, cậu ta chỉ đành cắn răng chấp nhận. Ai ngờ đến tận buổi đọc kịch bản, nhân vật cậu ta cầu mà không được này cư nhiên lại rơi vào tay Dung Hạc. 

Năm đó, cậu ta vì nổi tiếng, đã đặc biệt trả tiền cho một blogger video ngắn để quay chính mình, nhưng không ngờ Dung Hạc lại lọt vào khung hình, là người đầu tiên được công ty giải trí nhìn trúng rồi ký hợp đồng. Chuyện may váy cưới cho người khác đã khiến cậu ta nghiến răng nghiến lợi bảy năm, hiện tại hận mới cùng hận cũ hào vào nhau khiến cậu ta càng thêm bực bội.

Dựa vào đâu mà mọi tiện nghi đều bị Dung Hạc chiếm mất? 

Mã Thanh Vũ là người có tâm nhãn không lớn, mới âm thầm cùng Dung Hạc cãi nhau, chỉ muốn nhìn khuôn mặt nhìn như không tranh không đoạt của Dung Hạc vỡ vụn. 

Nhưng vẻ mặt kia lại giống như hồ nước, cho dù cậu ta có cố gắng phá hủy bằng phương thức nào đi chăng nữa thì cuối cùng cũng sẽ bình lặng và nguyên vẹn.

Môi Mã Thanh Vũ mấp máy, bỏ lại một câu “Đừng vui mừng quá sớm, rồi bỏ đi.

Vừa hay Tưởng Thậm mới đổi kiểu tóc đuôi ngựa buộc cao đi tới, trầm ngâm nhìn Mã Thanh Vũ, nói với Dung Hạc: “Anh với cậu đối diễn cảnh quay buổi trưa nhé, cảnh đó của cậu tương đối nhiều thoại, hai ngày trước nghe đạo diễn Lâm nói, cậu không hài lòng lắm với lời thoại của mình.”

Sau khi Dung Hạc bắt đầu diễn với Tưởng Thậm, bèn vứt Lại Mã Thanh Vũ ra sau đầu. 

Bên kia, có một nhân vật phụ vừa bị đạo diễn phê bình xong, đang lo sốt vó làm sao để diễn vai phản diện. 

Mã Thanh Vũ khoanh tay trước ngực, nâng cằm nói: “Ủa, cái này đơn giản lắm mà nhỉ? Cứ diễn như kẻ tiểu nhân đắc chí là được mà, trong cuộc sống có rất nhiều ví dụ điển hình, cậu có thể học rồi diễn theo đó.” Cậu ta nói xong, nhìn về phía Dung Hạc

Dung Hạc giả điếc, Tưởng Thậm lại móc bịt tai ra, nói: “Tiểu Dung, theo anh sang phòng bên cạnh đối diễn, ở đây có ruồi bọ vo ve, ong hết cả đầu.”

Tất cả mọi người đều ở trong một căn phòng,giọng của Tưởng Thậm tuy không lớn, nhưng vừa đủ truyền đến tai Mã Thanh Vũ. 

Ở cái tiết trời lạnh buốt của tháng mười hai thì lấy đâu ra ruồi bọ cơ chứ?

Mã Thanh Vũ tối sầm mặt lại, trong lòng chỉ có thể thầm tức giận.

Cuối cùng cũng tìm được chỗ yên tĩnh, Tưởng Thậm hỏi Dung Hạc: “Cậu và người tên Mã Thanh Vũ kia, có chút quen biết nhau phải không?  Cái lần đọc kịch bản, cậu ta cũng từng làm chuyện phá rối.”

Dung Hạc thản nhiên nói “Không sao đâu ạ.”, nhưng không phải đáp cho có, đây là chuyện tư, không thể lẫn với việc công. 

Tưởng Thậm nói: “Nếu như ảnh hưởng đến việc quay phim thì gay go lắm đó.”

Dung Hạc cười cười: “Không sao đâu ạ, trình độ này không ảnh hưởng nổi em đâu.”

Tuy nhiên, cậu đã đánh giá thấp Mã Thanh Vũ. 

Cậu tưởng Mã Thanh Vũ cùng lắm là chửi chó mắng mèo, ai ngờ tối hôm đó, cậu bị Mã Thanh Vũ NG liên tiếp làm liên lụy, trong tiết trời rét căm căm giữa tháng mười hai, Dung Hạc bị treo giữa không trung lắc qua lắc lại rất lâu.

*

Lúc quay xong về khách sạn đã là đêm khuya, Dung Hạc vội vàng xông vào phòng tắm, tay chân lạnh ngắt ngâm trong nước nóng hồi phục được đôi chút, sau đó lau tóc, mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha nhỏ, thở ra một hơi dài.

Đối với Mã Thanh Vũ năm lần bảy lượt làm những chuyện khiến cậu khó chịu, nếu nói Dung Hạc không tức giận là giả. 

Nhưng bởi vì diễn xuất của Mã Thanh Vũ quả thật không nỡ nhìn thẳng, chuyện cậu ta dẫn vốn vào tổ hầu như ai cũng biết, nên cậu có chút hoang mang, không biết mục đích Mã Thanh Vũ làm vậy là vì sao. 

Cậu xoa xoa mái tóc đã hơi khô của mình, không muốn nghĩ thêm mấy chuyện phiền lòng này nữa, bèn mở Weibo, lướt xem những topic liên quan đến Lục Tiêu Viễn trong chốc lát, tâm trạng cũng dần trở nên tươi sáng hơn rất nhiều.

Vừa định tắt điện thoại, cậu nhận được tin nhắn của đạo diễn Lâm: [Cháu về khách sạn rồi à? Hôm nay làm việc vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, tĩnh dưỡng sức khỏe, nhớ uống nhiều nước ấm, đừng để bản thân bị cảm lạnh, cảnh quay về sau của cháu càng ngày càng nặng nề hơn đó.] 

Trả lời xong sự quan tâm của đạo diễn Lâm, Dung Hạc không đặt điện thoại xuống ngay mà nhìn chằm chằm vào thanh tin nhắn trống không theo thói quen hồi lâu.

Đên khi định thần lại, cậu mới biết mấy ngày qua mình rất mong chờ cuộc gọi của Lục Tiêu Viễn. 

Kể từ lần Lục Tiêu Viễn vô tình gọi điện thoại cho cậu trong lúc cậu đang khổ sở, cứu cậu ra khỏi cảm giác bị bóp nghẹn nơi cổ họng, trái tim của cậu dường như không nghe theo sự khống chế nữa ——

Mỗi lần gặp chuyện không vui, cậu đều nghĩ đến Lục Tiêu Viễn đầu tiên, nhớ tới giọng nói dịu dàng khó tin trong cuộc điện thoại ấy. 

Cho dù đó chỉ là một việc rất nhỏ mà thôi.

Ngay cả khoảnh khắc bị gió quật đến mức ho khan, cậu cũng đều nghĩ đến Lục Tiêu Viễn. 

Nếu Lục Tiêu Viễn có thể đọc được nội tâm của cậu, nghe tất cả những cuộc điện thoại mà cậu gọi đến, chắc có lẽ hắn sẽ bị phiền đến chết. 

Sao trước kia cậu lại không nhận ra mình là kẻ tham lam lại còn không hiểu chuyển như thế chứ? 

Dung Hạc xoa xoa mặt, vùi mặt vào lòng bàn tay. 

Thực ra cuộc gọi đêm đó, cũng chỉ như một phép màu giữa đêm đông lạnh giá mà thôi. 

Huống hồ lúc này đã 0 giờ, cho dù là ma thuật của thế giới cổ tích, cũng đã đến thời gian biến mất. 

Dung Hạc thở dài một hơi, đè hạt giống nhỏ đang trồi lên mặt đất trong lòng xuống, đang định ném điện thoại di động xuống để đọc kịch bản, đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến.

Tên người gọi đến là  “Thầy Lục”. 

Bình luận

Truyện đang đọc