KẾ HOẠCH YÊU NHAU KHẨN CẤP

—————Editor: Mèo——————

Thần sắc Lục Tiêu Viễn bình tĩnh, lúc vung tay nhấc chân cũng là bộ dáng của người đứng đầu, trong mắt Tôn Duệ thì chính là sĩ diện, một màn sĩ diện thuần túy.

Cõi đời này chắc cũng chỉ có Tôn Duệ và bầu trời đêm bên ngoài 22 tầng này biết – ngày hôm qua, sau ba cuộc họp khẩn cấp, một vị đại minh tinh nào đó cả đêm không về, một mình ngồi trước bàn họp suy nghĩ cả đêm, sáng sớm dùng cổ họng khản đặc gọi cho anh, nói cho anh sẽ thêm một thỏa thuận sống thử.

Tôm Duệ đợi một lúc, xác nhận Lục Tiêu Viễn tỏ vẻ sĩ diện xong, đang định mở miệng, Lục Tiêu Viễn đột nhiên nói: “Cón một chuyện nữa, trong thời gian hợp đồng, cậu không được ở bên ngoài xằng bậy với người khác.”

Lời này vừa thốt ra, mọi người im lặng vài giây.

Tay cầm cốc nước của Dung Hạc run lên, sự xấu hổ từ hai má trào ra, lan đến tận mang tai giống y hệt lửa đôt —-

Trong lòng Lục Tiêu Viễn, hóa ra cậu là người như vậy sao!

Nhưng cậu rất nhanh bình tĩnh lại.

Lời này của Lục Tiêu Viễn cũng không mang sắc thái chủ quan nào, chẳng qua là đang phòng ngừa bất trắc, dù sao cũng liên quan đến lợi ích chung của cả hai, nên việc đặt ra quy tắc trước cũng đúng thôi.

Lục Tiêu Viễn cũng không quen thân với cậu, sao có thể biết cậu là hạng người gì, bình thường hau làm gì, có tật xấu gì không, huống hồ là ở trong cái giới giải trí lộn xộn này.

Phó Miêu phản ứng nhanh, cười khoát tay: “Không, không có, Dung Hạc rất chuyên tâm với sự nghiệp.”

Cô nhấn mạnh hai chữ “sự nghiệp” là có ý muốn nhắc nhở đối phương, tình yêu giả tạo này cũng là một phần của sự nghiệp, sau này nhất định phải chia sẻ tài nguyên.

Người ngồi ở đây đều là những người từng trải, mấy lời ý tại ngôn ngoại này vô cùng rõ ràng.

Dung Hạc không ngừng xoay tròn chiếc cốc giấy trong tay, tâm trạng đang bình tĩnh lại giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Ngón tay đặt trên bàn của Lục Tiêu Viễn khẽ nhúc nhích.

Tôn Duệ lập tức nói: “Cậu đã từng yêu đương chưa? Không có mầm họa nào gây ảnh hưởng chứ?”

Phó Miêu nói: “Một lần cũng chưa có, đúng không Dung Hạc?”

Hầu kết Dung Hạc giật giật, thành thực “ừ” một tiếng.

“Ỏ ~~~ Vậy đây là mối tình đầu rồi.” Tôn Duệ nửa đùa nửa thật, gật gật đầu, liếc nhìn Lục Tiêu Viễn.

Lục Tiêu Viễn bên kia vẫn mặt than.

Tôn Duệ cười nói: “Haha, Tiểu Viễn cũng là mối tình đầu đó.”

Tình đầu sao?

Dung Hạc nghe vậy bèn sửng sốt, trong lòng lặp đi lặp lại từng câu Tôn Duệ nói, thật đáng kinh ngạc.

Với sức hấp dẫn của Lục Tiêu Viễn, người theo đuổi hắn có thể xếp hàng dài từ trung tâm thành phố ra đến tận ngoại thành, làm sao có thể có chuyện 28 tuổi vẫn chưa nói chuyện yêu đương?

Nhưng cậu lại nghĩ, Lục Tiêu Viễn đóng phim vào năm nhất đại học, nếu đã được như ngày hôm nay, hắn nhất định đã toàn tâm toàn lực dồn vào sự nghiệp suốt mấy năm qua, quả thực là không có thời gian yêu đương.

Dung Hạc vẫn tiếp tục nghĩ, lồng ngực dâng lên một cảm xúc khác lạ, như thể có một dòng suối êm ái, róc rách chảy qua, cuốn bay mọi sự xao động không đáng có vừa rồi.

Cậu ngước mắt lên, chạm vào ánh sáng trắng rọi xuống từ trên trần nhà.

Sau khi thảo luận sơ bộ, Tôn Duệ nhắc nhở: “Ngày mai sau khi thông báo chính thức được phát ra, sẽ có một làn sóng dư luận dâng lên, nội dung chắc chắn tốt có, xấu có, Dung Hạc cậu suy nghĩ kĩ chưa?”

Tôn Duệ rất tốt bụng, cho Dung Hạc đủ không gian để lựa chọn, khác xa hình ảnh chuyên quyền độc đoán, hùng hổ dọa người của một người đại diện nổi tiếng.

“Nghĩ kỹ rồi.” Dung Hạc gật đầu nói, “Lợi ích và rủi ro luôn song hành với nhau, có trả giá mới có thành công.”

Cuộc họp kéo dài ba tiếng, rất nhiều chi tiết nhỏ đều được hoàn thiện, nhưng kế hoạch vĩnh viễn sẽ không theo kịp sự thay đổi, vẫn có chút thiếu sót, chỉ có thể tùy cơ ứng biết trong quá trình thực hiện.

Hơp tác chính thức đạt được, hai bên trao đổi thông tin liên lạc.

Hình đại diện Wechat của Lục Tiêu Viễn là ảnh bầu trời trong xanh, cùng ý nghĩa với tên của hắn.

Đợi đối phương xác nhận, Dung Hạc theo bản năng ghi ba chữ “Anh Tiêu Viễn” vào phần ghi chú, mấy giấy sau mới phản ứng lại, nhanh chóng xóa bỏ, đổi thành “Thầy Lục”.

Sau khi cuộc họp kết thúc, cả nhóm bước ra khỏi phòng họp.

Phó Miêu nói với Tôn Duệ: “Loại trà vừa rồi rất ngon, có vị vô cùng tinh khiết và êm dịu, hoàn toàn không có vị chát.”

Tôn Duệ nói: “Ô, cô nói loại trà đó à, đó là đo Tiêu Viễn mang về khi cậu ấy đến một vườn trà phía nam chụp ảnh. Mọi người đều rất thích, nếu thích thì có thể mang hai bình về.”

Nghe vậy, Dung Hạc quay lại, liếc nhìn một vòng cốc giấy trên bàn qua khe cửa.

Hóa ra vừa rồi mọi người đều uống trà, chỉ có mỗi mình cậu uống nước lọc.

Có thể do tiểu trợ lý vô tình rót nhầm.

Nhưng mà cũng coi như là chó ngáp phải ruổi, bởi chỉ cần uống trà, cậu sẽ buồn nôn, đặc biệt là thời gian học hành căng thẳng hồi cấp ba. Có lần, vì uống trà ô long ở trường mà nôn hết ra người Lục Tiêu Viễn, khiến hắn phải xin nghỉ về nhà thay quần áo. Cũng may lúc Lục Tiêu Viễn biết nguyên nhân, Lục Tiêu Viễn không hề giận cậu, trong giờ ra chơi còn đến đưa cho cậu một túi giữ nhiệt để cậu giữ ấm bụng.

Đoàn người đi đến cửa thang mai, cửa vừa mở, Lục Tiêu Viễn đi vào trước, Phó Miêu và Dung Hạc bước theo sau.

Lục Tiêu Viễn xoay người nói: “Tôi muốn đi lên tầng.”

“Ồ, vậy chúng ta đi thang máy bên cạnh.” Phó Miêu vừa lôi kéo Dung Hạc ra ngoài, vừa hỏi Tôn Duệ đứng ở cửa, “À đúng rồi, lúc nào thì Dung Hạc có thể đến nhà thầy Lục?”

Tôn Duệ nói: “Tiêu Viễn nói đêm nay có thể chuyển được.”

Dung Hạc có chút khó khăn nói: “Đêm nay…Đêm nay tôi muốn gặp một người, chuyện này rất quan trọng, ngày mai mới chuyển được không?”

Dung Hạc chưa kịp nói xong, cửa thang máy đang tự động đóng lại, đột nhiên bị mở ra.

Lục Tiêu Viễn vừa nói mới đi lên tầng, từ bên trong đi ra, nghiêm mặt hỏi: “Gặp ai?”

Dung Hạc chớp chớp mắt nói: “Người thân.”

******

Người Dung Hạc gặp là anh trai họ xa của mình.

Anh họ năm nay 30 tuổi, tự dưng nghĩ mình già rồi, la hét muốn vào thành phố làm việc, người chú nhờ cậu giới thiệu việc cho anh họ.

Khi Dung Hạc đến phòng riêng của khách sạn cậu đã hẹn trước, có một người đàn ông nước da ngăm đen, dáng người hơi mũm mĩm, kiểu tóc là một màu vàng khô của đám thanh niên.

Cậu đứng hình vài giây mới dung nhập được người này với anh họ trong ký ức của mình.

Anh họ sờ sờ chiếc cằm tròn tròn của mình, quan sát Dung Hạc một lượt từ trên thế giới: “Ai daom nhìn rất có phong cách của một minh tinh nhé.”

Dung Hạc tháo khẩu trang và mũ ra, đính chính: “Tôi không phải minh tinh.”

Anh họ khịt mũi hai tiếng, vào thẳng chủ đề: “Cậu tìm được việc chưa?”

“Hôm nay em tới đây để nói về chuyện này.” Dung Hạc lấy một tập tài liệu từ trong túi ra, đưa đến, “Anh nhìn qua một chút, đây là JD của phòng chuyển phát nhanh ở tầng dưới công ty em, thường chịu trách nhiệm phân loại các thư chuyển nhanh trong công ty.”

Anh họ liếc mắt một cái, ghét bỏ nói: “Cậu làm sao mà tìm được công việc này thế?”

Dung Hạc thẳng thắn: “Việc này không yêu cầu kinh nghiệm, anh học nghề bếp, chú nói những việc khổ cực anh không muốn làm, trước mắt chỉ tìm được việc này thôi.”

Anh họ cà lơ phất phờ cười: “Cậu không phải là ngôi sao à? Nếu không thì sao không đi làm luật sư giống cha cậu ấy, sao còn đi tranh miếng cơm với người nổi tiếng làm gì?”

Nghe vậy, Dung Hạc mím chặt môi.

Nửa câu đầu của anh họ vô cùng đúng. Lúc đầu, cậu được nhận vào trường luật nổi tiếng nhất cả nước với số điểm xuất sắc, nhưng vì không thể cân bằng việc học và kiếm tiền trả nợ nên cuối cùng đành phải từ bỏ nghề luật yêu thích của mình.

Cậu nhấn mạnh lần nữa: “Tôi thực sự không phải là minh tinh, tôi chỉ là một diễn viên bình thường, với lại không phải ai cũng trở thành đại minh tinh được.”

Anh họ lơ đễnh nói: “Làm minh tinh có gì mà khó? Minh tinh không phải chỉ cần gương mặt đẹp là được à? Anh mày đây cũng có thể coi là đẹp trai đó, cậu cũng biết rồi đo, bình thường phụ nữ theo đuổi anh có thể xếp từ đầu làng đến cuối làng đó, mấy cô ấy mặc dù không sành sõi như gái thành phố, nhưng con gái ấy mà, tư tâm đều giống nhau hết…”

Dung Hạc im lặng lắng nghe, không ngắt lời anh họ, cậu cũng không biết anh họ cậu đang nói đến chữ “theo đuổi” nào, hồi nhỏ cậu từng thấy anh họ bị mất gì trong thôn cầm chổi đuổi đanh ra tận cổng làng, hình như là vì anh họ trêu con gái lá ngọc cành vàng nhà người ta.

“Anh còn tưởng cậu tìm cho anh công việc giống như cậu, không ngờ lại là công việc này.” Anh họ cởi một bên giày, nhấc chân lên, nhìn Dung Hạc, “Bây giờ sao nam đều nhìn yểu điệu như đàn bà con gái vậy, ít người xem lọt mắt lắm, để anh mày làm minh tình có thể giúp giới giải trí có thêm chút dương khí.”

Dung Hạc nghe ra ý của anh họ.

Cậu sinh ra đã có làn da trắng nõn, các đường nét trên khuôn mặt vô cùng thanh tú, thường nghiêng về vẻ nữ tính nhiều hơn nam tính, bình thường fan đều khen cậu “xinh đẹp”, 80% không phải cái gọi là “nam tính” trong lời của anh họ.

Cậu đứng dậy mở cửa sổ, cố gắng chịu đựng mùi mồ hôi chân bốc ra từ phía đối diện, vẫn kiên nhẫn nói:: “Nếu anh thực sự có hứng thí với diễn xuất, tôi có thể giúp anh liên hệ với bên diễn viên quần chúng trước, nhưng sẽ rất mệt, yêu cầu thể lực và sự chịu đựng tương đối cao, bình thường phải tập trung vào lúc sáng sớm, thời gian chờ diễn cũng rất dài, có khi phải quay phim mùa đông vào mùa hè, dưới nhiệt độ 30 độ phải quấn rất nhiều lớp y phục mấy tiếng đồng hồ.”

Anh họ vừa nghe vất vả như vậy, liền xua tay nói: “Bỏ đi, anh cứ làm công việc chuyện phát nhanh cậu tìm cho anh trước vậy.”

Dung Hạc gật đầu: “Đều theo ý anh.”

“Được rồi, gọi món thôi. Đem tất cả các món nổi tiếng của nhà hàng lên đây.” Anh họ nhấp một ngụm trà lúa mạch trên bàn, đung đưa chân nói, “Trách thì cũng phải trách mẹ cậu qua đời sớm, nhớ năm đó cha cậu qua đời, nếu không phải nhà anh bỏ tiền ra, có khi cha cậu còn chẳng có nổi một tang lễ, bình đựng tro cốt cứ thế được ném thẳng vào trong mộ, cũng chẳng thể ngẩng mặt lên nhìn ai ở cõi bên kia, than ôi.”

Tay cầm bút ghi món của Dung Hạc dừng lại, không nói tiếng nào, tích vào mấy món đắt tiền.

*******

Bữa tối thịnh soạn như vậy nhưng Dung Hạc lại chẳng ăn được mấy. Toàn bộ bữa ăn, anh họ đều khoe khoang bản thân nổi tiếng như thế nào, thỉnh thoảng đề cập đến chuyện tự sát của cha Dung Hạc.

Sau bữa ăn, Dung Hạc đưa anh họ đi dạo trung tâm mua sắm, mua cho hắn một bộ đồ theo yêu cầu, thay hắn đặt phòng khách sạn.

Xong xuôi hết mọi việc cậu trở về nhà, đồng hồ quả lắc vừa vặn chỉ mười hai giờ đúng.

Dung Hạc ngã vật ra sô pha như thể vừa trải qua đại sư, đến cả việc thu dọn hành lí cũng lười không muốn dọn, thậm chí còn không có tâm trạng nghĩ đến cơn bão sắp nhấn chìm toàn bộ mạng vào ngày mai.

Buzzz.

Điện thoại bên tai rung lên, anh họ gửi một cái tin nhắn: | Ngày mai đừng quên chào sếp hộ anh một tiếng, cậu phải nhớ nhà anh đã giúp cậu như thế nào khi bố cậu mất.|

Dung Hạc liếc nhìn, bực bội ném điện thoại đi, không trả lời lại.

Giữa đêm, nhiệt độ xuống dưới 0 độ, tuyết bắt đầu rơi bên ngoài cửa sổ.

Dung Hạc nghiêng đầu nhìn một hồi, sau đó chợt nảy ra một ý tưởng, đứng dậy lôi chai rượu Rum mấy ngày trước Trương Ngạn để quên, tìm một vài công thức pha rượu trên mạng, tay chân luống cuống pha một cốc mojito, sau đó mở một bộ phim tên “Gặp được anh”, là một bộ điện ảnh tình cảm, ôm gối xem.

Đây là bộ điện ảnh đầu tiên của Lục Tiêu Viễn, khi đó anh đóng vai thời trẻ của nam chính Lý Sơ.

Mùa hè mười năm trước, nữ chính vì bỏ lỡ công việc được sắp xếp sau khi tốt nghiệp đại học, đến một thị trấn nhỏ nghỉ dưỡng, xuyên qua hàng rào sắt dày đặc của nhà máy, cô tình cờ gặp được chàng trai đáng thương bị giam cầm trong đó.

Ổng kính chuyển từ dưới lên trên.

Cẳng chân thẳng tắp, mạnh mẽ, quần tây đen bụi bặm, lưng hơi cong, cuối cùng cố định tại một bên mặt vài giây. Một giọt mồ hôi chảy xuống từ thái dương, bị mu bàn tay đeo găng tau quẹt qua, để lại chút dầu trên mặt.

Ống kính kéo ra xa, Lục Tiêu Viễn mặc chiếc áo ba lỗ màu đen làm công, để lộ bờ vai rộng của mình. Dưới ánh mặt trời, làn da lúa mạnh của anh như được mạ một lớp vàng nhạt.

Tuy khóe mắt và lông mày vẫn còn sự non nớt, nhưng trình độ sửa xe lại không thua kém gì người sư phụ già bên cạnh.

Nữ chính nhìn trộm lúc lâu, chợt nghe phía sau lưng “Sư phụ Tiểu Lý.”

Anh quay đầu lại, ánh mắt chạm vào nữ chính qua hàng rào sắt.

Cuộc sống không hoàn mỹ của cả hai cũng từ đó bị số phận trói buộc đưa vào ngõ cụt, quấn quýt lấy nhau, ngay cả những biến cố lớn nhất trong cuộc đời họ cũng không thể nào tháo gỡ ra.

Có lẽ quá khứ của Lý Sơ có quá nhiều điểm tương đồng với Lục Tiêu Viễn, khiến anh và Lý Sơ gần như dung hòa vào àm một.

Sau khi phim ra mắt, hào quang của Lục Tiêu Viễn thậm chí còn làm lu mờ nam chính một thời, trở thành bộ phim ăn khách nhất bấy giờ, được rất nhiều nhà tư sản săn đón.

Bộ phim sử dụng kỹ thuật đan xen giữa hiện tại và quá khứ. Hai người trẻ trải qua một mùa hè dài bên nhau, đêm trước khi chia tay là sinh nhật mười tám của Lý Sơ, cả hai đều uống say khướt, anh bị nữ chính lớn hơn mình ba tuổi dụ dỗ, suýt thì nếm trái cấm trong phòng tắm.

Hơi nước tràn ngập trong không khí, anh ôm lấy nữ chính vừa rụt rè vừa háo hức, thở hổn hển không biết phải làm sao.

Bóng đèn trên đầu nóng như lửa đốt, ánh sáng chiếu xuống vai, làn da màu lúa mì đỏ rực lên, vô cùng chói mắt.

Lúc đó, tướng mạo Lục Tiêu Viễn còn có chút ngây ngô, kết hợp với hầu kết run rẩy, đôi mắt ướt át, đôi tay không dám dùng lực, thật giống như một tờ giấy trằng, hoàn toàn bị đối phương dẫn dắt, thành công khiến người xem hô hấp dồn dập.

Quá hấp dẫn, quá gợi cảm.

Một đoạn ám muội này được xử lý kỹ xảo vô cùng tốt, guống như một điệu waltz kanf đảo điên thế giới, dục vọng không hề thô tục chút nào.

Theo di chuyển của ống kinh, Dung hạc nín thở nhìn chằm chằm bàn tay to lớn với những khớp xương rõ ràng, cùng với dấu răng đỏ sẫm trến hổ khẩu, không kim được nổi lên phản ứng sinh lý, phải uống vài ngụm rượu mới đè xuống được.

So với vai nam chính, vai của Lục Tiêu Viễn không quá nhiều, bộ phim này chủ yếu xoay quanh lúc hai nhân vật chính gặp lại nhau sau mười năm, xen lẫn những chuyện trong quá khứ.

Nhưng cậu không tua nhanh, khiến mỗi lần xuất hiện của Lý Sơ hồi trẻ đều guống như một kinh hỉ lúc nửa đêm.

Cậu cố gắng nhớ từng giây từng phút mà anh xuất hiện.

Dung Hạc đặt ly rượu xuống, để lại một chút rượu trong veo cuối cùng ở đáy ly.

Bộ phim cuối cùng cũng đi đến hồi kết——

“Nếu như được quay ngược thời gian lại mười năm.”

“Em vẫn nguyện ý gặp anh chứ?”

Nửa câu đầu là do Lý Sơ trưởng thành nói, nửa câu sau là Lý Sơ trẻ tuổi, khuôn mặt đặc tả trên màn ảnh cũng được chuyển thành Lục Tiêu Viễn ——

Ánh mắt trong veo, trống rỗng nhưng lại mang theo khoảng không của năm tháng.

Bộ phim kết thúc tại đây.

Trong sự im lặng, Lục Tiêu Viễn im lặng nhìn chằm chằm vào máy quay một lúc lâu, đôi mi thanh mảnh chớp chớp, khớp với nhịp tim ở bên ngoài màn hình, mãi khi màn hình tối đen, bài hát chủ đề vang lên.

Dung Hạc còn nhớ bảy năm trước trong rạp chiếu phim, khi đến đoạn cuối phim, khán giả xung quanh đều khóc, chỉ có cậu không nhịn được cong khóe miệng lên.

Tất cả mọi người đều nhìn Lý Sơ, một thiếu niên chiến đấu với số phận của mình, chỉ có cậu, cậu là người duy nhất nhìn Lục Tiêu Viễn.

Trước khi vào rạp, cậu vừa bị người khác lợi dụng quan hệ để cắt đi vai diễn đã chuẩn bị rất lâu của mình, sau khi bước ra khỏi rạp, cậu được sự dịu dàng trong ánh mắt của Lục Tiêu Viễn chữa lành.

Sau đó, cậu thử đi thử lại mất lần thì nhận ra: Không được cho phép, lén lút đối diện đôi mắt này trước màn hình, có thể làm dịu tâm tình của cậu ngay lập tức, cho dù cậu đang buồn bực, căng thẳng, lo lắng hay vui mừng quá mức.

Những năm gần đây, cậu luôn dùng phương pháp này đều điều chỉnh bản thân.

Người tửu lượng không cao, uống rượu gì cũng rất dễ say.

Cơn say nhất thường biến thành một giấc ngủ nặng nề.

Ngoài cửa sổ, tuyết rơi dày đặc, một tay ôm gối của Dung Hạc rũ xuống, thu mình lại trong tấm chăn mỏng trên sô pha, lúc sắp chìm vào giấc ngủ, nhẹ nhàng thì thầm.

Em nguyện ý.

Bình luận

Truyện đang đọc