KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG CỦA TÔI CUỐI CÙNG CŨNG PHÁ SẢN

Kỷ Nhiên bị tiếng điện thoại bên tai đánh thức.

Đợi đã, điện thoại bàn ở đâu ra vậy?

Cậu mơ màng tỉnh lại, thò tay ra muốn nhận, khuỷu tay vừa nhúc nhích thì cảm giác đau đớn truyền đến từ đầu khớp xương đã làm cậu dần tỉnh táo.

Kỷ Nhiên mở mắt theo bản năng, con ngươi đen như mực đảo một vòng quanh khung cảnh tối tăm, lông mi run lên theo từng động tác của cậu.

Mẹ kiếp, cho dù cậu có đè khuỷu tay ngủ suốt một đêm thì cũng không thể nào đau đến thế chứ?

Chuông điện thoại vẫn réo điếc tai, lông mày của cậu nhăn tít lại, mất kiên nhẫn “hừ” một tiếng, vùng vằng nhấc máy.

“Xin chào tiên sinh, khách sạn chúng tôi phải trả phòng vào mười hai giờ trưa, xin hỏi ngài có muốn đặt tiếp không?”

Cậu trợn mắt nhìn cách bố trí trong phòng, đương nhiên biết rõ mình đang ở khách sạn.

Kỷ Nhiên nhắm mắt lại, cậu nhận ra rằng không chỉ khuỷu tay đau mà hai chân còn khó chịu hơn nhiều, từ phần eo trở xuống cứ như bị phế vậy.

Cậu đáp: “Có”, còn chưa ngủ đủ đây này.

“Vâng thưa tiên sinh. Vậy phiền ngài đến quầy lễ tân để làm thủ tục đặt phòng tiếp”

Cúp điện thoại, Kỷ Nhiên nghĩ tay đã bị đè thành như vậy, nếu còn duy trì tư thế này chắc sẽ phế hẳn mất, vậy là cậu bèn cố cựa quậy để trở mình, đổi tư thế khác.

Một lần trở mình, kiếp này coi như bỏ.

Nhức mỏi và đau đớn kịch liệt dưới thân lập tức bò từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu Kỷ Nhiên, đau đến mức làm cậu nhe răng trợn mắt. Đồng thời cũng làm cho những hồi ức vụn vặt từ tối qua của cậu ùa về.

Cậu còn chưa kịp bắt lại mảnh kí ức nào thì đã bị cái thứ đập thẳng vào mắt kia dọa rơi cằm.

Một chiếc quần đùi đỏ lẳng lặng nằm trên sàn nhà bằng gỗ, là cậu mua riêng cho năm tuổi này, một cái có giá hai ngàn đồng. (1)

(1) Vào năm tuổi, người Trung Quốc thường mặc đồ lót đỏ để cầu may mắn.

Không, không, đây không phải điều quan trọng.

Bên cạnh cái quần đùi đỏ của cậu là một chiếc quần lót nam màu đen.

Cùng lúc đó, tay trái của cậu chạm vào thứ gì đó.

Kỷ Nhiên cứng ngắc ngoảnh đầu.

Một người đàn ông đang nằm bên cạnh cậu.

Mái tóc ngắn của anh được cắt tỉa gọn gàng, anh nằm quay lưng về phía cậu, không nhìn rõ mặt, chỉ thấy đường cong rắn chắc trên lưng, cần cổ thon dài. Có thể thấy rằng anh thường xuyên rèn luyện mỗi ngày, chính là tuýp thả vào phòng gym thì nam nữ đều sẽ xúm lại gần.

Nhưng Kỷ Nhiên chẳng có lòng dạ nào để thưởng thức cơ thể của đối phương.

Trên lưng anh có rất nhiều vệt đỏ, nhìn qua cũng biết được tạo thành ra sao, những chỗ khác cũng không thiếu dấu vết mập mờ.

Trí nhớ ùn ùn kéo đến.

Tuy Kỷ Nhiên là gay nhưng cậu chưa từng thực sự quan hệ với đàn ông, tối qua cũng không hề gọi người đến tiếp, vậy nên đối phương không thể là mấy thiếu gia (2) của hộp đêm đó được.

(2) Thiếu gia: trai bao

Cũng không phải đám bạn xấu kia, cho bọn họ tám mươi lá gan cũng không dám chạm vào cậu.

Càng không thể gặp ở ven đường, đó là quán bar ruột của Kỷ Nhiên, không ít người nhẵn mặt cậu, dù có nhặt thì cũng chẳng ai dám nhặt cậu.

Tối hôm qua mình còn gặp ai nữa nhỉ?

Một gương mặt tuấn tú, cương nghị nhanh chóng xông vào tâm trí cậu.

Sau khi tỉ mỉ nhớ lại, Kỷ Nhiên giật mình…

Đcm!!!

Cậu hồ đồ rồi ư? Tấm lưng gợi đòn này, ngoại trừ tên khốn Tần Mãn kia thì con mẹ nó còn có thể là ai nữa???

Kỷ Nhiên cảm thấy rất đau, trong lòng vừa bực vừa giận. Tất cả cảm xúc đều chen chúc trong đầu cậu, ngay cả gò má cũng ửng hồng vì tức. Cậu chẳng thèm xác nhận lại cho rõ, chỉ muốn lập tức xuống giường.

Ai ngờ khẽ nhúc nhích, cơ thể lại càng đau, cơn khó chịu vọt thẳng lên não.

Đcm!

Tôi ** mẹ anh!

Kỷ Nhiên nhìn cái gạt tàn ở bên cạnh, vừa tính toán lực sát thương của nó, vừa không ngừng tự trấn an bản thân trong lòng…

Bình tĩnh nào, Kỷ Nhiên, mày nhất định phải bình tĩnh, sắp sang năm mới rồi, con mẹ nó không thể ăn Tết trong tù được.

Lúc này Kỷ Nhiên rất muốn hút thuốc cho tỉnh táo, nhưng hiển nhiên tình hình không cho phép. Vì vậy cậu đành cầm quần đùi đỏ trên sàn rồi mặc lên, nhưng cậu chẳng ngờ lại đau đến vậy, tay run rẩy mất kiểm soát, loay hoay một lúc vẫn không mặc nổi.

“Em đi đâu thế?”

Giọng nói của người đàn ông vừa trầm vừa khàn, phá tan không khí yên tĩnh.

Kỷ Nhiên lập tức hóa đá.

Chẳng biết người trên giường đã tỉnh từ bao giờ, anh đang quay lại nhìn cậu.

Gương mặt anh sắc sảo, ngũ quan rõ ràng, một bên đuôi lông mày hơi nhướn lên, trong ánh mắt là nghi vấn hững hờ.

Kỷ Nhiên lập tức bình tĩnh lại.

Đời này cậu không thể yếu thế trước Tần Mãn.

Cậu tiếp tục làm việc của mình, nghiến răng đáp: “Đi mua quan tài cho anh. Anh thích kiểu dáng nào? Rực rỡ hay tối màu?”

Tần Mãn cười hắt ra, nói: “Thế nào cũng được… Tôi còn tưởng em muốn chạy trốn”

Kỷ Nhiên trợn mắt. “Tôi chạy trốn á? Anh còn không chạy thì tôi chạy làm đếch gì?”

“Ai biết”

Tần Mãn ngồi dậy, cúi người xuống, lấy ra hộp thuốc lá và bật lửa không rõ từ quần của ai. Anh châm thuốc, hít sâu một hơi. “Tiền quan tài em trả à? Tôi nhẵn túi rồi”

Cậu còn đang đau đến mức mặt mũi méo xẹo mà gã này còn có ung dung ngồi rít thuốc.

“Anh cứ yên tâm ngỏm đi, anh ngỏm bao nhiêu lần thì tôi mua cho anh bấy nhiêu lần”. Mặt Kỷ Nhiên sầm sì, tiếp tục mặc quần.

“Đợi đã”. Tần Mãn nhả khói. “Em trả tiền lần này đi đã, tôi sợ em trốn thật”

Kỷ Nhiên lập tức thấy khó hiểu. “Trả tiền? Trả tiền gì?”

Tần Mãn đáp: “Chẳng phải tối qua em nói muốn “tài trợ” tôi hay sao. Thế nào, “chơi” xong thì lật lọng quỵt tiền à?”

“…”

Kỷ Nhiên đã nhớ ra tất cả.

Cậu nhớ hôm qua mình uống say rồi xông vào toilet, nhìn thấy Tần Mãn đang rửa tay bèn rút một tấm thẻ đen đập lên người anh, nói bừa rằng muốn bao anh.

Kỷ Nhiên giận dữ: “Là tôi “chơi” anh hay anh “chơi” tôi hả?”

Tần Mãn gảy gảy điếu thuốc, giương mắt lên, hỏi: “Thế em có sướng không?”

Kỷ Nhiên sững người, theo câu nói của Tần Mãn, cậu vô thức rời mắt, nhìn lướt qua phần thân dưới lớp chăn của anh.

“Tôi sướng không á?”. Kỷ Nhiên cười nhạo. “Anh mơ đẹp nhỉ, anh bé như que tăm, không đủ cho tôi nhét kẽ răng”

Tần Mãn cũng cười. “Vậy em đến đây thử xem, để tôi nhìn hàm răng của em rộng đến đâu nào”

Kỷ Nhiên chưa từng tưởng tượng ra rằng, có một ngày cậu sẽ cùng Tần Mãn mặt đối mặt nói về chủ đề 18+ giữa thanh thiên bạch nhật.

“Cút, bố đây không sướng!”. Cậu quát lên.

Tần Mãn nghe vậy thì gật gù, anh tắt thuốc, sau đó vén chăn lên, nói: “Em chờ đấy”

Người này còn trần truồng, Kỷ Nhiên cầm quần lót dưới đất lên ném sang. “Chờ cái gì? Đánh nhau à? Muốn đánh thì anh mặc quần áo tử tế vào cho tôi. Nếu không lát nữa xe cứu thương đến, cứ tồng ngồng ra đường thì đẹp mặt”

Tần Mãn mặc vào theo lời cậu. “Tôi không đánh, tôi có tố chất nghề nghiệp nên sẽ không đánh ông chủ. Tôi chỉ muốn sang phòng bên cạnh hỏi một chút”

Kỷ Nhiên khó hiểu đáp: “Hỏi gì?”

Tần Mãn cười xòa. “Hỏi xem đêm qua họ có nghe thấy tiếng em rên không”

“…”

Giết người là phạm pháp, giết người là phạm pháp, Kỷ Nhiên thầm nhủ trong lòng.

Nam mô A di đà Phật.

“Rồi nói với bạn em là em quỵt tiền”. Tần Mãn tiếp tục bổ thêm câu nữa.

Kỷ Nhiên không hề biết, hóa ra Tần Mãn lại mặt dày như thế.

Bình thường họ là kẻ thù không đội trời chung nhưng mặt Tần Mãn lúc nào cũng sầm sì như người chết, nói chuyện quái gở lại còn lạnh lùng như băng, chỉ mấy chữ đơn giản cũng đủ chọc người khác tức hộc máu mồm.

Hoàn toàn khác với người đòi “phí tài trợ” với cậu hôm nay.

Kỷ Nhiên nói: “Tần Mãn, anh không cần mặt mũi nữa à?”

“Tôi phá sản rồi thì còn cần những thứ hão huyền đó làm gì?”. Tần Mãn đáp.

Được lắm.

Coi như anh giỏi.

Kỷ Nhiên đã tỉnh táo lại, cậu cài hết cúc áo. “Anh chờ một lát”

Tần Mãn mỉm cười, ngoan ngoãn dừng bước, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.

Ban nãy không nhìn kỹ, bây giờ Kỷ Nhiên mới nhận ra dưới đất không chỉ có quần áo của họ mà còn có mấy cái bao cao su đã dùng, thậm chí bên trong còn có vài thứ làm người ta đau mắt hột.

Kỷ Nhiên hít sâu một hơi, cậu muốn ngồi nhưng lại ngại cái mông của mình, nên đành phải đứng.

“Đúng vậy”. Cậu xoa huyệt thái dương. “Tôi nói là tôi muốn bao anh”

“Đợt chút”. Tần Mãn lấy di động ra, bật nút ghi âm. “Em nói thêm lần nữa đi để tôi ghi lại”

Kỷ Nhiên điên tiết. “Bố đây còn quỵt được chắc!”

Tần Mãn nhún vai. “Ai biết. Chẳng phải ban nãy em vừa định làm thế hay sao”

Kỷ Nhiên tiếp tục hít sâu, lặp lại: “Tôi muốn bao anh!”

“Tiền tôi sẽ đưa… Nhưng tài trợ cũng phải có quy định, chắc anh cũng biết điều này nhỉ?”

Tần Mãn trả lời: “Không biết”

Kỷ Nhiên nói: “… Tóm lại là vậy! Trong thời gian tôi tài trợ cho anh, tất cả mọi chuyện đều do tôi quyết định!”

“Chỉ cần không uy hiếp đến an toàn thân thể”. Tần Mãn đáp rất nhanh. “Em có yêu cầu gì?”

Câu hỏi này của anh làm Kỷ Nhiên cứng họng.

Trước kia cậu chưa từng tìm ai, làm sao biết phải đặt ra yêu cầu gì?!

“Những chuyện khác để sau rồi nói. Bây giờ chỉ có một điều!”. Kỷ Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Sau này có người hỏi anh… Về cái đó đó, anh phải nói bố đây đè anh!”

Tần Mãn nhướn mày, gật đầu, mím môi đáp: “Ừ, biết rồi”

Mặt Kỷ Nhiên đỏ bừng lên vì tức. “Anh cười cái đếch gì, có đạo đức nghề nghiệp một chút được không?!”

“Có”. Tần Mãn dựa về phía sau. “Nếu sau này có người hỏi tôi, tôi sẽ nói…”

Giọng anh rất chậm rãi. “Nói rằng em rất giỏi, “chơi” tôi đến chết đi sống lại, làm tôi rên suốt một buổi tối…”

“Con mẹ nó ai bảo anh nói kĩ như thế hả!”. Kỷ Nhiên nghĩ mình đã bị tổn thọ hai mươi năm.

“Được”. Tần Mãn gật đầu.

Kỷ Nhiên cảm thấy không thể tiếp tục trò chuyện với anh nữa, cậu cố nhịn đau, tùy tiện mặc quần áo.

Trước khi đi, cậu móc thẻ đen từ trong túi ra, lại một lần nữa ném lên người Tần Mãn.

“Thẻ này… Anh cầm trước đi”. Kỷ Nhiên nói: “Mật mã là 199511”

Tần Mãn bắt rất chuẩn, anh xoay nó trên đầu ngón tay của mình. “Tôi có thể quẹt bao nhiêu?”

“Anh còn muốn quẹt bao nhiêu nữa? Con mẹ nó anh chỉ có giá một trăm tệ thôi”. Kỷ Nhiên nói: “Quẹt… Tầm năm mươi vạn, quẹt quá trớn tôi chém chết anh”

“Được”. Tần Mãn đặt thẻ sang bên cạnh.

Kỷ Nhiên vừa quay người, chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng người phía sau gọi giật lại. “Đợi đã”

Kỷ Nhiên mất kiên nhẫn, quay đầu: “Cái gì?”

“Chúng ta thêm cách liên lạc đi”. Tần Mãn nói: “Tôi nhận tiền thì đương nhiên sẽ làm hết trách nhiệm. Sau này em cần… Cứ tìm tôi”

Lúc muốn chém người, tôi tìm anh được không?

Tình hình hiện tại khá khó khăn, Kỷ Nhiên không thể trở mặt với anh, cậu bực bội vuốt tóc, lấy di động ra. “Wechat của anh là gì?”

Thêm liên lạc xong, Kỷ Nhiên không nán lại thêm một giây một phút nào, vừa bước chân đến cửa thì lại bị gọi.

“Đợi đã, còn nữa…” Giọng điệu của Tần Mãn vô cùng tự nhiên. “Em có bao bảo hiểm (3) không?”

(3) bảo hiểm công ty dành cho người lao động, bao gồm bảo hiểm dưỡng lão, bảo hiểm chữa bệnh, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động và bảo hiểm sinh sản; ngoài ra còn có công quỹ nhà ở.

Đáp lại anh là tiếng sập cửa chói tai.

Bình luận

Truyện đang đọc