KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG CỦA TÔI CUỐI CÙNG CŨNG PHÁ SẢN

Kỷ Nhiên về nhà lấy xong quần áo, trước khi đi còn cố ý chọn xe việt dã, trong lòng thầm nhủ sau này thằng ngu nào tiếp tục đâm ông mày, cùng lắm hai bên so bì, xem đứa nào bị đâm nặng hơn.

Cậu không về bệnh viện ngay mà đến công trường của nhà Nhạc Văn Văn.

Nhạc Văn Văn đứng trước cổng công trường chờ cậu, đầu đội mũ an toàn, trông rất ngốc nghếch.

Kỷ Nhiên lái xe đến trước mặt đối phương, hạ cửa kính xuống, hỏi: “Mang đồ đến không?”

“Đây rồi”. Nhạc Văn Văn đưa túi cho cậu.

“Cảm ơn, lát nữa tôi chuyển tiền”

“Không cần, mấy đồng lẻ thôi, sức khỏe của bồ khá hơn chưa?”

“Vốn dĩ cũng không bị thương”

Nhạc Văn Văn yên lòng, hỏi: “Bồ có biết dùng không? Trong hộp có hướng dẫn sử dụng đấy”

“Cũng là thuốc thôi, không khác lắm”. Kỷ Nhiên mở hộp, nhìn thấy bên trong lại là một cái hộp trắng.

Loay hoay cả buổi, cậu mới lấy được ống thuốc lá kia ra.

“Phải rồi, dùng như vậy đấy, không ám mùi”. Nhạc Văn Văn chống trước cửa sổ, hỏi: “Sao đột nhiên bồ lại muốn hút thuốc lá điện tử?”

Kỷ Nhiên đáp: “Tôi muốn cai thuốc”

Nhạc Văn Văn như nghe thấy chuyện cười. “Cai thuốc? Bồ á? Vì sao?”

“Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe”

“…”

Kỷ Nhiên hút thuốc mười năm, không thể cai trong một sớm một chiều, phải tiến hành theo thứ tự. Cậu tra rồi, trước tiên đổi thành thuốc lá điện tử, dần dần giảm bớt số lần, cuối cùng ăn kẹo cai thuốc… Cũng không khác mấy.

Tạm biệt Nhạc Văn Văn, cậu tiện đường đến trường trung học Mãn.

Ông Hình đang xem phim trên di động trong phòng bảo vệ, nghe thấy cửa sổ bị gõ hai cái, bèn ngẩng đầu lên, nhìn rõ người bên ngoài, đầu ông lập tức phình to.

“Mày lại mò đến làm gì?”. Ông Hình đưa cậu vào phòng, cảnh cáo: “Hôm nay học sinh đi học, chú không cho mày vào đâu”

Kỷ Nhiên mỉa mai: “Nếu tôi muốn vào, chú ngăn nổi chắc?”

Hứ.

Ông Hình nhất thời câm nín, con mẹ nó ông thật sự không ngăn nổi cậu. Thằng ranh con này leo lan can trèo tường chẳng khác nào ăn cơm uống nước.

“Yên tâm, tôi không rỗi hơi thế đâu, không có thời gian chơi với mấy người kia”. Kỷ Nhiên lắc lư cái túi đen to đùng trên tay. “Tặng đồ cho chú”

Ông Hình ngó vào trong, thằng này thế mà ngoan, trong túi toàn thuốc lá ngon.

“… Mày làm gì? Muốn hối lộ chú à?”

“Tặng chú đấy”. Kỷ Nhiên nói: “Sau này tôi không dùng, để ở nhà chật chỗ”

“Không dùng nữa là sao?”

Vài phút sau, ông Hình châm một điếu thuốc, ngả lên ghế ngồi. “Chú tưởng hôm đó mày nói tặng thuốc là đãi bôi chứ”

“Tôi nói được làm được”. Kỷ Nhiên nhìn đến ngứa tay, móc hộp trắng từ trong túi quần, lấy một ống nhựa ra, cho vào miệng hút hai cái.

“… Mày có cái gì thế? Phấn viết bảng à?”. Ông Hình hỏi.

“Thuốc lá điện tử, đồ công nghệ cao”. Kỷ Nhiên cười khẽ. “Chú không hiểu đâu”

Ông Hình mỉm cười, không phản bác, đúng là ông không hiểu đồ của thanh niên.

Ông làm bảo vệ nhiều năm trong trường, hơn vạn học sinh đến rồi đi, ông có ấn tượng sâu sắc nhất với Kỷ Nhiên, có lẽ cũng vì cậu quá giống ông thời trẻ. Đương nhiên, ông không giàu có như cậu.

Vậy nên trước mặt Kỷ Nhiên, ông cũng nói nhiều hơn. “Hôm kỉ niệm trường mày lại choảng nhau với cậu học sinh ưu tú kia à?”

Kỷ Nhiên im lặng một lát rồi khẽ cười thành tiếng. “Đúng”

“Đang yên đang lành, mày cứ nhất quyết gây gổ với người ta làm gì?”

“Tôi gây gổ với anh ấy?”. Kỷ Nhiên cãi: “Chú Hình, chú đừng dùng thành kiến đánh giá tôi thế chứ”

Ông Hình bật cười. “Chú còn lạ mày chắc, hồi trung học ngày nào mày chẳng chọc ghẹo người ta”

“Sao chú biết?”. Kỷ Nhiên nheo mắt. “Anh ấy mách lẻo với chú à?”

“Nào có, bạn cùng lớp của cậu ta không nhìn nổi nữa nên mới nói với chú, bảo chú đi tóm mày”. Ông Hình nhả một ngụm khói. “Chú bực lắm, mày với người ta không cùng lớp, thậm chí còn khác khối, hai người chẳng liên quan đến nhau, người ta trêu chọc gì mày mà mày cứ bám riết không tha?”

Mùi khói thuốc điện tử khác xa một trời một vực với thuốc lá thật, Kỷ Nhiên không hút quen, đầu lông mày nhăn thành hình chữ “xuyên” (chữ xuyên: ). Cậu nói: “Anh ấy không trêu tôi, là do tôi ngứa mắt người ta”

Được lắm, câu trả lời rất lưu manh.

“Trẻ con quá”. Ông Hình cười. “Thật ra mỗi lần trông thấy mày và cậu ta, chú đều nhớ đến mình và vợ”

Kỷ Nhiên nhìn ông đầy bất ngờ. “Sao cơ?”

Nhắc tới vợ, ánh mắt của ông Hình diụ dàng đi rất nhiều, Kỷ Nhiên nhìn quen dáng vẻ hung hãn của ông, bây giờ mới nhận ra, thật ra vẻ ngoài của ông Hình trông rất dã tính, đầu húi cua, cằm lún phún râu, rõ ràng chỉ là một bảo vệ cỏn con nhưng lại có cảm giác tang thương lạ lùng.

“Chú và vợ cũng là thanh mai trúc mã, lúc quen biết nhau, chú tám tuổi, cô ấy bảy tuổi, từ nhỏ đến lớn, chú và cô đều học cùng trường… À, lúc lên trung học chú bỏ, không có tiền”

“Nhà vợ chú rất giàu, nếu không phải lúc đấy có chính sách thì chú làm gì có cơ hội được học cùng cô”

Kỷ Nhiên vắt chéo hai chân, ngắt lời ông. “Nói ý chính, đừng dông dài, hơn nữa tôi và Tần Mãn không phải thanh mai trúc mã, chú đừng lẫn lộn”

“Cũng như nhau mà, chú và cô quen nhau từ thời cấp hai, miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn”. Ông Hình cười một tiếng. “Vợ chú dễ thương lắm, tính tình tốt, nhân phẩm mẫu mực, thành tích học tập càng xuất sắc, trong lớp có bốn mươi nam sinh thì ba mươi tám người thích cô ấy. Nhưng lúc đó chú giống mày, là một thằng cá biệt”

Kỷ Nhiên nói: “Chú cút đi, một mình chú cá biệt, đừng kéo tôi xuống nước”

Lại bị cắt ngang, ông Hình bực bội hỏi: “Rốt cuộc mày có nghe không?”

Kỷ Nhiên hừ một tiếng, im lặng.

“Chú chính là một trong ba mươi tám người kia, nhưng điều kiện kia của chú, cộng thêm vẻ ngoài chẳng ra sao, những cái khác cũng không có, bỏ bê việc học, mê đánh lộn, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết cô ấy không thích chú”. Ông Hình rít một ngụm thuốc, cười nói: “Nhưng chú thích cô ấy, thích vô cùng, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, chú đã muốn cưới về làm vợ”

“Người khác viết thư tình, tỏ tình với cô ấy nhưng chẳng ai thành công. Dù đẹp trai hay thành tích tốt, cô ấy cũng chẳng nhìn nhiều thêm một cái, yêu cầu của cô ấy cao lắm”

“Lúc đó chú không dám tỏ tình, nhưng lại muốn tiếp cận cô ấy nên mới làm ra chuyện khốn nạn”

Kỷ Nhiên quét mắt nhìn ông. “Chẳng lẽ chú…”

“Không phải, mày nghĩ đi đâu thế? Sao có thể?”. Chú Hình đập tan suy nghĩ của cậu. “… Ngày nào chú cũng bắt nạt cô ấy để tạo cảm giác tồn tại”

“Giật bím tóc, giấu dây chun, nhét gián vào túi xách của cô ấy… Lần nào cô ấy cũng khóc nhưng không báo cáo với giáo viên. Cuối cùng có một lần, cô ấy không nhịn được nữa, bèn đứng trước mặt chú hỏi vì sao chú cứ bắt nạt cô ấy suốt, đôi mắt đỏ bừng, rất giống con thỏ”

“Chú nói chú ghét cô ấy, cô ấy càng khóc dữ hơn. Lúc đó trái tim chú như sắp ngừng đập”

“Chú cảm thấy khi đó chú quá trẻ con, chú nghĩ, nếu cô ấy không thích mình, sau khi tốt nghiệp mỗi người một ngả, chi bằng làm cô ấy ghét chú, vậy thì sau này cô ấy mới nhớ đến chú”

Kỷ Nhiên nghe đến ngẩn ngơ, rất lâu sau mới hỏi: “Hai người ở bên nhau thế nào?”

“Lúc tốt nghiệp, cô ấy tỏ tình với chú, nói không muốn thời thanh xuân của mình có điều hối tiếc. Mày có biết bánh rơi xuống từ trên trời là gì không? Chính là như thế đấy”

Nụ cười của ông Hình rất nhạt. “Yêu nhau bốn năm, cô ấy học ở vùng khác, chú nỗ lực kiếm tiền, chỉ để bay đến gặp cô một lát. Gia đình của cô ấy có điều kiện, chú và cô cực khổ mãi mới kết hôn. Hôm đó, cô ấy mời vài người bạn thân thời trung học, người ta hỏi sao cô ấy lại lấy loại người như chú, liệt kê rất nhiều khuyết điểm của chú, cô ấy không bị tác động, chỉ nói đỡ cho chú, còn suýt cãi nhau với bọn họ. Đúng là… Một cô gái ngốc nghếch”

Có lẽ kìm nén quá nhiều năm, ông Hình nói đứt quãng rất lâu, càng về sau, ý cười càng nhạt, kể đến đoạn cuối, mắt ông đã đỏ ửng.

“Cô ấy mắc bệnh di truyền, không có thuốc chữa, chú vì cô mà đóng cửa công ty, cô còn cãi nhau một trận ầm ĩ với chú, đó là lần cãi vã đầu tiên sau khi cưới… Trước khi đi, điều cô ấy nói nhiều nhất chính là bảo sau này chú hãy tìm một người khác”

Ông Hình che mắt. “Cả đời này của chú, việc hối hận nhất là không ở bên cô ấy sớm hơn một chút, không thương cô ấy thêm vài ngày”

Kỷ Nhiên im lặng rất lâu, đến khi chuông tan học vang lên, cậu mới đứng dậy vỗ vai ông Hình.

Trên đường đến bệnh viện, Kỷ Nhiên mất hồn mất vía, còn suýt vượt đèn đỏ.

Sau khi đến nơi an toàn, cậu ngồi trên ghế lái, đè lên ấn đường.

Xem ra khoảng thời gian này không thích hợp lái xe.

Trước khi vào phòng bệnh, cậu thoáng liếc vào trong, Tần Mãn ngồi trên giường, cùng xem phim chống Nhật với vài bệnh nhân khác.

Cậu chợt nhớ đến dáng vẻ toàn thân đẫm máu của Tần Mãn lúc họ xảy ra tai nạn.

Vào khoảnh khắc anh nhắm mắt, thậm chí Kỷ Nhiên còn tưởng anh đã chết.

Lúc lên xe cấp cứu, cậu chẳng hề nghĩ đến việc nên giải thích với bố mẹ Tần Mãn ra sao, cậu càng hoảng sợ hơn.

Đây là người cậu theo đuổi nửa cuộc đời, trước kia, ngay cả khi đã tốt nghiệp, cậu luôn vòng vo hỏi thăm tình hình gần đây của Tần Mãn, vừa nghĩ đến việc có lẽ anh chẳng còn nữa, cậu vô cùng sợ hãi.

Lúc tin tức Tần Mãn phá sản truyền ra, ai nấy đều chúc mừng cậu, miệng cậu mỉm cười nhưng lại uống hết ly này đến ly khác, trong lòng chẳng hề sung sướng như dự tính mà càng bực bội đến hoảng loạn.

Vậy nên vào giây phút nhìn thấy Tần Mãn trong quán bar, phản ứng đầu tiên của cậu chính là đưa thẻ ngân hàng của mình ra.

Sau đó, trong tầm mắt kinh ngạc của Tần Mãn, cậu mới chậm chạp thốt lên những lời độc địa để cứu vãn.

Trên giường bệnh, dường như Tần Mãn cảm nhận được điều gì đó, anh nhìn về phía cửa, vì cổ bất tiện nên cả cơ thể anh cũng di chuyển theo.

Chạm vào đôi mắt Kỷ Nhiên, khóe môi vốn mím chặt của anh giống như được mở khóa, không ngừng cong lên.

“Em về trễ”. Đợi cậu đến gần, Tần Mãn nói: “Quá giờ ăn trưa rồi”

“Đi gặp bạn cũ”. Kỷ Nhiên trốn tránh tầm mắt của anh.

Tần Mãn nhận ra tâm trạng cậu bất ổn, bèn nhướn mày hỏi: “Em sao thế?”

“Không có gì”. Kỷ Nhiên nói. “Anh cười xấu quá”

Buổi chiều, y tá đến thay thuốc cho Tần Mãn.

Tần Mãn muốn xua Kỷ Nhiên ra ngoài, Kỷ Nhiên không đi, ngồi kè kè bên cạnh anh, nhìn y tá tháo băng gạc xuống.

Dưới lớp băng là vết thương dữ tợn, dù không chảy máu nhưng vẫn còn vết khâu.

Kỷ Nhiên nhìn đến lòng dạ buồn phiền, ủ rũ hỏi y tá: “Mấy cái này có để lại sẹo không?”

Y tá nói: “Nếu hồi phục tốt thì không”

Kỷ Nhiên hỏi: “Nếu không hồi phục tốt thì sao?”

Y tá: “…”

“Chẳng phải bây giờ có phẫu thuật xóa sẹo hay sao? Với vết thương mức này của anh ấy thì có xóa được không?”

Y tá xấu hổ đáp: “Điều này tôi cũng không rõ lắm”

Tần Mãn bật cười. “Anh không phải con gái, để lại sẹo cũng được, càng quyến rũ”

Kỷ Nhiên mím môi, im lặng.

Buổi tối, hai người cùng ăn cơm, Tần Mãn nói: “Em về đi, tối nay đừng ngủ ở đây, cái giường này giày vò người ta lắm”

Kỷ Nhiên dọn hộp cơm. “Ngủ vài ngày thôi, tôi không yếu đuối như vậy”

“Đừng, em về đi”

Tay Kỷ Nhiên khựng lại, ngước mắt nói: “Không nỡ để tôi ngủ trên mấy thanh sắt kia à?”

Chẳng ngờ cậu lại đáp vậy, Tần Mãn nhướn mày. “Anh không nỡ…”

“Vậy thì thiệt thòi anh chia chỗ ngủ cho tôi nhé”

Bỏ lại câu này, Kỷ Nhiên cầm rác ra ngoài phòng bệnh.

Để Tần Mãn ngồi một mình trên giường, gương mặt xuất hiện vẻ sửng sốt hiếm hoi, không rõ cậu nói vậy có ý gì.

Nhưng anh hiểu ra rất nhanh.

Đến đêm, rèm che bốn phía giường giăng kín như bưng, Kỷ Nhiên nghiêng người, chen vào ngủ cùng anh, mùi xà phòng thơm mát trên người cậu vương vấn nơi đầu mũi hai người.

Để anh được nằm thẳng, lại sợ đè vào cánh tay anh, chỗ Kỷ Nhiên ngủ rất chật hẹp, vừa nhìn đã thấy không thoải mái, nhưng Tần Mãn không nỡ bảo cậu đi.

“Hôm qua, y tá đưa ví tiền của anh cho tôi”. Đêm khuya, hai người không ngủ, xung quanh toàn tiếng ngáy, Kỷ Nhiên bỗng cất lời.

Tần Mãn mở to mắt. “Hửm?”

“Tôi bất cẩn mở ra, nhìn thấy bên trong… Có một tờ giấy”

Kỷ Nhiên liếm môi, hỏi cậu: “Tờ giấy ấy, sao lại ở chỗ anh?”

“Em xem rồi à?”. Tần Mãn nói: “Anh thấy trong thùng rác, nhìn chữ đẹp nên mới nhặt lên”

Kỷ Nhiên rất buồn cười, bèn ngước mắt lên nhìn sườn mặt của anh. “Rồi cất vào trong ví, giấu nhẹm đi?”

Tần Mãn chẳng hề đỏ mặt. “Ừm”

“Anh cứ như biến thái ấy”. Kỷ Nhiên thì thầm: “Đồ biến thái bám đuôi người khác”

Tần Mãn thẳng thắn đáp: “Anh thế đấy”

“…”

“Nếu không, em nghĩ năm lớp mười một em đánh nhau trong hẻm, cái hẻm nhỏ xíu chẳng có ai qua lại, vì sao cảnh sát lại đến nhanh như vậy?”

“…”

“Nhưng anh có biến thái cũng do em chọc tới”. Tần Mãn nói rất hùng hồn. “Nếu không phải em gây sự với anh, sao anh lại quấn lấy em chứ”

“…”

Phát hiện mình nói hơi nhiều, Tần Mãn mở to mắt chờ một lát nhưng không nhận được câu trả lời.

“Này”. Tần Mãn bật cười. “Sợ rồi à?”

“Lúc ấy em đánh nhau nhiều quá, anh không yên tâm nên mới đi theo… Không phải anh muốn làm gì em đâu”

“Tần Mãn”. Kỷ Nhiên bỗng cắt ngang lời anh.

“Ừ?”

Anh cảm nhận được người bên cạnh đang dựa gần vào mình, sau đó cẩn thận từng li từng tí, đặt trán lên bả vai anh.

Kỷ Nhiên hỏi: “Chiếc nhẫn hồi xưa đâu?”

Tần Mãn hơi ngẩn ra. “Hả?”

“Nhẫn anh muốn tặng tôi hôm sinh nhật Trần An ấy”. Kỷ Nhiên ngập ngừng. “Nó đâu rồi?”

“Ở nhà, sao thế?”

“Cho tôi đi”

“…”

Tần Mãn cảm thấy thứ trên cổ quả thật quá vướng víu.

Anh kiềm chế xúc động muốn nhìn người bên cạnh, trêu cậu: “Sao đột nhiên lại muốn?”

“Anh vốn dĩ muốn tặng nó cho tôi mà?”

Dù sao bây giờ cũng không lấy được nhẫn, Tần Mãn nói đùa: “Đó là trước kia, anh giấu mấy tháng, tính chất của nó đã thay đổi, đó là tín vật định tình, không thể tặng dễ dàng được”

Người bên cạnh lại im lặng.

Một lát sau, Tần Mãn quyết định không ghẹo cậu nữa. “Chờ ra viện…”

“Cho tôi đi”

“…”

Tần Mãn choáng váng, nín thở một lát mới cười khàn, hỏi: “Em biết ý nghĩa của tín vật định tình không?”

“Tôi biết”. Kỷ Nhiên trả lời rất nhanh, cũng rất kiên định.

Cậu lặp lại: “Cho tôi đi, tôi sẽ đeo mà”

Hai giờ sáng, tiếng ngáy không ngừng vang lên trong phong

Hai người đàn ông chen chúc trên giường bệnh chật hẹp, nhịp tim của họ nhanh đến mức sắp đuổi kịp tiếng mưa rơi bên ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc