KẸO NGỌT

Mọi người trong trấn trên đều biết ngày hôm qua Trình Phóng bị ba Giang An Ngữ chặn đường mắng cho một trận.

Thanh danh đã xấu càng thêm xấu.

Buổi tối hôm đấy trời mưa rất to, có người nhìn thấy anh chạy xe dạo quanh trấn một vòng.

Hình như là đang tìm người.

Đêm qua mưa lớn như vậy, không nhà nào dám mở cửa sổ ra ngoài, thế mà Trình Phóng cứ chạy ngoài mưa, cả người bị xối cho ướt đẫm.

Sau khi mưa tạnh, anh mới về nhà.

Lúc tìm người anh mới phát hiện ra rằng mình muốn gọi điện thoại, nhưng lại không có lấy một phương thức liên lạc nào của cô.

Biết rằng mình chỉ lo lắng không đâu, nhưng anh vẫn không nhịn được mà đi tìm cô.

Đương nhiên, là không tìm được.

Thậm chí cô còn chẳng có trong trấn.

Sau khi về đến nhà, anh ngồi ở trong sân đến tận hừng đông.

Trình Phóng nói xong thì không thèm nhìn thêm cái nào nữa, xoay người đi vào phòng.

‘Rầm’ một tiếng, cửa phòng đóng lại.

Để Minh Hạnh một mình đứng đấy, bị tiếng đóng cửa làm cho cả kinh, trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Vài giây sau, trái tim của cô chùng xuống, trước mặt chỉ còn cánh cửa đang đóng chặt.

Trình Phóng thế này thực sự rất dọa người, so với lần anh tức giận muốn đánh nhau còn đáng sợ hơn nhiều, chính là kiểu lạnh lẽo toát ra từ trong xương cốt, rồi lan tỏa khí lạnh đến tận đáy lòng.

Cô không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt anh.

Minh Hạnh sững sờ đứng ở đấy, lúc này bà nội Trình từ trong phòng đi ra.

“Minh Hạnh à, sao cháu dậy sớm vậy, hôm nay không phải thứ Bảy ư?”

Bà nội Trình không biết chuyện tối hôm qua cô không về nhà.

Bà nhìn một vòng quanh sân, lại hỏi: “Trình Phóng đâu rồi?”

“Năm giờ sáng là tỉnh dậy rồi, thấy nó ngồi ở đây nè, cũng không sợ gió thổi lạnh cóng luôn.”

Bà nội vừa nói vừa cười, chậm rãi kể: “Thằng nhóc này cũng thật là, càng ngày càng giấu đi tâm tư của mình, bà già như bà chẳng quản được nó nữa rồi.”

“Chỉ đành tuỳ nó, miễn sao giữ gìn sức khoẻ cho tốt là được.”

“Từ nhỏ nó đã thế rồi, cái tôi của nó cao lắm!” Bà nội Trình nhịn không được nhiều thêm vài câu, “Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đã có sự chín chắn thành thục.”

“À đúng rồi, Minh Hạnh này, cháu có biết khi nào thì có kết quả thi Đại học không?”

Bà nội Trình đang đi vào phòng bếp nấu bữa sáng, đột nhiên nhớ đến bèn quay lại hỏi Minh Hạnh.

Minh Hạnh sửng sốt, lúc ấy còn bận nghĩ đó là thời gian nào cơ.

“Cũng không biết là Tiểu Phóng thi thế nào rồi nhỉ, chỉ cần nó thi đậu, bà có đập nồi bán sắt cũng phải đưa nó vào Đại học.”

Muốn rời khỏi thị trấn này, bất cứ giá nào cũng phải bước ra xã hội.

Phải ra đời mới có kiến thức, mới có cuộc sống tốt.

Không nên ở lại chốn này.

Một nơi không có lời hay tiếng đẹp, một nơi tràn ngập sự ác ý với một đứa trẻ vừa mới lớn.

Bà cụ chỉ có duy nhất một tâm nguyện chất phác và đơn thuần này mà thôi.

Bây giờ là đầu tháng Bảy.

Minh Hạnh nhớ là kết quả thi Đại học đã có vào ngày 24 tháng trước rồi.

Các trường cấp ba đã giống trống khua chiêng làm biểu ngữ, còn trấn nhỏ này không có trường cấp ba nên bà không biết được thông tin bên ngoài, vậy nên chả nghe ngóng được gì.

Nhưng nếu Trình Phóng không nói cho bà, vậy thì….

Minh Hạnh không giỏi nói dối, chỉ cúi đầu nhỏ giọng đáp lại bà một câu, “Sắp ạ.”

“Vậy cháu để ý nó giúp bà nhé.” Bà nội Trình cười bảo: “Tiểu Phóng nhà bà thông minh như vậy, bà tin nó sẽ đậu Đại học thôi.”

“Đến lúc đó ấy hả, bà mở một bữa tiệc nhỏ, một mình bà làm thôi nhưng cũng có khí thế lắm đó.”

Bà muốn dành cho đứa cháu trai nhà bà mọi điều tốt đẹp nhất trên thế gian này.

Những năm gần đây, anh chăm lo cho bà cụ già khụ này đã chịu quá nhiều khổ rồi, trong lòng bà cũng hiểu rất rõ ràng.

Trình Phóng khi ở trong miệng của bà nội Trình, lúc nào cũng khác so với từ miệng người đời bàn tán về anh.

Tựa như Trình Phóng đã từng nói, anh chỉ muốn bảo vệ bà nội thật tốt, anh sợ bà bị người ta ăn hiếp.

“Dạ, chờ có thành tích rồi cháu sẽ báo cho bà.” Minh Hạnh chột dạ nói.

Hai ngày sau đó, bầu không khí chỗ nào cũng vô cùng áp lực.

Minh Hạnh ngồi ở văn phòng học bài và chuẩn bị giáo án, có vài lần gặp được Trình Phóng, nhưng anh lại hoàn toàn làm như không quen biết cô.

Không nói câu nào, thậm chí còn xem cô như không khí.

Thật ra cũng không có gì, trước kia Minh Hạnh còn ước được như vậy nữa là.

Nhưng cô cứ cảm giác có gì đó lạ lắm, nhất là từ tận đáy lòng, hoảng hốt vô cùng.

Sáng sớm ngày thứ Hai, cô phải mang theo một chồng sách lớn, là sách mang cho các học sinh trong lớp.

Trước đó đã đồng ý với các bạn làm góc sách, cô phải tự làm gương đem sách của mình qua trước, để góc sách trông nổi bật hơn.

Trên tay cầm tập bao lại sáu bảy quyển sách, tay khác cầm dù nên đầy cả tay, vừa ra khỏi phòng đóng cửa lại thì tay cầm không chắc, sách rơi đầy đất.

Cô vắt balo lên vai, chạy nhanh đi nhặt sách lên.

Cô rối trí vô cùng, hai tay vẫn không thể cầm hết đồ.

Lúc này, Trình Phóng từ bên ngoài trở về, đi thẳng qua bên người cô, không thèm liếc nhìn lấy một cái.

“Tiểu Phóng, Minh Hạnh cầm nhiều đồ như vậy cháu ra xem giúp con bé chút đi.” Bà nội Trình vừa ra thì bắt gặp cảnh tượng Minh Hạnh cố sức vậy, bèn nói với Trình Phóng một câu.

Trình Phóng mới đi đến cửa phòng, tay còn đang đặt trên then chốt chưa kịp vặn ra.

Anh dừng bước, nhưng cũng không quay đầu ngoái nhìn lại.

“Liên quan gì đến cháu.” Anh lạnh lùng đáp lại một câu rồi mở cửa đi thẳng vào.

Cổ họng Minh Hạnh thoáng chua xót, trong nhất thời cổ họng như nghẹn ứ lại, ánh mắt vừa rũ rượi vừa thoáng chút mất mát.

Có thể là thói quen mỗi lần gặp khó khăn gì thì anh sẽ là người xông lên đầu tiên, bây giờ anh đột nhiên lạnh lùng như thế, thật sự quá… khó chịu quá.

Thằng nhỏ này… không phải trước kia rất thích giúp đỡ người ta sao?

Bà Trình còn đang muốn nói anh.

“Không sao đâu bà nội, cháu tự làm được ạ.” Minh Hạnh cười cười nhìn bà nội Trình, rồi cắn răng dọn lại và nhanh chóng đi ra ngoài.

Con đường này bây giờ đã dễ đi hơn trước rất nhiều, nhưng sao hôm nay cô lại thấy khó đi đến thế này.

Mất nửa tiếng để đến trường.

Lúc vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng Phùng Dục đang giữ trật tự lớp.

“Không cho ồn ào, không được tụ tập nói chuyện, yên lặng hết cho tao.”

Trước đây Phùng Dục là chúa lỳ trong lớp, không ngờ bây giờ lại làm nhiệm vụ của một lớp phó trật tự thế này.

“Phùng Dục, đầu mày bị đá kẹp đấy à?” Trong lớp có người nói một câu, “Sao bây giờ mày lại nghe lời giáo viên vậy hả?”

“Không phải nhé.” Phùng Dục khinh thường đáp, “Tao chỉ nghe lời cô Minh thôi!”

“Anh Phóng của tao bây giờ dẫn tao đi bôn ba rồi, anh ấy nói ăn hiếp ai chứ đừng có ăn hiếp cô Minh!”

Phùng Dục nói rất kiêu ngạo, vênh váo không ai bì được.

Minh Hạnh nghe thấy lời Phùng Dục nói.

Cô ngẩn người, nhấc chân đi vào lớp.

Phùng Dục vừa nhìn thấy Minh Hạnh thì chạy nhanh tới, chuẩn bị hết sách vở lên trên bàn cho cô.

Minh Hạnh đặt mấy quyển sách xuống rồi ngẩng đầu nhìn Phùng Dục.

Tinh thần phút chốc hoảng hốt.

Khó trách thái độ Phùng Dục chuyển biến nhanh đến vậy, trước đó còn đối nghịch với cô, vậy mà chưa đến hai ngày sau đã nghe lời.

Mà không những nghe lời, còn thay cô quản lý trật tự nữa.

Trước đây Minh Hạnh cũng từng nghi hoặc, nhưng không nghĩ nhiều cho lắm.

Chỉ là cô thật sự không ngờ tới… cậu nhóc thay đổi nhiều như vậy là vì Trình Phóng.

Sau khi tan học, Phùng Dục vội vàng đuổi theo sau Minh Hạnh, vừa đi vừa hỏi: “Cô Minh ơi, sao hôm nay anh Phóng không đưa cô đến trường vậy?”

Minh Hạnh: “Không biết.”

Dừng một chút, cô lại hỏi: “Sao thế?”

“Anh Phóng nói muốn bảo kê cho lớp bọn em, bây giờ lớp 8 – 2 đưa chiến thư muốn thi đấu bóng rổ, em phải tìm anh Phóng để lập kế sách nè.”

Phùng Dục rầu muốn chết.

Lớp bên có mấy người chơi bóng rổ ghê lắm, thật sự vô đối cả Đường Lí này.

Nếu họ đồng ý thách đấu, chỉ bằng trình độ của lớp 8 – 3 thì chắc chắn sẽ thua, nhưng nếu không nhận thì…

Còn nhục hơn cả thua.

Cho nên Phùng Dục không biết phải làm thế nào, chỉ có thể chờ Trình Phóng.

“Cậu ấy nói muốn bảo kê lớp chúng ta?” Minh Hạnh nắm lấy trọng điểm trong lời nói của cậu, “Nói khi nào?”

“Thì cái lần hẹn đánh nhau trong rừng cây nhỏ đó…” Phùng Dục nói được một nửa thì đột nhiên ý thức được việc nhắc đến chuyện đánh nhau trước mặt Minh Hạnh quả thật không tốt lắm, cậu lập tức ngậm miệng lại.

Hẹn đánh nhau trong rừng cây nhỏ… đã là chuyện rất lâu trước đó.

“Thôi bỏ đi bỏ đi, tan học tự em đi kiếm anh ấy, tạm biệt cô.” Phùng Dục cười khan xua tay, xoay người chạy đi.

Phùng Dục đột nhiên nhớ đến chuyện thứ Sáu tuần trước mình có chụp lén ảnh cho Trình Phóng xem, có chút chột dạ.

Minh Hạnh lại không chú tâm đến Phùng Dục.

Sau khi vào văn phòng, cô hơi thất thần.

Không hiểu vì sao cô lại thấy lạ lẫm, Trình Phóng, anh… dường như vào những lúc mà cô không biết, anh đã làm thay cô rất nhiều chuyện.

Buổi tối, trời lại mưa.

Mấy ngày nay, thời tiết thay đổi thất thường, dù ban ngày nắng ấm tươi đẹp đến đâu, buổi tối cũng có thể đổ mưa to.

Minh Hạnh ngồi bên bàn làm việc, nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, cúi đầu thất thần.

Đột nhiên ánh đèn chớp lóe, giây tiếp theo đèn tắt ngúm.

Minh Hạnh hoảng sợ cứng đờ cả người, động tác viết chữ dừng lại, tay siết chặt cây bút, càng lúc càng chặt.

Bên tai vang lên mấy loại âm thanh kỳ lạ, cứ như đang vờn quanh bên cạnh cô vậy.

Đã tối mù còn có tiếng quái vật sống thế này, chính là điều đáng sợ nhất…

Minh Hạnh cứng đờ ngồi trên ghế, cảm nhận được tiếng tim mình đập ngày một nhanh, da đầu rợn cả lên, lạnh gáy.

Trước đây cũng từng xảy ra chuyện thế này, cái kiểu tự mình dọa mình mới chính là điều đáng sợ nhất.

Trong đầu hiện lên vô vàn hình ảnh chạy nhảy loạn xạ.

Minh Hạnh hít sâu một hơi, đứng bật dậy to gan chạy ra ngoài.

Bên ngoài cũng đen ngòm đáng sợ, gần như không có ánh đèn.

Cô không biết lúc này đây đang cúp điện hay sao nữa.

Minh Hạnh cầm điện thoại lên vào tin nhắn.

Lộ Tuyển nói có thể là đứt cầu dao, bảo cô tìm nơi có công tắc điện mở ra xem.

Tối thế này thì cô đi đâu tìm chỗ công tắc điện cơ chứ.

D vào ánh sáng mỏng manh của điện thoại, Minh Hạnh tìm hết một lượt trong sân nhưng vẫn không thấy gì.

Đã trễ thế này, phòng nào cũng yên tĩnh, sợ phiền mọi người đã ngủ cả rồi nên cô không muốn quấy rầy cả nhà.

Tìm năm sáu phút vẫn không thấy được gì.

Lúc này ở phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Minh Hạnh quay đầu lại nhìn, dưới ánh sáng mỏng manh của vầng trăng, Trình Phóng đang đi về phía phòng ngủ của anh, hơi thở âm u.

Anh về trễ đến vậy ư?

Minh Hạnh đứng ngoài cửa nhìn anh đi vào, không biết tại sao lại nghĩ đến dáng vẻ này của anh có thể biến bầu không khí vốn đang âm trầm trở nên càng đáng sợ hơn.

Phòng hai người cách nhau chừng năm bước chân, Minh Hạnh nhìn màn đêm đen tối, ánh mắt lại không khống chế được mà dán lên người Trình Phóng.

Rốt cuộc cũng lấy hết can đảm, cô hỏi: “Cậu biết công tắc điện ở đâu không?”

Trình Phóng duỗi tay vặn cửa, tựa như không nghe thấy lời cô đang hỏi.

Minh Hạnh ngây ngốc đứng ở đấy, nhất thời trở nên xấu hổ cực kỳ.

Cô mím chặt môi nuốt nước miếng, nơi yết hầu tựa như có gì đấy chặn lại, chua xót không sao thấu nổi.

Khóe môi bị Minh Hạnh cắn đến trắng bệch.

Cô không biết mình đang khổ sở điều gì, chỉ là cảnh tượng thế này quả thật làm cho cô… không vui.

Bên ngoài còn có chút ánh sáng, Minh Hạnh rất sợ vào trong phòng sẽ bị chìm vào màn đêm đen mất.

Vì thế cô đứng ở cửa phòng đón gió lạnh.

Lật điện thoại lên nói chuyện với người bên kia.

“Em không tìm thấy công tắc nguồn điện thì phải làm sao bây giờ đây…”

“Em không dám vào trong, tối quá, em sợ.”

Trông thật đáng thương.

Đúng lúc này cửa phòng đối diện mở ra.

Sắc mặt Trình Phóng lạnh như băng đi đến gần bên cạnh cô, mãi đến khi chỉ cách cô chừng nửa bước chân.

Bóng người cao lớn phủ xuống.

“Minh Hạnh, cô hành thật đấy.” Trình Phóng buông tiếng nặng nề, nghiến răng nghiến lợi nói.

Bình luận

Truyện đang đọc