KẸO NGỌT

Trình Phóng tắm rửa xong thì trở về phòng, không ngờ Minh Hạnh lại thiếp đi rồi.

Cô vùi mình trong chăn, cuộn thành cái kén nhỏ, nếu không nhìn kỹ còn tưởng là nơi đó không có ai.

Nhìn ngoan thật đấy.

Sao hôm nay cô có thể ngủ dễ dàng như vậy nhỉ?

Trình Phóng nhìn cô, bất đắc dĩ lắc đầu rồi vén chăn lên, cẩn thận nằm xuống bên cạnh cô.

Mái tóc của Minh Hạnh xoã trên gối, sợi tóc tán loạn bên gò má, cằm giấu trong chăn, chỉ ló khuôn mặt lớn bằng bàn tay ra ngoài.

Ánh mắt của Trình Phóng dừng trên mặt cô, khoé môi vô thức lộ ra ý cười.

Không biết đã ngắm cô bao lâu,

Đến khi không cầm lòng được nữa, anh khẽ khàng hôn xuống môi cô.

Minh Hạnh không ngủ sâu, cảm thấy mặt mình ngưa ngứa thì nhíu mày, không khỏi cục cựa vài cái.

Miệng cô phát ra tiếng lầm bầm, thoạt nghe không mấy dễ chịu.

Trình Phóng vẫn còn nhìn cô, nhích lại gần, thì thầm kề cạnh bên tai, “Minh Hạnh, không phải em muốn ôm anh ngủ sao?”

Minh Hạnh đang mơ màng ngủ, hình như nghe thấy lời anh nói thì khẽ thốt thành tiếng, cơ thể run nhẹ khó mà phát hiện.

Trình Phóng cũng không trông chờ cô làm gì đó, bèn vươn tay tắt đèn, sau đó rúc vào ổ chăn, nằm xuống.

Bấy giờ vẫn còn sớm, thật ra anh không buồn ngủ.

Nhưng có Minh Hạnh nằm bên, dù chỉ nằm như thế thôi anh cũng nguyện lòng.

Sau khi tắt đèn, yên tĩnh được một hai phút, Minh Hạnh bỗng trở mình.

Thân thể vừa hay lọt thỏm trong lòng Trình Phóng, cánh tay của cô chậm rãi vươn đến, đặt trên eo anh.

Ban nãy nghe thấy lời anh nói trong mơ màng nên cô không kịp phản ứng, lúc này cô vẫn biết mình đã nói thì phải giữ lời.

Về phần Trình Phóng, khoảnh khắc ấy, anh ngẩn người, thân thể không khỏi cứng đờ.

Tay anh khựng lại, nhất thời không dám nhúc nhích.

Minh Hạnh vô thức vùi đầu trong lòng anh.

Cô cọ vào ngực của Trình Phóng, tóc tai lù xù. Anh ngửi thấy mùi hương thoang thoảng nơi chóp mũi, giây phút ấy, đầu của anh nổ “Ầm” một tiếng.

Tim đập nhanh như bay.

Anh ôm cô, so với việc cô chủ động ôm anh là hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Đại khái là trong lòng vô cùng thoả mãn, vui như hoa nở xuân về.

Trình Phóng nhắm mắt lại, cằm hơi run.

Anh có thể giữ nguyên như thế này cả đời.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu rọi.

Bóng cây loang lổ đổ xuống khung cửa, Trình Phóng ngủ rất say, cảm giác có ai đó đang kéo tay mình.

Đêm qua anh ngủ rất muộn nên bây giờ vẫn còn buồn ngủ, thành thử bây giờ hơi bực bội khi có người làm phiền.

Trình Phóng rút tay về.

Không bao lâu sau, anh lại nghe thấy bên cạnh vang lên giọng nói của người kia.

“Trình Phóng, gần tám giờ rồi,” Chất giọng mềm mại nhưng phảng phất sự không vui, “Sáng nay anh còn có nhiệm vụ học hành đó, mau dậy đi.”

Bấy giờ, Trình Phóng mới nhận ra bản thân vừa hất tay của Minh Hạnh ra.

Anh trợn mắt, thấy cô đang đứng cạnh mép giường, nhìn anh với sắc mặt không hài lòng.

Đương nhiên Minh Hạnh không thể hài lòng rồi!

Trình Phóng nhìn cô, chợt cười thành tiếng, lập tức kéo tay cô lại, chủ động nhận sai, “Ban nãy anh còn mớ ngủ, không phải cố ý đâu.”

Dứt lời, Trình Phóng cúi đầu, hôn lên ngón tay của cô một phát.

Sắc mặt của Minh Hạnh hơi thay đổi.

Sự không vui vừa rồi đều bay hết sạch.

Cô mím môi, rút rút tay về nhưng không giãy ra được. Cô đành thôi, không thèm cử động nữa.

“Dậy, anh dậy liền đây.” Trình Phóng xốc chăn lên, bật khỏi giường.

Rửa mặt thay đồ, Trình Phóng làm nhanh như chớp, chưa đầy mười phút đã sửa soạn chỉnh tề, đứng trước mặt Minh Hạnh.

Minh Hạnh đưa quyển sách có những kiến thức quan trọng vừa được đánh dấu cho anh.

“Mỗi buổi sáng, anh có nhiệm vụ học thuộc lòng, bây giờ em có thời gian nên đã lập kế hoạch học hành của hôm nay rồi.”

Minh Hạnh đang nói chuyện với anh một cách nghiêm túc.

Hôm nay, cô dậy rất sớm, đều vì kế hoạch học tập này.

Sắp xếp kín lịch.

Cô cảm thấy bây giờ, Trình Phóng đang thiếu sự gấp rút và tác động bên ngoài. Cô nên tạo cho anh một chút áp lực, không thể để anh lười biếng mãi được.

Nếu tạm thời không thể thay đổi thói quen thì thay đổi hành động của anh trước đã.

“Được.” Trình Phóng gật đầu đồng ý.

Dừng một lát, anh lại nói: “Nhưng anh cũng có một điều kiện.”

Trình Phóng nhìn cô, “Anh muốn cô Minh hôn chào buổi sáng và hôn chúc ngủ ngon mỗi ngày.”

Không những thẳng đuột mà còn mặt dày.

“Nếu cô Minh đồng ý, anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô, nhưng nếu cô Minh không đồng ý…”

Thấy ánh mắt của Minh Hạnh không giấu được sự căng thẳng, Trình Phóng càng thấy thú vị, cố ý kéo dài rồi mới nói tiếp:

“Thì anh phải tự làm thôi.”

Dứt lời, Trình Phóng nhanh chóng hôn cô một cái.

“Hôn chào buổi sáng,” Anh ngồi xuống ghế, kéo tay Minh Hạnh xuống, cười nói: “Xong rồi, bắt đầu thôi.”

Minh Hạnh không kịp phản ứng, tuy sắc mặt không hề thay đổi nhưng khi cúi đầu, cô lại vô thức nhoẻn miệng cười.

Thời gian học thuộc lòng là một tiếng, nhưng Trình Phóng chỉ cần nửa tiếng đã thuộc hết.

Tiếp theo là kiểm tra những kiến thức cơ bản dùng để đi thi.

Minh Hạnh tính riồ, thời gian cô ở lại đây còn rất ngắn, cho nên mỗi ngày phải nghiêm khắc thực thi kế hoạch đã định mới được.

Cách ba ngày làm một bài kiểm tra nhỏ, cách bảy ngày làm một bài kiểm tra lớn.

Lịch trình cả ngày kín mít. Thú thật thì trước đây, thứ Trình Phóng ghét nhất là học bài, nhất là khi phải nghe giáo viên giảng bài trên lớp, anh đều cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu.

Nhưng khi ở bên Minh Hạnh, nghe cô giảng rất nhiều vấn đề, anh lại không thấy chán.

Giọng thì hay, người lại thơm, ước gì anh có thể mãi mãi được ngồi bên cạnh để nghe cô như thế.

Nếu ba năm cấp ba đều thế này thì anh đã thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại [1] rồi.

Chín giờ tối, rốt cuộc một ngày học tập cũng kết thúc.

Minh Hạnh không về phòng mình, cô chỉ mở cửa nhìn ra ngoài, xem bà nội đã ngủ hay chưa.

Bình thường, cứ đến chín giờ hằng ngày là bà sẽ ở trong phòng, không đi ra ngoài.

Minh Hạnh thở phào nhẹ nhõm.

Cô trở về phòng, vừa quay lại thì thấy Trình Phóng đang thay đồ.

Cô sững người, ánh mắt đứng yên vài giây, sau đó lập tức nhìn sang chỗ khác.

Động tác của Trình Phóng rất nhanh, chớp mắt đã thay đồ xong.

“Anh cởi áo thôi chứ có cởi quần đâu? Có gì mà em không dám nhìn chứ?” Trình Phóng kéo áo xuống, vuốt cho thẳng thóm, “Cùng lắm thì có qua có lại, em cũng cởi cho anh xem là được.”

Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi.

Có gì mà không thể nhìn nữa?

Minh Hạnh không thèm nhiều lời với anh.

Cái gì anh cũng dám nói cả, cô chỉ cần không trả lời anh là được.

Minh Hạnh dọn dẹp tài liệu trên bàn học, dựa vào tình hình hôm nay thì sau khi điều chỉnh lại thời khỏa biểu, thời gian sẽ eo hẹp hơn.

Mới đó đã nửa tiếng trôi qua.

Cô tắt đèn bàn rồi đứng dậy, vừa quay đầu thì nhìn thấy Trình Phóng đang nằm nửa người trên giường, nhìn cô chằm chằm.

Thoạt nhìn chắc hẳn anh đã nhìn cô một lúc lâu rồi.

Minh Hạnh hồi hộp đi đến.

“Ngủ thôi.” Cô thỏ thẻ.

“Ừm.” Trình Phóng gật đầu, nhưng không nhúc nhích.

Vẫn nhìn cô như thế.

Minh Hạnh nắm chặt tay, cúi đầu hôn xuống môi anh.

“Hôn chúc ngủ ngon đấy.”

Dứt lời, cô bay tót vào trong chăn rồi nằm xuống, quay lưng về phía Trình Phóng, giả vờ như đang bình tĩnh lắm.

Trình Phóng cười, cô đều nghe được.

Ngay sau đó, Minh Hạnh bị anh kéo qua, cặp đùi của anh kẹp chặt chân cô.

“Ngủ ngon nhé.”

Tháng Bảy cứ thế lặng yên trôi qua.

Những ngày vừa đơn điệu vừa buồn tẻ chính là điều rất bình thường ở thị trấn này.

Cứ ngỡ nó sẽ không bao giờ kết thúc.

Vài người đến cùng Minh Hạnh đã lần lượt rời khỏi, vì chuyện của Hồ Du nên Minh Hạnh đã có vài tranh cãi với nhóm họ, sau đó thì không còn gặp lại nữa.

Lúc Doãn Hạo đến gặp Trình Phóng, anh đang ngồi dựa lan can, tay cầm một quyển sách để đọc.

Doãn Hạo chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này.

Cậu đã không gặp Trình Phóng một thời gian rồi, lần nào gửi tin nhắn muốn tìm anh cũng bị anh nói là không rảnh.

Cậu còn suy nghĩ xem anh bận cái gì,

Hoá ra là đọc sách.

Có phải mắt câu bị mù rồi không?

Doãn Hạo lại dụi mắt, xác định mình không quáng gà.

Cậu sáp đến nhìn.

“Anh Phóng, anh đọc có hiểu gì không vậy?” Trên mặt sách đều là từ tiếng Anh.

“Cút,” Trình Phóng chẳng buồn nâng mắt, “Ông đây có học hơn mày.”

Doãn Hạo không tin câu này.

Nhưng cậu không dám nhiều lời, bèn đánh trống lảng: “Anh Phóng, em nói anh nghe, người phụ nữ lần trước làm em sợ chết khiếp.”

“Em còn đến tìm Hiệu trưởng để tố cáo cô ta nữa, để coi đứa nào nhục.”

Doãn Hạo cười hì hì, kể lại.

Chuyện Hồ Du nhốt Minh Hạnh trong phòng Thiết bị lần trước cũng không có bằng chứng, cô ta lại mặt dày không thừa nhận, cho nên mọi người đành hết cách.

Ai mà chẳng biết cô ta là người ngấm ngầm giở trò?

Trình Phóng bận học hành nên không có thời gian tính sổ, thế là bảo Doãn Hạo đi.

Chủ yếu là vì anh nghẹn cục tức nên khó chịu, phải làm vậy mới dễ chịu hơn.

Với đầu óc của Doãn Hạo thì không thể làm được chuyện gì đủ toan tính, càng không làm tổn hại đến người khác.

Thành thử, cậu bèn nhân lúc nửa đêm, doạ Hồ Du một phen.

Quả nhiên cô ta đã làm nhiều chuyện xấu nên khi nghe thấy tiếng kêu rên, lập tức sợ đến mức ngất xỉu. Ngày tiếp theo còn hay la hét, hai tay run rẩy.

Doãn Hạo vẫn chưa hài lòng, suy nghĩ một hồi, cậu lại nhân lúc cô ta chưa đi mà tố cáo cô ta, nói ra tất tần tật những chuyện cô ta đã làm cho mọi người cùng biết.

Để mọi người nhìn rõ bộ mặt hiểm độc của cô ta, xem ai còn dám gần gũi với cô ta nữa.

“Anh Phóng, anh nói xem, cô ta hại người khác một lần, chính mình cũng bị doạ. Bây giờ còn ai chơi với cô ta nhỉ?”

Doãn Hạo rất biết cách nịnh nọt.

Môi của Trình Phóng khẽ động, trong lòng đang thầm suy nghĩ gì đó.

Anh không trả lời Doãn Hạo.

“Đúng rồi, còn chuyện này nữa,” Doãn Hạo châm chước một hồi, vẫn hỏi: “Ờm… Giang An Ngữ tổ chức tiệc mừng hậu kỳ thi tuyển sinh Đại học, hỏi anh… có muốn tham gia hay không?”

Khóe môi của Trình Phóng chợt khựng, lạnh lùng nió: “Tao đi để ba của cô ta chém chết à?”

Những lời ông ta đã nói hôm đó, anh vẫn còn nhớ rất kỹ.

Ban đầu là bạn học bình thường, nếu tổ chức tiệc tùng gì đó, mời anh đi thì anh đi thôi, cũng chẳng có gì to tát.

Nhưng bây giờ vẫn hỏi anh có đi hay không… Bộ cô ta bị mù hả?

“Ồ, em biết rồi.” Doãn Hạo đáp.

Cậu quay đầu lại, vả miệng, thầm mắng bản thân, “Ai mướn mày hỏi chứ!”

Sau khi Doãn Hạo rời khỏi, Trình Phóng tiếp tục đọc sách.

Về phía Minh Hạnh, cô đang nhận điện thoại từ gia đình, ý bảo cô mau chóng trở về.

Ban đầu nói là đi dạy một tháng, bây giờ đã hai tháng trôi qua, cô có tìm lý do gì cũng quá qua loa lấy lệ.

Cô chần chừ, không biết làm sao mới tốt.

Minh Hạnh nhìn một vòng quanh sân, không thấy Trình Phóng đâu.

Bây giờ là thời gian giải lao, anh vừa làm xong vài bộ đề thi, mới đó đã biến mất dạng rồi?

Minh Hạnh đi ra ngoài tìm.

Vừa ra đến sân, cô phát hiện anh đang uể oải ngồi đấy, tay cầm quyển sách, miệng lẩm bẩm đọc.

Dù đứng xa nhưng Minh Hạnh vẫn có thể nhìn thấy, quyển sách trong tay anh là sách tiếng Anh.

Sáng nay cô đã nói anh làm bài tiếng Anh vẫn chưa tiến bộ, dặn dò anh ôn tập nhiều hơn.

Cô chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, không ngờ Trình Phóng lại ghi nhớ, vả lại còn học lâu như vậy, đến thời gian giải lao mà anh vẫn…

Minh Hạnh thực sự không ngờ Trình Phóng sẽ tự giác cầm sách để ra đây học thuộc lòng như thế này.

Cô không khỏi nhìn anh thêm một lát.

Nhìn một hồi lâu, Trình Phóng vẫn không phát hiện ra cô.

Thôi được rồi, không làm anh phân tâm nữa.

Khoé môi của Minh Hạnh ẩn chứa ý cười. Sau khi nhìn anh một lát, cô quay về phòng.

_____

[1] Thanh Hoa Bắc Đại: hai trường Đại học danh giá nhất Trung Quốc.

Bình luận

Truyện đang đọc