KẸO NỔ XOÀI SẦU RIÊNG

Ở hai đầu của khu dạy học đều có một cái cầu thang, Mạnh Hành Du đi xuống tầng dưới, định xuyên qua hành lang rồi đi cái cầu thang bên kia về phòng học.

Mới đi được một nửa cầu thang thì Mạnh Hành Du giương mắt thấy Giang Vân Tùng chạy từ trên xuống, bèn lập tức xoay người, còn chưa chạy được hai bước đã bị gọi lại, “Mạnh Hành Du, cậu chờ đã.”

Đã đối mặt rồi thì trốn cũng không có chỗ trốn, Mạnh Hành Du híp mắt nhíu mày, vừa phiền lại vừa xấu hổ.

Lớp sáu và lớp hai ở chung một tầng lầu, ngày thường đi WC hay lấy nước, hoặc là chạy đến văn phòng cũng phải đi ngang qua cửa lớp hai, nhưng không phải tiết nào cô cũng ra lớp, Giang Vân Tùng cũng thế, muốn nói đụng mặt thì cũng không phải chuyện dễ dàng gì, chỉ là hôm nay có lẽ gặp trúng vận xui, không chỉ đụng ở trên lầu, mà ngay cả dưới lầu cũng có thể đụng mặt.

Sau chuyện bánh trung thu lần trước thì Mạnh Hành Du cũng không quá muốn gặp phải cậu ta nữa. Bực mình mang thù còn chưa nói, nhưng chính là xấu hổ, cái loại này ngay cả gặp mặt giả vờ cười cũng không muốn, cái loại mà trên mặt toàn xấu hổ và lúng túng.

Giang Vân Tùng đi xuống đứng trước mặt của Mạnh Hành Du.

Cậu ta vừa rồi từ xa đã nhìn thấy Sở Tư Dao và Mạnh Hành Du, chuyện lần trước đúng là cậu ta đuối lý, cũng không tiện qua lớp sáu tìm Mạnh Hành Du nữa.

Có một khoảng thời gian không gặp, hôm nay ngẫu nhiên gặp phải nên cậu ta rất vui vẻ. Đứng đợi ở hành lang cả nửa ngày, mấy câu nói chào hỏi cũng đã nghĩ qua nghĩ lại bốn năm lần, nhưng ai dè lúc mà hai người sắp đi tới rồi, thì Mạnh Hành Du lại trực tiếp bỏ Sở Tư Dao đi xuống lầu.

Thà rằng đi đường vòng thêm một đoạn dài cũng không muốn đối mặt với cậu ta, cái này không phải trốn cậu ta thì còn là gì nữa.

Giang Vân Tùng không kịp nghĩ nhiều, mấy suy nghĩ không quan tâm lởn vởn trong đầu đến tận lúc xuống dưới lâu, nhưng bây giờ lúc đối mặt với Mạnh Hành Du thì các loại cảm xúc lẫn lộn thành đống, lại không biết nên nói cái gì mới tốt.

Tính cách của Mạnh Hành Du tuy rằng tương đối thẳng thắn, nhưng cũng không phải là người không biết che dấu cảm xúc, nếu cô thật sự muốn che giấu thì hoặc ít hoặc nhiều vẫn có thể giấu được, nhưng bây giờ cô đang ở trong cái thế có thể che giấu nhưng lại không muốn che giấu, cho nên trong lòng suy nghĩ cái gì thì đã viết hết lên trên mặt rồi.

Giang Vân Tùng cũng không ngốc, sự không kiên nhẫn của Mạnh Hành Du đều viết hết ở trên mặt. Cậu ta sờ mũi, trong lòng vẫn hơi áy náy.

Do lần trước cậu ta nóng đầu, xác thật là thừa dịp mọi người ồn ào làm cho Mạnh Hành Du cầm lấy đồ của cậu ta, ai biết cuối cùng lại biến khéo thành vụng khiến cho ai nấy đều không vui.

“Tớ không có ý gì khác, chỉ muốn nói xin lỗi với cậu thôi.” Câu đầu tiên nói rất thoải mái, Giang Vân Tùng ngẩng đầu nhìn Mạnh Hành Du, thái độ rất thành khẩn, “Việc lần trước làm cho cậu xấu hổ, nên muốn nói một tiếng xin lỗi với cậu.”

Mạnh Hành Du không nghĩ cậu ta đột nhiên nói xin lỗi nên ngẩn người, nói: “Không sao cả, đã qua rồi.”

“Vậy cậu có tha thứ cho tớ không?” Giang Vân Tùng gãi đầu, một đại nam thần xin lỗi với tiểu cô nương một hồi, “Về sau tớ tìm cậu nói chuyện được không? Không phải là cái loại khoa trương lần trước đâu, là cái loại ngày thường thấy ở trường học đó……..”

Người ta đã thành khẩn đến mức này, nếu nói không được thì đúng là không có EQ.

Cuối cùng, Mạnh Hành Du chỉ hàm hồ nói “ừ” một tiếng, giơ tay làm bộ xem đồng hồ, nhắc nhở đi, “Sắp vào học rồi, cậu về đi.”

Giang Vân Tùng vốn định nói cùng nhau đi, nhưng nghĩ lại cảm thấy làm vậy sẽ phản tác dụng nên sửa miệng, “Cậu về trước đi, tớ còn có tí việc.”

Mạnh Hành Du thở dài nhẹ nhõm một hơi, gật đầu, cũng không dừng lại lâu rồi sau người lên lầu.

Tiết Ngữ Văn ngày hôm sau, Hứa tiên sinh cầm một xấp giấy bài luận văn vào lớp, rồi sai đại biểu của môn đi phát cho mọi người.

Mạnh Hành Du cầm lấy tờ giấy, nhìn lên đề bài của luận văn, yêu cầu lấy “Ánh sáng” làm chủ đạo rồi viết 800 từ thì không hiểu ra sao.

Thường nghe người khác châm chọc đề bài của mấy môn Khoa học Tự nhiên, ví như “Cái này mà cũng có thể chứng minh được sao?”, hay là “Cái này mà còn cần chứng minh?” linh tinh. Còn đến phiên Mạnh Hành Du thì biến thành, “Cái chủ đề cũng đáng để viết nữa sao?”, hoặc là, “Chủ đề này mà cũng có thể viết thành bài luận được à?”. Chữ thì cô biết hết, nhưng để triển khai viết thành một bài luận thì trong mấy giây cô liền biến thành kẻ mù chữ.

Mạnh Hành Du như có mối thù sâu nặng nhìn chằm chằm đề bài một phút, trống càng đánh càng vang.

Thôi, cô vốn dĩ cũng không được chọn, nộp tờ giấy trắng thôi, cũng đỡ phải lãng phí giấy.

“Mấy em nhớ đọc kỹ đề bài, kết thúc tiết nay thì nộp bài, mỗi người đều phải viết, không được viết qua loa cho có, không được nộp giấy trắng, nếu tôi phát hiện có thái độ không đoan chính thì tất cả chép phạt bài văn 100 lần.” Giọng nói của Hứa tiên sinh đúng lúc vang lên trên bục giảng.

“……..” Ai gắn máy nghe trộm vào người cô vậy nè.

Mạnh Hành Du cảm giác như đầu gối mình trúng một mũi tên, lời này nghe thế nào cũng như đang nhắm vào cô vậy.

Mạnh Hành Du lén ngẩng đầu nhìn quang bốn phía, làm cô khiếp sợ chính là, ngay cả tổ hợp hai tên học tra bàn sau cũng đang hí hoáy viết văn, cứ như có ma thuật trợ giúp mà cả đám đều trở thành đại văn hào vậy.

Hoắc Tu Lệ đang chuyên tâm viết văn, chú ý tới ánh mắt của Mạnh Hành Du thì bỏ chút thời gian hỏi một câu, “Nữ hiệp cần gì sao?”

Mạnh Hành Du sờ tóc, ra vẻ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, “Không có gì cả, tốc độ viết văn của các cậu rất nhanh.”

Ngô Tuấn Khôn viết xong đoạn thứ nhất, nghe thấy Mạnh Hành Du nói như vậy thì không chút khiêm tốn mà thổi phồng một phen, “Đúng vậy, chúng tớ là học tra mà, cái khác không nói chứ viết văn thì vẫn có thể, thi đại cũng đạt tiêu chuẩn Ngữ Văn nữa là.”

Mạnh Hành Du cảm thấy hít thở không thông, từ cổ họng nghẹn ra mấy chữ: “Thi đại……..Cũng đạt tiêu chuẩn?”

Hoắc Tu Lệ “A” một tiếng, “Đạt tiêu chuẩn Ngữ Văn cũng không khó, dù sao cũng là tiếng mẹ đẻ mà. Nếu tiếng mẹ đẻ còn học không tốt nữa thì lấy cái gì mà học thế giới được chứ.”

“………”

Không được, tổn thương lòng tự trọng quá.

Mạnh Hành Du cười gượng xoay người sang chỗ khác, nghĩ đến môn Ngữ Văn của mình được 42 điểm bài kiểm tra hàng tháng, quả thật muốn chết quá.

Không hấp bánh bao không tranh khẩu khí (*), hai tên học tra bàn sau còn có thể viết được thì sao cô có thể nộp giấy trắng được chứ.

(*) Không hấp bánh bao tranh khẩu khí: từ trên mạng, đại loại là tự tin lên. (theo Baidu)

Tuyệt, đối, không, được!

Việc này liên quan đến tôn nghiêm, 800 chữ này cho dù thế nào cô cũng phải vượt mức hoàn thành, ít nhất phải viết được 801 từ.

Mạnh Hành Du vặn cây bút ra, mạnh mẽ viết dòng đầu tiên của bài luận, ở giữa tờ giấy viết hai chữ Ánh sáng.

Hoàn mỹ, đề mục như vậy không biết có đúng không.

Đề viết văn này quả thật rất tốt, đỡ phải dùng tên chữ, còn không phải có sẵn đây sao.

Cô quả thật là một đứa bé lanh lợi mà.

Tên đề bài đã có, bây giờ bắt đầu viết chính văn, chúng ta lại đọc kỹ đề một lần nữa.

Lấy ánh sáng làm chủ đề, ừ, đúng, là chủ đề chứ không phải vai chính, ngàn vạn lần không thể viết một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, như là một người vừa sinh ra đã toả sáng, là một anh hùng có thể chất thiên mệnh bất phàm cứu vớt cả thế giới, dẫn dắt toàn nhân loại cùng bảo vệ môi trường sống rời xa ánh sáng ô nhiễm.

Ai…….Lần động não này quả thật không tồi, nhưng cần nhiều chính là năng lượng.

Được rồi, vị bạn học này, mời không cần phát tán tư duy nữa, chúng ta quay lại vấn đề chính thôi, đề mục này chỉ cần viết nội dung có liên quan đến ánh sáng thì không xem như lạc đề.

Đã đọc kỹ đề bài.

Xem ra cô cũng khá giỏi, cẩn thận đọc tí thôi liền hiểu được sự tinh tuý trong đề bài của thầy giáo rồi.

Cô chỉ là không muốn bỏ công sức thôi, chứ nếu bỏ công thì mấy môn Xã hội còn có thể làm khó cô sao?

Chỉ là cần tưới chút nước rồi thêm chút lòng thành mà thôi.

Dừng dừng, bây giờ không phải là lúc khích lệ bản thân.

Nội dung có liên quan đến ánh sáng sao.

Nội dung ánh sáng.

Ánh sáng.

Ánh sáng………Ánh sáng.

Có!!!!!

Mạnh Hành Du cuối cùng cũng hiểu được trước mỗi lần Conan phá án, cảm giác cái màn hình tối sầm kia đột nhiên xẹt qua một cây kim màu trắng.

Ý tưởng vừa nảy lên, thì ra là như vậy.

Ai nói Văn và Lý không liên quan, cái đề bài này quả thật đã thiết kế riêng cho mấy người chuyên ngành Khoa học Tự nhiên như bọn họ mà.

Mạnh Hành Du đặt bút viết, loáy ngoáy viết chữ, căn bản là dừng không được.

Có thể là lần đầu viết văn xuôi chèo mát mái như vậy, Mạnh Hành Du thế nhưng đã hoàn thành 800 chữ trước 10 phút.

Ồ không, cô cúi đầu cẩn thận đến, ước chừng viết được 850 chữ.

Quá xuất sắc, đồng chí tiểu Mạnh quả thật quá ưu tú.

Trì Nghiên làm văn cũng nhanh, Mạnh Hành Du đóng nắp bút lại thấy bài văn của anh còn cần khá nhiều chữ, miễn bàn có bao nhiêu thành tựu bành trướng ra, tự hào than một câu, “Lớp trưởng à, cậu thế này không được đâu, dễ hết thời lắm.”

Trì Nghiêng nghiêng đầu liếc nhìn bài thi của Mạnh Hành Du, còn nhiều hơn so với anh tưởng tượng, bài thi tháng của cô thì anh đã thấy qua ở văn phòng, Ngữ Văn viết còn chưa được 400 chữ nữa, Hứa tiên sinh cũng rất tàn nhẫn, lập tức cho cô 0 điểm.

Lúc này mới có mấy ngày chứ, sao đã tiến bộ đến có thể viết được 800 chữ rồi?

Trì Nghiên cực kỳ tò mò với bài thi của Mạnh Hành Du, bèn đưa bài viết của mình qua, hỏi: “Muốn trao đổi nhìn xem không?”

Mạnh Hành Du gập bài viết của mình lại, khẽ nhếch cằm, “Không đổi, tôi sợ cậu nhìn sẽ tự ti.”

“Đây là đề văn thi Đại học năm ngoái đó.” Trì Nghiên hoài nghi nhìn cô chằm chằm, “Cậu tự tin vậy, đọc qua văn mẫu rồi à?”

“Tôi nào có đọc văn mẫu chứ, đây là đề thi Đại học á?” Trong lòng Mạnh Hành Du càng cảm giác thành tựu, cười nói: “Đề thi Đại học dễ hơn đề kiểm tra hàng tháng nhiều, tôi thích thi Đại học, cậu có tin tôi còn có thể suy một ra ba đề bài cùng loại nữa đấy.”

“Cùng loại gì?”

“Âm thanh, dòng diện, năng lượng, từ trường, nguồn nhiệt, mấy cái này cũng có thể làm chủ đề viết luận văn có sẵn đó.”

Trì Nghiên càng nghe càng thấy kỳ quái, còn muốn nói hai câu thì Hứa tiên sinh đã chú ý động tĩnh bên này, ném một con mắt hình viên đạn qua nên anh chỉ có thể từ bỏ.

Tiết Ngữ Văn ngày mai là tiết đầu của buổi chiều, Mạnh Hành Du nghĩ tiết đó sẽ giảng về bài luận văn, nên trước đến phòng học trước tiên.

Hứa tiên sinh theo tiếng chuông bước vào lớp, Mạnh Hành Du ngồi ở vị trí sát cửa, vừa vào là có thể nhìn thấy, không biết có phải ảo giác của cô hay không mà cứ cảm thấy ánh mắt Hứa tiên sinh nhìn cô hôm nay phá lệ phức tạp.

Chẳng lẽ cô viết văn hay quá, nên hôm nay có thể được tuyên dương khen ngợi một lần sao?

Tưởng tượng như vậy làm Mạnh Hành Du có hơi kích động, vực dậy tinh thần nghe Hứa tiên sinh nói.

Hứa tiên sinh đặt bài văn trên bục giảng, ánh mắt nặng nề đảo qua mỗi góc của phòng học rồi dừng trên người của Mạnh Hành Du, từ đáy lòng thở dài một hơi.

Mạnh Hành Du thấy khẩu khí này của ông thì cả người nổi hết da gà.

“Có vài bạn học có thái độ học tập rất không đoan chính!” Hứa tiên sinh rút bài làm của Mạnh Hành Du ra, đặt trên máy chiếu, hận sắt không thể rèn thành thép mà nói: “Một đề bài hay như vậy, cho dù em có dùng nước miếng mà viết thì cũng không nên cố ý như vậy chứ.”

Bài thi ngày hôm qua không thể thấy nội dung, bây giờ đập vào trong ánh mắt của Trì Nghiên.

Bài viết văn này………

Tất cả đều là kiến thức về quang học của Vật lý cấp ba, có đơn giản có phức tạp, phần công thức còn được Mạnh Hành Du dùng ngôn ngữ khôi hài để giải thích nữa, cực kỳ đơn giản dễ hiểu.

Thật đúng là lấy ánh sáng làm chủ đề rồi viết thành một bài văn.

“…….”

Khó trách hôm qua cô nói gì mà âm thanh, dòng diện, năng lượng, từ trường, nguồn nhiệt, hoá ra đều tìm linh cảm từ trong Vật lý.

Cái bộ não Khoa học Tự nhiên này, bây giờ anh đã hiểu tại sao môn Xã hội của Mạnh Hành Du không thể đạt tiêu chuẩn rồi.

Cả lớp học cười không thở nổi, Hứa tiên sinh đập bảng một cái, cực kỳ tức giận, “Mạnh Hành Du, em đứng lên cho tôi!”

Mạnh Hành Du lúc này thật sự oan ức, cô nắm lấy góc áo, giải thích cho bản thân một phen, “Thầy ơi, em không phải cố ý đâu, đây là em thật sự bỏ công sức viết mà, đề bài là lấy ánh sáng làm chủ đề, em viết chính là ánh sáng mà, đâu có chỗ nào sai đâu………”

“Em thật sự lợi hại, Khoa học Tự nhiên tất nhiên được điểm tối đa rồi!” Hứa tiên sinh cầm bài văn của Mạnh Hành Du lên, đi tới ném lên bàn học của cô, “Không nên thân, đúng là không nên thân! Tiết này em ra đứng ngoài phòng học cho tôi ngay!”

Mạnh Hành Du không cam lòng, còn muốn nói: “Thầy ơi, em…….”

Hứa tiên sinh quay lưng chỉ vào cửa phòng học, lạnh giọng quát lớn, “Đi ra ngoài! Lập tức đi ra ngoài cho tôi!!”

Không thể lấy trứng chọi đá được nên Mạnh Hành Du cầm tớ giấy bài văn đi ra phòng học.

Làm khó cô hôm qua còn tưởng rằng mình viết hay nữa, còn trước mặt Trì Nghiên nói anh hết thời, cứ như con bệnh tâm thần vậy.

Học Ngữ Văn nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới gặp phải một đề bài liên quan đến Khoa học Tự nhiên, ai dè cô hoàn toàn hiểu sai ý của nó rồi.

Không biết đầu óc cô có vấn đề không, vì sao suy nghĩ lại hoàn toàn không giống người khác thế này.

Trì Nghiên chắc chắn cảm thấy cô ngốc lắm, cực kỳ ngốc luôn.

Thật phiền mà.

Mạnh Hành Du nhìn bài văn, càng nhìn càng khó chịu, cuối cùng xé nát rồi nhét vào trong túi, đến lúc chuông tan học vang lên thì cô trở lại phòng học, rồi ném tất cả vào thùng rác.

Nghe mọi người trong lớp nói, Trì Nghiên và Tần Thiên Nghệ được chọn đi tham gia cuộc thi luận văn, bài văn còn được in thành văn mẫu để mọi người trong lớp truyền nhau đọc, làm sự khó chịu trong lòng của Mạnh Hành Du tăng gấp đôi.

Trì Nghiên và Hoắc Tu Lệ từ nhà ăn quay lại, thấy Mạnh Hành Du úp mặt xuống bàn rầu rĩ không vui thì đẩy hộp sữa canxi AD qua, hỏi cô, “Uống không?”

Mạnh Hành Du uể oải nói, “Cậu có ấu trĩ không, bao lớn rồi mà còn uống Wahaha (**) nữa.”

(**) Wahaha: Tên thương hiệu của sữa canxi AD.

“Mua cho cậu đấy.” Trì Nghiên ngồi xuống, móc cây kẹo sữa trong túi ra cũng đưa qua, “Đây cũng cho cậu này.”

Vừa là sữa Wahaha vừa là kẹo sữa, Mạnh Hành Du xé hai phát, mở ống hút mà bao bì ra, cắm ống hút vào trên hộp, uống một hớp sữa, ngọt ngọt béo ngậy, hương vị giúp giải sầu ngày thường bây giờ hoàn toàn không có tác dụng.

Mạnh Hành Du uống hai hớp thì đặt sang một lên, vẫn không nặn ra được một nụ cười, “Tôi lại không phải con nít ba tuổi, không thích ăn kẹo sữa.”

Trì Nghiên khó có khi kiên nhẫn, bèn hỏi lại, “Vậy cậu thích ăn cái gì?”

Mạnh Hành Du lấy sách của tiết này ra đặt lên bàn, nghiêm trang nói hươu nói vượn, “Kẹo nổ, mùi vị xoài sầu riêng, Thái Tử gia biết kẹo nổ không? Là cái kẹo mà cho vào miệng thì nổ bùm bùm đó, ài.”

Lần cuối cùng ăn kẹo nổ là hồi học tiểu học, Trì Nghiên nhíu mày nhớ lại, “Có kẹo nổ vị xoài sầu riêng nữa à?”

Mạnh Hành Du trả lời đúng tình hợp lý, “Không biết, chưa ăn qua.”

Trì Nghiên tức đến bật cười, “Vậy sao cậu nói cậu thích.”

Trong lòng Mạnh Hành Du khó chịu, nói chuyện cũng vội vàng, “Đúng vậy, không ăn qua tôi cũng thích, tôi chỉ thích kẹo nổ vị xoài sầu riêng, mặc kệ có vị này hay không, cậu có ý kiến hả?”

Trì Nghiên ngẩng ra, nhướng mày buồn cười nói, “Cậu tức giận cái gì, tôi chọc cậu sao?”

Mạnh Hành Du cũng không muốn nổi giận với anh, nhưng nghĩ đến bản thân đứng ở bên ngoài cả tiết học mà anh lại cùng Tần Thiên Nghệ tham gia cuộc thi luận văn gì đó thì liền khó chịu, là cái loại mà ăn hết cả một xe chanh chua ê ẩm đến khó chịu.

“Không có, là tâm tình tôi không tốt, cậu đừng nói chuyện với tôi.” Mạnh Hành Du đặt kẹo sữa lại trên bàn của anh, “Trả lại cậu, tôi không ăn.”

“Mạnh Hành Du, cậu uống nhầm thuốc hả?” Trì Nghiên cũng có hơi khó chịu, trên mặt không có tí ý cười nào.

Lúc này, Tần Thiên Nghệ từ cửa phòng học đi vào, cố ý vô tình liếc nhìn Mạnh Hành Du một cái, trong ánh mắt đầy ý khiêu khích.

Cái vị chua ê ẩm trong lòng của Mạnh Hành Du lờ mờ nảy lên khỏi đầu, đẩy qua ba hộp sữa Wahaha chưa uống cho Trì nghiên, ngữ khí cứng cỏi: “Trả lại cậu hết này, tôi không uống cũng không ăn, cảm ơn ý tốt của đại lớp trưởng.”

Trì Nghiên chưa từng đen mặt như thế, tính tình anh cũng nóng lên, ném kẹo sữa xuống bàn sau, vừa lúc rơi trúng đầu của Ngô Tuấn Khôn.

Ngô Tuấn Khôn cầm lấy kẹo sữa, ngẩng đầu hỏi: “Thái Tử à, mấy cái này là ý gì?”

Hô hấp của Trì Nghiên đều lộ ra sự giận dữ: “Ăn.”

Ngô Tuấn Khôn thật khó xử, “Tớ không ăn đâu, mấy ngày nay tớ……..”

Bị từ chối cả hai lần, ánh mắt của Trì Nghiên đầy uy hiếp, quay đầu nhìn cậu ta, gằn từng chữ nói: “Ăn không hết thì đừng trách tớ đánh đấy.”

“………”

Ngô Tuấn Khôn: ????

Không phải, cái răng sâu đã lâu rồi của cậu ta đang vẫy gọi này, ai chọc ai mà cậu ta lại bị bắt phải ăn kẹo thế này???

Bình luận

Truyện đang đọc