KẸO NỔ XOÀI SẦU RIÊNG

Biểu tình và giọng điệu của Trì Nghiên đều không đúng, Mạnh Hành Du không thể nói chỗ nào không đúng, đầu óc xoắn thành một cục, lời đến miệng cũng rối như mớ bòng bong: “Cái gì may mắn chứ, không phải tôi cố ý quên đâu, thầy Triệu bảo tôi………Đúng đúng, là thầy Triệu, chính là thầy ấy.” Nói xong, Mạnh Hành Du nhìn về phía Quý Triều Trạch rồi giới thiệu cho Trì Nghiên, tốc độ nói cũng nhanh, “Đây là học sinh trước đây thầy Triệu dẫn dắt, đàn anh Quý Triều Trạch, giữa trưa anh ấy mời đội tham gia cuộc thi ăn cơm, ăn xong hơi trễ nên tôi liền đi thư viện.”

Nghe Mạnh Hành Du nhắc tới mình thì Quý Triều Trạch vươn tay ra, cười chào hỏi với Trì Nghiên: “Chào đàn em, phải xưng hô thế nào?”

Trì Nghiên nhìn chằm chằm bàn tay giơ ra của anh ta, đưa tay ra nắm một chút, biểu tình rất lạnh nhạt và xa cách mang theo vài phần thù địch bên trong: “Trì Nghiên.”

Quý Triều Trạch hiểu ý nhưng lại không quan tâm, ánh mắt đảo qua hai người Mạnh Hành Du và Trì Nghiên, trong lòng hiểu rõ, nói với Mạnh Hành Du: “Vậy hai em cứ nói đi, anh còn có việc, hẹn gặp lại Du Du.”

“……”

Du Du?

Du cái gì mà Du, Du Du là để anh gọi đó hả?

Tôi còn chưa gọi này, anh mới gặp cô ấy có mấy lần mà đã đòi gọi chứ, bày đặt khoe khoang cái gì.

Ánh mắt Trì Nghiên trầm xuống, đầu lưỡi đè hàm trên một chút, không nói chuyện.

Mạnh Hành Du vẫy tay với Quý Triều Trạch, lễ phép nói: “Vâng, học trưởng đi thong thả, có cơ hội em mời anh ăn cơm.”

“……”

Còn mời anh ta ăn cơm nữa đấy?

Sao cậu không mời tôi ăn chứ, cả tháng trời còn không ăn với tôi bữa nào cơ.

Bây giờ ăn có một bữa của anh ta mà còn đòi mời lại nữa, có phải cậu muốn làm tôi tức chết không?

Trì Nghiên cảm thấy còn tiếp tục nữa chắc mình biến dị thành con rồng phun lửa luôn quá, Quý Triều Trạch đi về phía văn phòng, anh cũng xoay người đi xuống lầu, lúc lướt qua người của Mạnh Hành Du thì bị cô gọi lại: “Cậu đi đâu thế?”

Trì Nghiên dừng bước chân nhưng không quay đầu: “Ngủ, mệt.”

Mạnh Hành Du bị hơi thở thù hận của anh ập vào, đầu óc xoay mòng mòng, hỏi: “Sắp vào học rồi mà cậu còn đi ngủ gì chứ, giữa trưa cậu muốn nói gì với tôi thế? Bây giờ nói đi.”

Trì Nghiên đầy bụng hờn dỗi, phát tiết ra ngoài cũng không được mà nuốt xuống cũng chả xong, vừa đi xuống lầu vừa trả lời, không hoà nhã chút nào: “Quên rồi, khi nào nhớ tới thì tôi nói sau.”

Mạnh Hành Du quả thật không thể hiểu nỗi, đuổi theo hai bước, tiếp tục hỏi: “Vậy nếu buổi chiều giáo viên hỏi tôi, sao cậu không đi học, thì tôi nói thế nào đây?”

Trì Nghiên không thèm để ý chuyện này, lập tức đi xuống dưới.

Mạnh Hành Du nhịn cơn giận lại, tay giữ vịn cầu thang, chúi đầu nhìn xuống Trì Nghiên, hét lên: “Trì Nghiên, tôi đang nói chuyện với cậu đấy!”

Trì Nghiên ở dưới cầu thang chỉ lười biếng trả lời: “Nói tôi không có tâm tình, chào.”

Mạnh Hành Du như đánh vào không khí, lập tức: “…….”

Đệch.

Tính tình thúi đại thiếu gia gì thế này, ai khiêu khích ai chọc cậu chứ, chạy tới trước mặt tôi trưng cái bộ mặt thúi hoắc làm gì hả.

Ai thèm quan tâm cậu, tôi không hầu!

Không thể yêu, không thể bị cưa đổ!!!

Mạnh Hành Du dậm chân một cái, mặt đầy tức giận về phòng học.

Tuần mới vừa bắt đầu, trên mỗi bàn học của mỗi người đều có sách vở bài thi chất chồng như núi, xem như là thời gian gọn gàng hiếm có nhất trong tuần, chuông nghỉ trưa vang lên chưa bao lâu nên trong lớp còn chưa ai tới, vẫn còn trống không.

Chính bởi vì trống không nên Mạnh Hành Du vừa đến cửa phòng học thì không chú ý gì khác mà lập tức nhìn đến cái hộp xốp trên bàn của mình và Trì Nghiên, nó đứng thù lù ở đó, vừa nhìn là biết không phải đồ sẽ xuất hiện trong phòng học.

Tuần này hai người đổi chỗ sang bàn cuối, khu vực cuối lớp có không gian rất lớn, theo lý mà nói với cái đồ có thể tích lớn này thì Trì Nghiên hẳn phải nên đặt ở dưới đất mới đúng chứ.

Mạnh Hành Du lòng đầy hiếu kỳ đi vào chỗ ngồi, mở nắp hộp xốp ra xem, sau đó thì bị một mùi sầu riêng nồng nặc vây quanh chóp mũi.

Cô nhìn vào bên trong, chú ý tới logo của tiệm bánh ngọt, tim liền lỡ một nhịp, cô dời cái túi chườm đá ra, đá bào đặt ở dưới cùng đã chảy thành nước trái cây, nhưng đóng gói vẫn còn chưa bị mở, nên không bị rò rỉ ra tí nào.

Bên trong hộp xốp còn có hai cái hộp giấy nhỏ, Mạnh Hành Du mở ra xem thì thấy là bánh pancake sầu riêng và bánh kem red velvet (bánh nhung đỏ), món mà cô thích ăn nhất.

Tiệm bánh ngọt không bao giờ cho đóng hộp mang về, chủ tiệm không thiếu tiền nên chỉ mở tiệm cho vui kiếm vài đồng thôi, cái chính là phong cách.

Cho nên mấy thứ này…….Đều là do Trì Nghiên mua sao?

Nhưng anh vô duyên vô cớ mua thứ này làm gì chứ, vừa rồi không phải anh còn nói anh mới trở về sao?

Đá bào xoài sầu riêng này nhìn thì ít nhất cũng phải để hơn hai tiếng rồi, nếu là Trì Nghiên mua mà cậu ấy nói vừa mới về, vậy thì đá bào này phải chưa tan nhanh như vậy mới đúng chứ.

Nghĩ thế nào cũng thấy mâu thuẫn, Mạnh Hành Du đang muốn mở danh bạ ra thì điện thoại lại giống như bị mắc bệnh chó dại, cứ điên cuồng rung lên, tiếng nhắc nhở có tin nhắn mới trên WeChat cứ báo tới tấp không ngừng nghỉ, màn hình thì cứ như tiếng hô hấp đang nguy kịch mà gào thét liên tục.

Không chỉ có WeChat chớp nháy mà ngay cả cuộc gọi nhỡ cũng chớp nháy liên tục, Mạnh Hành Du bấm vài cái vào màn hình, điện thoại thì căn bản lại không nghe sai khiến.

May là cô mới đổi điện thoại không bao lâu nên mới chịu được sự oanh tạc của làn sóng tin tức này, màn hình cũng không đến mức bị đứng.

Mạnh Hành Du đặt điện thoại trên bàn học, nhìn từ đầu tới cuối toàn bộ đều là tin nhắn của Trì Nghiên, mấy tin nhắn rác hay những tin nhắn khác của bạn bè gửi tới cũng rất nhanh bị tin nhắn của Trì Nghiên vùi lấp.

Cô cảm thấy quả thật khiếp sợ, không phải là khiếp sợ bình thường mà là cái loại đặc biệt cực kỳ siêu cấp khiếp sợ.

Trì Nghiên rất hiếm khi chủ động nhắn tin, cái loại mà nhắn số lượng tin đến mức điện thoại gần như muốn bị ngủm củ tỏi chính là lần đầu tiên.

Mạnh Hành Du nhìn chằm chằm điện thoại đến xuất thần, có dự cảm cực kỳ mạnh mẽ xuất nảy lên trong lòng, nhưng cô lại không dám tuỳ tiện tin tưởng.

Vất vả lắm mới chờ được điện thoại ngừng lại, Mạnh Hành Du cầm lấy điện thoại, cắm vào sạc gần 10 phút nhưng vẫn chỉ mới 1%.

Tâm tình cô bây giờ hơi dâng trào cũng có hơi phiêu dạt, thật sự không chịu nổi kích thích đang đọc tin nhắn được nửa mà điện thoại đột nhiên bãi công.

Cho nên trước khi đọc tin nhắn, Mạnh Hành Du phải sạc điện thoại trước, xác nhận pin điện thoại đủ dùng trong chốc lát thì mới yên tâm mở WeChat ra, xem từ tin thứ nhất xuống.

——“Tôi về trường học, chờ cậu ở lớp nhé.”

——“Cậu ở đâu vậy?”

——“Người trong lớp đi hết rồi.”

——“Mạnh Hành Du 10 phút rồi.”

——“Cậu đi ăn hả?”

——“Cậu ăn ở đâu thế? Tôi tới tìm cậu, cậu gửi tôi địa chỉ đi.”

——“Mạnh Hành Du, nửa tiếng rồi.”

——“Cậu ăn cơm gì mà lâu thế, ở Mãn Hán Toàn Tịch (*) sao.”

(*) Mãn Hán Toàn Tịch là kênh âm nhạc thuần giọng nam. Tức là ca sĩ đều là con trai (nguồn Mãn Hán Toàn Tịch facebook).

……..

——“Du nhị nhãi con, trả lời tôi đi.”

——“Nhưng sao điện thoại cậu lại tắt máy thế? Có phải là hết pin không?”

——“Điện thoại ngu ngốc mau kêu chủ nhân của mày sạc pin đi.”

——“Mày có kêu hay không hả?”

——“Mày là cái điện thoại đã thành thục rồi, hẳn phải học được cách tự mình phát điện chứ?”

——“Mạnh Hành Du, nói thật cho cậu nghe, tôi mua đồ ăn ngon cho cậu này.”

——“Đá bào xoài sầu riêng, nhưng nếu cậu mà còn không tới nữa thì chỉ có thể uống nước trái cây thôi, còn có món tráng miệng ngọt nữa.”

——“Hình ảnh.jpg”

——“Thấy rõ chưa? Nhiều như vậy đều là của cậu hết đấy.”

——“Nhanh tới ăn đi.”

……..

——“Một tiếng rồi, Mạnh Hành Du.”

——“Không phải cậu quên mất chứ.”

——“Đầu óc cá vàng gì thế này, chuyện này mà cậu cũng quên được hả?”

——“Đá bào đều tan cả rồi, não cá vàng như cậu chỉ có thể uống nước thôi.”

——“Mạnh Hành Du.”

——“Tôi đói bụng, tôi còn chưa ăn cơm trưa nữa.”

——“Nhưng là tôi bị tức đến no rồi.”

——“Cậu nhớ kỹ đó cho tôi.”

——“Mạnh Hành Du, cậu nhớ đó.”

……….

Trăm mối cảm xúc ngốn ngang, có lẽ là cô như bây giờ.

Mạnh Hành Du thoát khỏi WeChat, nhìn con số kia trên hình icon của danh bạ.

34 cuộc gọi nhỡ.

Trì Nghiên nói dối, anh nơi nào có việc vừa mới quay về chứ.

Anh rõ ràng ngồi trong phòng đợi cô cả buổi trưa.

Còn may là cô không tới gì chứ.

May mắn.

May cái gì mắn chứ.

Rõ ràng không may tí nào cả.

Đợi người ta lâu như thế mà anh không biết chạy lấy người sao?

Điện thoại rõ ràng đều đã tắt máy mà anh không biết không cần gọi nữa sao?

Nhắn mấy tin WeChat mà không thấy người ta trả lời mà còn không biết một vừa hai phải sao?

Sự thông minh khéo léo ngày thường đi đâu mất rồi?

Nhắn cả chục tin WeChat như thế mà nãy ở cửa cầu thang sao cậu không nói nhiều thêm một chữ chứ?

Còn học biết nói dối nữa đấy, học cái gì hay không học mà học nói dối.

Nói một câu thật lòng khó như thế hả?

Mạnh Hành Du cầm điện thoại nằm lên bàn học, chua ngọt khổ đắng trong lòng cứ hoà lẫn vào nhau, cảm giác còn mệt tim hơn cả làm bài tập cả ngày.

Cô vẫn không thể tin được chính mình.

Nếu không phải từ trong miệng Trì Nghiên nói ra, nếu không phải Trì Nghiên chính miệng thừa nhận.

Thì một chữ cô cũng không tin.

Tuyệt đối không tin.

Tôi không muốn biến thành đồ ngốc chỉ cần cậu ngoắc tay một cái là sẽ đi qua.

Tôi phải làm một đoá hoa trong vòng tay chào đón rộng mở bước vào thế giới của cậu.

Lúc Trì Nghiên sa sầm mặt mày về ký túc xá, thì đụng phải người trong ký túc xá ra cửa.

Hoắc Tu Lệ là người duy nhất biết hôm nay anh muốn làm chuyện gì, cả trưa Trì Nghiên không về làm cậu ấy cứ tưởng chuyện đã thành rồi, ngay cả câu chúc mừng để chút nữa đến phòng học nói cũng tập dợt trong đầu mấy lần rồi.

Nhưng bây giờ thấy cái bộ mặt oán phu “cả thế giới đều thiếu tôi một Mạnh Hành Du” thì Hoắc Tu Lệ liền cảm thấy mấy câu chúc mừng đó chắc hôm nay không dùng được rồi.

Ngô Tuấn Khôn và Tiền Phàm thấy sắc mặt của Trì Nghiên không tốt, vốn muốn hỏi hai câu thì bị ánh mắt của Hoắc Tu Lệ làm cho nghẹn lại.

Trì Nghiên cởi áo khoác đồng phục ra tuỳ tiện ném trên bàn học, cởi giày sau đó trực tiếp leo lên giường, còn trùm chăn kín hết mặt, không nói lời nào.

“……”

Ngô Tuấn Khôn và Tiền Phàm nhìn thấy chàng công tử ngày thường luôn phải đổi một bộ khăn trải giường sạch sẽ rồi quần áo lúc nào cũng phải tươm tất mà hôm nay biến thành vậy, thì há to mồm có thể đủ nhét một quả trứng gà vào.

Cái này mẹ nó phải gặp đả kích tuyệt thế nào mới có thể buồn bã đến vậy chứ?

Hoắc Tu Lệ cũng không nóng vội vào lớp, kéo ghế bàn học của Trì Nghiên ra ngồi xuống, quay đầu nói với hai người kia: “Hai cậu đi trước đi, nhớ đóng cửa lại.”

Hai người kia xô xô đẩy đẩy ra cửa, Ngô Tuấn Khôn vẫn không yên tâm, trước khi đóng cửa còn nói: “Hai anh trai à, có việc gì cứ nói, cho dù phải bay thì ông đây cũng sẽ bay qua.”

Tiền Phàm cũng chui đầu vào, bổ sung: “Tớ cũng thế, anh em tốt có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu.”

Họ Trì nào đó đang nằm thẳng đơ trên giường thờ ơ không nói gì cả.

Họ Hoắc nào đó đang ngồi trên ghế bắt chéo chân gấp không chờ nổi muốn nhiều chuyện có hơi không kiên nhẫn, cầm lấy hộp khăn giấy trên bàn ném ra cửa: “Mau cút ngay.”

“Tuân lệnh, anh à.”

Ngô Tuấn Khôn bắt lấy hộp khăn giấy, còn rất chính xác mà ném lại cho Hoắc Tu Lệ, lúc này mới cùng Tiền Phàm cáo lui, đương nhiên, không quên tri kỷ đóng cửa cho hai anh trai trong phòng.

Hoắc Tu Lệ thuận tay ném hộp giấy qua đầu, nhướng mày hỏi: “Người đều đã đi hết rồi, Thái Tử cậu sao thế? Bị từ chối à?”

Trì Nghiên hất hộp giấy xuống đất, rơi trên mặt đất cũng không gây tiếng vang gì, nhưng anh nằm trên giường thì trở mình, đang tức giận nên động tác cũng không nhẹ nhàng gì, làm ván giường vang lên hai tiếng rắc rắc.

“Câm miệng, tớ muốn đi ngủ.” Giọng nói của Trì Nghiên truyền từ trong đống chăn ra.

Hoắc Tu Lệ không cho anh ngủ, đứng lên trên ghế, cánh tay duỗi ra kéo chăn của Trì Nghiên xuống rồi hất sang một bên, “Ngủ cái rắm, chơi cái trò tự kỷ gì thế hả, dậy bay nhảy nào.”

Không có chăn trùm người nên Trì Nghiên ngồi lên, tóc lộn xộn có vẻ lười biếng, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Bay nhảy con mẹ nhà cậu.”

Hoắc Tu Lệ ngược lại vui vẻ, ôm đống chăn như bảo vệ, rất thú vị nhìn anh: “Mới mẻ nha, lần trước nghe cậu mắng người vẫn là hồi mùng 1, cậu mắng thêm hai câu nữa đi.”

“…….” Cái tật xấu gì thế này.

Trì Nghiên quả thật cạn lời, một hồi đốp chát thì vốn dĩ không ngủ được, hiện tại càng không thể ngủ nỗi, anh ngồi khoanh chân, lấy điện thoại trong túi ra đưa cho Hoắc Tu Lệ: “Giúp tớ sạc pin đi.”

Hoắc Tu Lệ cầm lấy, nhảy khỏi ghế, lấy đồ sạc điện thoại rồi cắm vào, không đùa giỡn nữa mà đứng đắn hỏi: “Cuối cùng cậu có nói với Mạnh Hành Du không?”

“Cậu ấy không có tới.” Trì Nghiên dựa tường nhìn chằm chằm trần nhà, thanh âm cũng nói lên được cảm xúc anh bấy giờ, không hề gục ngã: “Giữa trưa cậu ấy đi ăn cơm với người khác.”

Hoắc Tu Lệ quay đầu lại, hét lên một câu đệch: “Cậu không gọi điện thoại cho cậu ấy hả?”

Trì Nghiên nói: “Tắt máy.”

“……”

Hoắc Tu Lệ yên lặng ở trong lòng đốt một cây nến cho Trì Nghiên.

Đốt nến thì đốt nhưng là anh em với nhau thì vẫn phải an ủi: “Cái này có là gì đâu, trưa không nói được thì chiều lại nói thôi.” Nói đến đây, Hoắc Tu Lệ nhớ tới đống đồ mà Trì Nghiên mua, liền hỏi: “Đồ cậu mua đâu? Chưa lấy về hả? Cậu để ở phòng học thì Mạnh Hành Du vừa đến không phải sẽ thấy rồi sao! Còn bất ngờ cái rắm nữa!”

Trì Nghiên nhớ tới những tin nhắn mà mình đã gửi cho cô thì đầu phình to ra, bây giờ có lẽ Mạnh Hành Du không chỉ biết buổi sáng anh đi đâu làm gì mà ở cửa cầu thang nói dối nữa, chắc là muốn nói gì cô cũng đoán được rồi.

Còn bất ngờ gì chứ, đừng có mẹ nó hết hồn là đã cảm ơn trời đất rồi (**).

(**) nguyên văn ở đây là kinh hỉ vs kinh hách. “Kinh hỉ” nghĩa là chuyện bất ngờ nhưng là chuyện vui, còn “kinh hách” là chuyện bất ngờ nhưng lại là chuyện đáng sợ, hết hồn. Nên t rút gọn như trên nhé.

“Lúc tớ trở về thì có gặp cậu ấy ở cửa cầu thang.” Trì Nghiên gục đầu xuống, mệt mỏi xoa mũi, “Cùng một đứa con trai.”

“Ai thế? Cùng khối với chúng mình à?”

“Không phải.”

“Vậy đó là ai? Ngày thường cũng đâu thấy Mạnh Hành Du thân thiết với nam sinh nào đâu, ở đâu tự nhiên nhảy ra một người thế này.”

Trì Nghiên nhớ tới câu nói kia của Quý Triều Trạch thì liền phiền lòng, lắc đầu, rồi cái câu có cơ hội mời người ta ăn của Mạnh Hành Du nữa chứ, cảm giác bực bội lại càng tăng lên, ngay cả cảm xúc chân thành yêu thích còn sót lại cũng không còn, anh không muốn nói nhiều: “Ai yêu ai chứ.” Nói xong, anh duỗi tay chỉ vào cái chăn, nói: “Đưa đây, tớ muốn đi ngủ, bực đến đau đầu rồi.”

Hoắc Tu Lệ ném qua cho anh, hỏi: “Cậu không đi học tiết chiều hả?”

“Không có tâm tình.” Trì Nghiên giũ chăn ra, xoay người nằm xuống, “Cậu xin nghỉ giúp tớ đi.”

Hoắc Tu Lệ thở dài: “Nói cậu bị bệnh? Hay là lên cơn sốt?”

Trì Nghiên nhắm mắt lại, lười biếng trả lời: “Sao cũng được.”

Trước khi vào lớp, Mạnh Hành Du lấy đá bào xoài sầu riêng từ trong hộp xốp ra, nhưng sợ nó quá gây chú ý nên giục luôn hộp xốp chỉ chừa lại đá bào thôi, rồi lén để trong ngăn bàn của mình.

Trì Nghiên nói không đến lớp thì thật sự không đến, Hoắc Tu Lệ xin nghỉ ốm giúp anh, người có thành tích tốt thì làm cái gì cũng được cho phép, Hạ Cần cũng không nói gì.

Mạnh Hành Du cố gắng cạy miệng của Hoắc Tu Lệ ra, ai dè người này ngày thường thích nhiều chuyện, thế nhưng cái miệng hôm nay như dán keo 502 vậy, cạy mãi cũng không ra, ngoại trừ nói không biết thì vẫn là không biết.

Ngô Tuấn Khôn và Tiền Phàm thì căn bản không biết tình huống gì cả, cho dù không dán keo 502 lên thì cũng trông cậy vào được.

Trong lòng còn để tâm chuyện này nên Mạnh Hành Du cả buổi trưa không thể học vào được, vất vả lắm mới chịu đựng đến lúc ăn xong cơm chiều rồi quay lại lớp học tiết tự học buổi tối, cuối cùng cũng chờ được Trì Nghiên tới.

Anh như mới tắm xong, tóc sấy vẫn còn hơi ẩm, quần dài áo ngắn, lộ ra một đoạn cánh tay trắng lạnh ngắt, lộ xương nhỏ, gầy nhưng rất rắn chắc. Mạnh Hành Du kéo ghế ra, vừa ngồi xuống thì đã ngửi được mùi sữa tắm trên người anh.

Một mùi hương bạc hà mát lạnh, cũng giống với loại cô dùng.

Cái mùa này buổi tối có gió nên vẫn lạnh, Mạnh Hành Du thấy lưng ghế của anh không có áo khoác, liền có đề tài mà bắt chuyện: “Cậu không lạnh hả? Mặc vậy dễ cảm lạnh lắm đấy.”

“Không lạnh, vừa phải.” Cả buổi trưa không đi học nên trên bàn học vẫn còn vài tờ giấy bài tập, Trì Nghiên lấy một tờ lật qua lật lại rồi thuận miệng hỏi, “Đều là bài ngày mai phải nộp sao?”

“Sinh học, Vật lý còn có Chính trị ngày mai phải nộp, còn lại thì là ngày mốt.”

“Ừ.”

Mạnh Hành Du thấy anh không chịu đề cập đến chuyện giữa trưa, ấp ủ nửa ngày đang muốn mở miệng thì Hạ Cần ôm một chồng đề đi từ ngoài cửa lớp vào: “Dọn hết đồ đạc xuống, trước hai tiết tối nay sẽ làm một bộ đề coi như kiểm tra hàng tuần.”

Cả lớp không ngừng rên lên, vài người thu dọn đồ đạc, ngoài miệng thì không ngừng oán giận.

“Cần ca à, chúng em còn chưa lên lớp 12 mà, đừng có chơi vậy chứ.”

“Đúng đó, mới lớp 10 mà đã khẩn trương thế rồi, vậy lên lớp 12 sao tụi em sống đây.”

“Trường học có thể cho tụi em hít thở cái được không, cũng không phải năm nay tụi em thi Đại học đâu.”

“Mỗi ngày nhiều bài thi thế thì tụi em chết trên bàn học mất.”

…….

Hạ Cần vỗ nhẹ bục giảng, phát xong bài thi, lúc đối mặt với sự oán giận của học sinh thì vẫn thờ ơ, thậm chí còn chêm thêm hai câu: “Mấy em đừng có tưởng rằng thi Đại học còn xa vời, ba năm nháy mắt là qua thôi, kết thúc học kỳ này thì mấy em đã lên lớp 11 rồi, được rồi, mấy em dùng sức nói chuyện mà làm hai đề đi, xong tiết thứ hai phải nộp hết cho thầy.”

Xác định là không thể trốn bài kiểm tra được, nên mọi người không lãng phí nước miếng nữa, nhận mệnh bắt đầu làm bài thi.

Mạnh Hành Du cho dù có muốn hỏi cũng phải nuốt trở về, trước tập trung làm bài đã.

Nói là hai tiết nhưng Mạnh Hành Du làm rất nhanh, chưa hết nửa tiết thứ hai thì cô đã làm xong rồi, cô nghiêng đầu lén nhìn Trì Nghiên, phát hiện ra anh còn đang làm đề thứ ba từ dưới đếm lên, tiếng bút đè trên giấy nháp vang lên xoẹt xoẹt.

Nghiêm túc vậy sao.

Thôi, hết tiết rồi nói sau vậy.

Mạnh Hành Du đặt bài thi Toán đã làm xong sang một bên, rồi làm bài tập Sinh còn dang dở.

Cô mà bắt đầu làm bài thì dễ đi vào trạng thái xuất thần, hôm nay bài tập Sinh còn lại đều khá khó, cô liều mạng làm mãi một đề thực nghiệm, ngay cả chuông hết tiết vang lên mà cũng không nghe thấy.

Vất vả lắm mới làm xong, Mạnh Hành Du buông bút chuẩn bị ra ngoài lấy nước, vừa đứng lên thì nghe tiếng chuông vang lên, làm cô cứ tưởng là chuông hết tiết, thế là cầm cái ly đi ra ngoài, mới vừa đi được một bước thì bị Trì Nghiên gọi lại, “Tiết của Hứa tiên sinh đấy, cậu muốn bị chửi sao?”

Mạnh Hành Du quay đầu lại mờ mịt hỏi: “Ai mắng gì chứ, không phải hết tiết sao?”

Trì Nghiên thở dài một hơi, nhấp vào màn hình điện thoại rồi đưa cho cô xem: “Là vào học, trở về ngồi xuống đi.”

Mạnh Hành Du nhìn chằm chằm thời gian, xoay người trở về ngồi xuống, ôm cái ly mà cảm thấy như có cảm giác xuyên không vậy: “Sao tôi không nghe thấy tiếng chuông hết tiết nhỉ? Có phải là không kêu không, chuông của trường hỏng rồi à.”

Trì Nghiên lấy sách giáo khoa ra đặt lên bàn, trả lời: “Có kêu, mà cậu làm bài tập trung quá nên không nghe thôi.”

Mạnh Hành Du còn nghĩ nhân lúc thời gian nghỉ giữa tiết mà nói chuyện với anh, bây giờ thì lại không còn nữa, cô không chịu được cảm giác tồi tệ ôm một bụng nghi hoặc qua đêm, cô bèn buông ly xuống, ảo não nói: “Hết tiết sao cậu không gọi tôi chứ?”

Trì Nghiên ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu muốn làm gì?”

Hứa tiên sinh cầm giáo án bước vào lớp, Mạnh Hành Du được xem là lỗ hổng siêu cấp trong tiết của thầy ấy, cô ngồi thẳng lưng, lật sách giáo khoa đến bài cuối cùng, qua hai phút khi thấy thầy ấy đi vào trọng tâm học, không chú ý đến mình nữa thì mới dám hạ giọng nói nhỏ với Trì Nghiên: “Tôi hỏi cậu này, sáng nay cậu không đi học có phải bởi vì đi mua đồ ngọt không?”

Trì Nghiên cầm bút, thường xoay hai cái, rất thần kỳ chính là mặc kệ là bút gì thì ở trên tay anh đều rất nghe lời, anh muốn xoay bên kia thì chuyển tay sang bên kia, muốn xoay vài vòng thì chuyển tay xoay vài vòng, trừ phi Trì Nghiên dừng lại, nếu không thì bút không bao giờ rớt xuống.

Người bình thường đi học mà xoay bút sẽ tạo cảm giác người đó không tập trung nghe giảng bài, nhưng Trì Nghiên thì lại khác, không biết có phải hơi thở học bá trên người anh quá nặng hay không, hay vẫn do cảm giác trí thức mà kính gọng vàng đem lại, mà Mạnh Hành Du mỗi lần thấy anh xoay bút thì đều nhịn không được mà nhìn thêm vài lần, trước kia còn có ảo tưởng muốn trở thành cây bút trên tay của anh nữa.

(***) thư sinh/ nhà nghiên cứu ngày xưa hay đeo kính gọng vàng, nên người đeo kính gọng vàng mang lại vẻ hiểu biết, mọt sách…..

Nghe thấy Mạnh Hành Du hỏi thì động tác trên tay của Trì Nghiên dừng lại, qua vài giây thì cũng nhỏ giọng trả lời: “Ừ.”

Mạnh Hành Du không nghĩ tới anh thừa nhận dứt khoát vậy, thế nên có hơi kinh ngạc, cô sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi tiếp tục hỏi: “Vậy có phải cậu đợi tôi cả giữa trưa đúng không? Lúc ở cửa cầu thang là gạt tôi đúng không?”

Câu này thì Trì Nghiên không hề do dự tí nào: “Đúng vậy.”

Mạnh Hành Du sợ ngồi tư thế này lâu sẽ bị Hứa tiên sinh chú ý cho nên cầm cây bút hơi khom lưng xuống, núp dưới một chồng sách trên bàn rồi hỏi anh: “Cho nên giữa trưa cậu bảo tôi ở lại cuối cùng là muốn nói gì chứ?”

Bình dấm chua đầu tiên của Trì Nghiên cuối cùng thành công bị đánh đổ, anh hỏi lại: “Cậu muốn biết thế sao còn đi ăn cơm với tên đàn anh kia chứ?”

Mạnh Hành Du đúng là oan thị kính, giải thích nói: “Cũng có phải tôi nguyện ý đâu, anh ấy gọi hết học sinh mà thầy Triệu dẫn dắt, bọn họ đều đi không lẽ mình tôi không đi, nếu thế thì có vẻ EQ của tôi cực thấp đó.”

Cái lý do này miễn cưỡng có thể chấp nhận được, Trì Nghiên lại đánh đổ cái bình dấm chua thứ hai: “Cơm nước xong cậu còn vừa cười vừa nói trở về với anh ta nữa, chuyện này cậu nói thế nào đây?”

Mạnh Hành Du giơ một cây bút nước lên, bốn bỏ lên năm cũng xem như là thề: “Trời đất chứng giám, cơm nước xong tôi liền đi thư viện, ai biết được gặp phải anh ấy dưới lầu cơ chứ.”

Bình thứ hai không dọn sạch được thì bình dấm chua thứ ba lại nghiêng, Trì Nghiên cười khẩy, nguyên một mùi chua lè ập vào mặt: “Cậu còn cười với anh ta nữa.”

Mạnh Hành Du buông bút nước xuống, hỏi lại: “Nếu không thì sao chứ, không lẽ khóc với anh ấy sao?”

Trì Nghiên suy nghĩ, nhưng vẫn vừa chua vừa nghiêm túc: “Cũng không được, khóc hay cười cũng không được.”

Mạnh Hành Du bị chọc giận, trừng mắt nhìn anh: “Trì Nghiên, cậu không nói đạo lý.”

Trì Nghiên nhướng mày, “A” một tiếng, “Đúng vậy, hôm nay tôi chính là không muốn phân rõ phải trái đấy.”

Vòng tới vòng lui vậy suýt nữa Mạnh Hành Du quên mất trọng điểm rồi, cô nhanh chóng kéo đề tài trở lại, chính thức hỏi: “Là tôi hỏi cậu trước mà, cậu phải trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã chứ, giữa trưa cậu kêu tôi ở lại cuối cùng là có chuyện quan trọng gì hả?”

Trì Nghiên buông bút, hai chân đặt ở chỗ gác chân, nghiêng đầu nhìn cô, ngôn ngữ ba phần dũng cảm bảy phần ý cười: “Cũng không có gì quan trọng, sao mà quan trọng bằng việc ăn cơm nói chuyện phiếm của cậu với vị đàn anh kia chứ, tớ chỉ muốn nói cho cậu biết tớ thích cậu thôi, có phải chuyện lớn ghê gớm gì đâu.” (từ đây t bắt đầu thay bằng cậu-tớ nhé)

Vừa nói xong thì Trì Nghiên ý thức được bản thân mình mới nói gì, thế là nhất thời liền ngơ ngẩn.

Anh tỉ mỉ chuẩn bị cả bữa sáng, không ngờ cuối cùng sẽ nói hết mấy lời này ra ở trường hợp như này.

Đây không phải là lời mà anh đã tập dợt vô số lần trong đầu, đồ ngọt anh mua để dỗ dành cô nhóc này cũng không thấy tăm hơi đâu, đã thế đây thậm chí còn không phải là nơi tiện nói chuyện nữa chứ.

Đã luyện tập một mình nhiều lần như thế, nhưng vừa rồi lại là lần tự nhiên nhất, thoải mái nhất, không hề băn khoăn gì cả.

Giọng điệu của Trì Nghiên không khác ngày thường là bao, Mạnh Hành Du nghe từ tai này lọt sang tai kia nên chưa bắt kịp được trọng điểm: “Ồ, thì ra cậu chỉ muốn nói cậu thích tớ sao, tớ còn tưởng rằng có chuyện gì……..lớn chứ……..” Mấy chữ sau đó càng nói càng nhỏ, Mạnh Hành Du rốt cuộc không khống chế được biểu cảm của mình nữa, giọng nói chợt ngân cao lên, hiển nhiên đã quên mất còn đang ở trong tiết học, “Cậu vừa mới nói gì cơ!!!!!”

Câu cuối của Mạnh Hành Du đột nhiên vút cao lên, làm Trì Nghiên ngồi bên cạnh không phòng ngừa kịp mà suýt nữa ù tai. Vậy thì càng miễn bàn đến bạn học có mặt trong lớp, còn có Hứa tiên sinh trên bục giảng nữa.

Hứa tiên sinh đã nhìn chằm chằm hai người rất nhiều lần, vốn dĩ định mở con mắt nhắm con mắt cho qua, ai dè Mạnh Hành Du càng ngày càng làm càn, thậm chí còn hét to ở trong lớp học, cuối cùng thầy ấy không nhịn được lửa giận, đập sách giáo khoa lên giục giảng, giận dữ mắng: “Mạnh Hành Du, Trì Nghiên, hai em đang làm gì hả! Đây là lớp học chứ không phải chợ bán thức ăn, đứng lên cho tôi!”

Mạnh Hành Du bị giọng rống của Hứa tiên sinh làm thanh tỉnh, lúc đứng lên chân có hơi nhũn ra nên cơ thể hơi lệch sang một bên, may mà Trì Nghiên nhanh tay lẹ mắt giữ lấy cổ tay cô, nếu không cô đã ngã chổng mông lên trời làm trò trước mặt cả lớp rồi.

Hứa tiên sinh thấy bộ dáng không đoan chính của Mạnh Hành Du thì càng bực thêm, ngay cả lời mắng cũng lười nói, chỉ hất tay với hai người: “Quả thật là gỗ mục không thể khắc mà! Ra hành lang đứng cho tôi, đừng có trì hoãn những bạn khác học hành!”

Thế lại đúng ý hai người, Mạnh Hành Du vẫn còn như đang ở ngoài cõi thần tiên, cô gần như là được Trì Nghiên đẩy ra ngoài.

Ban đêm nhiệt độ bên ngoài hạ xuống, trên hành lang thì gió rít gào thét, tuy Mạnh Hành Du mặc áo khoác nhưng cũng phải rùng mình một cái.

Trì Nghiên tỉnh bơ đứng trước cô, dùng cơ thể anh chắn gió lại cho cô, cười nói: “Vừa rồi cậu hét suýt nữa làm tớ điếc luôn rồi.”

Mạnh Hành Du dần dần khôi phục lại lý trí, hồi tưởng những chuyện vừa mới phát sinh, cứ cảm thấy như không chân thật thế nào, cô ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặt mình, sau đó dùng ngón tay chọc khuỷ tay của anh, cẩn thận hỏi: “Cậu cũng chọc tớ xem, thử xem có phải tớ đang nằm mơ không.”

Trì Nghiên xoay người đối diện với cô, khoảng cách đối diện làm Mạnh Hành Du hơi xấu hổ, không còn sự kiêu ngạo ngày thường mà chỉ cúi đầu lẩm bẩm: “Cậu nhanh lên, chọc tớ cái coi.”

Khoé miệng Trì Nghiên đầy ý cười, nhẹ giọng nói: “Đưa tay ra đây.”

Mạnh Hành Du vươn tay ra, lại nghe thấy Trì Nghiên nói: “Nắm chặt thành nắm đấm.”

Mạnh Hành Du nắm chặt tay lại, đang muốn hỏi anh muốn làm gì thì bàn tay trái của Trì Nghiên duỗi ra nắm lại, rồi chạm hai cái cái vào nắm đấm của cô.

Không có cảm giác tương phản mạnh mẽ, Trì Nghiên nhìn thì gầy nhưng thật ra tay vẫn lớn hơn cô gấp hai lần.

Một cái nắm tay lớn cùng một cái nắm tay nhỏ, đồng thời vươn ra giữa không trung, không biết đang làm cái gì, giống như hai tinh cầu đang bắn tín hiệu cho nhau vậy, nhìn cực kỳ ngốc nghếch.

Mạnh Hành Du vô hình muốn cười, Trì Nghiên thấy cô cười thì cũng cười theo, lại chạm vào nắm tay nhỏ của cô một chút, “Cậu vẫn đang nằm mơ hả?”

Mạnh Hành Du lắc đầu: “Không phải.” Sau đó dùng nắm tay của mình chạm vào nắm tay của anh, đang định thu lại thì thình lình bị Trì Nghiên trở tay mà cầm lấy, lòng bàn tay của anh ôm lấy nắm tay của cô vẫn là dư dả.

Anh rõ ràng chỉ mặc có mỗi chiếc áo ngắn tay, nhưng lòng bàn tay còn nóng hơn cả cô nữa.

“Tớ thích cậu thì chả phải là việc to tát gì cả.” Trì Nghiên hơi siết chặt lực đạo trên tay, cụp mắt thấp giọng nói, ý cười trên mặt giấu không được, “Với tớ mà nói thì cậu thích tớ mới là chuyện lớn ghê gớm cơ.”

Bình luận

Truyện đang đọc