Dương Uyển Linh ngây người nhìn đăm đăm khuôn mặt không biểu cảm của Diệp Gia Quân.
Qua một lúc cô mới lên tiếng: “Anh có ý gì?”
Diệp Gia Quân nhướn mày, giọng điệu mang theo trào phúng: “Dương tiểu thư tôi nghĩ cô nên là người hiểu rõ nhất.”
Dương Uyển Linh cười khổ, xem ra Diệp Gia Quân cho rằng cô cố tình tiếp cận anh và Gia Minh.
Cô rủ mắt, nội tâm giằng xé.
Nếu trong mắt anh cô là người như thế vậy thì cứ thuận nước đẩy thuyền.
Cô hít một hơi sâu ngẩng phắt đầu:
“Diệp tổng đã nói vậy tôi cũng không dài dòng nữa.
Tôi muốn hạng mục nguồn năng lượng mới được khai phá.
Anh có thể hợp tác với Tập đoàn Trần Tiến không?”
Khi Dương Uyển Linh lộ ra dáng vẻ ảo não khổ sở, Diệp Gia Quân có chút do dự nhưng khoảnh khắc cô đưa ra đề nghị kia chút lưỡng lự ấy liền biến mất không dấu vết.
“Ồ! Đây là thứ cô muốn bồi thường? Dạ dày cũng không nhỏ nhỉ?” Anh cười lạnh trong mắt xẹt qua tia giễu cợt.
Năm năm nay, Dương Uyển Linh tiếp xúc vô số hạng người, nghe lời chỉ trích, mắng chửi, nhục mạ hay thậm chí là ánh mắt khinh thường từ người khác cô đều cảm thấy không vấn đề.
Tuy nhiên lần này lại ngoại lệ.
Mặt cô nóng ran nửa ngày trôi qua vẫn không thốt được một câu hoàn chỉnh:
“Không phải… tôi chỉ muốn… chỉ muốn...”
Diệp Gia Quân liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Tôi không có thời gian đứng đây cùng cô lá mặt lá trái.
Nếu không phải vậy hãy cầm tiền rồi đi đi.” Anh rút lấy chi phiếu trong ví đưa đến trước mặt cô: “Đây là chi phiếu hai triệu tệ.”
Bàn tay thả lỏng hai bên siết chặt, Dương Uyển Linh đâm lao đành phải theo lao: “Hai triệu tệ ít quá, tôi vẫn muốn hạng mục nguồn năng lượng mới kia.”
Diệp Gia Quân quan sát người phụ nữ không từ thủ đoạn trái ngược vẻ ngoài mềm yếu: “Quả nhiên lòng tham không đáy.”
Dương Uyển Linh nở nụ cười tươi rói cố che đậy nỗi chán chường nơi đáy lòng.
Cô bây giờ đến bản thân cũng không nhận ra nổi chính mình.
“Diệp Tổng quá khen rồi.”
Diệp Gia Quân hừ lạnh không tiếp tục dài dòng, đôi co, nhét chi phiếu vào tay cô: “Cầm lấy.
Sau này đừng làm phiền tôi nữa.”
“Diệp tổng.” Dương Uyển Linh giật mình gọi theo nhưng đáp lại là bóng lưng thẳng tắp cùng câu nói sắc bén như lưỡi dao đâm sâu vào tim.
“Không biết tự lượng sức.”
Cửa phòng khép lại, tiếng bước chân và âm thanh khóc nháo của Diệp Gia Minh từ từ biến mất, phòng bệnh khôi phục sự yên tĩnh vốn có.
Cô đứng lạc lõng giữa phòng, bả vai chùng xuống, rủ mắt nhìn tờ chi phiếu trong tay nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Hàng người nối đuôi nhau rời khỏi bệnh viện.
Diệp Gia Quân nhìn cậu con trai đang khóc lóc đòi ở cùng “chị xinh đẹp” trong lòng dì Hạnh.
Anh nhíu mày không hiểu người phụ nữ kia có ma lực gì mà có thể biến con mình thành thế này.
“Dì Hạnh.”
Dì Hạnh hiểu ý vội bế Diệp Gia Minh sang.
Anh ôm cậu vào lòng, đưa tay lau đi những giọt nước mắt vương trên khuôn mặt bánh bao phúng phính, nghiêm khắc dạy bảo:
“Đàn ông con trai không thể dễ dàng rơi nước mắt.”
Diệp Gia Minh bĩu môi thút thít: “Con muốn cưới chị ấy làm vợ.”
Diệp Gia Quân nhướn cao lông mày: “Cô ta là kẻ xấu.
Sau này con không được phép tiếp xúc với cô ta nữa.”
Cậu nhóc nào chịu, lắc đầu lia lịa vẫn kiên quyết Dương Uyển Linh là người tốt, cậu nhất định phải cưới cô.
Diệp Gia Quân đen mặt cảm thấy con trai càng lớn càng khó dạy đành kiên nhẫn giải thích: “Cô ta cố tình tiếp cận hai bố con mình.
Con đừng để vẻ ngoài cô ta đánh lừa.”
Diệp Gia Minh lập tức bênh vực: “Không có là con tự ý đi tìm chị ấy.
Chú Hải có thể làm chứng nha.”
Cậu vội quay đầu tìm kiếm bóng dáng Bạch Hải vừa hay thấy anh đang hớt hải chạy về phía họ trên tay mang theo túi cafe.
Cậu mừng rỡ hô to:
“Chú Hải, chú mau giải thích cho bố con đi.”
Bạch Hải thở hổn hển không ngờ chỉ mới đi mua cafe một lát nhưng khi quay về đã không còn ai trong phòng bệnh.
Anh nghệt mặt ra: “Giải thích?”
“Là con tự ý chạy đến thăm chị gái xinh đẹp đúng không chú?” Diệp Gia Minh nhắc nhở.
Tuy Bạch Hải không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng vẫn gật đầu khẳng định lời cậu nói là đúng sự thật.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập đắc ý: “Chị ấy là người tốt nha.”
Diệp Gia Quân trầm ngâm nhìn về hướng phòng bệnh.
Một lát sau anh nói: “Đi thôi.”
***
Dương Uyển Linh mở cửa, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là chiếc áo lót đỏ rực nằm vắt vẻo trên thành ghế sofa.
Dưới sàn quần áo vương vãi khắp nơi.
Trần Huy Cường lại đưa phụ nữ về nhà.
Cô thẫn thờ bước qua “đống hỗn loạn”.
Cửa phòng “cạch” một tiếng đẩy ra, Trần Huy Cường xuất hiện với nửa thân trên để trần.
Trông thấy cô anh ta lập tức khó chịu chất vấn.
Giọng nói khàn khàn có lẽ vì mới trải qua một cuộc làm tình kịch liệt.
“Đi đâu giờ mới về?”
Dương Uyển Linh ngẩng đầu, xuyên qua cánh cửa dễ dàng trông thấy cô ả có gương mặt lạ hoắc, toàn thân chi chít dấu hôn bày ra tư thế gợi cảm nằm trên giường.
“Sau này anh có thể về phòng mình làm không?”
Mỗi lần dẫn phụ nữ về nhà anh ta đều “làm” ở phòng cô, trên chính chiếc giường cô ngủ hằng đêm.
Anh ta muốn chọc tức, muốn trả thù cô.
Trước đây cô luôn nhân nhượng nhưng hiện tại lại muốn phản kháng.
Rầm.
Trần Huy Cường đá mạnh vào cửa thể hiện thái độ không hợp tác.
Anh ta bực dọc rống lên: “Mẹ kiếp! Tôi hỏi chiều nay cô bỏ đi đâu?”
Dương Uyển Linh thở dài: “Tôi đến bệnh viện.”
Cô không có ý định kể cho anh ta nghe về chuyện Diệp Gia Quân.
Trần Huy Cường nào tin hùng hổ xông đến giáng cho Dương Uyển Linh một cái bạt tai.
“Ai cho cô đi? Tôi đã dặn cô biết bao nhiêu lần nhất định phải lấy được hợp đồng trên tay lão Lâm thế mà cô lại bỏ chạy mất.
Cô chơi tôi đúng không?”
Dương Uyên Linh lảo đảo lùi ra sau mấy bước mới có thể đứng vững.
Cô ôm mặt mệt mỏi nói: “Tôi thật sự không khỏe.
Anh tin hay không thì tùy.”
Trần Huy Cường khinh miệt: “Chút bệnh vặt của cô có thể so sánh với hợp đồng mấy triệu tệ kia sao?”
Dương Uyển Linh bật cười, nụ cười chua chát và thê thương.
Người đàn ông đứng đối diện thật sự là Huy Cường cô từng yêu sao?
“Mai Hương mang ra đây giúp anh.” Đột nhiên Trần Huy Cường gọi với vào phòng.
Người phụ nữ tên Mai Hương “Dạ” một tiếng ngọt xớt, mặc trên người chiếc áo sơ mi ngắn cũn cỡn yểu điệu bước ra.
Cô ả không để Dương Uyển Linh vào mắt vừa đến nơi đã như không xương dán sát vào người Trần Huy Cường.
“Anh yêu của anh.” Cô ả xòe ra tấm thẻ màu bạch kim.
“Cục cưng ngoan lắm.” Trần Huy Cường vươn tay không phải tiếp nhận thẻ mà là suồng sã vuốt ve cặp đùi trắng muốt.
“Đáng ghét.” Miệng thì mắng còn bàn tay cô ả lại như rắn uốn lượn trên người anh ta.
Giọng điệu muốn chảy nước cùng hành động quá trợn của hai người khiến Dương Uyển Linh nổi da gà và ghê tởm.
“Hai người cứ tự nhiên, tôi đi trước.”
Cô không có nhu cầu xem phim mười tám cộng miễn phí.
“Đứng lại.” Trần Huy Cường túm lấy cổ tay cô.
Bàn tay đã chạm vào người phụ nữ khác khiến Dương Uyên Linh thấy chán ghét.
Cô vội giằng ra sau đó lùi mấy bước tạo khoảng cách an toàn.
Phớt lờ sự tức giận của anh ta cô thản nhiên hỏi: “Anh còn gì muốn nói.”
Trần Huy Cường giận cá chém thớt thô bạo giật lấy tấm thẻ trong tay cô ả ném mạnh vào người Dương Uyên Linh:
“Mười giờ tối nay, lão Lâm đặt phòng ở khách sạn B&K, cô đến đấy ngủ với ông ta một đêm đi.”
.