KHANG KIỀU

Mưa vẫn rơi, trời đã tối đặc một màu, Go Ara đang đứng chắn trước mặt Hoắc Liên Ngao đã thay xong đồ lặn.

Hoắc Liên Ngao đã hỏi Go Ara một câu như vậy: “Go Ara, cô bảo nếu tôi đích thân tìm được Tiểu Phàn của cô ấy rồi trả lại cho cô ấy, tới lúc đó, cô ấy liệu có bớt oán tôi một chút không?”.

Sau khi nghe rõ câu hỏi của Hoắc Liên Ngao, Go Ara cảm thấy hơi nực cười. Chính ngữ khí của Hoắc Liên Ngao đã khiến cô ta muốn cười, chẳng khác gì một người chết chìm cuối cùng đã với được vạt cỏ cứu mạng.

Đó là cậu chủ Liên Ngao cao ngạo quyền quý cơ mà, cũng đã rơi vào thảm cảnh phải cúi đầu rồi.

Bây giờ chỉ còn lại hai thợ lặn tình nguyện ở lại. Mưa không hề có dấu hiệu giảm đi, muốn tìm được Hoắc Tiểu Phàn trong tình hình này vốn là điều không thể.

Huống hồ, Hoắc Liên Ngao còn đang bị thương ở vai. Bây giờ đến cả giơ tay cũng quá sức đối với anh. Hơn nữa, đây là hồ lớn thứ ba trong thành phố, không cẩn thận mất mạng như chơi.

Go Ara không muốn để Hoắc Liên Ngao mạo hiểm.

“Không, không đâu.” Go Ara đè nặng giọng: “Hoắc Liên Ngao, nếu em là Khang Kiều, dù anh có giao Tiểu Phàn tận tay cho em, em cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu. Vì bố anh tên Hoắc Chính Khải, hơn nữa…”.

Go Ara nghiến răng: “Hơn nữa, người luôn được anh giúp đỡ không phải Khang Kiều, cô ấy là Văn Tú Thanh”.

Sắc mặt người phía trước xám xịt như chết, ngay cả vạt cỏ cuối cùng cũng biến mất rồi.

Câu nói ấy cũng cắt đứt tầm nhìn của Hoắc Liên Ngao. Anh quyến luyến quay đi không nhìn cô nữa, từ từ nhìn xuống mặt hồ, cơn mưa liên miên gần như nối liền mặt hồ với mặt đất.

Anh khẽ nói: “Tôi cũng đoán là vậy”.

Nói xong câu đó, Hoắc Liên Ngao đeo kính bơi lên.

“Hoắc Liên Ngao!” Go Ara giữ chặt tay anh: “Câu trả lời vừa rồi của em anh còn chưa nghe rõ hay sao? Nếu chưa rõ, em có thể nói lại lần nữa, nếu em là Khang Kiều, cả đời này em cũng sẽ không tha thứ cho anh”.

“Ara!” Hoắc Liên Ngao gọi tên cô ta bằng thanh âm cực thấp: “Cô biết không? Tôi rất keo kiệt cho Tiểu Phàn một nụ cười, nụ cười chân thành từ tận đáy lòng ấy. Nhưng thằng bé ấy không hiểu những điều đó, nó luôn miệng gọi anh Liên Ngao, ngốc nghếch chạy vòng vòng sau lưng tôi”.

“Go Ara, đây cũng có thể là việc cuối cùng tôi có làm cho nó rồi, là việc chân thành cuối cùng, duy nhất tôi làm cho nó.”

“Tôi có linh cảm, đứa trẻ ấy thật ra cũng đang đợi tôi, đợi anh Liên Ngao tìm thấy nó, rồi giao tận tay cho chị gái của nó.”

Ánh mắt Hoắc Liên Ngao lại hướng về một phía nào đó. Anh nhìn chăm chú qua mắt kính, sau vài giây, chẳng biết là nước mưa hay nước mắt, mặt kính bốc đầy hơi nước.

Anh lẩm bẩm: “Đầu gỗ, lần này anh biết sợ thật rồi”.

Ngây ngốc đứng đó, Go Ara nhìn mải miết theo Hoắc Liên Ngao. Thấy anh ngồi lên thuyền, rồi lao ra giữa hồ, rồi nhìn anh lao xuống nước.

Dáng nhảy của Hoắc Liên Ngao thật đẹp, cô ta cứ thế bị mê mẩn.

Mưa dần nhỏ hơn, bầu trời u ám mãi cũng bắt đầu có dấu hiệu sáng lên.

Theo cơn mưa nhỏ dần, mặt hồ cũng bắt đầu sáng sủa hơn. Hoắc Liên Ngao đã ngoi lên đổi ống dẫn khí đến lần thứ ba. Vì vết thương ở vai, anh chỉ có thể chọn loại ống nhỏ nhất, như vậy khiến anh phải rẽ rất nhiều sóng mới có thể trở về mặt nước đổi ống.

Mưa ngớt, công việc của robot dưới nước cũng có hiệu quả hơn. Qua thông tin robot mang lên bờ, Go Ara được biết chi tiết địa hình phức tạp dưới đáy hồ, hơn nữa do luồng không khí mà còn xuất hiện vài chỗ có xoáy nước.

Trong hai thợ lặn còn lại lại có một người vì vấn đề thể lực mà từ bỏ tìm kiếm, cũng tức là hiện tại chỉ còn Hoắc Liên Ngao và một thợ lặn.

May mắn là cuối cùng mưa cũng tạnh, trời bắt đầu sáng.

Lúc này, mặt hồ như mặt gương. Hoắc Liên Ngao đã nổi lên lần thứ tư. Qua ống nhòm, Go Ara nhìn thấy bàn tay Hoắc Liên Ngao giơ lên đã có phần khó. Go Ara cũng từng học bơi, cô ta biết Hoắc Liên Ngao bây giờ rất khó khăn. Go Ara hét lên về phía hồ: “Hoắc Liên Ngao, anh mau quay lại, mau quay lại đi!”.

Làm như không nghe thấy, Hoắc Liên Ngao lần thứ tư biến mất khỏi hồ nước. Cùng với bầu trời tạnh mưa, kết cấu hồ cũng hiện ra toàn bộ, rộng tới nỗi Go Ara hoảng hồn. Điều khiến cô ta kinh hãi là thiết bị dưới đáy hồ thể hiện Hoắc Liên Ngao đang lại gần một xoáy nước lớn nhất.

Go Ara loạng choạng chạy tới trước mặt Khang Kiều. Cô ta lắc vai Khang Kiều, nói: “Khang Kiều, cô mau bảo Hoắc Liên Ngao quay lại đi. Khang Kiều, chỉ cần cô lên tiếng, Hoắc Liên Ngao nhất định sẽ quay lại”.

Khang Kiều đứng im mặc cho cô ta lắc, không nói không rằng, khuôn mặt như người bị khảm vào tờ giấy, không biểu cảm, mắt cứ nhìn chòng chọc về phía đường chân trời.

Theo ánh mắt của Khang Kiều…

Không biết từ lúc nào, ráng chiều đã xuất hiện trên bầu trời. Từng đám mây nặng ló ra, soi hồng cả mặt hồ.

Hoàng hôn đỏ rực cũng rơi xuống mặt Khang Kiều, nhuộm một lớp màu mỏng tang lên khuôn mặt trắng bệch.

Go Ara chưa từng nghĩ mắt Khang Kiều to đến thế. Giây phút này cô ta càng cảm thấy đôi mắt ấy to đến khó tin, như có thể đựng cả thế giới vào đáy mắt.

Go Ara nhìn thấy một thứ trong đó, một như trông như đồ đằng trên phù điêu. Đó là một đám mây như được nạm vàng.

Nếu nhìn kỹ, đám mây đó có hình một thiên thần nhỏ.

Cô ta quay đầu…

Ở chân trời phía xa, có một đám mây giống hình một tiểu thiên sứ đang dang cánh bay. Giây phút đó, cả thế giới như yên lặng, bầu không khí như ngưng đọng, dần dần khuôn mặt, đường nét của tiểu thiên sứ mỗi lúc một rõ hơn.

Tiểu thiên sứ đó có một khuôn mặt non nớt, nụ cười ngọt ngào, đôi mắt to như hạt đậu đang nhìn ai đó chằm chằm.

Một cơn gió thổi tới, đôi cánh tiểu thiên sứ rung rinh, nụ cười ngọt ngào tan ra theo gió. Khi quay lại, đám mây đó đã tan ra, biến mất nơi đường chân trời.

Từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống từ đôi mắt to, cơ thể im lìm bắt đầu di chuyển, nhanh như một cơn gió, hướng về phía đám mây biến mất.

Cuối cùng, dừng lại ở đó.

Tiểu Phàn, Hoắc Tiểu Phàn…

Tiếng gọi bi thương của cô gái vọng lại rất lâu trên mặt hồ. Âm cuối vừa dứt thì máy bộ đàm bật ra tiếng kích động. Các nhân viên cứu hộ nhanh chóng tập trung về một hướng. Go Ara chạy theo những người đó.

Rất lâu rất lâu sau, khi nhớ lại cảnh tượng này, Go Ara vẫn cảm thấy nó như một kỳ tích.

Hoắc Liên Ngao đã thật sự tìm được Hoắc Tiểu Phàn.

Có lẽ đúng như Hoắc Liên Ngao nói: Đứa trẻ ấy vẫn luôn đợi anh Liên Ngao tới tìm nó, đợi anh Liên Ngao giao nó cho chị gái.

Khi màn đêm buông xuống, Hoắc Liên Ngao được khiêng lên cáng. Xe cấp cứu đang chạy vào trung tâm thành phố. Hoắc Liên Ngao nằm trên cáng mải miết nhìn về phía chiếc xe đen đằng sau. Khang Kiều đang ở trên đó, khuôn mặt cô dán sát vào khuôn mặt thằng bé. Cô kiên định tin rằng cô và nó chỉ tạm thời lạc nhau mà thôi.

Cảnh tượng cuối cùng sót lại trong đầu Go Ara trước khi bóng tối bao trùm là cảnh Khang Kiều ôm Hoắc Tiểu Phàn còn Hoắc Liên Ngao ôm cả hai người họ vào lòng.

Ba người ấy như một lát cắt dưới hoàng hôn, khiến người ta chợt liên tưởng tới thứ tình cảm nặng nề như sống chết có nhau.

Tám giờ tối, vụ án bắt cóc làm rung chuyển cả thành phố tuyên bố kết thúc sau khi công án công bố đã bắt được thủ phạm. Các đài truyền hình thành phố đều đặc tả về nhóm bắt cóc này, một tiền lệ chưa từng có.

Chín giờ, tên đầu sỏ đứng sau vụ bắt cóc này đã chủ động đầu thú với cảnh sát Ấn Độ. Chín rưỡi, Hoắc Chính Khải thông qua luật sư tuyên bố: Sẽ dừng vĩnh viễn mọi hoạt động trợ giúp từ thiện cho Ấn Độ.

9 giờ 50 phút, Hoắc Liên Ngao vì thể lực kiệt quệ và vết thương bả vai quá nghiêm trọng đã rơi vào hôn mê. Anh hôn mê liên tục 32 tiếng đồng hồ.

Thứ Hai, ngày thứ ba kể từ khi vụ bắt cóc xảy ra, Go Ara tới tham gia đám tang của Hoắc Tiểu Phàn.

Hoắc Chính Khải, Khang Kiều, Hoắc Liên Ngao lần lượt đứng một hàng ở khu vực người thân. Hoắc Chính Khải gương mặt tiều tụy, Khang Kiều đứng bên mặt trắng bệch như đóa hoa gài trên tóc cô.

Go Ara cùng cha mình tới khu vực người thân. Khi tới trước mặt Khang Kiều, Go Ara giơ tay ra. Đây là lần đầu tiên cô ta bình thản đối mặt với tình địch của mình.

“Đừng quá đau buồn.”

Cô ta chạm vào những ngón tay lạnh lẽo, khuôn mặt kia vẫn đờ đẫn như gỗ, đôi mắt trống rỗng vô hồn.

Quay mặt đi, Go Ara nhìn thấy Hoắc Liên Ngao đứng bên cạnh Khang Kiều. Ánh mắt anh lúc này đang rơi xuống đóa hoa trắng nhỏ xíu trên tóc cô, cũng chẳng biết đã nhìn bao lâu.

Ngày thứ hai sau khi tang lễ kết thúc, Khang Kiều trở lại trường học, ngày thứ ba, Hoắc Chính Khải cũng quay về công ty làm việc.

Sinh mệnh bé nhỏ ra đi vào mùa hè năm ấy cũng được mọi người chọn cách lãng quên như cô bé tên Hoắc Đồng vậy.

Từ một người làm trong nhà họ Hoắc đã bị Go Ara mua chuộc, cô ta được biết Khang Kiều đã rời khỏi nơi ở trước kia, chuyển tới biệt thự chính của nhà họ Hoắc. Người đó nói trông Khang Kiều không khác gì trước kia, vẫn yên lặng, quy củ, đi học rồi về nhà, ăn uống ngủ nghỉ bình thường.

Ngày 11 tháng 7, đài truyền hình thành phố lần lượt phát sóng lễ tốt nghiệp của trường nữ sinh Begawan.

Có rất nhiều nhân vật nổi tiếng góp mặt, đài truyền hình lia ống quay vào Hoắc Chính Khải nhiều nhất. Năm nay là năm Khang Kiều tốt nghiệp, sự xuất hiện của Hoắc Chính KHải cũng khiến lời đồn cô ta là con riêng của ông ta trở thành sự thật. Trong lễ tốt nghiệp, Go Ara không nhìn thấy Hoắc Liên Ngao.

Bây giờ không ai biết anh đang ở đâu và liên lạc bằng cách nào.

Hai ngày trước, Go Ara thông qua các mối quan hệ đã tìm hiểu được, Hoắc Liên Ngao ngay buổi tối sau khi tang lễ kết thúc đã lên một chiếc thuyền buồm, một mình đi ra biển, không ai biết nó đi về hướng nào.

Tối nọ, ở câu lạc bộ họ thường chơi, Go Ara bắt gặp Hoắc Liên Ngao từ biển trở về. Khi cô ta đẩy cửa phòng VIP ra, Hoắc Liên Ngao đang khoác vai một cô gái tóc vàng.

Go Ara chọn một chỗ để ngồi xuống, lạnh lùng nhìn hai người họ trêu chọc đùa cợt. Nếu không hiểu con người Hoắc Liên Ngao, thoạt nhìn anh thật sự giống người tình của mọi người.

Khi tay Hoắc Liên Ngao chạm vào rượu lần thứ ba, Go Ara giật ra. Hoắc Liên Ngao không giống với những người đó, trong cuộc sống riêng, anh luôn rất kỷ luật, không hút thuốc, không uống rượu, không chơi thuốc.

Động tác của cô ta khiến Hoắc Liên Ngao nhíu mày.

“Vết thương trên vai anh giờ chưa khỏi.” Go Ara nhắc nhở, cả buổi tối anh đều không động đậy cánh tay trái của mình.

Lần xuất viện đó là do Hoắc Liên Ngao cưỡng chế. Hoắc Liên Ngao nói với bác sỹ: “Tôi tham dự tang lễ xong sẽ trở lại”.

Dường như không nghe lời cô ta, Hoắc Liên Ngao chọn một chai rượu khác.

Go Ara cất cao giọng: “Để em đoán nhé. Có lẽ bây giờ anh đang cố ý, biến mình thành một kẻ sống dở chết dở, tốt nhất là tình trạng này lọt tới tai người đó, để cô ta biết được, sau đó cô ta sẽ đau lòng, rồi ngoan ngoãn tới bên anh”.

“Nếu anh muốn như vậy, em không ngại làm sứ giả của anh, em bảo đảm em có thể làm một cách gọn ghẽ.”

Lời Go Ara nói đã thành công khiến Hoắc Liên Ngao thu tay về. Anh đặt tay lên ly rựu, nó bị ném mạnh vào tường.

Trong phút chốc, ly rượu tan tành thành ngàn mảnh.

Go Ara nhìn bốn xung quanh, mười mấy gương mặt đều thể hiện trạng thái hưng phấn, đợi xem trò cười của cô.

“Mấy người ra ngoài đi.” Go Ara lạnh lùng nói.

Họ đồng loạt hướng ánh nhìn về phía Hoắc Liên Ngao. Cô gái tóc vàng trong lòng anh gọi một tiếng “Liên Ngao” rồi dựa sát vào anh, kết quả bị hụt, Hoắc Liên Ngao đã đứng dậy.

“Mấy người ra ngoài đi!” Lần này người nói đổi thành Hoắc Liên Ngao.

Một phút sau, trong phòng VIP chỉ còn lại Go Ara và Hoắc Liên Ngao. Anh liếc nhìn cô ta: “Go Ara, cô cũng ra ngoài”.

Người trước mắt tóc đã dài ra rồi, mái tóc che trên trán đã gần che khuất mắt anh, xung quanh mắt có những quầng thâm nhàn nhạt.

“Liên Ngao, quên cô ta đi, cô ta là con gái của người đàn bà anh ghét nhất. Thật ra như vậy cũng không tệ, cuối cùng anh đã cắt đứt hoàn toàn với cô ta, quên sạch sẽ.”

Anh quay lưng về phía cô ta.

“Sau đó, quên cô ấy rồi là tôi có thể yêu cô ư?” Giọng người đàn ông mang theo vẻ trào phúng: “Go Ara, cô nghe cho rõ đây, sau này bạn gái của Hoắc Liên Ngao có thể là bất kỳ con chó, con mèo nào nhưng vĩnh viễn không bao giờ là cô”.

“Còn bây giờ, tránh xa tôi một chút!”

Ý của câu đó là cút được bao xa hãy cút đi.

Go Ara biết, nếu còn tiếp tục đứng đây chỉ tự chuốc lấy nhục nhã. Tâm trạng đó cô ta đã chịu quá nhiều rồi.

Tiếng “Ara” sau lưng khiến tay cô ta run lên. Vừa chạm tay vào cửa, cô ta lại thu về, đứng đó, đợi bước chân của Hoắc Liên Ngao.

Bước chân anh vang lên sau lưng cô ta đúng như ý nguyện.

“Ara, tôi phát hiện ra, giữa việc quên cô ấy và để cô ấy quên tôi, tôi cảm thấy việc sau khiến người ta ngạt thở. Cảm giác ngạt thở đó khiến tôi tối nào cũng giương mắt nhìn, không thể ngủ được.”

Mọi sự nhục nhã trước kia Hoắc Liên Ngao mang lại cho Go Ara cũng không bằng mấy câu ngắn ngủi ban nãy của anh.

Cô gái mắt to mà họ nhiều lần trêu chọc, khinh miệt, gọi là “chị gái con riêng” đã chiến thắng.

Khang Kiều đã thắng, đã giành được trái tim Hoắc Liên Ngao.

“Ara, chuyện giữa tôi và Văn Tú Thanh cô là người rõ nhất. Cô cũng biết tôi chỉ chịu trách nhiệm đưa cô ta tới Mỹ mà thôi, sau khi tới đó tôi còn chẳng tới gặp cô ta một lần, việc này cô cũng biết. Cô hãy đi nói hết cho cô ấy đi.”

“Đáng nhẽ tôi phải tự nói nhưng tôi không dám. Tôi sợ bây giờ tôi xuất hiện sẽ chỉ khiến cô ấy thêm đau lòng. Thế nên, Ara, cô đi nói đi, cô nói sẽ có hiệu quả tốt hơn.”

Cậu chủ Liên Ngao à, cuối cùng anh cũng biết hạ giọng rồi, có điều vì sao anh lại nói với cô những lời ấy, vì sao?

Quay đầu lại, Go Ara hét lên với Hoắc Liên Ngao: “Đừng có nằm mơ, em vĩnh viễn không làm chuyện ngốc nghếch ấy đâu, em chỉ mong Khang Kiều cả đời không tha thứ cho anh”.

Những lời phẫn nộ hơn đều bị nuốt xuống khi Hoắc Liên Ngao một lần nữa nhẹ nhàng gọi “Ara”.

Anh tiến gần về phía cô ta, nói: “Ara, cô cũng thấy đấy, giờ tôi không ổn”.

Ha, cậu chủ Liên Ngao rõ ràng đang muốn truyền đạt với cô ta: Ara, cô cũng thấy bây giờ tôi sống rất khổ sở, chẳng phải cô thích tôi ư? Nếu vậy, tôi nghĩ cô nhất định sẽ không thấy chết không cứu.

Go Ara giận dữ lườm Hoắc Liên Ngao.

Đối ngược lại với cô ta là ánh mắt dịu dàng của anh: “Tôi luôn biết, Go Ara thật ra không xấu xa như người ta nói”.

Xấu xa nhất kỳ thực là Hoắc Liên Ngao…

Bình luận

Truyện đang đọc