KHANG KIỀU

Nhíu mày, quay người lại, Hoắc Liên Ngao bước từng bước về phía người đàn bà đang tóc tai rũ rượi tự lẩm bẩm kia. Năm mười hai tuổi, anh chỉ cao tới vai Nghê Hải Đường. Ba năm trôi qua, anh đã cao hơn bà hẳn một cái đầu, không, có lẽ còn nhỉnh hơn một cái đầu nữa.

Anh cúi đầu, gọi một tiếng dì.

Vốn dĩ, thành quả của thắng lợi này anh định sẽ cho Nghê Hải Đường nếm mùi khi bà đang ăn mặc lòe loẹt đủ kiểu. Anh muốn nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của bà khi trong bụng đã tức nổ phổi mà ngoài mặt vẫn phải gượng cười.

Nhưng, lúc này, Hoắc Liên Ngao đã thay đổi chủ ý.

Tiếng gọi của anh khiến Nghê Hải Đường ngẩng đầu lên. Như nhìn thấy một vị cứu tinh, bà lập tức túm chặt lấy tay anh, tiếng “Liên Ngao” bật ra hết sức thân thiết.

“Liên Ngao, hãy giúp dì, con hãy bảo họ giúp dì tìm Khang Kiều, xin con đấy.”

Lúc này Nghê Hải Đường thật giống cô con gái đầu gỗ của mình, đầu óc hết sức chậm chạp.

Để mặc cho bà kéo tay mình: “Dì, chẳng phải dì luôn muốn biết cậu thanh niên trong những bức ảnh đó là ai sao? Tôi có thể cung cấp tên cho dì”.

Dường như không nghe thấy lời anh nói, người đàn bà đầu tóc bù xù miệng chỉ kêu gào: “Liên Ngao, hãy giúp dì”.

“Tên của kẻ đó là Hoắc-Liên-Ngao.” Nhìn vào khuôn mặt Nghê Hải Đường, Hoắc Liên Ngao nói từng câu từng chữ.

Nghê Hải Đường lập tức biến thành một người câm. Bà giương mắt nhìn anh. Cụp mặt xuống, Hoắc Liên Ngao nhìn bàn tay đang giữ tay mình.

Bàn tay đó từ từ buông xuống, bước chân loạng choạng lùi về sau.

“Nghê tiểu thư.” Mỉm cười với người phụ nữ, anh cất giọng lạnh nhạt: “Sao lại động vào tranh của mẹ tôi? Nếu bà không gây chuyện đã chẳng có những bức ảnh này, tôi nói vậy đủ dễ hiểu rồi chứ? Mọi chuyện đều do bà tự chuốc lấy”.

Bước chân đang lùi chợt khựng lại rồi người phụ nữ đó ngã xụi ra đất. Bà ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt không còn chút huyết sắc. Sau đó bà nói: “Nhưng, người đụng vào chân dung mẹ con đâu phải Khang Kiều”.

Một cơn gió bỗng dưng nổi lên, cơn gió ấy đến rất kỳ dị, vượt qua bức tường bao, xuyên qua kẽ ngón tay khiến đầu ngón tay anh run lên.

Anh khoác một chiếc áo có mũ bên ngoài, anh kéo nó lên trùm kín đầu rồi bỏ tay vào túi áo. Ngón tay không còn băng lạnh như ban nãy nữa. Cơn gió qua đi, xung quanh lại yên tĩnh như ban đầu. Hoắc Liên Ngao cảm thấy mình nên quay về phòng rồi, nếu không vì mất điện, anh có lẽ cũng sẽ không xuất hiện ở đây.

Không nhìn người phụ nữ đang ngồi bệt dưới đất nữa, Hoắc Liên Ngao quay người định đi. Vừa xoay lại thì một ánh chớp lóe lên trên đỉnh đầu khiến xung quanh sáng trắng lên.

Phản ứng của người ngồi dưới đất cũng nhanh như tia chớp đó, bà nắm chặt cổ tay anh: “Hoắc Liên Ngao, mọi chuyện không liên quan tới Khang Kiều, mọi chuyện đều do dì không tốt, dì là một người đàn bà tham lam. Nhưng Khang Kiều không hề giống dì”.

“Giúp dì được không, Liên Ngao? Bà ngoại của Khang Kiều cũng mất vào một ngày như thế này. Có mấy lần mưa to, dì phát hiện nó đều ngồi khóc thầm. Bây giờ Khang Kiều nhất định đang trốn ở một nơi nào đó lén khóc. Còn nữa, Hoắc Liên Ngao, lúc bà ngoại nó mất, Khang Kiều mới mười hai tuổi, nhỏ như vậy nó đã phải trông linh cữu. Dì đoán lúc đó nó nhất định rất sợ hãi. Hoắc Liên Ngao…”

Người phụ nữ bị bảo vệ lôi đi. Hoắc Liên Ngao tiếp tục đi về, nhịp bước chân từ sự vững vàng ban đầu bỗng chậm lại một cách vô thức.

Sấm chớp một lần nữa khiến Hoắc Liên Ngao dừng bước.

Đáng chết.

Tối nay, mọi chuyến xe buýt, taxi hay ô tô cá nhân trong thành phố Bandar Seri Begawan đều nhận được một thông báo tìm người. Thông báo này được phát đi phát lại xen giữa những chương trình phát thanh bình thường. Chu Tùng An đang lái xe cũng nghe thấy, ban đầu anh ấy hờ hững, về sau thì tập trung cao độ. Chẳng hiểu sao anh ấy luôn cảm thấy cô gái bỏ nhà ra đi trong đêm mưa có đặc điểm gần giống với Khang Kiều.

Khang Kiều cũng có đôi mắt to, khá gầy, mười tám tuổi mà trông như mười lăm, mười sáu.

Chu Tùng An cầm điện thoại lên, phải gọi vài lần mới có người bắt máy. Người được gọi là “ông chú” đã chứng thực suy đoán đó.

Khang Kiều biến mất, nghe nói sau khi cãi nhau với mẹ thì tức giận bỏ đi.

Tin tức này khiến lòng Chu Tùng An không yên, sau đó trái tim ngâm ngẩm đau. Đêm mưa gió thế này, cô gái luôn rất yên tĩnh đó rốt cuộc đang giấu mình ở đâu?

Anh ấy quay đầu xe, lái thẳng về phía nhà họ Hoắc, chiếc xe còn cách nhà họ Hoắc khoảng ba cây số. Xe anh ấy và một chiếc Ferrari màu rượu vang đi lướt qua nhau.

Hoắc Liên Ngao cảm thấy đây là một đêm cực kỳ dị thường, mọi sự phát triển của sự việc đều như đối chọi lại anh.

Đầu tiên, anh cảm thấy lúc đó cứ giao mọi chuyện lại cho quản gia Diêu là xong, sai bảo vệ đi tìm Khang Kiều là được rồi, dù sao thì đây cũng là khả năng của anh, không phải sao?

Bảo vệ trong nhà đều đi tìm Khang Kiều hết, nhưng dường như vẫn cảm thấy không đủ, Hoắc Liên Ngao lại bảo quản gia Diêu gọi điện đến đồn cảnh sát.

Được rồi, đến mức này là quá tử tế rồi, anh có thể an tâm đi ngủ rồi, cho dù Khang Kiều gặp chuyện gì thì anh cũng không thẹn với lòng mình, người đánh Khang Kiều đâu phải là anh.

Tắm rửa xong, cũng không biết vì thứ cảm xúc gì, Hoắc Liên Ngao gọi điện thoại hỏi quản gia Diêu và được biết tình hình không có chút tiến triển nào, tìm một người giữa thành phố rộng lớn này nào có dễ dàng.

Vậy đấy, Hoắc Liên Ngao tự nói với mình.

Nhưng cũng không biết sợi dây thần kinh nào có vấn đề, Hoắc Liên Ngao gọi cả điện thoại cho hoàng tử. Thế rồi, đã có những tiếng chuông dồn dập trong đêm. Những số điện thoại này đều là Hoắc Liên Ngao cung cấp cho đài phát thanh, hơn nữa anh còn ngồi trước một bộ điện thoại làm nhân viên phát thanh. Nhân lực nhà họ Hoắc không đủ, đều bị cử đi tìm cô đầu gỗ đó rồi.

Tin tức tìm người lần lượt được thông báo ra ngoài, tiếng chuông điện thoại nhà họ Hoắc không lúc nào dứt, họ nhận được vô số tin, kiểu gì cũng có. Khoảng mười một giờ, cuối cùng cũng có một nguồn tin đáng tin cậy.

Người gọi điện đến là một tài xế xe buýt, trùng hợp là cuộc điện thoại này do Hoắc Liên Ngao phụ trách nghe. Khi vị tài xế này nói kiểu tóc của cô gái đó trông khá kỳ lạ thì anh đã gần như chắc chắn người ấy là Khang Kiều.

Vài tiếng đồng hồ trước, Khang Kiều mang theo một cái đầu mà không ai dám khen xuất hiện ở sân tennis.

Xác định được Khang Kiều đã tới công viên thiên nhiên, Hoắc Liên Ngao tìm chìa khóa xe của mình và lái xe về hướng đó.

Mưa đã tạnh, sấm chớp cũng đã mệt mỏi, cuộn mình trong một góc, Khang Kiều đợi tia nắng đầu tiên của ngày mới. Khi giây phút ấy tới, có lẽ cô cũng nhìn thấy làng chài nhỏ của mình.

Nếu nói suy nghĩ này cho bà ngoại, không biết bà ngoại có cười cô ngốc không. Xung quanh tối đen như mực, Khang Kiều xấu hổ cười cười trong bóng tối.

Thiết bị chiếu sáng trên hải đăng cũng đã bị sét đánh hỏng, chỉ còn lại tín hiệu trên đỉnh cao nhất chốc chốc lại chớp nháy. Trong quầng sáng đó, khu rừng nguyên sinh chiếm một phần mười diện tích rừng cây ở thành phố này vẫn hoang vu không một bóng nười, khiến người ta cảm giác trong bóng tối sẽ có thứ gì vọt ra ngoài. Gấu? Hổ? Hay là một con rắn khổng lồ?

Nghĩ tới đây, Khang Kiều cố gắng cuộn nhỏ người hơn nữa, nhắm chặt mắt lại, không ngừng thôi miên bản thân: Đừng sợ, đừng sợ, hãy thả lỏng, thả lỏng nào, một lát nữa thôi trời sẽ sáng.

Thả lỏng, thả lỏng, chính là thả lỏng.

Màu xanh là lá cây, màu vàng là hoa, những phiến lá xanh cùng những bông hoa vàng nối liền không dứt, kéo dài tới tận bờ biển. Bờ biển đó màu xanh dương, trên mặt biển gần bãi cát có một con thuyền gỗ nhỏ đang đậu. Bà ngoại hay đi theo những con thuyền gỗ như thế nhặt những con cá nhỏ mà họ không cần. Mỗi lần như vậy trái tim cô lại rất khó chịu. Tâm tư của cô bị bà ngoại đoán được, bà hay cằn nhằn: “Khang Kiều, việc này không đáng xấu hổ, bà ngoại không ăn trộm, không ăn cướp”.

Nghe mà xem, bà lại đang càm ràm bên tai cô: Khang Kiều, Khang Kiều.

Âm thanh đó rất gần, rất gần, nhưng không hiểu vì sao Khang Kiều cứ cảm thấy không đúng, giọng bà ngoại biến thành giọng đàn ông từ khi nào rồi?

Tiếng người đàn ông không ngừng quấy rầy bên tai cô: Khang Kiều, Khang Kiều.

Cố gắng mở mắt ra, mượn ánh đèn hải đăng và màn hình di động gần ngay trước mắt, Khang Kiều mới nhận ra khuôn mặt kia.

Hoắc Liên Ngao! Sao Hoắc Liên Ngao lại xuất hiện ở đây? Hoắc Liên Ngao giơ tay vỗ vỗ lên má cô, giọng nói vẫn vờ vịt như mọi lần.

“Ngốc hả? Tôi không biết dùng từ gì để tả cô nữa, muốn dùng cách này để thể hiện sự quan trọng của mình sao?” Người này lúc nào lên tiếng cũng như vậy.

Luôn cao ngạo, luôn tỏ ra thông minh, còn nữa, sự xuất hiện của người này đã đuổi bà ngoại đi.

Cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Hoắc Liên Ngao, anh làm bà tôi chạy mất rồi”.

“Nói năng ngốc nghếch gì vậy?” Trong quầng sáng mơ hồ, Hoắc Liên Ngao khẽ nhíu mày.

“Thật mà.” Khang Kiều nói nhẹ nhàng mơ ngủ: “Trước khi anh tới, tôi và bà ngoại đang chơi rất vui, chúng tôi chơi trò trốn tìm. Lần này đổi thành bà ngoại trốn. Anh mà không xuất hiện, tôi đã bắt được bà lâu rồi”.

“Khang Kiều, tôi cảnh cáo cô, đừng có ăn nói hàm hồ, cô mà còn nói vậy nữa coi chừng tôi đấm cô.” Anh nói, cho dù vẫn duy trì ngữ điệu bình thản thường ngày, nhưng nghe kỹ sẽ nhận ra chút run rẩy nhỏ nhoi.

Còn nữa, Hoắc Liên Ngao ban nãy bắt chước cô. Trước đây khi bị anh chặn họng không nói được gì, cô cũng chỉ biết nói câu: Hoắc Liên Ngao, đừng có ăn nói hàm hồ.

“Hoắc Liên Ngao, sao anh lại học cách nói chuyên của tôi.” Khang Kiều nhe răng: “Ừm, anh nói muốn đấm tôi hả? Nào, đấm đi, như vậy bà tôi sẽ giúp tôi dạy cho anh một bài, tôi muốn dạy anh một bài lâu lắm rồi”.

Nói rồi, Khang Kiều dí sát mặt mình vào mặt anh, bộ dạng như muốn để anh đấm.

Thằng nhóc Hoắc Liên Ngao thật sự cuộn tay lại.

Khang Kiều yên lặng chờ đợi, đợi cú đấm của Hoắc Liên Ngao gần sát tới mặt mình, cô mới chậm rãi lên tiếng: “Bà ơi, bà nhìn cho kỹ nhé, anh ta đánh con chỗ nào, bà cứ đánh anh ta chỗ đó”.

Cú đấm bỗng khựng lại.

“Khang… Khang Kiều… tôi cảnh cáo cô, đừng có mà…” Giọng nói giả vờ bình tĩnh.

Giọng cô vẫn rất thanh rất nhẹ, giống như sợ dọa ai đó chạy mất: “Hoắc Liên Ngao, tôi không nói bậy, anh đoán xem, bà ngoại tôi đang trốn chỗ nào?”.

“Đừng… đừng có lôi ma quỷ ra đây, không, là đừng nói… mấy lời kỳ quái đó.”

“Bà ngoại tôi… bây giờ đang trốn sau lưng anh đấy.”

“Khang Kiều, tôi cảnh cáo… tôi cảnh cáo cô, đừng có ăn nói bậy bạ. Tôi không… tôi không ngốc như cô đâu, tôi đã sớm đoán ra… cô sẽ nói vậy rồi.”

Cô hướng ánh mắt ra sau lưng Hoắc Liên Ngao, quyến luyến, thì thầm gọi: “Bà ngoại!”.

“Khang…”

Mọi sức lực được dồn vào phổi, giả vờ như sẽ bật ra mạnh mẽ từ cổ họng. Trong lòng có bao nhiêu phẫn uất là lượng âm thanh phát ra sẽ mạnh mẽ bấy nhiêu.

Tiếng hét inh tai kéo theo một tiếng vọng dài, tiếng vọng khiến những chú chim bị đánh thức đập cánh bay loạn xạ, khung cảnh thật khiến người ta rợn tóc gáy.

Á!!!

Một giây sau, Hoắc Liên Ngao đã nhào về phía cô, cả người dính chặt vào Khang Kiều như một con gấu koala. Khang Kiều bật cười khanh khách, cười quên cả chính mình. Đây là lần đầu tiên cô biết thì ra mình có thể cười sung sướng đến thế.

Cô vừa cười vừa nói: “Thì ra, cậu chủ Liên Ngao sợ mấy thứ này à…”.

Tiếng cười tới đây biến thành tiếng ho, vừa ho cô vừa nói tiếp: “Tôi nói này Hoắc Liên Ngao, bây giờ thì anh biết cảm giác bị lừa không hay ho gì rồi phải không”.

Khang Kiều không ít lần ăn vố lừa của Hoắc Liên Ngao.

Lời cô nói khiến cậu chủ Liên Ngao phẫn nộ. Anh hậm hực đẩy cô ra, ném mạnh chiếc di động trong tay xuống đất. Xung quanh lại chìm vào bóng tối.

Trong bóng tối, giọng Hoắc Liên Ngao như ăn phải thuốc nổ: “Được lắm, được lắm, Khang Kiều, hành vi của cô đã thành công xóa sạch mọi cảm giác áy náy của tôi dành cho cô rồi”.

Sao? Người này mà cũng biết áy náy ư?

“Tôi đúng là bị bệnh mới làm mấy việc không đâu này. Được lắm, được lắm, Khang Kiều, cô cứ tiếp tục ở đây mà chơi trò cút bắt với bà ngoại cô đi nhé.” Giọng anh bây giờ như chỉ muốn xé xác cô ra vậy.

Khang Kiều một lần nữa cuộn người lại, mặt hướng ra phía biển, mắt nhắm nghiền, mặc kệ Hoắc Liên Ngao.

Tín hiệu phát ra từ ngọn hải đăng cứ khoảng một giây lại hắt lên con đường dẫn tới hải đăng. Đặt tay lên lan can con đường, Hoắc Liên Ngao dựa vào nguồn sáng đó để bước từng bước xuống thềm. Có mấy lần anh bước hụt, nếu không nhờ có lan can, chắc anh đã lăn xuống như một quả bóng da rồi.

Mỗi lần bước hụt như thế, Hoắc Liên Ngao lại rủa Khang Kiều. Anh thật không hiểu đầu gỗ chạy tới đây làm gì, lẽ nào thật sự thích gỗ? Chỗ này đâu đâu cũng là cây cối.

Người phụ nữ tên Nghê Hải Đường đúng là lừa đảo, anh vừa tới đây đã thấy đầu gỗ ngủ say, ngáy khò khò.

Sợ sấm sợ chớp cái quái gì, vớ vẩn!

Con đường cao hơn mười mét cuối cùng cũng kết thúc, may mắn là năm ngoái nơi đây được lắp một vài bóng đen năng lượng mặt trời, thế nên có thể phân biệt đường đi qua chút ánh sáng yếu ớt, nếu không Hoắc Liên Ngao còn chửi mắng Khang Kiều té tát nữa.

Men theo con đường đi mãi, càng bước càng chậm, mơ hồ, Hoắc Liên Ngao nhớ ra cơ thể anh chạm vào ban nãy nóng như lò, chỗ nào cũng phừng phừng.

Anh dừng bước.

Quay đầu lại, ngọn hải đăng sừng sững giữa rừng, trông thật cô độc. Cả cái bóng ở một góc hải đăng cũng lẻ loi, giống như con mèo nhà ai bỏ quên, mà con mèo nhỏ đó chắc chắn là phát sốt rồi.

Shit!

Đáng nhẽ không nên dừng lại. Đây đã là lần thứ hai trong buổi tối nay Hoắc Liên Ngao dừng bước rồi, dừng lại là không có chuyện gì tốt đẹp. Anh quay người, lại thầm mắng đầu gỗ một trận, vừa mắng vừa trở ngược lại hải đăng.

Cơ thể bé nhỏ vẫn co rụt ở đó, trông hình như lại bé đi một chút so với lúc trước, nằm im bất động.

Anh cười khẩy trong lòng, còn chơi trò cút bắt với bà ngoại không? Đứng tại chỗ, anh đá đá chân: “Đầu gỗ!”.

Không động đậy.

Anh lại đá: “Dậy đi, đừng có mà giả vờ chết”.

Vẫn nằm im.

Anh nhíu mày, cúi người xuống, giơ tay định tìm trán cô. Lúc này tín hiệu của hải đăng chớp sáng rồi biến mất. Trong bóng tối, tay Hoắc Liên Ngao chạm phải thứ hình cầu, mềm mại đó. Rõ ràng đây không phải trán.

Sau đó, Hoắc Liên Ngao liền nhận ra mình sờ phải cái gì.

Thật là xúi quẩy!

Ngay sau khi xác nhận được thứ ấy, Hoắc Liên Ngao tự cảnh cáo bản thân trong đầu: Còn không bỏ tay ra khỏi ngực cô ấy!

Bình luận

Truyện đang đọc