KHẨU AK TA BÁ CHỦ THẾ GIỚI SONG SONG CỔ ĐẠI



Lão Chi nói:
- Quân Tùy đến núi Đô Long gặp quân Lý, Lưu Phương đánh tan hết, rồi tiến quân sang đến cạnh dinh của Lý Phật Tử.

Lưu Phương lấy dụ hàng.

Hậu Lý Nam Đế sợ hãi xin đầu hàng, bị quân Tùy bắt đưa về Trung Nguyên xử tử chết.
- Thưa hoàng công tử, bọn giặc tráo trở, lúc quân giặc kéo chân xuống kinh đô ,chúng khuyên nhà vua và chúng tôi hàng sẽ không cướp bóc giết hại, không chiến tranh nữa để cho sinh linh không đồ thán, người dân được thái bình không chụ cảnh binh đao.

Chúng tôi hàng rồi, nộp khí giới và sổ sách, để cho sinh linh không đồ thán, người dân được thái bình không chụ cảnh binh đao, vì thế quân Tùy mạnh lắm.

Mới đầu chúng không làm gì, sau đó chúng bắt đầu cho quân bố ráp, vây bóc, giết chóc.
- Mỗi gia tộc đều cho người chạy trốn theo đường hầm rồi phân tán khắp nơi.

Quân Tùy cho người truy quét, mọi người bỏ chạy toán loạn người còn người mất.
- Bọn tráo trở đấy , đã hàng rồi , còn lấy lời lẽ thánh nhân mà nói, thế mà quay ngoát đem tâm giết hại chúng tôi, gia tộc chúng tôi.

Làm người nhà chúng tôi thất tán chết gần hết.
- Nhà vua vì sợ thế giặc mạnh và sợ đân chúng lầm than trong cảnh binh đao, theo đạo thánh nhân mà đầu hàng.

Thế mà bọn chúng cũng giết ngài ấy.

Bọn tráo chở, lũ khốn nạn bội tín, bội nghĩa.

Tôi nghe nói qua các thương nhân người Hán , Lưu Phương vì bội tín bội nghĩa, hiếu sát mà bị các vị ngự sử đài và nho sĩ ở kinh đô Trường an tố cáo, sắp bị hỏi tội.
Nhiều người khác cũng nhao lên vừa khóc vừa ấm ức nói:
- Đúng là lũ tráo trở , chúng ta đã đầu hàng rồi mà
- Đúng đúng ! bọn chúng đã bảo khi đầu hàng sẽ được đảm bảo tính mạng và tài sản.
- Nhà vua vì thế quân địch mạnh quá, sợ dân chúng lầm than nên mới hàng vậy mà chúng không tha.
- Bọn khốn nạn, đọc sách thánh hiền mà làm điều xằng bậy.

Sau này xuống hoàng tuyền gặp các bậc tiên hiền thì chúng sẽ trả lời thế nào.

Chúng xứng đáng đày xuống 18 tầng địa ngục.
- Dù gì chúng ta cũng từng là người cùng 1 nước mà, chúng ta củng hưởng nền nho học, văn hóa Trung nguyên mà .
Bân khá là a cay đám này.

Đầu hàng giặc mà làm như tấm lòng bao la biển rộng trời cao lắm ý.

Tâng bốc tận trời xanh đám giặc thế không biết , văn hóa dân tộc cũng không biết, đi gặp mình mà tụ nó mặc áo nho sĩ của người Hán.

Không biết tụi nó co biết cái trống đồng là gì không nữa, vì hắn ta nhìn thấy có cái trống đồng ở trên nhà tay Dần.

Bân nói:
- Ta xin giới thiệu lại với các vị.


Ta tên Hoàng Đức Bân, là người Việt chính gốc 10 phần.

tôi là thủ lĩnh của 1 căn cứ kháng chiến chống quân Tùy của những người Việt muốn khôi phục lại đất nước.
- Ta cũng nói thẳng luôn là ta đã đánh bọn cướp khi chúng định cướp hàng hóa chúng ta.

Ta cũng nghe tin người dân 2 trại này 1 đang chịu áp bức từ bọn cướp, 2 là chuản bị bị bọn cướp tấn công giết hại, cướp bóc.

Vì vây, khi đánh đuổi chúng xong ta quyết định kéo quân lên đây tiêu diệt chúng luôn để giải cứu đồng bào.
- Vì ta ta đã chiếm 2 trại nên ta chính thức tuyên bố: ta sẽ tiếp quản 2 trại cả người lẫn của cải và đất đai.

Tài sản tư nhân của người dân ta không đụng vào, tài sản bọn cướp và tài sản chung 2 trại ta sẽ quản lý để chi tiêu cho 2 trại.

Vài ngày nữa, người của ta sẽ đến đấy lập cơ cấu quản lý trại, đội hộ vệ trại chính thức giải tán, quân lính của ta sẽ tiếp quản việc phòng thủ trại cũng như thiết lập các quy định của trại.
Đám người lúc này nhao nhao lên rồi, dám người trại cướp còn đỡ vì trước nay bọn cướp quản lý, còn đám người trại nạn dân thì khác họ trước nay là người quản lý nay bị tước quyền lực thì không chịu.

Uừ thì ông lập cơ cấu cai trị mới thì cũng được nhưng sao không dùng họ vì họ là người có trí thức, có chữ nghĩa, quen thuộc địa bàn,có uy tín với người dân.

1 tên đứng dạy nói :
- Hoàng thủ lĩnh cậu là người ngoài, không có công sức gì trong việc gây dựng 2 trại, cậu có ơn với chúng tôi trong việc giải quyết bọn cướp.

Chúng tôi có thể tặng cậu vàng, bạc, lương muối cậu nuôi quân nhưng không có nghĩa cậu có quyền thủ lĩnh 2 trại chúng tôi.

Nếu cậu ép quá chúng tôi cá chết lưới rách với cậu, không thể để cậu áp bức chúng tôi thêm nữa
Một người nữa nói:
- Đúng vậy cậu làm thế có khác gì bọn cướp như lúc trước chứ.

Bọn chúng là cọp thì cậu cũng là beo.

Làm thế khác gì bọn súc sinh kia
- Tôi thấy cậu hiểu rõ về Khổng Tử, chắc cũng là người đọc sách thánh hiền, được giáo dục từ bé tới nơi tới trốn trong nho học, chắc cậu cũng có gia thế.

Vậy mà cậu cũng như bọn súc sinh kia làm điều xằng bậy, tráo trỏ như quân Tùy.

Cậu không thấy xấu hổ với thánh nhân, với cha mẹ, với gia tộc của mình hay sao.
Lão Chi nói:
- Các vị hãy bình tĩnh đã.

Hoàng công tử, sao cậu lại ra quyết định như vậy? Dù cậu có cai trị 2 trại nhưng tại sao cậu không dùng người cũ trong đây.

Dù gì họ cũng là những người đọc sách thánh hiền có chữ nghĩa, có kinh nghiệm cai trị và xử lý công việc.

Dù cậu có người thay thế nhưng quen thuộc người dân, văn hóa, , có uy tín với người dân.


Họ nói người dân sẽ nghe theo, như vậy cậu cai trị người dân tốt hơn
- Hơn nữa cậu bảo cậu là thủ lĩnh của 1 căn cứ kháng Tùy, trong trẻ tuổi mà đã có lực lượng như vậy đúng là tuổi trẻ tài cao.

Nhưng cậu để họ quản lý thì cậu sẽ có hậu phương vững chắc cung cáp người, lương cho công cuộc kháng Tùy của cậu.
Lão Chi đã nói lên nỗi lòng củ đám người này nên tiếng phản đối im bặt.

Họ quan tâm đến quyền lợi của mình.

Vì họ biết Bân ở nơi khác đến, dù có chiếm được nhưng cũng phải về căn cứ, việc ở đây vẫn do họ quyết, người giám sát ở đây họ có nhiều cách qua mặt được.

Quyền lực họ vẫn có , mà nhìn sự phân phát của đám này thì bọn họ biết đám này rất giàu, hỗ trợ họ rất nhiều, nên họ sống sung túc hơn trước đây.

Họ còn có nhiều thần khí như kia thì sau này có 1 phen đại sự không khỏi quá khó, các nho sĩ cũng có nơi vẫy vùng.

Lúc đó họ sẽ là khai quốc công thần, quyền uy sẽ vượt nhiều so với thời vạn xuân trước đây
Bân nói:
- Ta biết tâm tư các ông nên chúng ta thẳng thắn với nhau luôn khỏi phải câu nệ lễ nghi , tiểu tiết ăn nói văn hoa làm gì.

Ta nói này, các ngươi có nghĩ rằng ta tin tưởng những kẻ đầu hàng giặc vì bị dọa trong khi mới đánh nhau thua có 1 trận làm mất nước phục vụ cho công cuộc kháng chiến giành lại đất nước không.
Cả đám câm nín không nói được gì.

Nhiều người ấm ức muốn nói nhưng không tìm được kẽ hở nào mà nói.

Tất cả những gì Bân nói đều đúng, đều đám vào chỗ đau của bọn họ mà khoét, khiến họ không phản kháng được gì.

1 người vẫn cố đứng lên nói :
- Lúc đó thế giặc mạnh như chẻ tre, quân đông hơn ta nhiều , lại tiến quân sát kinh đô nên nếu như không hàng thì chúng đồ thành, ra tay giết hại dân chúng khiến trăm họ lầm than.
Bân :
- Thé sau khi đầu hàng chúng có không giết người Việt ta không? Giết nhiều hơn đúng không.

Tuy không đồ thành nhưng tổng số người họ giết lại nhiều hơn đồ thành.

Mà bọn nó lại tập trung giết những người từng làm quan cho tiền triều, những kẻ tham mưu cho Lí Phật tử cướp ngôi cùng với đầu hàng giặc.
- Thế giặc đông mạnh.

Đúng vậy, ưu thế giặc từ xưa đến nay là đông quân, nhưng vấn đề có gì mới lạ đâu nào.

Bao đời nay ông cha ta vua Hùng, An Dương Vương, Bà Trưng, Bà Triệu, Lí Nam Đế, Triệu Việt Vương đã đương đầu với bọn nhà Hán, nhà Tần, Nhà Ân Thương, nhà Lương quân đông hàng vạn, chục vạn mà vẫn đánh thắng, đánh cho giặc thất điên bát đảo đuổi chúng về nước khôi phục giang sơn bao lần.

Như vậy vấn đề không phải quân đông hay ít mà là ý chí bảo vệ Tổ quốc của ông cha ta, không có ý chí này thì bao lần Người Việt đã không đánh thắng người phương bắc.

Có đúng vậy không.?
Cả đám lần này câm nín, bọn chúng chịu rồi.


chúng học bao nhiêu cái từ người Hán, Hán sử nhưng quên mất mình là người Việt.

Nhiều kẻ Coi như cuộc đấu tranh giành độc lập dân tộc thành cuộc nội đấu vùng Trung nguyên.

Chúng học Bắc sử có khi còn thông hơn Việt sử, mặc dù Việt Sử thời này ngoài sách sử của nước Vạn Xuân ra, chỉ còn ca dao, truyện kể miệng, ngoài ra còn 1 số tư liệu lịch sử 1 số người chôn dấu thì chủ yếu đến từ thứ sách Phương Bắc nói xấu dân tộc mình và chúng tin như vậy.

Bân nói tiếp:
- Tên kia ,Ngươi bảo ngươi cá chết lưới rách với ta, mạnh miệng đấy, gan to đấy nhưng ngươi phải xem ngươi nên nhìn ngươi có sức đấy không.

Nếu như lúc quân Tùy đánh xuống ngươi và những kẻ ngồi đây có 1/10 lá gan như vậy thì chúng ta không mất nước rồi.

Ta với ngươi cũng không cần gặp mặt nhau theo kiểu này.
- Không có chúng tôi tới cứu thì cái trại nạn dân này ý, xông ra đánh tay đôi với bọn cướp thì chắc chắn không thắng nổi bọn cướp đâu, điều này ông có thể hỏi lão Chi hoặc bất kì thủ lĩnh quân sự ở đây.
Bân chỉ vào người thứ 2 nói:
- Còn ngươi , người có bộ râu còi kia.

Ngươi nói bọn ta làm thế khác gì bọn súc sinh kia.

Nực cười.

bọn kia là cướp và đàn áp thống trị mọi người 1 cách dã man, cướp đoạt mọi người từ của cải đến con người, lương thực, tính mạng.

còn ta thì giành lại cho mọi người những điều đấy.
- Ngươi bảo: Tôi thấy cậu hiểu rõ về Khổng Tử, chắc cũng là người đọc sách thánh hiền, được giáo dục từ bé tới nơi tới trốn trong nho học.

Cái gì mà không thấy xấu hổ với thánh nhân, với cha mẹ, với gia tộc của mình hay sao?.
- Vớ Vẩn!
- Đúng là ta có đọc về tiểu sử cũng như cuộc đời của Khổng tử.

ta cũng có đọc mấy bộ sách của ông ấy và nghe , tự hiểu các chú giải của ông ấy.

Nhưng xin lỗi ta không theo nho học và ta chưa bao giờ coi ông ấy là thầy của ta cũng như thầy của ta,bố mẹ ta chưa bao giờ coi ông ấy là thánh nhân hay gì gì đó.

Đơn giản ông ta là 1 nhà bác học, 1 người thầy giáo có nhiều điều đáng để học tập mà thôi.

Bố mẹ ta và ta có xuống hoàng tuyền thì cũng chả có gì phải xấu hổ cả mà đơn giản là éo quan tâm.
- Nho học cũng là tri thức của con người, chúng ta nên tìm hiểu và đọc, học nó nhưng học cũng phải biết chọn lọc ý mà học mà áp dụng vào nước ta.

Chứ không phải bê y nguyên vào.

Thời của ông ta khác, chúng ta khác.

Có thể điều này đúng với chỗ ông ta, với thời ông ta nhưng nó không áp dụng được ở nước ta, ở thời điểm của ta.Thế nên ta chả phải sợ gì ông ta cả.
- Các ngươi chỉ biết
Bân nói tiếp:
- Ông là người vừa kêu : Dù gì chúng ta cũng từng là người cùng 1 nước mà, chúng ta củng hưởng nền nho học, văn hóa Trung nguyên mà.

Vậy thì tôi nói với ông như thế này này
- Ngươi đọc sách đến lú rồi à.


Ngươi đọc sách của người Hán, không sao cả nhưng ngươi quên rằng chúng ta là ai, chúng ta là người Việt.

Chúng ta có văn hóa riêng, có lãnh thổ riêng, có tiếng nói riêng, chúng ta có đất nước riêng, lịch sử riêng.

Ai cho bọn chúng có quyền xâm chiếm đất nước ta mà ngươi nói ta và chúng nó cùng 1 nước..

Ngươi nói những kẻ xâm chiếm nước mình, nô lệ dân tộc mình, xóa bỏ văn hóa dân tộc mình, xóa bỏ ngôn ngữ dân tộc mình, ăn cướp tri thức dân tộc mình mà ngươi nói cùng 1 nước.

Nếu thế thì Lí Nam Đế lập nước Vạn xuân là phản Trắc là vứt đi à.

Ông mà nói ngoài đường thì ta chém chết ông rồi chứ ko để ông nói đâu.
Bân uống ngụm nước rồi chỉ tay vào tất cả mọi người ngồi đấy nói tiếp:
- Các ông ,lão Chi, mấy trên trẻ kia, ngươi, ngươi , cả ngươi nữa.

Tất cả các ngươi đều không có quyền gì oán trách quân Tuỳ.

Người dân có quyền oán trách nhưng các ngươi không được phép.

Dù chúng có giết chết cả dòng họ các ngươi, giết cả nhà các ngươi , hãm hiếp vợ và con gái các ngươi thì các ngươi thì các ngươi không có quyền oán trách chúng.

Vì đó là con đường các ngươi đã chọn.
Người thanh niên đứng đầu trại nạn dân đứng phắt dậy nói:
- Ngươi nói cái gì vậy! Nói thế mà nghe được à! Chúng ta đầu hàng vì để tránh trăm họ lần than.

Chúng ta đầu hàng rồi chúng cho người giết chóc chúng ta là chúng sai.

Đó là bất tín bất nghĩa, Lưu Phương rồi sẽ bị Hoàng Đế Đại Tuỳ xét hỏi và trị tội.
Bân vỗ bàn mạnh mẽ nói:
- Mẹ nó! Nếu trị tội thì trị lâu rồi không phải đến bây giờ hắn vẫn sống.
- Ta nói bọn giặc Tuỳ chả có làm gì sai cả.

Sai là các ngươi tin mồm bọn sài lang, cầu chúng cho đường sống nhục nhã.

Các ngươi đã bao giờ hỏi nhân dân họ có đồng sự đầu hàng không.
- Không! Họ không bao giờ Đống ý! Chỉ có các ngươi vì muốn sống hèn kém mà đầu hàng.

Còn hơn thì ko bao giờ.

Họ quá hiểu những gì người Hán làm cho họ rồi.
- Ta bảo bọn chúng ko làm gì sai cả, cướp bóc ,hiếp, giết , chúng chả làm cái gì sai cả.

Vì các ngươi quên mất 2 điều thôi:
1 là các ngươi quên mất mình là người Việt đéo liên quan đến người Hán cả
2 là các ngươi, cả ngươi,mấy kẻ dòng dõi công khanh, mấy tên nho sĩ kia.

Các ngươi hãy nhớ lấy 1 điều mà khắc ghi đến lúc chết , khắc ghi cho cả đời con cháu rằng....
Bân nhưng khắp 1 lượt đám người ngồi dưới ánh mắt đỏ lên trợn to, hét lên từng chữ với âm lượng lớn nhất:
MẤT NƯỚC THÌ NHÀ TAN.

MẤT NƯỚC LÀ MẤT TẤT CẢ MỌI THỨ, MỌI QUYỀN, KỂ CẢ QUYỀN ĐƯỢC SỐNG..


Bình luận

Truyện đang đọc