KHÂU VÁ LẠI TRĂM NĂM

 
Giữa tháng chín, “Đại chiến trăm đoàn” của đại học S mỗi năm một lần chính thức khai hỏa, trên bãi tập người người nhốn nháo, khí thế ngất trời.
 
Yến Chân buồn bực ngán ngẩm đang vẽ một hình người vàng thả tim lên trên khẩu hiệu You can you up tuyển người mới của câu lạc bộ, so sánh với các câu lạc bộ đông như trẩy hội khác thì cái câu lạc bộ Hiệp hội thức dậy hiếm thấy này ngay cả trưng cầu ý kiến của sinh viên mới cũng không có.
 

Khí thế ngất trời là của người khác, không liên quan gì đến bọn họ.
 
Lúc trước Yến Chân và bạn cùng phong Nhậm Khởi Phi ngoại trừ ngày đầu tiên điền đơn đăng ký ra mắt hội trưởng ra thì cũng chưa từng gặp những người khác, có một dạo khiến cô hoài nghi câu lạc bộ này có phải chỉ có ba người hay không.
 
“Hôm nay có thể chiêu mộ được một người liền kết thúc công việc.” Yến Chân vẽ lên một hình người màu vàng bắn tim.
 
“Không, tớ có dự cảm mãnh liệt, hôm nay chiêu mộ được không chỉ một người đâu.” Nhậm Khởi Phi mở ly giữ ấm ra, nhấp một miếng trà cẩu kỷ*. 
 
(*: Củ khởi còn gọi là củ khỉ hay cẩu kỷ hay kỷ tử là tên gọi chung của ít nhất 2 trong số khoảng 90 loài thực vật của chi Lycium. Đó là Lycium chinense và Lycium barbarum. Chúng là hai loài thực vật có quan hệ gần trong họ Cà.)
 
Dự cảm rất linh nghiệm.
 
Ba tiếng sau, bọn họ cầm lên hai tờ đơn đăng ký đã điền xong bắt đầu thu sạp.
 
“A… đã kết thúc rồi.” Yến Chân nghe thấy một giọng nói lười biếng.

 
Du Hiền ngáp một cái, hơi híp mắt lại, dáng vẻ buồn ngủ dựa vào một bên cây cột.
 
Nhậm Khởi Phi giận mà cười: “Hiếm thấy hội trưởng đại nhân còn nhớ rõ hôm nay là này chiêu mộ người mới, em cho rằng anh sẽ ngủ đến ngày hôm sau đấy.”
 
Du Hiền nhấc mí mắt lên, hững hờ mở chân dài ra, đặt mông ngồi vào ghế: “Vốn là định như vậy.”
 
Anh ta hơi ngừng lại, lại ngáp một cái, mới tiếp tục nói ra: “Có người hôm nay muốn hẹn Yến Chân, nhờ anh đến hỏi một tiếng.”
 
Yến Chân ngẩng đầu, động tác thu dọn trong trong tay không ngừng, nhướn lông mày nhìn Du Hiền.
 

“Ai? Đẹp trai không? Hẹn con gái cũng cần người khác hỗ trợ? Quá hèn rồi đấy!” Nhậm Khởi Phi chậc chậc hai tiếng, lắc đầu: “Nam sinh khóa này không được.”
 
“Ha ha ha…” Du Hiền cười đến ngã trái ngã phải, vén nhúm tóc lúc ngủ bị lệch qua một bên: “Đẹp trai đó… đẹp trai như anh vậy. Tiểu Phi Phi, đối với đàn ông không được phép nói hai chữ không được,”
 
Yến Chân nhìn thoáng qua Du Hiền trên mặt bị hằn vết chiếu mà vẫn là hình người dáng chó, mang cặp sách lên, nhét tư liệu vào trong tay anh ta, gọi Nhậm Khởi Phi: “Đi thôi, Phi Phi, đi ăn cơm.”
 
“Ôi đợi đã.” Du Hiền vội vàng gọi cô lại, duỗi thẳng chân, từ trong túi móc ra một tờ giấy đưa cho Yến Chân: “Đây, xem một chút trước đi.”
 
Yến Chân mở ra.
 
“Bốn giờ chiều, gặp ở Khấu Phỉ, có việc thương lượng, mong có thể gặp mặt.” Ngay sau đó là một chuỗi địa chỉ e-mail.
 
Giấy trắng mực đen, nét chữ cứng cáp tuấn dật, ký tên --- Tư Tắc.
 
Thật sự là đủ ngắn gọn.
 
Đại học S không chỉ có điểm chuẩn trúng tuyển cao hơn so với trường học khác một khoảng mà điều kiện cư trú cũng càng làm cho trường khác không theo kịp, quả thật dùng từ hoàn mỹ để mô tả.
 
Phòng ký túc xá hai người, phòng ngủ độc lập, phòng khách nhỏ, điều hòa không khí tủ lạnh máy giặt.
 
Giá cả quả thật là cao.
 
Nghe nói rất nhiều đàn anh đàn chị vì ký túc xá mà thi làm nghiên cứu sinh của trường.
 
Yến Chân và Nhậm Khởi Phi mua cơm ở nhà ăn, đóng gói quay về phòng ngủ.
 
“A! Cho nên thật sự là học bá trong truyền thuyết hẹn cậu!”
 
“Ừm.” Yến Chân đưa tờ giấy cho cô ấy.
 
Nhậm Khởi Phi lật qua lật lại tờ giấy nhìn nhiều lần, vẻ mặt sợ hãi thán phục: “Yến Yến, hóa ra lời đồn là thật.”
 

Tư Tắc vừa bắt đầu vào ngành toán học của đại học S, mỗi lần kiểm tra đều đứng nhất toàn trường. Sau này chỉ cần là các loại thi đua có anh tham gia thì hạng nhất dường như là vật ổn định ở trong túi.
 
Cuối cùng học bá vào năm thứ ba đại học đã học xong tất cả các học phần, trực tiếp thi vào viện nghiên cứu sinh.
 
Những năm này không ngừng có nữ sinh giả vờ tình cờ gặp trên đường, xin phương thức liên lạc của anh, mỗi lần đều nhận được câu trả lời là: “Xin lỗi, không có số điện thoại di động.”
 
“Ha ha ha… không có Wechat, không có QQ.” Nhậm Khởi Phi cười đến mức như Du Hiền bám vào người: “Yến Yến, thật sự là có người sống ở triều đại thứ 18 cổ xưa sao? Học bá anh ấy những năm này sao qua được vậy?”
 
Yến Chân cắn một miếng xương sườn chua ngọt, mềm mềm giòn giòn, chua ngọt vừa phải: “Học bá sở dĩ trở thành học bá, có lẽ chính là đặt toàn bộ sự chú ý lên thứ mà anh ta yêu thương.”
 
Tư Tắc nhận được e-mail trả lời của Yến Chân vào một giờ rưỡi chiều.
 
Anh đã từng có điện thoại, nhưng cuối cùng sau khi có điện thoại và tin nhắn không hiểu từ đâu tới cắt ngang lúc anh đang suy nghĩ vấn đề thì anh dứt khoát ném điện thoại đi, thay vì lãng phí thời gian vào việc xã giao nhàm chán thì chi bằng làm nhiều thêm một vài đề toán.
 
Trong thế giới toán học, đúng sai mãi mãi được xác định, vĩnh viễn chỉ có một đáp án duy nhất, vĩnh viễn không biết, vĩnh viễn có cảm giác mới mẻ.
 
Đối mặt với toán học, trong lòng anh mới có thể yên ổn như thế.
 
“Khấu Phỉ” là quán cà phê nổi tiếng gần đại học S, bình thường rất nhiều sinh viên tới đây giải trí, cũng không ít người ở đây làm thêm.
 
Ông chủ đại khái là người cuồng concept, cách một khoảng thời gian lại đổi một concept cho quán cà phê của anh ta.
 
Trong khoảng thời gian này có lẽ là lúc tình yêu được lòng, anh ta đổi cho quán cà phê yêu dấu thành concept Hello Kitty màu hồng, phóng tầm mắt nhìn tới không phải là trái tim tình yêu hồng phấn thì chính là mèo Kitty đáng yêu.
 
Tiểu Lâm trong chiếc tạp dề Hello Kitty màu hồng nhanh chóng gõ vào điện thoại của cô ấy: [Cơ Hữu! Lúc còn sống tớ vậy mà nhìn thấy được thần học còn sống!]
 
Cơ Hữu: [Ai? Người nào? Nói tớ sao?]
 
Tiểu Lâm: [Cút ~ Là Tư Tắc!!!]
 

Tiểu Lâm: [Anh ấy hình như là đang chờ ai đó! Ây ây ây, rốt cuộc là tiểu hồ ly nào vậy!]
 
Cơ Hữu: […]
 
Tiểu Lâm: [A a a a! Đến rồi! Là nữ hồ ly tinh! T^T mặt đẹp hơn tớ, chân dài hơn tớ, da trắng hơn tớ! Thật sự là người đẹp đều tìm người đẹp sao?!!]
 
Cơ Hữu: [… Nói không chừng trí thông minh còn cao hơn cậu đấy ~]
 
Tiểu Lâm: [!!!! Cơ Hữu chết bầm rồi, tạm biệt!!!]
 
Yến Chân hồ ly tinh đẩy cửa tiến vào, bị màu hồng hiện ra cả trước mắt làm cho quýnh một cái, thu hồi bước chân lại quay đầu xác nhận tên quán một chút.
 
Khẩu vị của học bá đều đặc biệt như thế sao?
 
Nam sinh ngồi ở vị trí cửa sổ gần nhất, đang cúi đầu đọc sách, tóc đen mềm mại mà ổn thỏa, tóc cắt ngang trán thuận theo rũ xuống, mắt hơi khép, lông mi thật dài đổ một bóng râm bên dưới mí mắt.
 
Áo sơ mi trắng, quần đen, cách ăn mặc đơn giản được anh mặc ra khí chất sạch sẽ mát lạnh.
 
Nếu như chỗ ngồi không phải màu hồng mèo Kitty…
 
Trong đầu Yên Chân không khỏi hiện lên mấy chữ “Năm tháng tĩnh lặng” này.
 
Nhìn thấy Tư Tắc, Yến Chân có một chút hiểu ra vì sao sao mà nhiều cô gái kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên như vậy.
 
Có những người chính là con cưng của tạo hóa, hào quang của học bá chính là đã đủ gây chú ý rồi, lại càng không cần phải nói tới còn lớn lên thành dáng vẻ họa thủy này, rõ ràng chỉ là tùy ý ngồi đó thôi là mọi thứ xung quanh đều biến thành phông nền mơ hồ.
 
Yến Chân ngồi xuống trước mặt anh, Tư Tắc hình như có cảm giác, ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô.
 
Con ngươi của anh màu nâu, thoạt đầu có chút mờ mịt, dường như còn đang đắm chìm trong cuốn sách của anh.
 
Rất nhanh sự mờ mịt kia liền biến mất không thấy gì nữa, ánh mắt sáng trong.
 
“Yến Chân?” Giọng điệu nhàn nhạt, giọng nói như suy đoán.
 
Tất cả mọi người xung quanh duỗi cổ biểu lộ [A, xuất hiện rồi xuất hiện rồi, quả nhiên là nữ sinh].
 
Nhân viên phục vụ rất nhanh liền cầm menu tới, là một em gái rất mềm mại đáng yêu, tạp dề mèo Kitty màu hồng phấn rất xứng với cô ấy.

 
Yến Chân gọi caramel macchiato.
 
Tư Tắc gọi latte, trả menu lại cho nhân viên phục vụ, lễ độ nói cảm ơn.
 
Em gái đáng yêu mặt ửng hồng đi về sau quầy.
 
Cà phê rất nhanh được đưa lên, Yến Chân cầm thìa chọc lấy hình mèo Kitty trên cà phê.
 
Con mèo này thật sự là ở khắp mọi nơi.
 
“Cho nên ông ngoại của tôi đề cử tôi sửa chữa phục hồi cho sách cổ mà lão tiên sinh cất giữ?” Yến Chân vớt sạch sẽ lớp bọt vẽ trên cà phê.
 
Tư Tắc bỏ hai viên đường vào trong cà phê, bưng lên uống một ngụm, nhíu lông mày, lại bỏ vào hai viên đường.
 
Yến Chân kéo khóe miệng ra, đại lão dường như thích ngọt?
 
Quán cà phê chủ đề màu hồng, đại lão thích ăn ngọt, có trái tim thiếu nữ?
 
Tư Tắc gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị: “Lần này ông nội đấu giá về được mấy cuốn sách cổ của nước ngoài lưu lạc, trạng thái cũng không quá tốt, tổn hại nghiêm trọng.”
 
“Nhưng…” Tư Tắc nhìn qua cô: “Trong thời gian ngắn Diêu lão tiên sinh có dự định về nước không?”
 
Yến Chân lắc đầu: “Ông ngoại chính là mắc bệnh nghề nghiệp, thời đại đó của bọn họ không có biện pháp bảo vệ tốt. Lần này xuất ngoại là bởi vì phế quản bị nhiễm, bệnh cũ tái phát, bác sĩ đề nghị ông ấy đến nơi khí hậu ấm áp để an dưỡng thân thể.”
 
Ông ngoại của Yến Chân là Diêu Dư Phương, là đại sư sửa chữa phục hồi sách cổ nổi tiếng trong và ngoài nước.
 
Đã từng được phái đi đến nước E tham dự hạng mục sửa chữa phục hồi tài liệu lịch sử, đã từng bị giam trong chuồng bò tiếp nhận cải tạo trong thời kỳ đặc biệt, cuộc đời trải qua lên voi xuống chó.
 
Thời đại đó của bọn họ không có bảo vệ chuyên nghiệp, mỗi ngày đều phải tiếp xúc với tro bụi phủ đầy, sách cổ bị trùng đục, chuột gặm, nước thấm, lúc lật qua lật lại trang sách, nấm mốc sẽ theo hô hấp mà tiến vào phổi.
 
Tư Tắc hơi trầm ngâm, trên mặt nhìn không ra biểu lộ gì.
 
Yến Chân cười khẽ, lúm đồng tiền ở khóe miệng như ẩn như hiện, ánh mắt cô nhìn Tư Tắc, nói từng câu từng chữ: “Tôi từ nhỏ đã cùng ông ngoại tôi học cách sửa chữa phục hồi sách cổ, những cuốn sách tôi từng gặp qua đều đang ở thư viện, ở viện bảo tàng.”
 
“Còn có những đơn vị khác nữa,” Thiếu nữ nói lên lĩnh vực chuyên ngành của mình, ánh mắt sáng tỏ kiêu ngạo: “Người có trình độ như tôi không nhiều. Không gặp được người có kỹ năng thì thà rằng giữ đồ như cũ, đề nghị học trưởng và Tư lão tiên sinh suy nghĩ thật kỹ.”
 


Bình luận

Truyện đang đọc