KHÂU VÁ LẠI TRĂM NĂM

 
Đi đoạn đường từ nhà ăn đến phòng ngủ, cơn nóng nảy của Yến Chân vẫn luôn không ngừng cuồn cuộn.
 
Cô từ nhỏ đã rất chỉnh tề, bắt đầu từ cấp 2 liền có nam sinh bày tỏ cảm tình với cô hoặc là tỏ tình với cô, thế là chắc chắn sẽ có một vài nhóm nhỏ nữ sinh sẽ ở phía sau nói to nói nhỏ về cô, cô lập cô, xa lánh cô.
 

Ngay từ đầu cô sẽ cảm thấy uất ức, sẽ đi giải thích, sau này phát hiện, chuyện đó vốn dĩ vô dụng, có vài người ghét bạn chỉ bởi vì ghen ghét bạn, sau đó, cô học được cách dùng thành tích để chặn miệng những người kia.
 
Vốn cho rằng mình không còn dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy nữa, không nghĩ tới vẫn không làm được việc không để ý đến nó nữa.
 
Nhậm Khởi Phi vừa rời giường, nhìn thấy Yến Chân một thân nhếch nhác sắc mặt không tốt trở về phòng, giật nảy mình: “Yến Yến cậu làm sao vậy?”
 
Yến Chân để đồ lên bàn, mùi trên người làm cho dạ dày cô khó chịu: “Phi Phi, tớ đi tắm trước, chờ lát nữa rồi nói đi.”
 
Nhậm Khởi Phi lo âu gật gật đầu: “Được.”
 
Dòng nước ấm áp rửa trôi đi nước canh bóng mỡ trên người, sữa tắm tản ra mùi thơm cỏ roi ngựa nhàn nhạt. Tắm rửa xong, Yến Chân thay quần áo sạch sẽ, tinh thần sảng khoái, tâm tình cũng từ từ tốt lên.
 
Mở cửa phòng tắm ra, Yến Chân cảm thấy không có khẩu vị ăn cơm trưa nữa, lấy một hộp sữa tươi ra, cắm ống hút vào, từ từ uống, phát hiện ra Nhậm Khởi Phi vẫn đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn cô.
 
Yến Chân nở nụ cười an ủi với cô ấy: “Tớ không sao rồi Phi Phi, đã tốt hơn nhiều rồi.” Cảm giác được người khác quan tâm thật sự rất tốt đẹp.

 
Nhậm Khởi Phi dời cái ghế, ôm thành ghế, quay người ngồi đối diện với cô: “Có người chọc giận cậu sao?”
 
Yến Chân cắn ống hút, nuốt sữa tươi trong miệng xuống nói ra: “A…, bị cậu nhìn ra rồi.”
 
“Quá rõ ràng có được không, lúc cậu vừa về toàn thân đều bốc lên khí đen.” Nhậm Khởi Phi làm quá khoa tay một chút.
 
Đầu óc Yến Chân nghĩ đến hình tượng đó, bị chọc phát cười: “Hà Yến Tri này cậu biết không?”
 
“Biết. Đội cầu lông của trường, nghe đồn hậu trường của cô ta rất vững vàng, cho nên năm nhất vừa vào liền vô cùng phách lối,” Nhậm Khởi Phi chậc một tiếng, đột nhiên nghĩ đến gì đó, kinh ngạc thốt lên: “Không phải là cô ta chứ?”

 
Yến Chân gật gật đầu.
 
“Chẳng trách, cô đã từng tuyên bố Tư Tắc đại lão là người cô ta coi trọng, còn cảnh cáo nữ sinh khác không được mơ mộng hão huyền, kết quả Tư Tắc đại lão từ trước đến nay đều không để ý đến cô ta, ha ha ha ha, cười chết người.” Nhậm Khởi Phi cười lớn một trận.
 
Yến Chân uống xong hộp sữa ném vào thùng rác, đưa lưng về phía Nhậm Khởi Phi mở tủ quần áo ra: “Hôm nay tớ cũng nhận được lời cảnh cáo của cô ta.”
 
“Mẹ kiếp, con người này có phải là có tật xấu không.” Nhậm Khởi Phi liếc mắt: “Chúng ta đừng để ý tới cô ta.”
 
“Cô ta muốn đấu cầu lông với tớ.” Yến Chân lấy ra một bộ quần áo thể thao màu xanh nước biển nhạt từ trong tủ quần áo.
 
Cả người Nhậm Khởi Phi đều không ổn rồi: “Đây cũng quá vô sỉ rồi đấy, Yến Yến cậu không có đồng ý chứ?”
 
“Tớ đồng ý rồi.” Yến Chân đóng cửa tủ lại bình tĩnh xoay người đối mặt với cô ấy, kể ra chuyện xảy ra vào giữa trưa.
 
Nhậm Khởi Phi: “…”
 
Một giây sau Nhậm Khởi Phi lập tức từ trên ghế bắn dậy, từ trên bàn cầm điện thoại lên, ấn mở Wechat bắt đầu gõ chữ.
 
Fey: [Cá ướp muối, cá ướp muối!!]
 
Đừng gọi tôi là cá ướp muối: [?]
 
Fey: [Anh cảm thấy trình độ cầu lông của tôi thế nào, có thể đánh thắng tuyển thủ đội của trường không?]
 
Đừng gọi tôi là cá ướp muối: [… Em đang đùa anh sao]
 
Nhậm Khởi Phi gửi icon lửa giận ngút trời.
 
Fey: [Đùa em gái anh! Buổi tối Yến Yến phải thi đấu với Hà Yến Tri của đội trường học! Nếu như Yến Yến ngay cả tôi cũng đánh không lại, vậy chẳng phải là muốn thua cuộc sao!]
 

Đừng gọi tôi là cá ướp muối: [!!! Tình huống như thế nào?]
 
Fey: [Còn không phải bởi vì Tư Tắc!]
 
Đừng gọi tôi là cá ướp muối: [Wow, không nghĩ tới Yến Chân sẽ vì đại lão mà quyết đấu với người ta]
 
Nhậm Khởi Phi tức giận đến mức lại gửi icon “Có tin bây giờ tôi đánh chết anh không”.
 
Đừng gọi tôi là cá ướp muối: [Ừm mmmm…. Tình thế quả thật có chút nghiêm trọng]
 
Đừng gọi tôi là cá ướp muối: [Yên tâm đi, chúng ta đều ủng hộ Yến Chân, anh sẽ kêu lão đại đi cổ vũ cho cô ấy, mặt chân thành.jpg]
 
Fey: [… thật sự là cảm ơn.]
 
Quay đầu nhìn thấy Yến Chân leo lên giường, cả người co quắp, bất động, Nhậm Khởi Phi cảm thấy là trái tim mình thật sự là nát rồi: “Yến Yến, hiện tại mới hơn một giờ, chúng ta trước tiên có thể đến sân vận động luyện tay một chút, làm thế nào cũng có chút ít còn hơn không chứ.”
 
Yến Chân cầm lấy tấm chăn che mình lại, vừa rồi tâm tình gợn sóng quá lớn, bây giờ vừa buông lỏng, cũng cảm thấy một cơn buồn ngủ đánh tới. Cô xua tay, nhắm mắt lại không quá để ý nói: “Không đi, nghỉ ngơi dưỡng sức trước đã, đợi chút nữa còn có lớp đây, dù sao thì chỉ có một lúc, luyện hay không cũng không thay đổi được gì.”
 
Nhậm Khởi Phi: “…”
 
Đột nhiên cảm thấy thật là có đạo lý làm sao mà bác bỏ.
 
Buổi tối 6:30, trong sân cầu lông của sân vận động đèn đuốc sáng trưng, tiếng người huyên náo.
 
Bởi vì giữa trưa trong nhà ăn có rất nhiều người đều thấy một màn ước chiến của hai người, vị trí trên khán đài hiện trường bị bạn học vây xem náo nhiệt ngồi hết bảy tám phần, lớp của Yến Chân cũng có không ít bạn học tới cổ vũ cho cô.
 
Yến Chân đứng ở một bên khởi động, Nhậm Khởi Phi giúp cô cầm khăn mặt, nước và khăn mặt, so với cô còn căng thẳng hơn: “Yến Yến, ổn định, thua người không thua trận, cố lên!”
 
Trên mặt Yến Chân một mảnh bình tĩnh: “Đừng bi quan như vậy, nói không chừng tớ sẽ thắng đấy.”

 
“A, tôi không nghe lầm chứ, đây là ai đang khoác lác vậy, không sợ rụng răng sao?”
 
Hà Yến Tri mặc một thân quần áo thể thao màu đỏ cùng với mấy tùy tùng của cô ta đi đến, người nói chuyện chính là một nữ sinh tóc ngắn đeo hai cái bông tai vòng to khoa trương trong đó.
 
Nữ sinh bông tai to ánh mắt đùa cợt lướt qua trên người Yến Chân và Nhậm Khởi Phi, sau đó quay đầu hỏi Hà Yến Tri: “Thiến Nhiên, đợi lát nữa 8 giờ chúng ta còn có tiết mục, tới kịp không?”
 
Sắc mặt Hà Yến Tri không vui: “Cậu là quá coi trọng cô ta hay là xem thường tớ, chỉ với cô ta, tớ nhiều nhất là 20 phút liền giải quyết được.” Nói xong cũng không nhìn Yến Chân, từ bên cạnh hai người đi qua.
 
Nữ sinh bông tai to không nghĩ tới mình vỗ mông ngựa lại trúng đùi ngựa, cứng họng muốn bổ sung một chút, nhìn thấy Hà Yến Tri đã đi đến một bên khác nghỉ ngơi, vội vàng im lặng đi theo.
 
Nhậm Khởi Phi sắp tức điên rồi: “Cái này con mẹ nó cũng quá lớn lối rồi đấy!”
 
Yến Chân cầm lấy vợt cầu lông mới mua, chậm rãi quấn tay cầm nhựa, đối với đám người này coi như không nhìn thấy, càng đến giờ cô ngược lại càng bình tĩnh hơn.
 
Lúc mấy người Du Hiền tới thì cuộc tranh tài đã sớm bắt đầu rồi, trên khán đài hò hét ầm ĩ, có người quay video, có người ăn đồ ăn vặt. Anh ta nhìn thấy Nhậm Khởi Phi ngồi ở hàng đầu tiền, mang theo mấy người Tạ Tuấn bọn họ đi qua ngồi xuống. 
 
Nhậm Khởi Phi rất căng thẳng, mắt nhìn chằm chằm trên sân, cũng không chú ý đến bên cạnh có người ngồi xuống.
 
Du Hiền vỗ vỗ vai cô ấy: “Tiểu Phi Phi?”
 
Nhậm Khởi Phi xoay đầu lại, phát hiện ra Du Hiền và mấy nam sinh cô ấy không quen biết, không nhìn thấy Tư Tắc.
 
Trận đấu của hai người liền sắp bắt đầu rồi.
 
Yến Chân mặc một thân quần áo thể thao màu xanh nhạt đứng trên sân, tóc được cô buộc cao lên thắt bím đuôi ngựa, cả người mảnh khảnh cao gầy, hai cái chân lộ ra bên ngoài trắng đến phát sáng.
 
Trọng tài là một học tỷ của học viện thể dục, ván đầu tiên để Yến Chân phát bóng.
 
Trên mặt Hà Yến Tri mang nụ cười khinh miệt, không để Yến Chân vào mắt, tùy ý đứng ở phía đối diện.
 
Yến Chân đúng quy tắc phát một trái cầu cao xa.
 
Hà Yến Tri nhanh chóng lui lại, sau khi nhận được cầu thế tấn công mạnh mẽ, chụp giết, chém xâu, giống như con người hùng hổ hăm dọa của cô ta. Có thể nhìn ra được động tác của Yến Chân có chút cứng nhắc, rất nhanh, Hà Yến Tri liền tìm được góc độ xảo trá.
 
Không có bất kỳ lo lắng gì, ván đầu tiên, Hà Yến Tri nhanh chóng lấy được 11 điểm, hai bên nghỉ ngơi 60 giây.

 
Nhóm tùy tùng của Hà Yến Tri một trận reo hò, sau đó phát ra âm thành xùy xùy với Yến Chân.
 
“Không biết tự lượng sức mình.” Hà Yến Tri đi qua người Yến Chân.
 
Yến Chân không trả lời cô ta, bình tĩnh uống một hớp.
 
Nhậm Khởi Phi nhìn thấy Hà Yến Tri tới gần Yến Chân, nói với Yến Chân câu gì đó. Sau đó nghe thấy một nữ sinh ngồi hàng phía sau cô ấy, nói: “A, Yến Chân này thật sự là đến tìm ngược sao? Chỉ một chút trình độ đó mà cũng dám đánh với đội của trường.”
 
Một nữ sinh khác nói tiếp: “Đúng vậy, xem đến mức sắp ngủ gật rồi, đơn phương hành hạ đến chết, một chút cảm xúc mãnh liệt cũng không có, sớm biết thì đã không tới rồi.”
 
Còn có một người phân tích rõ ràng mạch lạc nói: “Tớ cảm thấy lời đồn trên mạng hẳn là giả, Tư Tắc đại lão nếu thật sự quen cô ta, làm sao đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện.”
 
Nhậm Khởi Phi bỗng nhiên quay đầu, trợn tròn cặp mắt hung dữ giống như con sư tử nói: “Thích xem thì xem, mời các cô tới sao?”
 
Mấy nữ sinh kia bị cô ấy hung dữ, vừa nói “Người này có bệnh à” vừa đổi sang chỗ cách xa cô ấy một chút.
 
Trận đấu tiếp tục diễn ra, Hà Yến Tri phát cầu.
 
Bạn học vây xem trên sân đều cảm thấy cô ta thắng chắc, chỉ có bản thân cô ta mới có thể cảm nhận được động tác của Yến Chân ở đối diện đang trở nên càng ngày càng thuần thục, có loại ảo giác mình đang luyện tập cùng cô giúp cô tìm cảm giác.
 
Hà Yến Tri đuổi suy nghĩ buồn cười này ra khỏi đầu, dần dần nghiêm túc lến.
 
Nhưng Yến Chân dường như tìm được nhược điểm của cô ta, càng không ngừng giết đường biên, lợi dụng lúc cô ta không ngừng chạy xoay người đón cầu mà làm tiêu hao thể lực của cô ta, sau khi cô ta sơ xuất, Yến Chân có được điểm.
 
Sau đó, khoảng cách điểm số giữa hai người dần dần rút ngắn, Hà Yến Tri càng ngày càng nóng nảy, liên tiếp bị Yến Chân chặn giết ghi điểm.
 
Ván đầu tiên, Yến Chân dẫn đầu lấy được 21 điểm.
 
Hà Yến Tri hai tay chống trên đầu gối, thở hổn hển, khó có thể tin được.
 
Yến Chân đi đến trước mặt cô ta, hơi cúi người: “Xem ra 20 phút không giải quyết được đâu.”



 


Bình luận

Truyện đang đọc