KHẤU VẤN TIÊN ĐẠO

Ầm

Một tiếng phanh xe chói tai xé tan màn đêm.

Tần Tang còn đang do dự, không phải là hắn không có dũng khí đối mặt với cái chết, nhưng hắn còn có người nhà, còn có phụ mẫu và huynh đệ...

Trên thân thể truyền đến từng đợt đau nhức kéo hắn về hiện thực, cả người chỉ có đau nhức, tay chân không hề nghe sai khiến. Thân thể giống như bị biến dạng vậy, bị đè ép dưới bánh xe, răng nanh hắn nhe ra, lộ ra vẻ dữ tợn.

Chiếc xe chuyển động kịch liệt, đèn ở ven đường như từng đám mây hồng, trong tầm mắt hắn xuất hiện từng đợt hồi ức ùa về, trước mặt có một cái dây đỏ, ở phía cuối của dây đỏ treo một tượng phật ngọc đã ố vàng, tượng phật ngọc vạch ra một đường vòng cung trên không trung, nện vào mũi của hắn.

Tầm mắt dần trở nên mơ hồ, bỗng một lượng máu tươi nhiều như suối bao phủ Ngọc Phật, chắc là động mạch trên cổ bị vỡ.

- Tai nạn xe cộ.

Tần Tang rất hối hận, nhưng do lỗi của đối phương nên cũng không do dự.

Ở trước mặt tử vong thì hết thảy sự tình, những cố gắng, những sự quan tâm trong quá khứ đều mất đi ý nghĩa, như hoa trong gương, như trăng trong nước tan vỡ.

Thứ duy nhất có thể nghĩ tới là tiếp theo mình sẽ đến nơi nào đây...

Khẳng định là Địa Ngục.

- Ta muốn sống.

Đôi mắt Tần Tang trừng lớn.

Quán tính do vụ va chạm mang tới còn chưa hết, thì tượng phật ngọc trước mặt bỗng đung đa đung đưa, dường như đang tiến vào linh hồn hắn.

Một vòng xoáy hắc ám nuốt chửng hắn.

Ầm.

...

Mặt trời như lửa.

Núi đá hiểm trở, từng cục đá lởm chởm, có màu xanh lục, nơi xa truyền đến từng tiếng chim gọi rải rác, tăng thêm mấy phần khô nóng.

Trên con đường núi hiểm trở, một đội xe tù đi chậm chạp, hai bên của đội xe có mấy nam tử cường tráng dũng mãnh đang phóng ngựa phi nước đại, vung roi đánh ngựa, lớn tiếng quát mắng.

Nhìn quần áo của những nam tử cưỡi ngựa này thì cũng không giống quan sai, cách nói chuyện cùng hành động ngược lại khá giống sơn tặc.

Lồng giam ở trên xe cũng vô cùng thô sơ, hình như là mới làm, gỗ còn lộ ra vẻ tươi mới.

Lồng nào cũng chật ních tù nhân.

Tay chân của Tần Tang bị trói, hắn cuộn mình vào trong góc lồng, ánh mắt khôi phục lại một chút tỉnh táo.

Từ khi khôi phục được ý thức thì hắn một mực mê muội, thỉnh thoảng mới tỉnh táo trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cho tới hôm nay mới hoàn toàn tiêu hóa ký ức của cỗ thân thể này.

Thân thể này cũng có họ Tần, đến từ một thôn xóm tên là Vương gia trang, phụ mẫu là làm nghề nông ở trong thôn, hắn có hai người huynh trưởng nên hắn xếp thứ ba ở trong nhà, người trong thôn liền gọi hắn Tam Oa, do chưa đủ hai mươi tuổi nên chưa có đại danh.

Người Tần gia cần cù chăm chỉ, tuy cuộc sống cũng coi như giàu có, nhưng cái nghề từ kiếm ăn trong đất này có thể đào ra được bao nhiêu vàng bạc?

Vậy nên phụ mẫu của hắn có tâm tư khác, không chỉ đưa Tần Tam Oa đi đọc sách, mà khi Tần Tam Oa vừa tròn mười tuổi còn dẫn hắn đi cầu Vương chưởng quỹ, hi vọng có thể có một nghề kiếm sống.

Vị này Vương chưởng quỹ này là bạn cũ của cha hắn, cũng là người của Vương gia trang, lúc còn trẻ tại xây một gian hàng tại gần thành, vậy nên giàu có hơn mấy nhà nông trong thôn rất nhiều, là một nhân vật có thân phận.

Vương chưởng quỹ thấy Tần Tam Oa trung thực thì nguyện ý mang hắn theo làm hỏa kế*, phụ mẫu hắn vô cùng cảm kích, vội vàng đồng ý.

*hỏa kế: người học việc

Đây là lần đầu tiên rời nhà kể từ khi Tần Tam oa sinh ra, hắn chấp hành lời dạy bảo của phụ mẫu trong sợ hãi, rất siêng năng làm việc nên càng khiến Vương chưởng quỹ yêu thích, lúc ra ngoài chọn mua hàng hóa cũng nguyện ý mang theo hắn.

Nhưng không ngờ thế gian này hỗn loạn, chưởng quỹ cùng tiểu hỏa kế xuất phát không bao lâu thì đã gặp nhóm sơn tặc này ở đường lên núi, Vương chưởng quỹ bị một đao chém bay đầu, còn Tần Tam Oa thì bị trói lên xe tù, tạm thời giữ được một mạng.

Tần Tam Oa đáng thương chưa từng gặp phải loại biến cố này, không lâu sau thì chết vì hoảng sợ, tiện nghi cho Tần Tang.

Tu hú chiếm tổ chim khách, thân thể xa lạ này khiến Tần Tang có cảm giác rất không quen, những dấu hiệu trong trí nhớ đã cho thấy đây là một thế giới khác xa so với kiếp trước, nhưng Tần Tang cũng không có tâm tình mà đi quan tâm những thứ này.

Trời càng ngày càng nóng, thân thể mỏi mệt không chịu nổi, vết thương nhói nhói đau, Tần Tang giữ vững tinh thần, chớp đôi mắt chua xót, ánh mắt đột nhiên quét tới đội xe cuối cùng trên một chiếc xe ngựa, đột nhiên nhớ tới cảnh mà ba ngày trước đã nhìn thấy, đang buổi trưa mà sống lưng hắn lại buốt.

Nhìn đi nhìn lại, xe tù không còn bao nhiêu người nữa.

Không còn thời gian nữa rồi, nhất định phải nghĩ biện pháp chạy trốn.

Đội xe một đường về phía Bắc, đi được hơn mười ngày, hiện tại bọn hắn đã cách Vương gia trang cực xa, ký ức của Tần Tam Oa không thể cung cấp bất kỳ sự trợ giúp nào, Tần Tang cũng không biết mình đang ở đâu.

Lúc đầu còn đi đường lớn, nhóm sơn tặc này làm rất nhiều việc ác, bắt rất nhiều người.

Chờ bắt đủ nhân số, bọn hắn liền đi về phía núi rừng hoang dã, tận lực tránh nơi có người sống.

Rừng núi hoang vắng, không có cách nào cầu cứu.

Muốn sống sót, chỉ có thể dựa vào mình.

Năm người bị chèn ép trong xe tù chật hẹp, Tần Tang bị chen khiến xương cốt đau, phải lùi về phía sau.

Các tù nhân đều là những thanh niên trai tráng, giống như Tần Tam Oa, đều là người vô tội đáng thương.

Tần Tang dùng sức đẩy mấy lần, nhưng đều không có tiếng mắng, chỉ nghe được vài tiếng rên rỉ hư nhược thì không khỏi tuyệt vọng.

Bao quát cả mình, những tù nhân đều đói và cực kì suy yếu, những sơn tặc kia thì đều mạnh mẽ, dưới hông còn có ngựa, làm thế nào mới có thể chạy trốn?

Bình luận

Truyện đang đọc