KHẤU VẤN TIÊN ĐẠO

- Chiêu thức dứt khoát, kình lực bên trong, dùng kình sai thì cả đời này ngươi đừng mơ luyện ra nội lực!



Trong lúc giảng dạy, Bạch Giang Lan không cho hắn một tí thể diện nào, mắng rất nhiều.

Những người khác luyện xong thì cười toe toét vây tới xem trò vui, lưng Tần Tang chịu mấy gậy đau đớn, không dám tiếp tục phân tâm nữa, hắn tập luyện ba thức thẳng đến giờ ăn cơm.

Dùng cơm xong, mặt trời cũng hiện ra, dùng mắt thường cũng có thể thấy sương mù trên mặt sông đang tan rất nhanh, đầu thuyền đột nhiên có người hô:

- Đến Tam Vu Thành rồi!

Tần Tang vịn mạn thuyền đứng lên, nhìn thấy sương mù trên sông tản vào bên trong núi xanh, trên mặt sông hiện ra những chiếc thuyền lớn nhỏ san sát, mênh mông vô bờ, ánh mặt trời chiếu xuống dòng sông, cảnh sắc vô cùng tráng lệ.

Chỗ trung tâm mà đoàn thuyền tụ tập, bên bờ hẳn là bến đò thứ nhất, nói là bến đò, nhưng quy mô không khác gì thành trấn, lớn hơn vài lần so với thành nhỏ mà Tần Tam Oa từng ở.

Khó có thể tưởng tượng, bến đò phía sau Tam Vu Thành là một tòa thành hùng vĩ như thế nào.

Con thuyền lặng lẽ tiến về phía trước, Thủy Hầu Tử nhảy lên mũi thuyền phất phất cờ báo hiệu, chờ một chiếc thuyền nhỏ chầm chậm đi tới, lớn tiếng đàm phán giá cả cùng nhà đò, rồi quay người hô:

- Tần huynh đệ, xuống thuyền đi!

Nên xuống thuyền rồi.

- Sau này còn gặp lại!

Mặc dù thời gian ở chung với mấy người Bạch Giang Lan ngắn ngủi, nhưng trong lòng Tần Tang vẫn có một cảm giác không nỡ, sau khi từ biệt từng người, từ cột dây thừng phóng tới trên thuyền nhỏ, đưa mắt nhìn thuyền lớn rời đi.

Thủy Hầu Tử vẫn đang vẫy vẫy tay trên mũi thuyền.

...

Đây là lần đầu tiên công tử đến Tam Vu Thành sao?"

Thuyền nhỏ ở trên sông linh hoạt trôi đi, chậm rãi tới gần bến đò, người chèo thuyền là một ông lão, thấy Tần Tang ngơ người nhìn chằm chằm chiếc thuyền cách ngày càng xa thì mở miệng tán gẫu.

Tần Tang thu lại ánh mắt, nhìn về phía ông lão, nói đùa:

- Nhà đò, ta họ Tần, không dám nhận là công tử. Ta đến đây tìm thần tiên, nhìn cách ngài chèo, chắc đã hành nghề trên sông không ít năm, đã từng gặp thần tiên chưa?

Ông lão cười ha ha, nói:

- Tần lão đệ đừng chọc cười lão phu, ta từ tám tuổi đã theo cha mẹ chèo thuyền, chớp mắt một cái đã chạy trên sông được hơn năm mươi năm, nhưng chưa từng thấy qua thần tiên nào cả. Tần lão đệ, ngươi đến Tam Vu Thành là muốn làm ăn mua bán, hay là đi thăm bạn bè, hay là muốn tìm nghề kiếm sống? Lão phu hiểu biết rất rõ Tam Vu Thành, nói không chừng có thể giúp ngươi chút việc nhỏ.

- Ngài nhìn cái chân này của ta đi.

Tần Tang giơ chân bị thương lên, cười khổ nói:

- Hiện tại ta đứng cũng không vững, chả muốn nghĩ cái gì hết, trước tiên chữa khỏi chân rồi lại nói. Không biết chỗ nào ở bến đò có thần y, mong lão tiên sinh chỉ điểm một chút.

- Ồ?

Ông lão cúi đầu nhìn kỹ chân Tần Tang một chút, lắc đầu nói:

- Thần y trong thành đều chữa bệnh cho quý nhân, sao có thể ở bến đò? Nơi này cách Tam Vu Thành gần ba mươi dặm... Có điều lão phu biết mấy lão lang y, có chút danh tiếng tại bến đò, nếu lão đệ tin ta, ta đây sẽ dẫn ngươi tới..."

Khi đang nói chuyện, bến đò xuất hiện trong tầm mắt hai người, trong bến đò vô cùng nhộn nhịp, đầy ắp người, phần lớn đều quần áo tả tơi, cực kỳ ồn ào, hỗn loạn.

Tần Tang kinh ngạc nói:

- Bên trong bến đò có nhiều người như vậy?

- Chắc Tần lão đệ không biết rồi...

Trên mặt ông lão lộ ra vẻ thương xót, thở dài nói:

- Trước kia bến đò không có náo nhiệt như vậy, gần đây rất nhiều người chạy nạn từ phương Bắc tới, nói là đại hạn phía bắc có nạn châu chấu, lương thực trong ruộng không thu hoạch được một hạt nào, nghe nói còn có người kéo cờ tạo phản, tai ương nổi lên tứ phía. Đều là người cùng khổ, ở quê hương sống không nổi, chỉ có thể đi về phía nam lánh nạn. Nói thật, lão phu ta sắp sáu mươi, cảnh tượng tương tự cũng đã gặp mấy lần, nhưng chưa từng thấy dạng thế đạo như thế này. Không chỉ bến đò thứ nhất, mấy bến đò phía dưới đều chật ních người nghèo cầu sống, khổ nhất là nghề kéo thuyền đều có mấy chục người tranh nhau làm, bên ngoài Tam Vu Thành, mọi người đều nói rằng tân hoàng đế hồ đồ vô đạo...

Ông lão đột nhiên ngậm miệng, sắc mặt ngượng ngùng nhìn Tần Tang một chút.

Tần Tang lơ đễnh, tiếp tục ở mạn thuyền quan sát bến đò, quả nhiên như ông lão nói, chín phần đều là người nghèo xanh xao.

Ông lão biết mình nói sai, vội vàng nói sang chuyện khác:

- Tần lão đệ, vừa nhắc tới người cùng khổ, lão phu đột nhiên nhớ tới. Lão phu chưa thấy qua thần tiên thật, nhưng từng nghe nói Thanh Dương Quán bên trong Thúy Minh Sơn có một vị thần tiên sống!

Tần Tang khẽ ồ một tiếng:

- Thần tiên sống là như thế nào?

Thấy hấp dẫn được sự chú ý của Tần Tang, trên mặt ông lão lộ ra vẻ đắc ý:

- Vị thần tiên sống này, tại những nơi xung quanh thanh danh cũng không nhỏ, chính là vị Tịch Tâm đ*o nhân, quán chủ của Thanh Dương Quán kia. Số lượng đạo quán cùng chùa miếu trên Thúy Minh Sơn có không ít, Thanh Dương Quán cũng vốn không có danh tiếng gì, về sau vị Thanh Dương quán chủ này xuất hiện, danh tiếng mới lớn lên. Nghe nói Thanh Dương quán chủ, nổi danh nhất chính là có tâm địa bồ tát, nói là thần tiên sống, một chút cũng không ngoa.

Bình luận

Truyện đang đọc