KHẼ CHẠM VÀO EM


Trong lúc đó, ở Đặng gia cứ tưởng là sóng yên biển lặn nhưng thật ra là một trận cuồng phong dữ dội đang được chôn giấu, che đậy bằng những cơn sóng tĩnh lặng.
Đặng lão gia thấy cô trở về thì không có vẻ gì là vui mừng, mặt ông ta vẫn nghiêm nghị và đáng sợ như vậy, giọng nói tuy khàn khàn nhưng lại lạnh nhạt như băng trôi, người ngoài nhìn vào còn tưởng họ là người xa lạ chứ không có chút quan họ ruột thịt máu mủ nào: "Về rồi à? Vậy thì nói thẳng vào vấn đề chính đi, cho dù có vòng vo cũng vô ích."
Ông ta nhìn thẳng vào Đặng Linh Vi rồi nói tiếp: "Chắc mày cũng nghe nói rồi, thậm chí còn biết rõ là Tử San đã trở về đúng không? Hôm qua còn đến công ty của Tần Minh Hạo để làm loạn, phá rối mối quan hệ của chị mày?"
Đặng Linh Vi còn tưởng là chuyện gì, thì ra là vì chuyện Đặng Tử San đã trở về.

Cô cúi đầu, im lặng không hé môi dù chỉ một câu.

Đặng phu nhân càng nhìn cô thì càng không thuận mắt, bà cất giọng cay nghiệt trách mắng cô: "Mày nghĩ mày được gả vào Tần gia thì thạt sự trở thành Tần thiếu phu nhân, trở thành phượng hoàng? Năm đó Tử San là bất đắt dĩ mới rời đi, mày chỉ là bất đắt dĩ thay thế chỗ cho Tử San.

Bây giờ con bé đã trở về rồi thì tao nghĩ mày phải biết điều một chút chứ.

Sao lại không biết thân biết phận như vậy? Mày muốn phá hoại chuyện tốt của Tử San sao? Mày bị thàn kinh hay là mơ mộng viễn tưởng vậy? Người mà Tần Minh Hạo yêu từ trước đến nay chỉ có một mình Tử San nhà tao thôi, đừng có mà không biết lượng sức mình như vậy.

Nhìn bộ dạng của mày kia kìa, một cái móng chán của Tử San nhà tao còn không bằng mà muốn đi quyến rũ Tần Minh Hạo.


Bao nhiêu năm nay chắc là tên thiếu gia họ Tần đó đã chán ghét mày đến tận xương tủy rồi, cả ba năm mà cũng không có được một chút tin vui.

Nếu mày đã không giúp gì được cho Đặng gia thì nhanh chóng rút lui, đề nghị Tần Minh Hạo ký đơn ly hôn đi.

Làm người thì phải biết vị trí của mình là ở đâu, cỡ như mày, thì chỉ có thể vào quán bar làm đĩ điếm như mẹ của mày thôi.

Muốn trèo lên cành cao là chuyện không thể đâu."
Bà ta nói một tràng dài, cuối cùng vẫn quay lại nhắc đến mẹ của Linh Vi, mỗi lần bà ta nhắc đến mẹ cô đều là sử dụng cái giọng điệu khinh thường, miệt thị đó khiến cô phải cắn chặt răng, móng tay đâm sâu vào da thịt mới khống chế được sự run rẩy của cơ thể.
Thấy Linh Vi không có phản ứng cũng không nói gì, Đặng lão gia lại nghiêm giọng: "Mày tốt nhất nên đề nghị ly hôn đi.

Đừng khiến bản thân quá mất mặt.

Năm đó tao chỉ chỉ là bất đắt dĩ nên mới đẩy mày ra làm thế thân, bây giờ chị của mày về rồi, mày nên trả lại vị trí Tần thiếu phu nhân cho nó rồi.

Mày cứ khư khư ôm lấy cái hư danh này cũng chẳng có ích gì, chi bằng ngoan ngoãn trở về làm tam tiểu thư của Đặng gia, tao sẽ kiếm cho mày một mối khác, chắc chắn không để mày thiệt thòi."

Cơ thể Linh Vi run dữ dội, dường như thật sự kiềm chế nữa, cô vẫn cúi gầm mặt nhưng giọng nói đã bắt đầu thoát ra từ kẻ răng, tuy nhỉ nhưng bọn họ vẫn có thể nghe rõ từng câu, từng chữ: "Rốt cuộc các người xem tôi là gì hả? Là một món đồ để cho các người chơi đùa sao? Các người bảo gả thì tôi phải gả, bảo ly hôn thì tôi phải ly hôn sao? "
Đặng lão gia trầm mặt, gương mặt già nua dần trở nên u ám hơn: "Mày nói vậy là sao? Tao như vậy...!còn chưa đủ tốt với mày sao? Mày hãy nhớ kĩ lại đi, mày chỉ là một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi, nếu tao không nhận mày về thì mày sẽ có ngày hôm nay sao? Sẽ được ăn sung mặc sướng sao? Hửm?"
Đặng Linh Vi cười khổ, hai tay siết chặt, cô ngẩng mặt lên nhìn Đặng lão gia với vẻ khinh bỉ, chua chát: "Đối tốt? Đối tốt hơn một con súc vật sao? Các người không xem tôi là người, cũng chưa từng thật sự quan tâm tôi, thứ tôi cần là một mái ấm gia đình, một tình yêu thật sự chứ không phải là lòng trắc ẩn và thương hại của ông.

Ông dám khẳng định với tôi rằng ông nhận lại tôi không phải vì mục đích cá nhân không?"
Ông ta nhếch mép, sắc mặt u ám biến mất, đổi lại là một sự đáng sợ như ác quỷ đang muốn bóp chết Linh Vi: "Đúng, tao muốn đón mày về để gả mày cho nhà giàu, để củng cố quyền lực thì có làm sao? Mày dù gì cũng là cốt nhục của tao, là con cháu của Đặng gia.

Góp một chút công sức cho sự phồn thịnh này thì oan ức lắm sao? Nghĩ kĩ lại thì tao cũng đâu có bạt đãi mày, thứ đàn bà như mày được gả cho nhà giàu, được làm vợ người ta, làm ấm giường, làm công cụ nối dõi tông đường đã là phước phần lắm rồi, không lẽ mày muốn giống như mẹ mày, muốn qua đêm với đàn ông để kiếm tiền?"
Linh Vi mím môi, nước mắt cô bắt đầu không thể nào kiểm soát được mà tuông rơi, cơn tức giận bị dồn nén bấy lây nay cứ vậy mà bị bộc phát, cô há miệng hét lớn vào mặt Đặng lão gia: "Ông không phải là con người."
Bóp!!!
Đặng lão gia tức giận, ông ta đứng phắt dậy tát vào mặt Đặng Linh Vi một bạt tay khiến cho cô điếng người, toàn thân run lên vì tức giận, vì sợ hãi, vì không cam tâm, vì đau đớn.
"Mày không có quyền chống cự hay phản kháng đâu.

Tao nhắc lại lần cuối, ly hôn đi." Đặng lão gia gầm gừ.

Lúc này, một con người cứng đầu trong cô chợt trỗi dậy, cô không cam lòng, tại sao mọi người đều hướng về Đặng Tử San như là một đấng hào quang, như là một thiên thần vậy chứ? Tại sao cô ta lại có được tình yêu của Tần Minh Hạo một cách dễ dàng như vậy trong khi cô ta không cần phải làm gì cả, tại sao cô ta lại có một gia đình hạnh phúc, yêu thương cô ta như châu báu, ngọc ngà, tại sao cô ta không cần làm gì cũng sẽ tỏ sáng trong đám đông? Vì đó là hào quang của nữ chính sao? Còn cô...!từ đầu đến cuối cũng chỉ là một kẻ mồ côi, không ai nương tựa, không ai yêu thương, không ai cần cô, phải không?
"Tại sao...!tôi phải ly hôn? Tại sao chứ?"
Đặng lão gia thật sự mất kiên nhẫn: "Người đâu, đem roi da đến đây."
Lần này ông ra đã thật sự muốn ra tay, Đặng phu nhân đứng kế bên đương nhiên không ngăn cản, bà ta còn nhếch miệng cười thoả mãn.
Về phế Đặng Linh Vi, đôi mắt cô đã bắt đầu thẫn thờ, tuyệt vọng như kẻ không hồn, cô đã không còn trông mong vào tình yêu từ nơi này nữa rồi, giờ đây, ngoài cảm giác buốt giá và hiu quạnh ra thì cô không còn có một tia hi vọng nào nữa.

Cô dường như đã rơi vào hố đen mù mịt, không có lối thoát.
Roi da đưa dâng đến, hai người đàn ông bước đến, chỉ trong chốc lát đã dễ dàng áp chế được Đặng Linh Vi quỳ xuống.
"Đây là do mày không biết điều, đừng trách người cha này vô tình."
Cha? Ông ta nói ra từ này mày không cảm thấy nực cười, ông thật sự đã từng xem cô là con sao?
Chát! Chát! Chát!
Chiếc roi đánh mạnh vào da thịt cô tạo ra tiếng kêu điếc tay, đau thấu tim gan.

Ông ta vốn dĩ không hề nương tay mà còn dùng hết sức mình để đánh.
Một roi, hai roi rồi ba roi, một một roi đều khiến cho lưng cô nhuộm đầy máu tươi, nhưng cô cắn chặt môi đến nổi trong miệng đầy mùi máu tanh cũng không kêu la một tiếng, bình thường cô là người nhát gan nhưng trong khoảng khắc này lại kiên cường đến đáng thương.
Đột nhiên, có người hớt hải xông vào trong: "Lão gia, lão gia...!có..."
Ông ta ngẩng mặt lên nhìn, tức giận định quát người đó thì lại nhìn thấy điều gì đó khiến ông ta sững sờ.

"Lão gia, Tần thiếu gia cứ nằng nặc đòi vào trong, tôi...!không kịp thông báo."
Vừa nghe đến Tần Minh Hạo, Linh Vi lập tức nhìn anh, cô còn tưởng là mình đang nằm mơ...!nhưng không, là thật.
Tần Minh Hạo vừa bước vào trong đã nhìn thấy cảnh tượng đầy máu me, anh thoáng nhìn qua Linh Vi khẽ cau mày rồi lại nhìn sang Đặng lão gia: "Các người đang làm gì cô ấy?"
Chỉ bằng một câu nói, sát khí đã bao trùm cả không gian, ánh mắt chết chóc của anh liếc nhìn Đặng lão gia khiến ông ta cứng đơ người không lên tiếng nói được câu nào, còn Đặng lão phu nhân chỉ biết đứng núp sau lưng ông ta cũng không dám mồm miệng nữa.
Tần Minh Hạo bước từng bước nặng nề đến chỗ của Đặng Linh Vi, anh còn chưa kịp đưa tay ra bế cô thì cô đã ngất xỉu trên sàn nhà lạnh ngắt.
Lúc này vì vội vàng nên anh cũng không còn thời gian để quan tâm đến những người này, chỉ để lại một câu: "Xem ra lần này Đặng thị không còn được may mắn nhận vốn đầu tư từ Tần thị nữa rồi.

Đặng lão gia tự mình lo liệu đi."
Đặng lão gia điếng người, cả thân hình cao lớn bắt đầu không chịu đựng được sức nặng của cơ thể, loạng choạng ngã xuống ghế.
Ông ta không thể nào ngờ được Tần Minh Hạo lại vì Đặng Linh Vi mà làm đến mức này.
Đặng phu nhân đứng kế bên an ủi: "Chắc là Tần Minh Hạo chỉ là tiện miệng nói vậy thôi, quan hệ giữa hai nhà xưa nay vẫn rất tốt, sao có thể chỉ vì con nhỏ xui xẻo đó mà bị lung lay."
Đặng lão gia trong lòng lo lắng, bất an đến nỗi phát cáu mà hét lớn: "Bà thì biết cái gì.

Lời của Tần Minh Hạo nói ra không thể nào xem như gió thoảng mây bay được đâu.

Trước giờ con người này nói được làm được, chưa bao giờ biết nói đùa.".


Bình luận

Truyện đang đọc