Chương 5
Trans: Cola
Quan Văn Cường cảm thấy có lẽ Hứa Bùi có chút ý kiến với mình, bằng không sao tự dưng lại quăng cho anh ta một đống bài tập như vậy.
Hành anh ta đến nỗi dạo này quầng thâm mắt càng lớn hơn.
Cặm cụi cần mẫn mới xong được một ít, nhân lúc Hứa Bùi đến thư viện tra cứu tài liệu, anh ta không nhịn được nữa, ôm điện thoại bắt đầu giở trò lười biếng.
Đợi đến khi Hứa Bùi quay về, anh ta vẫn còn đang hăng say lướt dạo diễn đàn trong trường, sau đó vội vàng chỉ vào màn hình khoe với Hứa Bùi: “Anh Bùi, cho anh xem một bài đăng hay ho nè, nói khoa Báo...”
Hứa Bùi ném tài liệu lên bàn, đi rót cốc nước, “Tính được thời gian mở van một chiều rồi hử?”
Quan Văn Cường lập tức im bặt.
“Phân tích được mối quan hệ của áp suất và mô đun đàn hồi của ống cao áp rồi hử?”
Quan Văn Cường bỏ điện thoại xuống, uống nước để câu giờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tìm ra phương án điều khiển van giảm áp và van bơm dầu cao áp rồi hử?”
Quan Văn Cường bị sặc nước ho khụ khụ hai tiếng, trong ánh nhìn chằm chằm của ai đó, anh ta xấu hổ lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Một câu cũng chưa làm được, còn có tâm trí thảnh thơi lướt dạo mấy bài đăng vô bổ trên mạng.” Hứa Bùi cởi một cúc áo ra, bình luận về việc này: “Khá lắm, ít ra tâm thái không tệ.”
Quan Văn Cường sụp đổ: “Anh Bùi, em sai rồi.”
Anh ta rút được kinh nghiệm xương máu, “Chuyện tranh giành trang báo ở khoa Báo chí liên quan gì đến em chứ! Cái cô Nhan Thư bị bắt nạt, bị cướp trang báo thì dính dáng gì đến em! Bây giờ em đi đọc đề ngay đây!”
Quan Văn Cường tắt trang web, ra vẻ hùng hổ chuẩn bị quay về chỗ, vắt não tính toán đến sáng mai, ai ngờ đằng sau lại vang lên một tiếng: “Quay lại.”
“?”
Hứa Bùi đặt cốc trước máy nước, khom lưng lấy nước, anh cất lời trong tiếng nước òng ọc: “Bài đăng gì?”
Quan Văn Cường nhất thời không thể xác định có phải Hứa Bùi đang giở trò dẫn dụ hay không, bèn lanh trí trả lời theo ý của anh: “Bài đăng vô bổ!”
Hứa Bùi liếc anh ta một cái, “Tôi hỏi nội dung.”
“Nội dung cũng rất vô bổ!”
“...”
Hứa Bùi nhìn chòng chọc anh ta.
Anh nhất thời không thể phân biệt rõ, cái tên đại ngốc này có phải đang cố tình hay không.
Quan Văn Cường đối diện với ánh mắt của anh, đột nhiên ngộ ra: “Hầy, chỉ là chút chuyện ở câu lạc bộ Báo chí. Anh cũng biết Nhan Thư nhỉ, mà thôi coi như em chưa hỏi. Đó là hoa khôi khoa Báo chí, chính là người trong video tuyên truyền của trường —”
Anh ta vừa mới ngẩng đầu, lập tức bị Hứa Bùi xòe tay ra, cắt ngang: “Đưa điện thoại cho tôi, tôi tự xem.”
Quan Văn Cường ngoan ngoãn mở diễn đàn trường ra, tìm được bài đăng gốc, mở ra rồi đưa cho Hứa Bùi.
[Tiết lộ chút tin tức bên câu lạc bộ Báo chí. Trang báo mà hoa khôi Y chuẩn bị hai tháng đã bị đàn chị giấu tên đứng thứ hai trong câu lạc bộ Báo chí cướp mất.]
Lầu 1: [Biết ngay, YS là Nhan Thư đúng không? Hình như báo kỳ này rất quan trọng, bạn hoa khôi kia đúng là thảm thật.]
Lầu 8: [Thảm cái đ*ch ý, bản thân cô ta không có thực lực, còn trách người khác à? Đối tượng mà đàn chị phỏng vấn riêng là thanh mai của Hứa thần, chỉ giành một trang báo trong báo trường cũng không quá đáng đúng không?
Đừng có nói với tôi vốn dĩ là trang báo của ai, ra ngoài xã hội đều là ai có bản lĩnh giành được tin tức hot hơn, trang báo chính là của người ấy. Đàn chị tốt bụng còn chủ động đề nghị cạnh tranh công bằng, cô hoa khôi kia có bản lĩnh thì tìm được tin hot hit hơn đi!
Ở đây ra vẻ đáng thương cái nỗi gì!
À, tiếc là cô ta không thể tìm được tin hot hơn rồi, vì người có thể vượt qua thanh mai của Hứa Bùi chỉ có thể là Hứa Bùi thôi. Nhưng mọi người đều biết, Hứa Bùi cùng đội của anh ấy, chưa từng nhận bất cứ cuộc phỏng vấn nào.
Chấm hết.]
Lầu 9: [Nếu thật sự có thể đọc tin của Hứa thần, ai mà lại không khen đàn chị giành tin giỏi? Bạn hoa khôi kia cứ lo khoe sắc đẹp đi, chuyện trang báo khuyên bạn bớt tham gia thôi.]
Lầu 13: [Một câu tổng kết, đàn chị lợi hại, hoa khôi ra chuồng gà.]
Lầu 18: [Chị em à, chẳng lẽ trọng điểm không phải là Hứa thần còn có thanh mai sao???]
...
Chỉ một lời nói mà làm dấy lên ngàn cơn sóng.
Thế là, những bình luận phía sau hoàn toàn chệch hướng.
Quan Văn Cường “chậc chậc” hai tiếng: “Bốc phét y như thật vậy, ai lại không biết anh vừa là dân FA vừa là con một đã solo hơn hai mươi năm? Phòng con gái như phòng sói vậy, trong vòng mười dặm xung quanh ngay cả con muỗi cái cũng không bay vào nổi, còn có thanh mai cơ à!”
Hứa Bùi uống một ngụm nước, thong thả liếc anh ta bằng ánh mắt “Cậu bạn trẻ, cậu chẳng biết gì về tôi cả”, “Cậu có chắc tôi là dân FA không?”
“?”
Hứa Bùi không cho anh ta thời gian để thắc mắc, xoay xoay chiếc cốc trong tay, “Cậu tìm cách liên hệ với bạn ...”
Anh ngừng lại, liếc nhanh cậu bạn cùng phòng mặt người dạ thú ưa làm lố của mình, chữa lời: “... Bạn của bạn hoa khôi kia. Hẹn thời gian, làm một cuộc phỏng vấn độc quyền.”
Phỏng vấn độc quyền?
Quan Văn Cương có chút mịt mờ, lại có chút vui mừng — Anh ta muốn được phỏng vấn đến phát điên lên rồi!
Nếu không phải anh Bùi không cho phép, anh ta đã sớm trở thành người đàn ông gây sốt rần rần trước mặt truyền thông rồi.
“Thật sao anh Bùi!” Đứng trước miếng bánh to đùng từ trên trời rơi xuống, anh ta không dám tin, “Đội chúng ta, không phải không nhận bất cứ buổi phỏng vấn nào sao?”
“Thế à?”
“Vâng!”
Quan Văn Cường trả lời rất chắc chắn.
“Ai quy định?” Hứa Bùi nhíu mày, có vẻ không đồng tình.
Quan Văn Cường bị câu hỏi của anh làm cho sửng sốt, tắt tiếng một lúc lâu mới thốt ra một chữ: “Anh.”
“... Trí nhớ không tồi.” Hứa Bùi bỏ cốc nước xuống, đầu tiên là dành cho Quan Văn Cường lời đánh giá cực kỳ khẳng định, sau đó “cua” cái rụp: “Nhưng đó là trước kia, quy định mới là, cho phép thành viên nhận phỏng vấn.”
Quan Văn Cường gãi đầu, “Á? Quy định mới? Ra lúc nào vậy?”
Hứa Bùi tựa vào lưng ghế, ngón cái đánh một hàng chữ vào điện thoại, ấn nút gửi đi, uể oải liếc anh ta một cái: “Bây giờ.”
--
“Người tung tin này có logic kiểu gì vậy? Có lẽ nào chính là Lâm Tuyết Mẫn không! Báo trường của chúng ta từ trước tới giờ đều phân chia lần lượt, còn đề nghị cạnh tranh công bằng cái quỷ gì chứ! Lúc đến lượt chị ta đăng tin, sao không thấy chị ta kêu chúng ta đi cạnh tranh công bằng nhỉ! Cướp trang báo của người ta mà còn lý sự ư?” Điền Tư Điềm giận đùng đùng nhìn chòng chọc vào bài đằng, tuôn ra một đống lời chê trách sa sả.
Cô ấy không nghe thấy ai đáp lại, chống má quay đầu lại nhìn.
Nhan Thư đang ngồi trước máy tính, gõ lạch cạch một hàng chữ vào thanh tìm kiếm.
[Cách câu cá ở hồ Thu Sắc]
Khi đánh ra ba chữ “hồ Thu Sắc”, thanh tìm kiếm còn hiện ra mấy dòng lịch sử tìm kiếm trước đó.
[Nơi câu cá tốt nhất ở hồ Thu Sắc]
[Ảnh chi tiết của hồ Thu Sắc]
[Hồ Thu Sắc có những loại cá nào]
Điền Tư Điềm: “...”
Toang rồi, toang toàn tập rồi.
Trạng thái này đã bắt đầu xuất hiện từ lúc rời khỏi KTV, đến bây giờ đã kéo dài được mấy ngày liền.
Ánh mắt của cô ấy lướt qua màn hình máy tính của Nhan Thư, rồi lại nhìn đống dụng cụ câu cá bên cạnh cô như hộp lưỡi câu, phao câu cá và cần câu liên tục được bổ sung trong hai ngày nay, “Bạn như này là chuẩn bị làm gì thế?”
Nhan Thư gỡ miếng mặt nạ trên mặt xuống, nhẹ nhàng xoa dưỡng chất còn thừa lên da, “Câu cá.”
?
Điền Tư Điềm thương xót thở dài một tiếng, “Nhan Nhan à, tuy không có hi vọng có thể đoạt lại trang báo, nhưng bạn cũng không cần bỏ cuộc lộ liễu như vậy chứ! Ngay cả kế hoạch dưỡng lão cũng sắp xếp cả rồi hả?”
Nhan Thư vươn vai một cái, đáp: “Ai nói mình bỏ cuộc?”
Đôi mắt tròn xoe của Điền Tư Điềm xuất hiện vẻ nghi hoặc cực lớn, đang định hỏi gì đó thì thông báo Wechat vang lên.
Cô ấy mở điện thoại nhìn qua một lát rồi cạn lời tắt màn hình.
Nhan Thư: “Ai thế?”
Điền Tư Điềm nhíu mày, “Bọn lừa đảo.”
“Hở?”
“Có người gửi yêu cầu kết bạn, nói là người trong đội của Hứa thần, hỏi mình có hứng thú bàn chuyện phỏng vấn không.”
Nhan Thư cũng cạn lời, “Giả quá đi!”
“Đúng vậy, coi mình là con ngốc chắc? Trò lừa đảo lộ liễu như vậy, ai tin!” Điền Tư Điềm khẽ “xùy” một tiếng, dứt khoát nhấn vào nút từ chối.
Đối với chuyện này, Nhan Thư giơ ngón cái khen ngợi cô ấy: “Quả nhiên thông minh giống mình.”
“Lại chẳng không!” Điền Tư Điềm đắc ý ngả người làm tổ trên ghế, tiếp tục lướt diễn đàn. Vừa lướt dạo chưa được mấy phút, cô ấy bỗng ngồi phắt dậy, nói với vẻ khó tin: “Đứa nào đây nhỉ, một chuyện hoang đường như vậy mà cũng có thể bịa ra được!”
Nhan Thư đang học cách thả cần câu cũng phải nghi hoặc quay đầu qua.
Điền Tư Điềm nghiến răng trèo trẹo giơ điện thoại đến trước mặt cô: “Bạn xem!”
[Không nhịn được nữa, antifan giả dạng fan lên nhiều chuyện một chút. Một buổi tối nọ, cô hoa khôi Y cố tình đánh rơi sổ ghi chép, tạo dựng cảnh gặp gỡ tình cờ để làm quen Hứa thần, còn có ý định xin cách liên lạc với Hứa thần, bị từ chối thẳng thừng (xấu hổ.jpg) Hứa thần trả quyển ghi chép xong, lập tức chạy mất, còn chạy như bay, chỉ sợ cô ta bám lấy, cảnh tượng đó rất buồn cười hahahahaha]
Lầu 2: [Lại là YS? Nếu là cô ấy thì mị không tin, tốt xấu gì cô bạn này cũng là nữ thần nhan sắc được trường ta công nhận, có tâm cơ có thủ đoạn, dáng lại hót hòn họt, Hứa thần lại không hiểu phong tình như vậy sao?]
Lầu 5: [Phong tình là cái gì? Mọi người đều biết, Hứa thần chỉ biết giải đề Toán thôi (đầu chó giữ mạng)*]
*icon đầu chó, hoặc đầu chó để thay cho câu nói: “Tôi đi ngược lại với ý kiến đám đông, đừng đánh tôi”.
Lầu 6: [Hahahahaha hoa khôi của khoa cua trai waterloo* hahaha mẹ nó tôi cười ẻ]
*Waterloo là một đô thị ở tỉnh Walloon Brabant, Bỉ. Đây là nơi quân đội của Napoleon đại bại. Sau này dùng để chỉ sự thất bại.
Lầu 7: [Không hổ danh là Hứa thần, thâu đêm tìm vé tàu hỏa để chạy trốn hahaha]
Lầu 9: [Ủa, chỉ có mình tôi muốn biết làm thế nào để bắt chuyện bằng sổ ghi chép sao? Làm mất sổ ghi chép, nhặt lên trả lại là được rồi mà nhỉ? Lẽ nào còn có thể có phần tiếp theo sao?]
Lầu 16: [Em gái lầu 9 non và xanh quá, ở trong này quá trời tri thức luôn nè. Ví dụ bước đầu tiên, cô hoa khôi kia có thể nói dối là có mấy trang ghi chép quan trọng trong sổ không thấy đâu nữa, nhờ Hứa thần tìm giúp...]
Nhan Thư mang theo thái độ học tập, ù ù cạc cạc đọc dòng bình luận này, điện thoại đột nhiên rung lên.
Cô với tay lấy điện thoại, nhìn một cái.
Là tin nhắn mà Hứa Bùi gửi đến: [Xin lỗi, anh không tìm thấy hai trang ghi chép giải đề, có thể xem xem có phải ở trong sổ ghi chép của em không?]
Nhan Thư vội vàng bỏ điện thoại xuống, giở sổ ghi chép ra, quả nhiên bên trong có nét chữ không phải của cô, cả một trang toàn là công thức lạ hoắc khiến người ta nhìn mà nhức cả mắt.
Có lẽ là ghi chép mà Hứa Bùi viết lúc ở trên xe.
Cô chụp ảnh lại, gửi qua cho anh: “Có phải cái này không?”
Nhắn xong, đầu kia không có động tĩnh.
Nhan Thư buồn chán cầm điện thoại lên, tiếp tục xem bài đăng: [Bước thứ hai, thuận lý thành chương đề nghị gặp mặt.]
Điện thoại lại rung lên.
Hứa Bùi: [Đúng là cái này, chụp ảnh nhìn không rõ, em có ở ký túc xá không, anh qua đó lấy.]
Nhìn không rõ ư?
Nhan Thư căng mắt ra, nhìn kỹ lại mấy lần.
Đây chẳng phải đã rõ lắm rồi hay sao!
Nhưng cô không tiện nghi ngờ mắt mũi của Hứa Bùi, sợ anh thật sự chạy đến ký túc xá nữ, vội vàng nhắn lại: [Hay là em mang cho anh nhé, anh đang ở đâu, bây giờ có tiện không?]
[Bước thứ ba, rèn sắt khi còn nóng, gặp mặt biến thành ăn cơm.]
[Cũng được.] Hứa Bùi nói ngắn gọn, sau đó quăng định vị cho cô.
Quán trà Hồng Kong Huy Ký.
Hai con mắt của Nhan Thư chậm chạp chuyển sang giao diện diễn đàn.
[Vãi! Bà chị lầu trên, thâm ra phết đấy!]
[Vãi! Bà chị lầu trên, thâm ra phết đấy!]
[...]
Nhan Thư trầm mặc giơ hai điện thoại lên, hết nhìn bài đăng rồi lại nhìn khung trò chuyện trong Wechat.
Cô cứ cảm thấy đâu đó sai sai.