KHI NỮ VƯƠNG YÊU

Diệp Khả Thư nhìn ly rượu trên tay suy tư, cô thật sự không hiểu tại sao đang yên đang lành Tần nữ vương lại chuyễn cô sang làm thư ký cho nàng ta, rồi cái gì mà thư ký riêng đặc biệt chứ? Hay Tần Hạ Hạ đã nói gì với nàng ta? Ai da...Thật làm cô đau đầu mà.

Tiếng đùa giởn ồn ào trong góc làm Diệp Khả Thư dứt khỏi suy tư của mình, cô nheo mắt nhìn về hướng đó, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người thì có lẽ hai nam nhân cùng bốn nữ nhân kia đã chết mất rồi, ly rượu trên tay được cô một hơi uống sạch, lấy ra điện thoại gọi đến dãy số quen thuộc, sau hai hồi chuông đầu dây bên kia có người bắt máy

" Bar All, gấp."

Đơn giản một câu cô đã dập máy. Người được gọi là Tiểu Vi nô tỳ, nàng ta và Diệp Khả Thư không phải là người kiệm lời, nhưng khi cả hai nói chuyện với nhau lại cực kiệm lời, tuy vậy cả hai vẫn luôn là người hiểu đối phương nhất.


Khoảng chừng 10 phút sau An Vi đã có mặt tại bar All, chuyện Tiểu Thư đại lão gia làm quản lý và là bạn của Đường tổng nàng cũng biết nhưng nàng lại không hiểu vì sao hôm nay cô lại gọi nàng đến đây. An Vi rất nhanh đã được nhân viên dẫn đến chổ Diệp Khả Thư

" Đại lão gia ngài có chuyện gì gấp sao?"

Diệp Khả Thư không trả lời, đơn giản hất cằm về phía trước. An Vi đưa mắt nhìn theo đã thấy được hai nam nhân mỗi bên là một nữ nhân, họ đều vui vẻ lắc lư theo nhạc, lâu lâu hai nam nhân lại quay sang hôn nữ nhân. Mà điều quan trọng chính là hai nam nhân kia trong đó có một người là bạn trai nàng Phi Hằng. Diệp Khả Thư cùng An Vi không nói lời nào cùng ăn ý đứng dậy hướng sáu người kia đi đến.

Vừa đến An Vi nhanh tay cầm ly rượu tạt vào người Phi Hằng. Hắn ta tức giận, đang định chửi tục nhưng khi thấy hai nữ nhân trước mặt hắn lại kinh hoảng


" Tiểu...Tiểu Vi sao em lại ở đây?"

" Anh không xứng để gọi tên tôi. Nói cho anh biết tôi không cần anh. Chúng ta chia tay."

Phi Hằng còn đang định nói gì đó nhưng La Minh Triết, bằng hửu hắn đã nhanh hơn

" Nữ nhân như cô mà dám lên mặt ở đây sao?"

....Bốp....

An Vi tát hắn một cái thật đau, hắn trừng mắt đang định đánh nàng lại thì từ phía sau Diệp Khả Thư hai tên bảo vệ đi lên áp vào hai bên hắn, hắn trợn mắt quát to

" Các người đây là đang làm gì?"

Giọng Đường Hoa vang lên

" La thiếu gia ngươi muốn ở chổ ta đánh nữ nhân sao? Ngươi xem Đường Hoa này không còn tồn tại sao?"

Sắc mặt La Minh Triết trầm xuống, lúc này Phi Hằng đứng lên kéo tay hắn rời đi, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ: quân tử trả thù mười năm chưa muộn.

Đường Hoa ngồi một bên nhìn nữ nhân đang say rượu loạn tính bên cạnh Diệp Khả Thư, nàng biết nàng ta là An Vi, người đã chiếu cố Diệp Khả Thư khi nàng không ở bên cạnh cô. Nhan sắc nàng ta không phải thuộc hàng mỹ nữ, nhưng lại cực kỳ dể thương khiến người ta không thể chán ghét. Sự việc khi nảy nàng đều chứng kiến, nàng thực sự ngạc nhiên khi nàng ta dám đánh nam nhân kia. Đường Hoa cong lên khóe môi, nàng đã tìm được người làm mình cảm thấy hứng thú.


Còn bên kia Tiểu Thư đại lão gia đang cùng Tiểu Vi nô tỳ uống rượu giải sầu. Phải nói tửu lượng Diệp Khả Thư rất tốt, khi mà Tiểu Vi nô tỳ đã say đến không biết gì thì cô vẫn còn ba phần tỉnh. Đừng nhìn bình thường An Vi vui vẻ cười cười nói nói thì nghĩ nàng ta ngoan hiền, sai lầm rồi, nàng ta chính là một khi say rượu thì tính tình rất xấu. Mắng hết người này lại chuyển sang mắng người kia, khi lại tự nói gì đó rồi tự khóc tự cười.

Diệp Khả Thư lắc đầu nhìn Tiểu Vi nô tỳ đang lôi mười tám đời tổ tông tên nam nhân Phi Hằng ra chửi. Cô xoay qua Đường Hoa

" Tiểu Hoa cậu giúp tớ đưa Tiểu Vi về được không?"

" Được."

Đường Hoa đứng lên giúp Diệp Khả Thư đở con người đang loạn thất bát tao kia. Về đến nhà tiểu nô tỳ, Diệp Khả Thư cùng Đường Hoa đở tên kia vào phòng, cô đi lấy khăn cùng nước ấm giúp tiểu nô tỳ lau qua thân thể, khi trở lại phòng cô như chết lặng vì tình huống bên trong. Tiểu nô tỳ một tay ôm lấy Đường Hoa tay kia liên tục đánh vào ngực nàng, không ngừng khóc lóc la hét
" Tiểu Thư a Tiểu Thư, cậu có biết tớ khổ sở lắm không? Cậu nói xem nam nhân đều xấu xa vậy sao? Tại sao hắn ta lừa tớ? Hắn ta là đồ xấu xa, Tiểu Linh cũng xấu. Tớ chỉ có cậu cùng Tiểu Linh là người thân vậy mà Tiểu Linh...Tiểu Linh cũng bỏ chúng ta đi rồi. Tớ nói cho cậu biết nếu cậu dám bỏ tớ đi như Tiểu Linh tớ sẽ không tha thứ cho cậu đâu. Huhuhu"

Đường Hoa một tay giử lấy người trong lòng, một tay ôn nhu vuốt lưng nàng ta, nàng nghe câu hiểu câu không, cũng không hiểu vì sao người kia đang mắng chửi tên nam nhân xấu xa kia lại nói sang chuyện khác, còn người tên Tiểu Linh là ai nàng cũng chưa nghe Diệp Khả Thư nói qua, nhưng nàng biết có lẽ người tên Tiểu Linh làm nàng ta đau lòng hơn tên nam nhân kia nên đành lựa lời an ủi

" Không sao...không sao đâu. Sẽ ổn thôi."

Nghe được lời an ủi ôn nhu kia An Vi dường như cũng không còn nháo nữa, nàng ta đã ngủ quên. Đường Hoa đặt An Vi xuống, kéo chăn lên, lại nhận khăn từ tay Diệp Khả Thư dịu dàng lau mặt cho người kia. Sau khi an bày ổn thỏa Diệp Khả Thư cùng Đường Hoa đi ra phòng khách. Lúc này Đường Hoa không nhịn được tò mò hướng Diệp Khả Thư hỏi
" Tiểu Linh là ai vậy?"

Đôi mắt Diệp Khả Thư ánh lên nổi buồn không đáy, giọng cô nghèn nghẹn

" Là bạn của tớ và Tiểu Vi nhưng đã mất rồi."

Đường Hoa im lặng, nhìn vào gương mặt đầy bi thương của Diệp Khả Thư nàng biết sự việc liên quan đến người tên Tiểu Linh kia không đơn giản nhưng bây giờ không phải lúc để hỏi tiếp. Lát sau nàng lên tiếng phá vở không gian trầm mặt giửa hai người

" Cậu trở về nghĩ nghơi đi. Mai còn phải đi làm nữa."

" Ân. Cậu cũng trở về sau?"

" Đêm nay tớ ở lại đây, cũng trễ rồi."

Diệp Khả Thư ngạc nhiên, cô cảm nhận được thái độ Đường Hoa dành cho An Vi dường như có gì đó không đúng lắm.

" Cậu thích Tiểu Vi?"

" Tớ không biết. Tớ cảm thấy hứng thú với cô ấy nhưng vẫn chưa xác định được tình cảm của mình. Có lẽ cần thêm thời gian cho cả tớ và cô ấy."
Diệp Khả Thư trầm ngâm, lát sau lại lên tiếng

" Cả hai người đều là người thân của tớ nên tớ không hy vọng sẽ nhìn thấy ai buồn vì tình."

" Sẽ không."

Bình luận

Truyện đang đọc